Chương 34: Văn chương.
Mã Hán bắn rớt dây thừng treo lơ lửng trên trực thăng, Eugene ngồi dưới đất nâng cằm, nhịn không được huýt sáo, “Thiên phú kinh người nha, có muốn theo tôi đi kiếm tiền không, làm cảnh sát chi uổng quá…”
Nói còn chưa xong, sau lưng liền cảm thấy từng trận gió lạnh.
Xoay đầu lại, liền nhìn thấy Mã Hân nhìn mình như hổ rình mồi, “Anh thử lặp lại lần nữa coi, tôi nói Tước gia thôi miên anh, để anh tự cạo đầu mình!”
Eugene hít một hơi lãnh khí, theo bản năng che đầu mình lại.
Bạch Diệp và Công Tôn liếc mắt nhìn nhau, cô bé này thật khủng khiếp, liếc mắt một cái đã thấy “nhược điểm” của Eugene!
Mã Hán lại nổ thêm một phát súng vô tình.
Công Tôn thấy hắn không bắn trúng gì cả, tò mò, “Bắn vào không trung?”
Mã Hán không nói chuyện, trông có vẻ rất tập trung.
Triệu Hổ nhẹ nhàng khoát tay, chỉ về hướng xa xa.
Công Tôn mờ mịt.
Eugene đẩy mắt kính dùng làm trang sức trên mũi, nện chân cười to, “Tên Punk kia phỏng chừng chưa bao giờ mệt như vậy, a há há há!”
Công Tôn kinh ngạc, chẳng lẽ vừa rồi Mã Hán bắn trúng Cello?
Sau đó, Mã Hán lại nổ thêm một phát súng.
Công Tôn nhìn thấy cánh dưới của trực thăng xuất hiện mấy đốm lửa, trực thăng cũng bắt đầu lắc lư.
“Bắn trật?” Công Tôn hơi buồn bực.
Mã Hán ngẩng đầu, nhíu mày nói, “Hình ảnh thật quỷ dị.”
Mọi người cùng nhau xoay mặt nhìn, chỉ thấy trực thăng bay giữa không trung.
Phía trước trực thăng là đỉnh núi, có một người đứng ở đó, không biết người đó đã trèo lên từ khi nào, thân hình gầy yếu, áo khoác bay phần phật do gió của cánh quạt trực thăng tạo ra, tóc dài bay bay.
“Đó chẳng phải là Triệu Tước ư?” Triệu Hổ nhíu mày.
Mã Hán nhắm lần nữa, bắn thêm hai phát, phần đầu và phần đuôi của trực thăng cũng bắt đầu bốc hỏa.
Công Tôn bọn họ cũng hiểu ra, cái này căn bản chẳng phải bắn trật, mà là đang cảnh cáo. Triệu Tước không mang vũ khí đứng trước mặt trực thăng, đối phương nếu có vũ khí chắc chắn sẽ công kích ông.
Hành vi của Mã Hán đúng như yêu cầu của Triệu Tước, yểm trợ.
Trực thăng của đối phương cũng không phải quân dụng, bởi vậy không có súng, người trên phi cơ chỉ có thể chọn phương pháp tới gần, Mã Hán chính là bắn cảnh cáo người kia — Hắn có thể bắn rơi trực thăng bất cứ lúc nào, hoặc là đánh gục người bên trong bất kể là ai, bởi vậy muốn đối phương phải thành thật một chút.
Bạch Diệp nhìn chăm chú Triệu Tước thật lâu, sau đó xoay người rời đi.
“A?” Mã Hân đuổi theo, “Chú Bạch, chú đi đâu vậy? Tước gia nói có quà cho chú mà.”
Bạch Diệp hơi xoay đầu lại, thản nhiên cười cười nhìn Mã Hân, tuy cười nhưng nhìn rất bất đắc dĩ, “Tôi đã biết hắn muốn tặng gì cho tôi rồi.”
Tất cả mọi người sửng sốt.
Bạch Diệp lắc đầu, “Tôi không thích.”
Bạch Diệp nói xong, thả nhanh cước bộ, sau đó biến mất trong màn đêm, trên sân thượng chỉ còn lại Mã Hán bọn họ, xoay đầu nhìn về phía Eugene.
Eugene nhún vai, “Tôi thích!”
Mọi người đều không hiểu được, Triệu Tước đứng trên đỉnh núi phía xa, đột nhiên vươn tay, một tay hướng lên trên, một tay nhẹ nhàng kéo trong không trung… Động tác giống như đang kéo violin.
Lập tức truyền tới thanh âm phập phồng u oán, mang theo sầu bi ảm đạm, cùng với một cảm giác trang nghiêm nói không nên lời.
Triệu Hổ ngoáy lỗ tai, “Ai nha, ở đâu ra vậy?”
Mã Hân kinh ngạc che miệng, “Trên tay chú ấy không có cầm đàn!”
Eugene nâng cằm thở dài, “Chiêu này của Triệu Tước, thằng nhóc Triển Chiêu sẽ không thấy, nếu mà thấy phỏng chừng sẽ dậm chân đùng đùng.”
Mã Hán đột nhiên ngẩng đầu, “Chưa chắc.”
…
Trước khe núi xa xa, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ra ngoài nhìn lên đỉnh núi.
Bạch Trì kinh ngạc hỏi Triệu Trinh, “Anh có nghe thấy gì không! Sao có thể?”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, thấy khóe miệng hắn cong lên ba phần.
“Anh rốt cuộc biết Triệu Tước giết người kia bằng cách nào rồi.” Bạch Cẩm Đường đột nhiên mở miệng.
Tất cả xoay đầu lại nhìn hắn.
Bạch Cẩm Đường trả lời, “Còn nhớ hôm ở biệt thự, có người đánh lén, Triệu Tước chưa động một ngón tay, đối phương đã chết?”
Bạch Ngọc Đường theo bản năng nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhìn Triệu Tước đứng trên núi, mở miệng, “Loại này gọi là thôi miên giác quan, là một mánh khóe bịp người.”
“Mánh khóe bịp người…” Triệu Trinh thì thào nói, “Có ý gì?”
“Tôi đề nghị cậu đừng sử dụng chiêu này vào ảo thuật.” Triển Chiêu nhắc nhở, “Nếu như cậu muốn bị khai trừ, về sau cũng bị cấm diễn xuất.”
Triệu Trinh cười gượng hai tiếng, “Cám ơn đã nhắc nhở.”
“Em vẫn chưa hiểu.” Bạch Trì tò mò nói.
Triển Chiêu hỏi Bạch Trì, “Em có sợ đau không?”
Bạch Trì lắc đầu, “Không sợ.”
Triển Chiêu gật đầu, “Lại đây, anh làm thử cho em xem.”
Bạch Trì vươn tay.
Triển Chiêu đột nhiên làm động tác bật lửa.
Bạch Trì rụt tay lại, “Ái da…”
Lại nhìn ngón tay, trên đó có một bọng nước.
“Oa…” Triệu Trinh đau lòng, thổi ngón tay cho Bạch Trì, nhìn Triển Chiêu, “Sao cậu lại làm thật?”
Bạch Trì kinh ngạc nhìn ngón tay mình, sau đó nhìn Triển Chiêu, “Sao có thể…”
“Động tác ám thị lừa gạt đại não của em, sau đó đại não sẽ đi lừa gạt thân thể.” Triển Chiêu nói rất chậm, “Bởi vì em biết lửa rất nóng, sau khi bị phỏng sẽ nổi bọng nước.”
Bạch Trì hơi ngẩn người, trên cánh tay mình đúng là có một vết phỏng, đó là do trước đây nghịch thuốc lá của ba ba mà bị thương, sau đó bị nổi bọng nước, đau rất lâu, rồi còn để lại sẹo.
Trong lòng mọi người đều trở nên lạnh lẽo — Nói cách khác, chỉ cần từng bị dao đâm, rồi làm tư thế đâm dao, vậy mình cũng sẽ bị đau? Vậy nếu từng bị bắn, một khi làm động tác bắn…
Bao Chửng lắc đầu, bước sang bên cạnh nhìn đồng hồ, tính thời gian.
“Một năng lực thật đáng sợ.” Đội trưởng đội đặc công nhìn Triển Chiêu, “Giết người không cần tự ra tay, quả thật là một sát thủ cực mạnh.”
Bạch Ngọc Đường xoay đầu lại liếc hắn, biểu tình không hề thân thiện.
Đội trưởng đội đặc công nhíu mày, tựa hồ còn muốn nói, nhưng khi nhìn ánh mắt của Bạch Ngọc Đường, hắn liền nuốt lại.
Bạch Ngọc Đường xoay đầu trừng Triển Chiêu — Mai mốt đừng có khoe khoang nữa, tự tạo nguy hiểm cho bản thân.
Triển Chiêu sờ sờ mũi — Bị chửi… Đột nhiên, hắn vươn ngón trỏ, đặt lên môi nhìn đội trưởng đội đặc công, “Xuỵt” một tiếng.
Đối phương hơi sửng sốt, sau đó sợ tới mức nhảy lên, “Cậu làm gì vậy?”
Triển Chiêu cong khóe miệng, “Phải giữ bí mật nha.”
Đối phương trợn mắt há mồm đứng ở đó, cũng không biết bị cái gì, cảm thấy trong đầu trống rỗng, vừa rồi Triển Chiêu đã nói gì?
Mọi người nhìn nhau — Động tác “Xuỵt” của Triển Chiêu lúc nãy, giống y đúc động tác thường ngày của Triệu Tước.
Mọi người ở đây, ngoại trừ mấy đội viên đặc công, ai cũng đều nhìn thấy động tác này ở Triệu Tước, thật ra bây giờ ngẫm lại, động tác này rất bình thường, rất nhiều người đều đã làm, chỉ có Triệu Tước là vô cùng đặc biệt, tựa hồ mang theo tà khí, vô luận bắt chước thế nào cũng không giống, duy chỉ có Triển Chiêu mơ hồ làm ra lại cực kì giống… Nếu hai người đổi chỗ cho nhau, động tác kia liền rất trùng khớp!
Bạch Trì bỗng nhiên cảm thấy, kĩ năng bắn súng giỏi, thể lực xuất chúng, kinh nghiệm phong phú, tất cả đều có thể với tới, duy chỉ có Triệu Tước và Triển Chiêu là mãi mãi không thể đuổi kịp, người đứng trên thần đàn vĩnh viễn làm cho người bên ngoài không thể tưởng tượng được, một loại năng lực thần kì, giống như nó có thể mang tới mọi loại nguy hiểm.
…
Rất xa, Công Tôn nhìn trực thăng đang từ từ bay đi, người vừa rồi trên dây thừng không biết đã văng đi đâu, hai bên khe núi đều là sườn dốc đất lở, hẳn là không ngã chết chứ, bây giờ trực thăng cũng bay đi rồi, phải làm sao đây?
Mã Hán ngẩng đầu nhìn trực thăng bay đi, có chút không biết phải làm gì tiếp theo — Mình có nên bắn rơi trực thăng không?
Nhưng ngay lúc hắn đang do dự, đột nhiên phía xa có một tiếng súng vang lên.
Trên cánh quạt của trực thăng bị xẹt lửa điện, toàn bộ trực thăng đều mất thăng bằng, một đầu đâm vào vách đá, sau đó xảy ra nổ mạnh, ngã vào khe núi.
Bạch Ngọc Đường thấy rõ ràng, nhíu mày, “Là do ai bắn?”
“Chắc chắn không phải Mã Hán.” Bạch Trì nhanh chóng nói.
Triệu Hổ và Công Tôn hai mặt nhìn nhau, nhìn nòng súng của Mã Hán không có khói bốc lên.
Mã Hán ngẩng đầu nhìn hai người, thật lâu sau mới nói, “Có thể là Eleven!”
“Sau đó chú ta muốn làm gì?” Công Tôn vẻ mặt nghi hoặc.
Mọi người ở đây đều có một nghi hoặc giống nhau, đột nhiên…
Bên trong khe núi truyền tới tiếng “Phụt”, giống như có ai quẹt diêm, ném vào trong gió, hoặc có ai đó thổi nến.
Sau một lúc im lặng, đột nhiên “Oanh” một tiếng, toàn bộ khe núi bùng lên ngọn lửa… Nhìn vào đó giống như địa ngục sâu thẳm tối tăm, dị thường chói mắt.
“A!” Công Tôn vỗ tay một cái, “Bên trong khe núi đều là xương cốt, trong xương cốt có hàm lượng phốt pho rất cao, có thể châm…” Nói tới đây, Công Tôn lại vỗ đầu, “Không đúng, cũng không đến mức giống như chất dẫn cháy…”
Từ “cháy” vừa ra khỏi miệng, ánh lửa đột nhiên tỏa ra hào quang vạn trượng, giống như phóng khói lửa, có sương khói màu trắng mang theo ánh sáng chói mắt tỏa ra.
Tất cả há to miệng… Nên nói thế nào nhỉ, đẹp đến không tưởng tượng hay là không đẹp, màu trắng bay loạn, màu đỏ của lửa, còn có vẻ dữ tợn của núi đá, mang theo một cảm giác quỷ dị vặn vẹo.
“Đây là hiệu quả của đạn phốt pho trắng.” Mã Hán hoang mang.
“Đạn phốt pho trắng là cái gì?” Mã Hân không hiểu lắm.
“Con bé này, khi phốt pho trắng tiếp xúc với khí oxi, đó chính là chất thiêu đốt, hơn nữa khi bám vào cái gì đó, nếu không đốt hết sẽ không tắt.” Eugene chậm rì rì nói.
Mã Hân vểnh môi, “Mấy thử nghiệm của tôi đều dựa trên hóa học, bớt khoe khoang đi.”
Eugene rút rút khóe miệng, Triệu Hổ giúp giải thích một câu, “Đạn phốt pho trắng khi bắn lên trời chính là pháo hoa, bắn xuống đất chính là đạn lửa.”
Mã Hân hơi há miệng, “Là vũ khí?!”
…
“Có thể là nhiên liệu của lò thiêu.” Bạch Cẩm Đường nhìn khe núi trước mặt bị đốt trụi, cũng may chỗ bọn họ đứng là chỗ rẽ, lửa không có cách lan tràn tới đây, xem ra là để thanh lý.
Triển Chiêu ngẩng đầu, Triệu Tước đã không còn ở đó nữa.
“Ngọc Đường!” Triển Chiêu gọi Bạch Ngọc Đường, “Không thấy Triệu Tước!”
Bạch Ngọc Đường thật ra không thấy bất ngờ, thấp giọng nói với hắn, “Cậu không phát hiện?”
“Phát hiện cái gì?” Triển Chiêu buồn bực.
“Bao cục cũng biến mất rồi.” Bạch Ngọc Đường nói.
Mọi người cùng xoay mặt nhìn xung quanh — Bao Chửng không biết đã trốn đi từ khi nào!
“Hứ!” Triển Chiêu dậm chân, ảo nảo nói, “Sao lại không đề phòng chứ, ổng khẳng định đã đi giao dịch với Triệu Tước rồi, ổng bắt được người ổng muốn, Triệu Tước làm xong việc muốn làm, còn chúng ta thì tới đây giúp đỡ người ta không công, tiền còn chưa được nhận!”
Dứt lời, hắn chạy đi tìm Bao Chửng.
Bạch Ngọc Đường giữ cánh tay hắn lại, “Không cho đi!”
Triển Chiêu căm giận xoay đầu, bất mãn nhìn Bạch Ngọc Đường, “Lần này khó có cơ hội…”
“Tôi biết.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Nhưng bây giờ nơi nơi đều là phốt pho, lỡ gây ra chuyện gì thì sao!”
Triển Chiêu nhìn khe núi phía xa vẫn còn đang cháy, không nói gì, nhưng vẫn không cam lòng.
“Yên tâm.” Bạch Ngọc Đường đột nhiên lấy máy định vị của Tưởng Bình đã đưa cho bọn họ, bên trên có một điểm đỏ đang nhấp nháy.
Triển Chiêu tò mò nhìn Bạch Ngọc Đường, “Sao lại?”
Bạch Ngọc Đường nhấc mi, giơ tay áo cho Triển Chiêu nhìn, “Lúc nãy tôi tháo hai nút áo, một cái lén bỏ vào túi Bao cục, một cái thì lén bỏ vào túi Triệu Tước.”
Triển Chiêu sửng sốt thật lâu, đột nhiên nâng mặt Bạch Ngọc Đường lên cắn một cái, “Thiên tài!”
Bạch Ngọc Đường xấu hổ khó có khi nào thấy, mọi người hỏi, “Giờ làm gì tiếp đây?”
Bạch Cẩm Đường khinh bỉ nhìn mọi người, “Cháy lớn như vậy tất nhiên phải gọi 119 rồi!”
…
Trầm mặc một hồi, Bạch Trì lấy di động ra gọi xe cứu hỏa.
Thật ra không cần gọi, cháy lớn như vậy, đều kinh động tới cảnh sát và cứu hỏa.
Triển Chiêu bọn họ thành công lui thân, lưu lại đội trưởng đội đặc công cùng mấy đội viên và mấy đứa trẻ không hiểu sao vẫn luôn cảm thấy có gì đó quan trọng mà nghĩ hoài không ra, chờ cảnh sát địa phương tới.
Mọi người dựa theo điểm sáng của Bao Chửng trên máy định vị, tìm được một con đường… Hoàn toàn không bị thế lửa ảnh hưởng, hướng về phía đông.
Ở chỗ rẽ ngay đầu đường, Triển Chiêu bọn họ thành công chặn Bao Chửng lại.
Bao Chửng cầm trong tay cái bao lớn, xấu hổ nhìn mọi người.
Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ cái bao trong tay Bao Chửng, nói với Lạc Thiên, “Lạc Thiên, giúp Bao cục đem chứng cớ về SCI.”
“Nga.” Lạc Thiên bước tới cầm cái bao, mở ra, phát hiện bên trong là tư liệu và một chiếc máy tính.
Triển Chiêu lấy tư liệu lật xem, rút ra một bản đồng rất dày, là bản đồ địa hình cực kì rõ ràng. Bạch Ngọc Đường cũng lật tư liệu xem, nhíu mày hỏi Bao Chửng, “Bao cục… Đây là cái gì?”
Bao Chửng vuốt cằm nhìn trời.
Bạch Trì chạy tới, “A? Đây không phải tư liệu về vụ án thuốc phiện vẫn chưa phá được ư?”
Triệu Trinh nhíu mày, “Nga… Thì ra là những tư liệu về mấy vụ án vẫn chưa phá được.”
Bạch Trì lấy tốc độ cực nhanh lật xem hơn phân nửa, “Oa… Bên trong có hơn mười mấy án chưa phá được!”
Triển Chiêu cắn răng nhìn Bao Chửng, “Đây là điều kiện trao đổi?!”
Bao Chửng xấu hổ, “Ờ thì…”
Bạch Ngọc Đường cũng không biết phải làm sao, nháo nhào nửa ngày, căn bản chẳng phải tư liệu về vụ của Triệu Tước, cũng khó trách Triển Chiêu lại thất vọng.
“Không phải chớ.” Triển Chiêu nhíu mày, “Triệu Tước nói có lợi cho tôi, bình thường ổng rất giữ lời mà.”
Tất cả châu đầu vào nhìn máy định vị — Nhưng điểm đỏ của Triệu Tước lại dừng ở đây, không hề di chuyển. Nhìn xung quanh cũng chẳng thấy bóng dáng của Triệu Tước.
Triển Chiêu vươn tay sờ đáy cái bao, quả nhiên tìm được chiếc cút áo.
Mọi người nhụt chí — Trốn mất rồi.
“Triệu Tước đâu?” Bạch Ngọc Đường hỏi Bao Chửng.
Bao Chửng do dự một lát, chỉ chỉ phía sau, “Hắn đi hướng bên kia.”
Thấy Triển Chiêu bọn họ còn muốn đuổi theo, Bao Chửng mở miệng, “Thật ra hắn đúng là có thứ để lại ấy cậu.”
Mọi người hơi ngẩn người.
Bao Chửng lấy điện thoại ra, không biết gọi cho ai, nói vài câu sau đó cúp máy, nói với mọi người, “Trực thăng đã bị thiêu hủy, người trên đó chưa chết, đều ở trong khe núi, có hai người bị phỏng nặng, đều đã bắt lại.”
Ánh mắt Triển Chiêu sáng lên, “Còn Ghost?”
Bao Chửng lắc đầu, “Đã sớm chạy mất rồi.”
Mọi người nhìn ông với ánh mắt nghi ngờ.
Bao Chửng bất đắc dĩ cười cười, “Chạy thật rồi, ít nhất thì ta không có phận sự bắt hắn, về phần là ai… Ta không thể khống chế được.” Nói xong, chậm rãi rời đi.
Triển Chiêu nhìn Bao Chửng đi xa, vẫn luôn cảm thấy thiếu cái gì đó.
“Khụ khụ.”
Lúc này, Triệu Trinh đột nhiên ho khan một tiếng.
Tất cả đều nhìn hắn.
Triệu Trinh buông tay, trong tay cầm bóp da, còn có hai chiếc di động, một cái máy ghi chép, một quyển sổ, hộp danh thiếp…
“Trinh…” Bạch Trì hoang mang, “Cái gì vậy?”
Triệu Trinh nháy mắt, “Toàn bộ đồ vật trên người Bao cục, lúc nãy mới lấy được, mọi người mau xem xem cái nào xài được, chọn xong để tôi đem trả.”
Mí mắt Bạch Ngọc Đường giật giật, Bạch Cẩm Đường vỗ vai Triệu Trinh, “Tôi rất vừa ý phong cách làm việc của cậu!”
Triển Chiêu lập tức chạy tới lựa, không có chút gì gọi là cảm giác tội lỗi.
Bạch Ngọc Đường cảm thấy tốt nhất là đừng nhìn, kéo Lạc Thiên tới bên vách núi, cầm ốm nhòm nhìn xung quanh tìm kiếm.
Triển Chiêu lục một hồi, lực chú ý tập trung vào quyển sổ có bìa màu đen.
Hắn nhanh chóng mở ra xem, càng xem càng nhíu mày, cuối cùng xem xong, sắc mặt Triển Chiêu có chút biến hóa, trả lại hết cho Triệu Trinh, “Mau trả lại lẹ lên, không thôi bão nổi là chết!”
Triệu Trinh lẹ làng chạy đi trả đồ.
Bạch Cẩm Đường nhìn thần sắc buồn bực của Triển Chiêu, “Sao vậy?”
Triển Chiêu nhìn Bạch Cẩm Đường, chần chờ một lát, vẫn không nói gì.
Bạch Cẩm Đường không hiểu ra sao, còn chưa kịp hỏi, Bạch Ngọc Đường ở bên kia đã la lên.
Bạch Ngọc Đường và Lạc Thiên trượt xuống sườn núi, dẫn mọi người đi về phía trước, nói “Tìm được rồi”, mọi người cũng không biết đã tìm thấy cái gì.
Dọc theo mặt đất gồ ghề đi về phía trước, Bạch Ngọc Đường chú ý tới khuôn mặt Triển Chiêu hơi chuyển trắng, tựa hồ có cái gì làm bản thân phức tạp. Triển Chiêu rất ít khi như thế, gặp phải vấn đề nan giải hoặc có chuyện nghĩ không ra, vẻ mặt thường là hưng phấn, có chuyện gì xảy ra ư?
Bạch Ngọc Đường theo bản năng liếc Bạch Cẩm Đường, Bạch Cẩm Đường chỉ nhún vai — Hắn cũng buồn bực.
Mọi người đi về hướng đông, đi rất xa thì tới đường quốc lộ trước miệng khe núi, có một chiếc xe đang đậu.
Trước chiếc xe jeep, có một bóng người màu đen đang nằm.
Bạch Ngọc Đường rút súng ra, cùng Lạc Thiên bọc sang bên kia, phát hiện thì ra là người chết.
Triển Chiêu ngồi xổm xuống xem xét.
Bạch Ngọc Đường nhận ra khuôn mặt bất nam bất nữ này, nói với Triển Chiêu, “Là Ghost cuối cùng.”
Triển Chiêu chỉ chân thi thể, ở đó có một cái lỗ.
Bạch Ngọc Đường ngồi xuống kiểm tra, hoang mang nhìn Triển Chiêu, “Ngắm từ phía trên theo hướng nghiêng tạo thành, ngay lúc hắn chuẩn bị mở cửa xe.”
Triển Chiêu không rõ ý nghĩa lắc đầu, “Triệu Tước nói, phương pháp tốt nhất trừng phạt một người…”
“Là cho hắn hy vọng rồi làm hắn thất vọng?” Bạch Ngọc Đường nói, sau đó lắc đầu, “Đúng là cho hắn hy vọng sau đó giết hắn…”
“Người này chết như thế nào?” Lạc Thiên nhìn hai mắt thi thể nhìn lên bầu trời, toàn thân chỉ có một lỗ ở chân, không thể a, máu đâu có chảy nhiều lắm, sao mà chết được?
“Trúng độc?”
“Trúng đạn.” Triển Chiêu đột nhiên vươn tay, lấy tay làm ra thủ thế bắn súng, ngón trỏ đè lên trán thi thể.
Bạch Cẩm Đường vươn tay đè trán hắn, quả nhiên bị móp…
“Là do Triệu Tước giết ư…” Bạch Cẩm Đường lầm bầm, “Chết kiểu này thật đúng là làm trái lẽ thường.”
Bạch Ngọc Đường bước tới bên cạnh chiếc xe, ngồi xổm xuống nhìn, trên mặt đất có mười lọ ống nghiệm bị vỡ, còn có một đống giấy bị đốt thành tro, gió núi thổi qua, đem tro tàn bay đi trong gió.
“Tin tin…”
Mọi người bị tiếng còi xe gọi, ngẩng đầu nhìn về phía xa, ở giữa quốc lộ có một chiếc xe màu đen.
Kính xe kéo xuống, Triệu Tước thò đầu ra ngoài, hôn gió với mọi người.
Trong khoảnh khắc Triệu Tước xoay cửa kính, mọi người thấy người lái là Bạch Diệp.
Xe rất nhanh chạy đi, dùng tốc độ không cho phép ai đuổi theo, biến mất trong màn đêm.
Triển Chiêu thở dài, nhìn Bạch Ngọc Đường, “Vụ án coi như đã kết thúc.”
“Cậu có còn… nghi vấn gì không?” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu lắc lắc đầu.
Bạch Ngọc Đường mỉm cười, “Vậy thì tốt rồi.”
Triển Chiêu xoay người, cùng mọi người rút lui.
Quyển sổ lúc này, trên đó là chữ viết của Triệu Tước, quyển sổ đó là nhật ký của Triệu Tước viết hai mươi năm trước. Trong đó có ghi một chuyện. Triển Chiêu biết, đó mới là món quà chân chính mà Triệu Tước cho hắn. Màn đêm năm đó vô cùng thâm trầm, dù cho chỉ xốc lên một góc nhỏ nhìn vào, Triển Chiêu đã cảm thấy rợn người kinh khủng, đó là điều khó có thể thừa nhận.
…
Ba ngày sau, mọi người thu dọn đồ đạc chuẩn bị về thành phố S.
Bạch Cẩm Đường nhận được tin nhắn của Triệu Tước, ông nói ông rất thích chiếc xe lửa này, vì thế cho hắn một địa chỉ, bảo hắn mau phái người mang chiếc xe lửa tới đó.
Việc khổ sai này đương nhiên là giao cho cặp song sinh rồi, Đại Đinh Tiểu Đinh tìm mấy cái chiếc container, còn vận dụng máy bay vận tải, làm rất hoành tráng.
Bạch Ngọc Đường mấy ngày nay đều quan sát biến hóa của Triển Chiêu, ngoại trừ ngẩn người đêm kia ra thì không có gì khác. Bây giờ đã khôi phục thái độ bình thường, hơn nữa còn thoải mái không ít, lại có chút hoạt bát.
Bạch Ngọc Đường cũng không hỏi, nếu muốn nói, Triển Chiêu sẽ tự nói, Triển Chiêu không nói tuyệt đối không phải vì giấu diếm cái gì, mà là không biết mở miệng thế nào, Bạch Ngọc Đường đương nhiên sẽ chờ đợi, không hề nóng nảy.
Mọi người thu dọn xong, lúc chuẩn bị đi thì không thấy Mã Hán đâu.
Triệu Hổ bĩu môi lắc đầu, “Mới sáng sớm ảnh đã ra ngoài, nói có việc phải lo, bảo chúng ta về trước, không cần chờ.”
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường.
Dù sao cũng không vội, Bạch Ngọc Đường bảo Triệu Hổ nhắn cho Mã Hán, làm xong thì tập hợp ở sân bay.
…
Lúc này, ở trước cửa bãi độ xe của đại học T, có một chiếc xe Jeep đang đậu, có một người mặc đồ đen đem hai cái thùng bỏ vào cốp xe.
“Một thi thể, một khẩu súng, chú cứ định chạy hiên ngang trên đường vậy à?”
Phía sau có một thanh âm truyền tới.
Người mặc đồ đen xoay lại, trên mặt đeo kính râm, trên trán có dán băng keo cá nhân, xem ra là bị trầy da.
Đóng cốp xe lại, tháo kính xuống, là Eleven, nhìn người phía sau, hai tay đút túi quần, một thân áo đen, Mã Hán.
“Cậu trưởng thành rồi, về sau không cần ta nữa.” Eleven mở miệng nói, “Mấy phát súng hôm qua rất khá.”
Mã Hán nhìn Eleven, “Chú hợp tác với Triệu Tước là vì báo thù cho K?”
Eleven từ chối cho ý kiến, hơi nhướn mày, “Cứ coi là vậy đi.”
“Báo thù xong rồi?” Mã Hán hỏi.
“Chỉ vừa bắt đầu thôi.” Eleven cười ảm đạm, “Mới chỉ là mở đầu, sao lại kết thúc sớm vậy được.”
Mã Hán nhíu mày, “Giết chết người hợp tác với chú là Ghost, Ghost nếu đã chết rồi, chú tiếp tục làm sát thủ để làm gì?”
“Hắn không phải người hợp tác.” Eleven lắc đầu, “Hắn là người duy nhất giống ta tồn tại trên đời này, ta cũng chẳng phải đi báo thù, chỉ là có vài người phải trả giá, là bọn họ, cũng chính là chúng ta.”
Mã Hán nhíu mày, nhưng chưa kịp mở miệng, Eleven đã nói tiếp, “Kỹ thuật của cậu rất hoàn mỹ, không hề sứt mẻ, nhưng cậu không thích hợp làm sát thủ, chỉ thích hợp làm cảnh sát, có biết tại sao không?”
Mã Hán lắc đầu.
“Lâu như vậy mà vẫn chưa hiểu?” Eleven đeo kính mắt, “Nhưng mà đừng lo, cậu còn trẻ, còn nhiều thời gian, chờ tất cả chấm dứt, cậu sẽ tìm ra đáp án.” Nói xong, mở cửa xe, leo lên, xoay đầu xe, lúc chạy ngang qua Mã Hán, ngừng lại.
“Giúp ta hỏi thăm Bạch Ngọc Đường.” Eleven rút ra một điếu thuốc, “Còn có Triển Chiêu nữa.”
“Chừng nào mới chấm dứt?” Mã Hán vươn tay lấy bật lửa, mồi thuốc cho Eleven.
Eleven theo bản năng nhìn về chiếc bật lửa, điếu thuốc được mồi lửa, đỏ đen giao nhau, sương khói ảm đạm.
“Sẽ có một ngày chấm dứt.” Eleven nhún vai, “Không có gì là mãi mãi.” Nói xong, khởi động xe, rời đi.
…
Trên máy bay, Triệu Hổ và Mã Hân đang chơi cờ tỷ phú, một đám vây xung quanh, cười đùa vô cùng huyên náo.
Bạch Ngọc Đường dựa vào Lisbon, ngẩn người.
“Nè.” Triển Chiêu vỗ đầu gối hắn, đưa qua một ly cà phê.
Bạch Ngọc Đường nhận lấy, hỏi Triển Chiêu, “Lại nói, năm đó ngộ sát Tân Tân, rốt cuộc là ai?”
“Đạn.” Triển Chiêu cũng dựa vào Lisbon, nằm kế bên Bạch Ngọc Đường, trong tay cầm ly cà phê nóng hầm hập.
“Đạn?”
“Có biết tại sao khi Eleven dạy Mã Hán bắn súng, điều đầu tiên chính là dạy hắn không được gây thương tổn khác không?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Có thể nói là sát thủ cũng có trái tim lương thiện?”
“Ai.” Triển Chiêu lắc đầu, “Là do sở thích.”
“Có ý gì?” Bạch Ngọc Đường không hiểu.
“Sát thủ chưa chắc lương thiện, nhưng mọi người đều có sở thích, hành động nâng súng Eleven trước đây của Mã Hán, làm cho Eleven cực kì thích đứa bé này, không hơn.” Triển Chiêu chậm rãi nói, “Nếu cậu thích một người, cậu sẽ làm gì?”
Bạch Ngọc Đường khẽ gật đầu, “Tận lực tránh mọi thương tổn cho hắn.”
“Dạy một người có thiên phú và hoàn cảnh cuộc sống như Mã Hán, là muốn hắn đừng vì năng lực của mình mà ngộ thương người khác sau đó hối hận cả đời.” Triển Chiêu nói, “Mà nếu thích một cậu bé như Tân Tân, sống trong hoàn cảnh xung quanh đều là sát thủ, cậu sẽ dạy nó cái gì?”
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, “Dạy nó làm sao để tránh bị người ta làm mình bị thương.”
“Nói thẳng ra?”
“Dạy nó phải trốn ở đâu mới không bị bắn trúng.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Tân Tân nhớ kỹ, cho nên lúc phát sinh chuyện đấu súng, nó đã trốn trong góc, cho nên mới bị đạn lạc giết chết?”
“Điểm quan trọng cũng chẳng phải do ai bắn viên đạn đó.” Triển Chiêu uống một hớp cà phê, “Quan trọng là, ban đầu cậu muốn cứu một người, nhưng lại biến thành hại họ, giống như ông trời lúc nào cũng nhắc nhở bên tai cậu, cậu đã làm gì, cậu đã mang tới tai họa gì cho người ta, làm cho cậu ăn không ngon ngủ không yên, quả thực là một tra tấn gấp trăm lần.”
“Kinh hỉ mà Triệu Tước nói…”
“Là phát tiết, cũng là giận chó đánh mèo.” Triển Chiêu cười thản nhiên, “Bất kể là ai, một khi làm thương tổn đến người mình yêu, cho dù là vận mệnh, chú ta cũng muốn phá hủy, kể cả kết cục là cái chết, Triệu Tước vẫn muốn biến nó thành một lễ tang xinh đẹp nhất, đàn một khúc trần hồn êm tai nhất, tặng cho bọn họ một bữa tiệc đưa tiễn hạnh phúc mà vĩnh viễn cũng không thuộc về họ.”
Bạch Ngọc Đường cầm ly cà phê tới xuất thần, “Triệu Tước vì Bạch Diệp phá hủy tất cả địa điểm, giết chết tất cả những người liên quan tới Tân Tân, ngọn nguồn của việc giận chó đánh mèo…”
Triển Chiêu gật đầu, “Cả người Triệu Tước, chỉ có biểu tượng là bình thản, tình cảm của chú ta cũng là cuồng loạn, bất kể là yêu hay hận.”
“Trước khi Bạch Diệp đi, có vẻ rất bất đắc dĩ.” Không biết đã nghe lén từ khi nào, Công Tôn cũng vào nhập cuộc, “Chú ta còn nói không thích.”
“Đương nhiên là không thích rồi.” Triển Chiêu mỉm cười, “Triệu Tước giúp Bạch Diệp học cách căm ghét vận mệnh, chứ không phải căm giận chính mình.”
“Triệu Tước điên rồi, người ta một là thuận theo vận mệnh hai là chống lại nó, còn Triệu Tước lại đạt tới trình độ báo thù vận mệnh ư?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Tự mình hủy diệt a…”
“Làm người giám hộ cho Triệu Tước.” Triển Chiêu nhắc nhở, “Bạch Diệp chắc chắn sẽ rất đau đầu.”
“Chú ta muốn Bạch Diệp cùng điên với mình…” Công Tôn bất đắc dĩ, “Cái này là cực hạn của yêu? Còn bị dị dạng nữa.”
“Chậc chậc.” Triển Chiêu xua tay, “Đừng nghĩ phức tạp quá, Triệu Tước chỉ là một đứa trẻ đơn giản bị phá hư nhưng không muốn bị người ta phá, vậy thôi.”
…
“Hắt xì…” Triệu Tước xoa xoa mũi, buồn ngủ xoay người, nhìn Bạch Diệp bên cạnh.
Bạch Diệp thì xoay mặt nhìn người bị trói còn bị bịt miệng ở phía sau, nhíu mày nhìn Triệu Tước, “Em chế tạo hiện trường giả là hắn đã chết, mang người về đây, chuẩn bị cái gì vậy?”
Triệu Tước nhẹ nhàng đặt ngón trỏ lên môi, cười tà khí, “Đương nhiên là chuẩn bị thiên tiếp theo, chỉ mới là nhạc dạo đầu, không kết thúc dễ dàng vậy đâu.”
— KẾT ÁN —