Chương 14 : Con mồi và kẻ đồng phạm
Tương Nam dưới sự dẫn dắt của Triển Chiêu, áp chế được cảm giác sợ hãi, đem sự kiện chị ta đã trải qua mấy ngày nay từ đầu đến cuối kể ra. .
Mấy ngày nay, đối với Tương Nam mà nói, chính là một bộ phim kinh dị không rõ mở kết .
Từ sau khi chị ta nhận vai Emilia, sinh hoạt liền xảy ra chút biến hoá nhỏ, tất cả đều tuần tự xảy ra, đầu tiên, chị ta cảm giác thấy trong nhà mình như có thêm một người nữa .
Tương Nam là một phụ nữ dũng cảm đến mức khuyết thiếu cảm giác sợ hãi, có thể do trong cuộc sống trải qua quá nhiều đau khổ, cũng gặp phải quá nhiều người, quá nhiều chuyện, dẫn đến việc chị ta đối với bản thân rất tự tin, đối với những sự việc quanh mình cũng có năng lực kiểm soát cường đại .
Nhưng loại sợ hãi dần dần lan tràn từ đáy lòng này lại khó có thể miêu tả, Tương Nam bắt đầu hoài nghi có người theo dõi mình.
Nhưng khi suy nghĩ cẩn thận, chị ta thấy mình cũng không phải thần tượng trẻ tuổi gì, sao lại có fan cuồng được? Hiện nay rất nhiều bạn trẻ còn chẳng biết chị ta là ai, hơn nữa tính tình chị ta trầm lắng, cũng không có nhiều tiền, hẳn cũng không đến mức bị ai ghen ghét .
Tương Nam nói chuyện với công ty quản lý, công ty lập tức liên hệ với cảnh sát. .
Cảnh sát phái vài đặc viên đi theo chị ta vài ngày, xác định không có bất luận kẻ nào theo dõi hay muốn thương tổn chị ta thì không theo sát chị ta nữa. Song song đó, ai cũng cảm thấy tinh thần của Tương Nam có chút căng thẳng, có thể là quá mệt mỏi, đã khuyên chị ta nên nghỉ ngơi nhiều hơn .
Công ty quản lí cũng hiểu được kịch bản của Emilia vốn có chút quỷ dị, lại có dính dáng đến lời nguyền về Emilia xôn xao một thời, rất nhiều người đã khuyên chị ta từ bỏ vai diễn đó .
Nhưng lúc này, Tương Nam đã sản sinh hứng thú vô tận với vai Emilia này .
Một vai diễn tốt đối với diễn viên mà nói chính là sự mê hoặc trí mạng, vì vậy Tương Nam quyết định tiếp tục nghiên cứu kịch bản, đồng thời thả lỏng tâm tình.
Dần dần, khả năng thích ứng siêu cường của Tương Nam đã quen thuộc với loại cảm giác bị rình mò này, thậm chí còn sản sinh cảm giác thoả mãn cùng sự hưởng thụ trong sợ hãi rất cổ quái .
Chị ta bắt đầu nghĩ, nếu sống trong cảm giác sợ hãi sẽ có thể lý giải Emilia càng nhanh. Mặt khác, bởi vì chị ta rất ít tiếp xúc với phim kịnh dị, nên muốn cho chính mình hưởng thụ bầu không khí kinh khủng, tìm ra cảm hứng để đóng một bộ phim kịnh dị …
Vì vậy, chị ta thuê toà biệt thự ma ám kia, còn tìm đến gara nhà Staphen để luyện tập, bắt đầu những thể nghiệm mà người ngoài nhìn vào cảm thấy cực độ điên cuồng .
Thông thường mà nói, một người nếu quá mạnh mẽ, người khác sẽ quên mất chuyện phải chiếu cố y, một người nếu có lá gan quá lớn, mọi người sẽ không lo lắng việc y bị sợ hãi … Tương Nam chính là như vậy. Vì Tương Nam thể hiện chị không hề sợ hãi, đồng thời thích ứng được quá nhanh, nói thật, ngay cả mấy người đàn ông trong công ty quản lý cũng có chút sợ chị . Ai mà dám qua đêm ở một căn nhà có quỷ chứ? Vì vậy mọi người đều rời khỏi chị ta, để Tương Nam một mình đối mặt với bóng đêm, đối mặt với sợ hãi…
Rồi dần dần, Emilia xuất hiện .
Emilia xuất hiện vào một buổi hoàng hôn, chiều hôm đó, Tương Nam tham gia buổi phỏng vấn của đài truyền hình xong thì lên xe về nhà, chị ta cảm thấy rất uể oải. .
Xe theo đường nhỏ chạy vào biệt thự, Tương Nam dựa vào cửa sổ xe chậm rãi mở mắt, thấy được bầu trời ở phía xa xa —— ánh chiều tà màu máu hiếm thấy .
“Khí trời sao lại quái thế a.” Tương Nam thì thào tự nói. .
Lúc này, chợt nghe thấy một giống nữ vang lên bên tai, “Muốn mưa đó mà.”
Tương Nam hơi sửng sốt, cho rằng mình bị ù tai, trái phải nhìn một chút, bên cạnh lại chẳng có ai .
“Tiểu Cố?” .
Lái xe cho Tương Nam là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, đã giúp chị ta ba năm, họ Cố, Tương Nam vẫn gọi hắn là Tiểu Cố. .
“Tương tiểu thư?” Tiểu Cố tưởng Tương Nam muốn đi đâu đó, liền nhìn vào chị ta bên trong gương chiếu hậu .
“Chị khó chịu à?” Tiểu Cố thấy sắc mặt của Tương Nam hơi trắng, như là hữu khí vô lực, liền hỏi.
“Cậu vừa nói gì với tôi à?” Tương Nam tuy xác định đó là giọng của một cô gái, tuyệt đối không phải Tiểu Cố nói ra, nhưng vẫn hỏi một tiếng. .
Tiểu Cố lắc đầu, “Không a… Có khi là nằm mơ không?” .
“Ừm …” Tương Nam gật đầu, hỏi, “Có phải trời muốn mưa không nhỉ?” .
“Sao có thể, chị xem trời đẹp như vậy …” Tiểu Cố còn chưa dứt lời, bỗng nhiên, bầu trời trầm xuống .
Sau đó, từng giọt mưa lạch cạch lạch cạch rơi xuống cửa kính xe, người đi đường xung quanh hiển nhiên trở tay không kịp, đều lấy gì đó che đầu rồi chạy nhanh đi tìm chỗ trú .
Bầu trời tối sầm xuống, bắt đầu sấm sét ầm ào .
Tiểu Cố chạy chậm lại, kinh ngạc bội phục nhìn vào Tương Nam đang đờ ra trong kính chiếu hậu, “Tương tiểu thư, sao chị biết trời sắp mưa? Thật lợi hại a!” .
Tương Nam lấy lại tinh thần, cười cười… Trong đầu thấy có chút bồn chồn, đúng lúc này, chị ta nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng cười rất rõ ràng. Chính là của cô gái lúc này, trong tiếng cười có chút ranh mãnh hung ác, có phần âm trầm khó hiểu.
Tương Nam cảm thấy từ sau gáy chạy dọc xuống, nổi lên một tầng da gà. .
Tương Nam lúc này đã sớm tỉnh táo hoàn toàn, chị ta nhìn ngó xung quanh một vòng, hoàn toàn không có ai khác, hơn nữa Tiểu Cố căn bản không mở miệng, đó là giọng nói của ai a? .
“Radio có mở không?” Tương Nam đem hi vọng mong manh cuối cùng ký thác lên chiếc radio .
Tiểu Cố lắc đầu, “Không a, tôi thấy chị ngủ nên không có mở … muốn mở lên không?” .
“Không cần.” Tương Nam suy nghĩ một chút, “Tiểu Cố a, cậu lát nữa muốn đi đón bạn gái đúng không?”
“Đúng vậy, Tương tiểu thư muốn đi đâu khác nữa hả?” Tiểu Cố hỏi, “Tôi để cô ấy tự về cũng được.”
“Nga, không … cậu lái tiếp đi.” Tương Nam lắc đầu, xe liền quẹo vào khu biệt thự không người ở.
Tiểu Cố mỗi lần chở chị ta tới đây hoặc đón chị ta đi đều vô cùng vội vàng, hẳn là rất sợ dừng lại .
Lần này cũng thế, Tương Nam vừa đi vài bước, Tiểu Cố đã vội lái xe đi mất .
Lúc này mưa gió đã dần ngừng lại… Tương Nam mở cửa biệt thự, trời cũng đã tối .
“Xì xì …” .
Nghe đến đó, Bạch Trì bắt đầu chà xát cánh tay, có một khúc ca không biết từ đâu xướng tới, “Phong xuy hàn mao đống đống đống, kê bì ngật đáp mãn địa lạc.” (gió thôi lông tơ lạnh cóng, da gà nổi đầy người)
“Tiếp theo sao?” Triển Chiêu nhưng lại nghe đến hăng hái bừng bừng. .
“Sau đó tôi vào nhà, làm mấy chuyện bình thường vẫn làm, trong lúc tôi ngồi trước gương tẩy trang, thì có một cô gái trẻ tuổi …” Nói rồi, Tương Nam chỉ chỉ khuôn mặt Emilia trong tay Triển Chiêu, “Xuất hiện sau lưng tôi.” .
“Nha a!” .
Chính lúc này, Bạch Trì kêu thảm một tiếng. .
Mọi người quay đầu lại, thì thấy Bao Chửng đang xấu hổ đứng phía sau Bạch Trì, Bạch Trì thì hoảng sợ nhào về phía Triệu Trinh.
Hoá ra lúc Tương Nam kể đến đoạn Emilia xuất hiện sau lưng chị ta, Bạch Trì chợt cảm thấy phía sau mình có hơi thở, vừa nhìn thì … khuôn mặt đen như mực, tròng mắt trắng dã .
Vì vậy, trong lúc gặp được thần tượng của mình ở văn phòng SCI, Bạch Trì đã thét lên vô cùng thảm thiết.
Bao Chửng xấu hổ nhìn Bạch Trì, ông cũng bị cậu nhóc doạ lại, vốn ông đi ngang qua cửa thì cảm thấy xung quanh yên ắng, đang nghĩ đám nhóc này lại làm trò quỷ gì a? Vừa vào cửa, đã bị Bạch Trì hét cho phát run. .
Triển Chiêu đem lực chú ý của Tương Nam kéo trở về, để chị ta không chú ý đến những tình huống khác, rồi tiếp tục hỏi, “Sau đó sao? Emilia vẫn theo chị?” .
“Không.” Tương Nam lắc đầu, “Lúc cô ta xuất hiện, tôi sợ đến mức kêu lớn lên, rồi chạy ra khỏi biệt thự, điện thoại gọi người tới đón tôi. Lúc tôi ở nhà bạn, buổi tối không có nhìn thấy Emilia, ngày thứ hai tôi ở lại quán rượu, cũng không có Emilia, tôi mới hoài nghi có phải tôi nhìn lầm rồi tự hù doạ mình không, vì vậy ngày hôm sau, vào ban ngày… tôi trở về biệt thự.”
“Sau đó? Chị lại thấy cô ta?” Triển Chiêu hỏi .
“Đúng vậy, cô ta ngồi trên ghế sô pha, khẽ tựa lưng, trên tay còn ôm một khối đầu lâu trắng ởn, nhẹ nhàng xoa xoa, sau đó còn nhìn về phía tôi cười cười.” .
“Cô ta cười với chị?” Triển Chiêu truy vấn, “Có nói gì không?” .
“Cô ta nói tiếng Anh a.” Tương Nam nói, “Còn nói không ít.” .
“Kể càng chi tiết càng tốt!” .
“Mới đầu cô ta kêu đói, muốn ăn gì đó, sau lại nói cô ta đi ra đằng này một chút, tôi vẫn không dám nói chuyện với cô ta, lại chạy ra khỏi biệt thự, đi tìm Kim sư phụ.” .
“Người nào là Kim sư phụ?” Mọi người hiếu kỳ hỏi chị ta .
“Kim Lương đúng không?” Triệu Trinh đột nhiên hỏi .
Mọi người quay đầu lại nhìn anh .
Tương Nam gật đầu, “Tôi vốn không quen thầy trừ tà trừ ma gì cả, thầy nọ thầy kia làm gì chứ, nhưng lần này lại thực sự gặp quỷ, muốn không tin cũng không được. Nếu như báo nguy, tôi sợ lần này cảnh sát sẽ đưa tôi vào viện tâm thần mất, đến lúc đó sự tình càng thêm loạn, người tôi có thể tín nhiệm thì không nhiều lắm, người đại diện của tôi đã giới thiệu vị Kim sư phụ này cho tôi, tôi cần đến tìm hắn để hàn huyên trò chuyện.”
“Kim Lương… nam hay nữ thế?” Triển Chiêu hiếu kỳ hỏi Triệu Trinh. .
“Là nam, bốn mươi tuổi.” Triệu Trinh nói, “Lúc tôi biểu diễn có gặp qua gã.” Nói rồi, nhìn Tương Nam, “Chị đi tìm gã có ích lợi gì, cũng chỉ là một ảo thuật gia gà mờ giả dạng mà thôi.” .
Tương Nam bất đắc dĩ cười cười, “Quả nhiên là thế …” .
“Kim Lương này, có phải đã từng có tiết mục trên TV đúng không, còn có trang web với phòng làm việc riêng, cái gì mà Kim sư phụ – bậc thầy ngoại cảm a?” Bạch Trì cau mày, “Em vừa lật lại kế hoạch dạo chơi quỷ thuyền của Stephen bọn họ. Trong đó có nhắc tới gã nha, gã đó phụ trách một hạng mục hoạt động, chính là để mọi người bằng con đường ngoại cảm, giao lưu với Emilia.” .
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Cái quái gì thế.” .
“Gã vẫn luôn gạt người như thế.” Triệu Trinh nói, “Ngày trước lúc tôi biểu diễn ột tiết mục trên TV, vừa lúc đụng phải, tuyệt đối là một kẻ lừa gạt.” .
“Đội trưởng.” .
Tương Bình rất nhanh đem thông tin điều tra về Kim Lương đưa cho Bạch Ngọc Đường. .
Bạch Ngọc Đường cầm ảnh chụp nhìn một chút, đưa cho Triển Chiêu. .
Triển Chiêu cũng liếc mắt qua, một người đàn ông trung niên, tóc để dài, tạo hình khá giống thần tiên. Triển Chiêu hơi nhướn mày, ý bảo Tương Nam tiếp tục nói, “Chị kể cho ông ta nghe chuyện về Emilia?”
“Không có.” Tương Nam lắc đầu, “Tôi đối với hắn vẫn có chút phòng bị, nên chỉ nói là một người bạn của tôi mới mua nhà, phong thuỷ hình như không được tốt.” .
Triển Chiêu sờ sờ cằm, cảm thấy tình huống phát triển càng ngày càng thú vị .
“Kim Lương cho tôi một lời khuyên, hắn nói, vô luận thấy cái gì cũng đừng nói chuyện với nó, nó sẽ không có cách nào làm gì tôi.” Tương Nam nhún vai, “Tôi cứ tưởng hắn sẽ cho tôi thêm bùa chú gì chứ, khá bất ngờ là cái gì cũng không có, chỉ nói tôi nhanh bảo người bạn kia dọn nhà đi.”
“Nga?” Triển Chiêu yên lặng gật đầu, lại cầm tấm hình chụp Kim Lương lên nhìn .
“Thế nào?” Bạch Ngọc Đường nhạy cảm thấy được Triển Chiêu hình như có chút hứng thú với Kim Lương này .
“Ừm…” Triển Chiêu trầm mặc chốc lát, rồi mở miệng, “Kiểu tóc thật khó nhìn!” .
Bạch Ngọc Đường không nói gì. .
“Cô quay về biệt thự lúc nào?” Bạch Cẩm Đường hỏi Tương Nam, “Sao không nghe lời hắn dọn đi?” .
“Tôi không biết.” Tương Nam dường như cũng không quá rõ ràng, “Tôi chỉ thấy càng về sau tôi càng không sợ cô ta, thật ra tôi chẳng để ý gì đến cô ta, cô ta cũng chỉ liên miên cằn nhằn mãi bên tai tôi, chứ cũng không gây thương tổn gì cho tôi cả.” .
“Nội dung cô ta nói với chị có khác nhau không?” Triển Chiêu hỏi .
“Có a!” Tương Nam gật đầu, “Ban đầu cô ta chỉ nói vài chuyện tầm phào, nhưng đến lần thứ hai tôi trở về biệt thự, cô ta bắt đầu kể chuyện của cô ta, tôi lúc ở gara sử dụng nhưng đạo cụ như thế để mô phỏng là vì cô ta nói cho tôi biết. Nhưng lúc đó cô ta chỉ kể với tôi chuyện cô ta chặt bỏ đầu bọn họ, chứ không đả động gì đến phương diện tình cảm, cho đến khi …” .
“Cho đến khi chị cũng nói chuyện với cô ta?” Triển Chiêu hiểu rõ, “Cũng chính là lúc gặp tôi ở gara, chị trở về lập tức cùng cô ta nói chuyện?”
Tương Nam gật đầu, “Không sai, cô ta vẫn nói, cô ta rất yêu người kia, người kia phản bội cô ta, bọn họ đều phản bội cô ta.”
“Người kia…” Triển Chiêu sờ sờ cằm, đột nhiên hỏi, “Chị có thấy trên người mình … có vết tích gì không bình thường nào không?”
Tương Nam ngẩn người, “Cái gì?” .
“Ừm … Có thể xem qua cánh tay của chị không?” Triển Chiêu nói, “Nếu không tiện, có thể để Mã Hân …”
“Không sao.” Tương Nam xắn tay áo lên, để mọi người nhìn cánh tay mình .
Cánh tay Tương Nam trắng trơn, tuyệt đối không có vết tích gì. .
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, ý là —— muốn tìm con dấu? .
Triển Chiêu gật đầu. .
Tương Nam cũng có chút khó hiểu hỏi Triển Chiêu, “Cậu nghĩ trên tay tôi sẽ có cái gì?” .
“Ừm …” Triển Chiêu nói, “Vết tích của một con dấu.” .
Tương Nam đứng lên, vẫy vẫy Mã Hân, đi vào trong phòng nghỉ. .
Một hồi sau, Mã Hân đi ra .
Tương Nam cũng đi ra, đưa lưng về phía mọi người, Mã Hân đưa tay khẽ giúp chị ta vén áo ra … Chỉ thấy trên xương bả vai của Tương Nam, thực sự có một con dấu .
Mà ở bên trong con dấu, là hình một viên đạn. .
Bạch Ngọc Đường vừa thấy liền nhíu mày, “Có từ lúc nào a?” .
Tương Nam cũng không rõ ràng lắm, “Trên lưng có con dấu sao?” .
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, “Báo trước kiểu chết tiếp theo sao? Sẽ là ai đây?” .
Triển Chiêu chỉ chỉ ảnh chụp của Kim Lương .
Bạch Ngọc Đường có chút kinh ngạc, “Gã đó?” .
Triển Chiêu gật đầu, “Mỗi người đều là con mồi của Emilia, đồng thời cũng là đồng loã của Emilia, lúc giúp đỡ Emilia giết người xong, lập tức sẽ tự sát, sạch sẽ. Đây là lí do vì sao chúng ta lâu như vậy rồi cũng không tìm được bất cứ nguyên nhân đầu mối gì, tất cả đầu mối này nọ đều xuất hiện trên cơ thể người đã chết.” .
“Nhưng mà tính ra vẫn có chút ngoài ý muốn, đúng không?” Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi, “Mỗi lần con dấu đều xuất hiện ở vị trí có thể nhìn thấy được, nhưng lần này lại không phải, cảm giác như vội vã tạo ra … Hơn nữa, dựa theo quy luật từ trước đến giờ mà nói, Tương Nam hẳn phải chết trước mặt Kim Lương chứ, đúng không?” .
Triển Chiêu thoả mãn nhếch khoé miệng, “Thông minh.”