S.C.I. Mê Án Tập

Chương 455: Chương 455




Chương 30 : Sóng gió to lớn

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chạy tới nhà của Lâm gia, đến lúc đó mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc .

Lâm Khiêm Tứ để tránh Lâm Nhược tiếp tục trốn, đương nhiên cũng vì muốn con trai được an toàn, nên cố ý sắp xếp 10 vệ sĩ đã qua huấn luyện bảo vệ anh ta.

Tối hôm đó mọi người đều ở nhà, nhưng ở gian phòng khác, hệ thống cảnh báo lại không hề kêu, mọi người thậm chí không biết đã xảy ra chuyện, thẳng đến khi quản gia mang đồ ăn khuya lên cho Lâm Nhược, mới phát hiện cửa phòng thiếu gia mở toang, trước cửa toàn là thi thể, vì vậy chạy đi báo cho Lâm Khiêm Tứ. .

Lâm Khiêm Tứ vội gọi điện thoại cầu cứu Bao Chửng .

Công Tôn kiểm tra thi thể, nhíu mày, “Bị bắn chết.” .

“Nhưng chúng tôi không nghe thấy tiếng súng…” Quản gia không nhớ rõ lắm, mà nhớ tới cũng cảm thấy rùng mình .

“Có thể đã lắp ống giảm thanh, vấn đề là…” Bạch Ngọc Đường đi tới cửa sổ nhìn một chút, “Bốn phía còn có hệ thống cảnh báo, làm sao mà hành động được?”.

Đèn nhà Lâm gia rất sáng, phạm vi nhìn cũng tốt, một số đông người lẻn vào gần như là không có khả năng .

“Đội trưởng.” Trong bộ đàm, Mã Hán và Triệu Hổ đi kiểm tra hệ thống an ninh ở cửa truyền tin tức về, “Hệ thống an ninh bị phá hủy, thủ pháp rất chuyên nghiệp.” .

“Là cao thủ làm à … Những lần tập kích trước đều muốn giết chết Lâm Nhược, vì sao lần này lại bắt sống nhỉ?” Bạch Ngọc Đường không thể hiểu nổi.

“Ừm …” Triển Chiêu cũng không rõ. .

“Thừa Kế có thể gặp nguy hiểm gì không?” ông Lâm thường ngày tinh thần dịch dịch, luôn có khí phách của chủ một doanh nghiệp thành công, nhưng hiện tại cả người tiều tụy như già đi trong nháy mắt … Lâm Nhược là con trai duy nhất, là kiêu ngạo cả một đời của ông, nếu có gì không hay xảy ra, thật khó có thể tưởng tượng được hậu quả.

Triển Chiêu đột nhiên nhìn chằm chằm vào Lâm Khiêm Tứ. .

Ánh mắt giao nhau, Lâm Khiêm Tứ ngẩn người. .

Triển Chiêu hỏi, “Bác, bác có nghĩ ra ai là người hại Lâm Nhược không?” .

“Ách, bác …” Lâm Khiêm Tứ mờ mịt lắc đầu. .

“Cháu không cần phải có tang chứng, vật chứng gì đâu.” Triển Chiêu nói, “Làm cha mẹ sẽ có trực giác của cha mẹ, Lâm Nhược gặp chuyện không may, người đầu tiên bác nghĩ đến là ai?” .

“Hàn Vĩ.” .

Không đợi Lâm Khiêm Tứ trả lời, Lâm phu nhân đột nhiên lên tiếng .

Lâm Khiêm Tứ nhìn vợ mình một chút .

Lâm phu nhân là tiểu thư khuê các, thường ngày vừa đoan trang lại văn nhã, tính cách vô cùng ôn nhu, cả người toát lên vẻ từ bi như chưa bao giờ làm hại qua một nhành cây ngọn cỏ nào.

Triển Chiêu nhìn bà, “Hai bác phản đối Lâm Nhược qua lại với Hàn Vĩ, đúng không?” .

Hai người cùng gật đầu. .

“Vì sao? Bởi vì tầng lớp bất đồng ạ?” .

“Đương nhiên không phải!” Lâm Khiêm Tứ vội lắc đầu. .

“Vậy vì sao phản đối bọn họ a?” Bạch Ngọc Đường buồn bực. .

“Cảm thấy Hàn Vĩ có ý đồ gì với Lâm Nhược sao?” Triển Chiêu thử thăm dò .

Ông Lâm lắc đầu, “Thừa Kế như thế nào bác biết rất rõ, con trai con gái có ý với nó cũng không ít, nhưng thằng bé xử lý rất khá, nên bác cho tới bây giờ chưa từng quản qua.” .

“Vậy vì sao ạ?” .

“Trực giác.” Ông Lâm bất đắc dĩ, “Bọn bác đã gặp qua không ít người, sống cả một đời rồi mà, sóng to gió lớn gì mà chưa thấy qua, cậu Hàn Vĩ này, rất nhã nhặn, rất khiêm tốn, rất ôn hòa, rất vô hại… Nhưng không biết vì sao, bác thấy cậu ta liền nghĩ đến chuyện cậu ta sẽ làm thay đổi Thừa Kế, nhìn thấy cậu ta liền cảm thấy không an tâm.” .

Bà Lâm cũng gật đầu, “Lần đầu tiên Thừa Kế dẫn cậu ta về nhà, bác cũng rất sợ, cảm thấy thanh niên này hình như có vấn đề, lúc nói chuyện với lão gia, mới biết cảm giác của cả hai dĩ nhiên đều giống nhau.” .

Bạch Ngọc Đường gật đầu, lệnh cho Lạc Thiên đến bệnh viện tìm Hàn Vĩ. .

Triển Chiêu tiếp tục hỏi ông Lâm bà Lâm về chuyện của Hàn Vĩ, những người khác của SCI đi điều tra hiện trường tìm đầu mối, Công Tôn và Mã Hân khám nghiệm sơ bộ tử thi. .

Mà Triệu Tước, hai tay đút túi quần, đứng ở trước bức tranh của Lâm Nhược treo ngoài phòng khách, ngửa mặt thưởng thức. .

“Nghe nói đó là tranh của Lâm Nhược nga.” Bạch Trì đi đến bên cạnh Triệu Tước, cũng ngửa mặt nhìn bức tranh. .

Triệu Tước quay sang, nhìn nhìn Tiểu Bạch Trì, cười hỏi, “Thế nào? Lo lắng cho Lâm Nhược?” .

Bạch Trì có chút ngại ngùng gật đầu, “Anh ta làm cháu nghĩ đến Trinh.” .

“Hai người bọn họ giống nhau sao?” Triệu Tước hiếu kỳ. .

“Giống.” Bạch Trì gật đầu, “Thế giới này có những người như thế nha, dường như muốn làm gì đều có thể làm thật là tốt, lại thông minh, vẻ ngoài đẹp, gia thế tốt, tính tình tốt, tất cả mọi người đều ao ước nhưng hắn lại chẳng quan tâm, cứ một mực thích những thứ mà người khác cảm thấy không xứng với hắn … hoặc một người nào đó.” .

Triệu Tước nhìn chằm chằm Bạch Trì một hồi, sau đó vươn người qua hôn lên gáy của cậu một cái, “Ai nói cháu không xứng với thằng nhóc đó? Là tên ngốc ấy không xứng với cháu, cháu nhìn trúng nó khác nào nó bắt được vàng đâu.” .

Bạch Trì xoa xoa gáy, có chút ngại ngùng lầm bầm gì đó, Triệu Tước “loạn giảng” một hồi, lại chạy qua một bên tiếp tục tìm đầu mối.

Triệu Tước sờ sờ mũi, giương mắt nhìn bức họa một lần nữa .

Triển Chiêu vừa rồi cũng nghe được đối thoại của Triệu Tước và Bạch Trì, hình như có chút suy nghĩ, cũng đi tới, đứng bên cạnh cùng ông ta ngửa mặt nhìn bức tranh.

Hai người yên lặng đứng cạnh nhau, cùng nhìn một bức họa, biểu tình cũng thống nhất (là không có biểu tình gì hết) , trong hai đôi mắt sáng ngời là hình ảnh sóng to gió lớn bên trong bức tranh .

Bạch Ngọc Đường cũng đi tới, đứng bên cạnh bọn họ, “Hai người có thể cho tôi một ít đầu mối hữu dụng được không, hiện tại không phải lúc để tạo dáng.”

Triển Chiêu và Triệu Tước cùng quay lại liếc Ngọc Đường, “Cậu đã bao giờ tự ti chưa?” .

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Cái gì?” .

“Tự ti.” Triển Chiêu và Triệu Tước lại cùng mở miệng. .

Bạch Ngọc Đường nhìn trời, “Chưa.” .

“Quả nhiên.” Hai người yên lặng gật đầu, lại đồng loạt quay lại ngửa mặt, tiếp tục nhìn bức tranh .

“Này.” Bạch Ngọc Đường muốn phát hoả với hai con người trước mắt, “Có manh mối gì để tìm ra kẻ bắt cóc Lâm Nhược chưa, anh ta có gặp nguy hiểm gì không?”

“Ừm …” Động tác của Triển Chiêu và Triệu Tước vô cùng đồng bộ, hình như thứ hai người đang lo lắng căn bản không phải vấn đề an nguy của Lâm Nhược, mà là một cái gì đó khác, lúc này ý nghĩ mới được kéo trở về, sau khi lo lắng suy nghĩ vài giây thì lắc đầu, “Tạm thời sẽ không.” .

Bạch Ngọc Đường bóp trán, đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên .

Vừa tiếp máy, là Lạc Thiên gọi, thì nhận được một tin tức —— Hàn Vĩ tự xuất viện, chẳng biết đi đâu.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Hắn có thể bước đi hả? Không phải còn đang vật lý trị liệu sao?” .

“Tôi với Tần Âu đang xem camera ở hàng lang nè, là tự mình đi, hành động có chút không được tự nhiên, nhưng càng về sau càng thuận lợi.” Lạc Thiên trả lời, “Trời vừa tối hắn liền bỏ đi, sau khi rời khỏi bệnh viện thì chạy vào một hẻm nhỏ, rồi mất tích.” .

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, lệnh Lạc Thiên thông tri các nơi để tìm Hàn Vĩ .

“Cái này cũng có thể sao? Người đang trên giường bệnh 8 năm, vừa tỉnh lập tức đứng lên đi…” Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn Triển Chiêu, “Lẽ nào hắn đã sớm tỉnh?” .

“Nhiều người trong bệnh viện trông nom như vậy, sao có khả năng.” Triển Chiêu lắc đầu, “Cho dù là ngủ cũng không thể khống chế chính mình không nhúc nhích như người sống thực vật được, trừ phi…” .

“Trừ phi cái gì?” Bạch Ngọc Đường thấy cha mẹ Lâm Nhược một bên đang gấp muốn chết liền vỗ vỗ Triển Chiêu, ý là —— cậu đừng thừa nước đục thả câu kích thích lão nhân gia nữa đi, vạn nhất lên cơn đau tim không biết có nitroglycerin mà xài không đâu .

Triển Chiêu thấp giọng nói, “Tôi không có thừa nước đục thả câu, chỉ là vừa rồi chưa nghĩ thông a.” .

“Vậy hiện tại cậu đã nghĩ thông chưa?” Bạch Ngọc Đường đẩy đẩy người bên cạnh .

“Cũng tính là thế.” Triển Chiêu chọc chọc Bạch Ngọc Đường, “Đi thôi.” .

“Đi chỗ nào?” .

“Rời bến.” Triển Chiêu cầm cổ tay anh lôi đi .

Người của SCI chẳng hiểu gì cả, nhưng cũng phải chạy theo .

Mọi người trở lại cảnh cục tập hợp, trang bị chỉnh tề, vũ trang hạng nặng đi lên thuyền Emilia, còn dẫn theo cô bé váy trắng vừa bị Triệu Tước doạ khóc trên thuyền .

Cô bé mới đầu vẫn khóc sướt mướt, nhưng sau khi Bạch Trì cầm ly trà sữa dỗ dành, cô bé liền ngừng khóc, nhận trà sữa uống khí thế, còn ăn hai khối bánh ga-tô, có vẻ thích ăn đồ ngọt. .

Mọi người cân nhắc xem có nên còng tay cô bé lại không, nhưng nhìn sang chỉ thấy một bé gái tinh khiết vô hại, lại gầy gầy, mắt to, rất nhu thuận đáng thương, lại như có phần thiếu dinh dưỡng .

Mã Hân dùng khăn ấm rửa sạch mặt mũi cho cô bé, cô bé cũng rất phối hợp, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Triệu Tước, nghe lời như một chú chó nhỏ vừa tìm được chủ nhân sau nhiều ngày đi lạc .

Triển Chiêu có chút hoài nghi nhìn nhìn Triệu Tước. .

Triệu Tước mỉm cười, đưa tay, khẽ xoa xoa đầu cô bé, cô bé lập tức rất hưởng thụ dựa vào cánh tay hắn, ngoan ngoãn không nói câu nào.

Triệu Hổ không quá tin tưởng, nhỏ giọng hỏi Mã Hán, “Con bé đó có thể giết người? Em không tin nổi nha.” .

Mã Hán cũng cảm thấy bất khả tư nghị. .

Triệu Tước bỗng đưa tay chỉ chỉ vào một ống sắt gần đó, rồi ngồi xổm xuống, thì thầm gì đó với cô bé.

Mọi người nghe không hiểu lắm, có thể là tiếng Đức a, nghe âm điệu có chút giống .

Sau đó cô gái nhỏ đưa tay nắm cái ống, nhấc lên, uốn cong .

Lần này, ngay cả Lạc Thiên cũng trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn bé gái có sức mạnh kinh người, sao có khả năng a!

Triệu Hổ há to miệng chạy qua kiểm hàng, ống nước này căn bản không thể nào bị bẻ cong, sức lực thật đáng sợ nha, lại nhìn đến cánh tay mảnh khảnh của cô gái nhỏ, ăn rau chân vịt sao? ! .

Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn cô bé, rồi hỏi Triệu Tước, “Cô ta là ai?” .

Triệu Tước nhếch miệng cười, không nói gì. .

Triển Chiêu lôi kéo Bạch Ngọc Đường, “Lát nữa tính, giờ bàn chính sự đã.” .

“Thật ra cậu chưa nói cho tôi biết phương hướng.” Bạch Ngọc Đường rất bất đắc dĩ nhìn Triển Chiêu, lần này sóng điện không nhạy, Bạch Ngọc Đường thật sự không hiểu nổi Triển Chiêu đã phát hiện ra cái gì, làm sao mới có thể cứu Lâm Nhược. .

“Có vài thứ cậu thật sự không hiểu.” Triển Chiêu vỗ vỗ vai Bạch Ngọc Đường, “Không phải vừa hỏi cậu sao, đã bao giờ tự ti chưa.”

Bạch Ngọc Đường buồn bực —— có liên quan sao? .

“Gọi điện thoại cho Stephen.” Triển Chiêu nói, “Nói cho hắn biết Lâm Nhược mất tích, bị cưỡng chế bắt cóc, hỏi hắn có đầu mối gì không.”

Bạch Ngọc Đường nghe theo. .

Stephen nghe xong, trầm mặc một hồi, rồi nói, “Không biết.” .

Bạch Ngọc Đường kinh ngạc nhìn Triển Chiêu —— Stephen và Lâm Nhược không phải là bạn tốt sao? Thế nào lại lạnh lùng quá vậy?

Triển Chiêu ra hiệu cho Bạch Ngọc Đường tiếp tục —— quả nhiên, Stephen thay đổi trọng tâm câu chuyện, “Thuyền của tôi kiểm tra xong chưa?”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu. .

Triển Chiêu gật đầu, làm một khẩu hình —— trả thuyền cho hắn đi! .

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ trả lời Stephen, “Là hiểu lầm, đã kiểm tra xong, trên thuyền không có phát hiện vật nguy hiểm hay hàng cấm gì.”

Stephen bất mãn, “Các cậu làm lỡ của tôi bao nhiêu là thời gian, có mỗi việc trông Lâm Nhược cũng làm không nổi.” Nói xong, cúp máy.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn Triển Chiêu, “Sau đó?” .

“Sau đó chờ.” Triển Chiêu chỉ chỉ vào khoang thuyền nội bộ của Emilia .

Mọi người vừa nghĩ đến con thuyền Emilia kì dị kia lại cảm thấy buồn nôn, thế nhưng không có biện pháp, vẫn phải xuống thuyền.

Triển Chiêu muốn Triệu Trinh và Bạch Trì ở lại, để đem con thuyền trở về hình dạng ban đầu sau đó rời thuyền đi tìm Bao Chửng.

Triệu Trinh làm theo, lúc con thuyền đã y như trước thì đưa Bạch Trì rời khỏi, ở lại trong khoang thuyền lúc này chỉ có Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Triệu Tước, cô gái nhỏ, Lạc Thiên, Tần Âu, Mã Hán và Triệu Hổ. .

Muốn phá giải cơ quan bên trong Emilia cũng không khó, dùng vài viên đạn chặn những vị trí mấu chốt lại, hành lang trong thuyền sẽ không nghiêng tới nghiêng lui nữa.

Cô gái nhỏ lôi kéo Triệu Tước đến phòng có cái cà men nọ, có lẽ là phòng của cô bé, lấy từ trong ngăn kéo ra một quyển vở, ngồi xuống cùng Triệu Tước chơi ca rô .

Tần Âu mở thùng thiết bị trước khi đi Tương Bình đưa cho ra, phát hiện bên trong là một hệ thống liên lạc với tín hiệu siêu mạnh, có cả hệ thống định vị, còn có một cái khác hình như là thiết bị thu sóng ra-đa, trên Emilia có thiết bị ra-đa sao?, lại có cả thiết bị xác định toạ độ an toàn các loại .

Trừ Tương Bình ra thì người thuần thục các thiết bị điện tử nhất là Tần Âu, anh rất nhanh đã kết nối được với Tương Bình, hoá ra Tương Bình, Bao Chửng bọn họ đều đang ở cảng, còn có cảnh sát biển luôn sẵn sàng đợi lệnh .

Mọi người cũng không biết tập hợp lại để làm gì, Triển Chiêu chỉ ra hiệu —— đợi. .

Triệu Tước cùng cô gái nhỏ chơi cờ rất hài lòng, ngoài dự liệu của mọi người, cô bé này rất hoạt bát. .

Bạch Ngọc Đường có chút tò mò hỏi Triển Chiêu, “Hai người bọn họ có quen nhau hả?” .

Triển Chiêu ôm cánh tay, “Không rõ lắm, nhưng cô bé chính là Blue Doll.” .

“Vậy không phải Emilia thật à?” Bạch Ngọc Đường kinh ngạc, “Năm đó …” .

“Blue Doll chỉ là biệt danh, những thành phẩm đi ra từ kế hoạc BLUE đều được gọi là Blue Doll, chưa chắc cô bé đã là Blue Doll năm đó.”

Bạch Ngọc Đường vẫn chưa hiểu rõ lắm, mặt đất dưới chân đột nhiên chuyển động, Triệu Hổ khẽ lảo đảo. .

“Gì?” Mã Hán nhìn xung quanh một chút, tự hỏi, “Tôi bị lỗi giác sao?” .

“Không phải.” Triển Chiêu bình tĩnh lắc đầu. .

“Thuyền động? !” Lạc Thiên nhíu mày, “Ai đang lái thuyền?” .

“Stephen … Đám người đó a.” Triển Chiêu chỉ điểm cho cô gái đang gãi đầu vì không biết đánh tiếp làm sao, cô bé lập tức hài lòng khoanh một dấu tròn chặn 4 quân của Triệu Tước lại. Triển Chiêu gật đầu, cô bé này trí lực bình thường, không hề ngu ngốc, nhưng rất ngây thơ.

“Stephen lái thuyền đi đâu a?” Triệu Hổ hỏi .

“Hắn muốn đi đâu tôi cũng không biết.” Triển Chiêu phun ra một câu thiếu chút nữa làm mọi người thổ huyết. .

“Nhưng hắn có thể giúp chúng ta tìm được Lâm Nhược đó.” Triển Chiêu rất chắc chắc, lại quay qua hỏi Triệu Tước, “Đúng không a?”

Triệu Tước gật đầu, “Đúng vậy.” .

Mọi người loạt xoạt quay lại liếc Ngọc Đường, hoàn toàn không hiểu gì hết a ~ .

Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn chằm chằm Triển Chiêu, một hồi sau đột nhiên nói, “Tôi hiểu rồi.” .

Triển Chiêu và Triệu Tước cùng nở nụ cười. .

“Đội trưởng.” Triệu Hổ thở phào nhẹ nhõm, có người biết nói tiếng người hiểu là được rồi, lập tức túm áo Bạch Ngọc Đường, “Phiên dịch thành tiếng Trung a~.” .

Những người khác cũng gật đầu. .

Bạch Ngọc Đường nói, “Trong bức tranh của Lâm Nhược, ngoại trừ mặt biển sóng to gió lớn ra, còn có bầu trời, bầu trời có sao, phía dưới không có kí tên nhưng có ghi ngày… Vì vậy có thể suy ra kinh độ vĩ độ.” .

Mọi người hơi sửng sốt. .

“Chính là vị trí vùng biển Lâm Nhược gặp phải Emilia, Stephen hẳn là có thể thông qua vị trí của những ngôi sao và thời gian ghi bên dưới mà tra được địa điểm cụ thể.” Bạch Ngọc Đường nhìn cô gái đang ngồi chơi cờ với Triệu Tước một chút, “Hoá ra là thế.”

“Cái này chưa phải tiếng người nha!” Triệu Hổ nài nỉ, “Càng giống tiếng người hơn được không, nói tiếng phổ thông không nên dùng từ cổ a!”

Bạch Ngọc Đường nhìn cậu ta một chút, nói, “Tôi chưa từng tự ti, ông Lâm bà Lâm cũng chưa từng tự ti, chưa từng tự ti là vì không có cái gì làm không được, không có khoảng thời gian phải chịu sự bất lực nên không biết sợ hãi. Lâm Nhược đã từng gặp cảnh biển khơi nuốt chửng bạn bè, gặp qua Emilia và thuyền ma, những thứ khiến anh ta là thiên chi kiêu tử cũng đành bất lực, nên anh ta có sự kính sợ thật sâu với chúng, bức tranh đó là thứ thể hiện sự tự ti của anh ta trước sóng to gió lớn, bởi vậy anh ta có thể thấy, nhưng ông Lâm bà Lâm thì không.” .

Mọi người kêu khổ không ngừng, “Cần người biết tiếng Trung a!”.

Bạch Ngọc Đường cười cười, “Trực giác của cha mẹ chưa hẳn đã chuẩn, bởi vì cách nhìn nhận căn bản không giống nhau.”

… .

“Thắng rồi!” .

Lúc này, cô gái nhỏ đột nhiên hoan hô một tiếng, hoá ra đã đánh thắng Triệu Tước. .

Triệu Tước cười cười xoa đầu cô bé, thưởng cho cô bé một viên kẹo chocolate, vừa lo lắng nói, “Họ Bạch, ai cũng đáng ghét!”

… .

Xa xa, vài chiếc thuyền và ca-nô của cảnh sát biển đã được chuẩn bị tốt .

Bao Chửng cầm ống nhòm nhìn theo đám người Stephen lặng lẽ lên thuyền, Emilia khẽ khàng không một tiếng động rời bến, hướng về phía đại dương mênh mông đen thăm thẳm .

Bao Chửng buông ống nhòm, hỏi người bên cạnh, “Thực sự không có việc gì chứ?” .

Người bên cạnh tựa vào bánh lái hút thuốc, gật đầu, “Ừ.” .

“Xác định?” .

“Ngọc Đường theo, không có việc gì.” Nhìn người có khuôn mặt hầu như giống y hệt Bạch Ngọc Đường nói ra những lời này, Bao Chửng không khỏi vô thức lắc đầu. .

Bao Chửng thở dài, nói với đội cảnh sát biển cùng phối hợp hành động lần này, “Cứ dựa theo kế hoạch trước đó tiến hành.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.