Chương 4 : Phối phương
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trở lại văn phòng của SCI, vừa bước vào thì sửng sốt, theo bản năng cùng lui lại ngó cánh cửa, nhìn biển số – Đúng nha, là văn phòng của SCI đó.
Có điều, hiện tại văn phòng mở đầy máy tính, còn có một vài gương mặt lạ hoắc, căn bản chưa từng thấy qua, nam nữ đều có, và giữa họ tồn tại một điểm rất chung duy nhất – Hoàn toàn không giống cảnh sát chút nào! Một cỗ hơi thở văn phòng bận rộn bay đến đập vào mặt.
Lúc này, Tương Bình đang hướng dẫn, chỉ đạo đội ngũ kỹ thuật viên máy tính của cảnh cục làm việc với khí thế ngất trời.
Lô Phương cau mày ở một bên đang không ngừng tiếp trái nhận phải bên này di động bên kia máy bàn, lặp đi lặp lại mãi chỉ một câu, “Thật ngại, bọn họ sẽ không tới! Không tham gia hoạt động! Không lên TV! Không làm phỏng vẫn! Không……”
………….
Mà các cảnh viên SCI khác, đều tụ lại một chỗ ở hành lang, trước cửa phòng Bao Chửng, mặt đen như đít nồi.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái, hỏi, “Mấy đoạn video vẫn chưa được loại bỏ hoàn toàn?”
Bao Chửng đưa tay ra, cứng nhắc chỉ chỉ vào màn hình vi tính.
Bạch Ngọc Đường nhìn qua liền thấy cảnh chính bản thân vừa chế trụ hai kẻ tập kích kia, lại video nữa, lần này còn có tiêu đề – Đội trưởng SCI đánh hạ hai sát thủ.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, lúc đó trên tầng hai nhà xưởng có không ít người cầm di động chụp hình, bất quá sẽ không rảnh rỗi đến độ quay chi tiết rồi đem lên trên mạng chứ?”
“Video trước so với cái này là không tưởng nha.” Tương Bình thập phần bất dắc dĩ, “Nhiều người quay chụp, có đủ các góc độ, lượng phát tán so với clip trinh thám hồi sáng còn kinh hãi hơn, em đêm nay coi như hết ngủ.”
Triển Chiêu tò mò xem xét đống bình luận bên dưới video, có mấy cái rất có ý tứ, “Tiểu Bạch, cậu xem này, ngôn ngữ internet đương thời đã muốn phá hết khuôn mẫu tượng hình tượng thanh quy chuẩn rồi nha, tự sáng tạo ra các từ còn nhiều sắc thái hơn trước nữa!”
Nói xong, Triển Chiêu đọc ví dụ mấy đoạn cho Bạch Ngọc Đường nghe…..
“Bái phục! Đây là kỹ xảo điện ảnh nha?”
“Má ơi, ảnh bay đó!”
“Ta trong nháy mắt não đã muốn nhũn ra rồi!”
“SCI còn nhận người sao? Bạch đội trưởng, khẩn cầu ngài! “
“Xin tổ chức thành một đoàn! Xin được tới tham quan!”
……….
Bạch Ngọc Đường nghe xong ù ù cạc cạc, Triển Chiêu vừa đọc vừa đấm bàn, nói mấy cái bình luận kiểu này cũng đủ khiến chính mình cười hết muốn thở.
Thêm một đoạn video nữa so với cái vừa rồi Triển Chiêu xem qua lại càng chân thực, không cần kiên nhẫn cũng chẳng cần động não đi phân tích lý giải, trực tiếp gây ấn tượng mạnh tới thị giác, lượng truyền phát kinh người.
Không bao lâu, SCI trở thành từ khóa tìm kiếm Hot.
Mà ở một bên khác, Lô Phương tính tình có nhẫn đến mấy cũng đã bị bạo phát rồi, ba cái điện thoại thay nhau tiếp tiếp, nhấc một cái lại cúp một cái…….
“Nơi này là cảnh cục! Là cục cảnh sát ấy!”
“Bọn họ là cảnh sát! Là cảnh sát đó!”
“SCI hiện đang tra án! Đi tra án rồi!”
………..
Từ cửa, Triệu Hổ cùng Mã hán đem theo hai cái túi lớn ngoại cỡ đi vào, vẻ mặt kinh hãi nhìn thấy cảnh Lô Phương bị vây hãm tinh thần tới mức không còn khống chế nổi lý trí.
Triệu Hổ còn ca cẩm thêm, “Hô, sau lần mất điện trước, Lô Phương cũng lâu chưa có chịu tình cảnh như thế này rồi.”
Mã Hán cũng bất đắc dĩ lắc đầu, vào cửa cùng Bạch Ngọc Đường nói, “Trước mắt, đã cứu sống được ba người, có điều họ đều trúng độc cả, sẽ có di chứng.”
Triệu Hổ cũng gật gật, “Dương Phàm cho bọn họ làm chút kiểm tra, đáng ngạc nhiên là họ không phải thấy cái gì cũng nuốt vào bụng đâu nhé.”
“Có nói tới tại sao lại uống viên thuốc đó hoặc là quá trình trúng độc như thế nào không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Còn chưa hỏi được, bọn họ dây thanh qua đều gặp vấn đề, không thể nói chuyện, cần trị liệu đã. Lạc Thiên cùng Bạch Trì trực ở đó, khi nào có thể nói lại, sẽ lập tức hỏi luôn.” Mã Hán trả lời.
Bạch Ngọc Đường gật gật đầu.
Triển Chiêu từ trong hai chiếc túi to kia lấy ra một cái sandwich, cắn một miếng rồi hỏi Tần Âu mới từ cửa tiến vào, “Nhiễm Thiếu Thất đâu rồi?”
“Tôi để hắn ở phòng hỏi cung,” Tần Âu nói, “ Còn có Trần Giai Di cùng Tề Nhạc các cô ấy cũng đã tới, đang cùng Mã Hân ở trong phòng nghỉ.”
Triển Chiêu gật gật đầu, hướng Bạch Ngọc Đường ngoắc ngoắc ngón tay, “Đi nào, chúng ta cùng ông ấy tâm sự chút.”
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu ra khỏi cửa. Triển Chiêu trước vòng qua vòng lại một lúc rồi đi vào một cửa hàng bán đồ uống.
“Tiểu Bạch.” Triển Chiêu gọi Bạch Ngọc Đường đang ở phía trước một tiếng.
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại.
Triển Chiêu nâng tay, ném qua cho anh một lon nước.
Bạch Ngọc Đường không xoay hẳn người lại nhưng vẫn khéo léo vươn tay ra bắt được vật thể đang bay tới kia, tay còn lại nhẹ nhàng di động, cũng không biết như thế nào khuyên nắp lon nước thoắt cái đã xoay xoay trên ngón chỏ thon dài, kết thúc một chuỗi hành động vừa lưu loát vừa đẹp mắt. Chờ cho anh hoàn tất chu trình vừa đi vừa uống nước vừa tạo dáng trên hành lang thì phía trước truyền đến một trận toàn là tiếng thét chói tai.
Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu…….
Ngay cửa phòng nghỉ có ít nhất hai mươi mấy nữ cảnh viên, đồng phục có mà thường phục cũng có, phần đông là văn chức, tay còn ôm sổ, tụ ở nơi đó mà hưng phấn, hoặc che miệng hoặc vô tư ngắm nhìn anh rồi thét lên phấn khích.
Bạch Ngọc Đường ngó cái tên đang vui tươi hớn hở gặm sandwich kia đi đến bên mình, liếc mắt một cái.
Triển Chiêu rõ ràng là cố ý, Bạch Ngọc Đường bình thường mở đồ uống đều cùng một bộ dáng vờ như hữu ý vờ như vô tình vừa rồi, lơ đãng giơ chân nhấc tay một chút thôi cũng đã tạo nên lực sát thương ghê gớm. Cái này nếu dùng tiếng lóng mà giải thích thì sẽ là – Các cô nương phía trước sau phút giây mãn nhãn vừa qua đã sớm không thể trụ vững được nữa, đội ngũ hâm mộ Bạch đại đội trưởng giờ đây người còn nhưng hồn đã bay mất, não cũng muốn nhũn hết ra rồi!
Bạch Ngọc Đường liếc Triển Chiêu – Này là có ý gì?
Triển Chiêu cười đến hớn hở mặt mày – Phục vụ đại chúng.
Bạch Ngọc Đường nhìn trời.
Triển Chiêu tiếp tục gặm sandwich, đem cái sandwich một miếng lại một miếng ăn đến vừa tao nhã vừa suất khí (toát lên vẻ đẹp trai), vừa nhã nhặn lại vừa có điểm trí tuệ……..Tuy rằng ai đó cũng không tự biết cái hành động vô tình này tiếp tục làm mê đảo các cô gái mà trạng thái tâm lý của họ vốn đã không còn tự kiềm chế lơ lửng trôi giữa không trung, xem đi, làm sao mà họ có thể ví ra được cái hành động gặm sandwich là mang dáng vẻ trí tuệ. Đại khái mà nói, đối với các nàng, tất thảy mọi cử động của Triển Chiêu nhất nhất phải gán trí tuệ làm cái mác bất biến ……..
Bất quá, Bạch Ngọc Đường cũng không để ý đến mấy cô nương kia, lại càng không bị người ta hai mắt dán chặt vô mà ngại ngùng khó xử, Bạch đội trưởng chính là khí tức toát ra ở cảnh cục khiến cho người khác chùn bước, chỉ có thể ngắm xa chứ không dám tiến lại gần.
Bạch Ngọc Đường đi tới cửa phòng nghỉ mới hiểu được tại sao lại đông con gái đến thế, thì ra bên trong là có Tề Nhạc cùng nhóm người Giai Di.
Giai Di hiện tại, một chút tâm tình đều không có, ở bên trong cùng Mã Hân trò chuyện, Tề Nhạc cùng Trần Du ở trước cửa, tận lực kí tên cho các nhân viên.
Bạch Ngọc Đường có chút không biết nói gì mà nhìn nhìn các cô gái, nghĩ muốn nhắc nhở họ là đang công tác còn dám tụ tập họp fan.
Phía sau, Triển Chiêu lại nhẹ nhàng túm anh cảnh cáo, “Không cần cậu can thiệp các cô ấy theo đuôi thần tượng, càng không được phép coi khinh ngôn luận sau lưng.”
Bạch Ngọc Đường khó hiểu nhíu mày – Nơi này là cảnh cục mà.
Triển Chiêu vươn một ngón tay nhẹ nhàng lắc lắc, còn nghiêm túc nói với Bạch Ngọc Đường, “Cẩn thận người ta từ mến biến thành căm đó!”
Bạch Ngọc Đường không nói gì, bất quá từ trước tới giờ anh cũng không quản mấy cái chuyện này, liền chuẩn bị cùng Nhiễm Thiêu Thất nói chuyện.
“Chờ chút, chờ chút.” Triển Chiêu kêu Bạch Ngọc Đường chờ đã, rồi xoay người vào phòng nghỉ trước.
Bạch Ngọc Đường cũng vào theo.
Trần Giai Di đang cầm cốc nước nét mặt hoang mang lo sợ, ngầng đầu thì thấy Bạch Ngọc Đường bọn họ tiến vào, “Bạch đội trưởng, tiến sĩ Triển…..”
Triển Chiêu gật gật đầu, quay lại phía cửa ra vào làm động tác “Xuy” một cái.
Các cô gái thấy đều đã có được chữ kí như ý nguyện bèn chậm rãi rút lui.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu càng khó hiểu – Miêu nhi, cậu hạ ám chỉ với bọn họ? Không thấy họ có bộ dáng gì là biến mến thành căm hết.
Triển Chiêu khiêu mi – Có một số việc cậu mãi mãi cũng sẽ không thể lýgiải thông thạo nổi đâu…..
Bạch Ngọc Đường đỡ trán.
“Nhiễm Thiếu Thất nói ông ấy hại chết Thường Ngôn.” Triển Chiêu nói, “Nhiễm Thiếu Thất cùng với Thường Ngôn quan hệ hình như không đơn giản, hình như còn thân thiết hơn đối với các cô, là như thế nào?”
Trần Giai Di hiển nhiên cũng biết chuyện có chút phức tạp, “Kỳ thật, có chuyện không biết tôi có nên nói ra hay không…..”
Triển Chiêu cười gật gật đầu, “Nhiễm thiếu Thất cùng với Thường Ngôn không phải quan hệ thầy trò đơn giản như vậy đi?”
Trần Giai Di sửng sốt, mở to hai mắt nhìn Triển Chiêu, “Anh……cũng biết?”
Triển Chiêu vươn người rút lon nước từ trong tay Bạch Ngọc Đường, đưa tới uống một ngụm, hỏi, “Tôi chỉ phỏng đoán, hai người bọn họ là có tình cảm lứa đôi, bên nữ chủ động tiến tới nhưng bên nam lại cố kỵ tuổi tác cách xa mà ra vẻ cự tuyệt, đúng không?”
Trần Giai Di kinh ngạc, “Thần kì, như vậy anh cũng có thể nhìn thấu ?”
“Tôi buổi sáng có nghe mấy bài hát của Thường Ngôn, cảm thấy cô ấy là mẫu người bên ngoài nhã nhặn, nhẹ nhàng nhưng bên trong tính cách có chút cực đoan, dám yêu dám hận, hơn nữa là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ lại mắc bệnh nan y nên sống có chút mơ mơ màng màng……..”
“Toàn bộ đều không sai!” Trần Giai Di gật đầu, “Tính cách của Tiểu Ngôn chính là như vậy, sống mơ mơ màng màng, thực chuẩn xác.”
“Nói cụ thể hơn một chút.” Triển Chiêu tụa hồ lại đối với việc bát quái lại cảm thấy vô cùng hứng thú rồi.
Bạch Ngọc Đường tựa vào sô pha lẳng lặng nghe.
“Tôi cùng Tiểu Ngôn từ khi còn rất nhỏ đã đi theo lão sư học âm nhạc! Tiểu Ngôn ngay lần đầu tiên trông thấy thầy ấy đã liền yêu thương, vẫn là loại tình cảm sùng bái, tôn trọng mang theo yêu mến kia! Bất quá, cô ấy cất giấu đoạn tình cảm này rất kín đáo, cho tới khi thân thể đã càng ngày càng yếu đi, cảm thấy được ngày đó đang đến gần bèn hướng người thổ lộ, khi ấy, sự việc khiến thầy bị dọa sợ một trận.” Trần Giai Di bất đắc dĩ nới lỏng tay, “Dù sao kém tới hai mươi mấy tuổi đời, thầy lại chỉ mải say mê âm nhạc, trừ bỏ âm nhạc cái gì cũng không để tâm tới, lại càng không biết phải ứng phó sao với tình huống này.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật đầu hiểu ý.
“Sự tình phát triển sau đó?” Triển Chiêu tiếp tục hỏi.
“Sau thì thầy bị dọa sợ liền né tránh, Tiểu Ngôn tìm người ở khắp nơi.” Trần Giai Di thở dài, “ Việc này sao có thể nói ra, một khi đã phơi bày ra ánh sáng, dù tình cảm có thuần khiết bao nhiêu đi chăng nữa, vào ra miệng đời, cũng sẽ từ trắng hóa thành đen.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại gật đầu đồng ý.
”Sư phụ vẫn không tiếp nhận Tiểu Ngôn, lý do thực đầy đủ, chính mình tuổi đã về già, Tiểu Ngôn lại đang trong thời kì thanh xuân đẹp đẽ nhất, huống chi có thể đó chỉ là tình yêu sùng bái nhất thời nên kiên quyết cự tuyệt, mong cô ấy sớm ngày tìm được ái tình thực sự trên đời.”
Triển Chiêu chống cằm lắng nghe, “Nhiễm Thiếu Thất quả thực đã xử lý mọi việc bằng phương pháp thực ngốc.”
Tề Nhạc, Trần Du còn có cả Mã Hân cũng ở một bên nghe chuyện, đều rất tò mò hỏi Triển Chiêu, “Ngốc sao? Ông ấy làm vậy cũng là suy nghĩ cho Thường Ngôn đó chứ.”
“Cho dù Thường Ngôn không có bệnh nan y đi chăng nữa, cô ấy cũng không phải là người đơn giản mà buông bỏ, vĩnh viễn không có được chính là tốt nhất…… Thường Ngôn bởi đâu mà phải lòng Nhiễm Thiếu Thất? Dù rằng có phong độ đến mấy, nhưng cách nhau những hơn hai mươi tuổi, một cô gái theo tâm sinh lý bình thường sẽ không có khả năng yêu một người bằng tuổi cha chú của mình, cốt lõi chính là nằm ở tư tưởng cùng tinh thần. Tình cảm của Thường Ngôn dành cho Nhiễm Thiếu Thất xem ra thực sự là đoạn tình cảm thuần túy, trong sáng thậm chí là cao thượng. Ông ấy càng cự tuyệt, Thường Ngôn càng lúc càng lún sâu! Hơn nữa còn lo lắng về mệnh mình sắp tận, loại tâm tình này khiến cô ấy quyết định thể theo tâm nguyện mà làm, sẽ không có lựa chọn thứ hai nào khác…..Cũng vì thế mà con đường cô ấy đi là không thể quay đầu.”
Bốn cô gái ở đây đều há to miệng lắng nghe.
Triển Chiêu thấy mình lan man, liền khoát tay, “Nói lại chuyện chính, Nhiễm Thiếu Thất sau đó thế nào lại xuôi theo?”
“Có một hôm Tiểu Ngôn uống rượu, có nói với tôi, cô ấy rất có thể sắp không trụ được nữa mà thầy vẫn một mực chối từ, cô ấy không muốn mang theo tiếc nuối đó mà sang thế giới bên kia.”
“Nhiễm Thiếu Thất nghe được đúng không?” Triển Chiêu hỏi.
Trần Giai Di gật đầu, “Kỳ thực là do Tiểu Ngôn cố ý an bài, hướng tôi khóc lóc kể lể là mượn cơ hội hướng thầy ngả bài đồng thời thổ lộ.”
“Chiêu này đủ khôn ngoan.” Tề Nhạc bất đắc dĩ nhận xét, “Không chiếm được tình yêu thì cho dù có là một chút đồng cảm cũng ép người đó phải chấp nhận, Thường Ngôn này là đã bất chấp giá nào rồi, yêu như vậy thực có chút hèn mọn.”
Trần Giai Di gật đầu, “Sau đó, hai người bọn họ quả thực quan hệ tiến triển trông thấy. Thực ra cũng không có khả năng nắm tay dạo phố hay đi xem phim hoặc ăn tối hẹn hò, mà Tiểu Ngôn cũng không cần này nọ, cô ấy chỉ cần chỗ dựa tinh thần và lòng chung thủy là đủ. Hai người bọn họ thường xuyên ở bên nhau cùng phơi nắng, nói chuyện nhạc âm, tôi có thấy qua vài lần, nếu dứt bỏ hết thảy mọi quy chuẩn đạo đức xã hội dẹp sang một bên, ít nhất một khắc ấy, cả hai đều là hạnh phúc cùng khoái hoạt thường tình.”
Tất cả cùng gật đầu – Có thể lý giải.
“Về sau tôi cũng không quá lưu ý cả hai, trong lúc đó tình cảm giữa họ dường như có biến hóa, nếu nói thầy ấy giết người tôi tuyệt đối không tin, ông ấy ngay đến một con chim sẻ cũng không thể xuống tay được!” Trần Giai Di nói xong, nhíu mày, “Bất quá, tôi cũng có phát hiện một số điểm đáng ngờ.”
Hứng trí bừng bừng ban đầu của Triển Chiêu hiện đang buồn ngủ thì nghe được câu này, cả Bạch Ngọc Đường cũng tỉnh táo lên hẳn, chờ nghe điểm đáng ngờ đó.
“Đầu tiên là laptop của Thường Ngôn không thấy đâu nữa.” Trần Giai Di nói, “Tôi có tìm từng chỗ trong phòng nhưng vẫn không kiếm ra!”
Triển Chiêu sờ sờ cằm, “Bình thường cô ấy dùng máy tính để làm gì?”
“Phần lớn đều là soạn nhạc, lên mạng cùng với lưu một ít ảnh chụp.” Trần Giai Di nói, “Tôi vốn định dùng ghi chép cùng ảnh chụp trong máy rồi làm một tuyển tập ảnh lưu lại hai mươi mấy năm cuộc sống mà cô ấy đã trải qua rồi để trong nhà, lúc nào chỉ có một mình, nhớ cô ấy thì mang ra ngắm, nhưng tìm đi tìm lại cũng không thấy đâu!”
Triển Chiêu nghe xong, nhẹ nhàng gật gật đầu, “Không chỉ có một điểm đáng ngờ này đi?”
“Vẫn còn!” Trần Giai Di tiếp tục nói, “Cuốn nhật kí của Tiểu Ngôn viết mười mấy năm nay cùng các bài cắt ra từ báo cũng không thấy nốt!”
Triển Chiêu tò mò, “Viết nhật kí mười mấy năm? Còn cắt từ báo?”
“Đúng vậy, có hẳn một thùng đầy luôn!” Trần Giai Di nói, “Tiểu Ngôn từ nhỏ đã biết mình có bệnh, cho nên đối với cuộc sống từng giây từng phút đều hết sức quý trọng, viết nhật kí cùng với những mẩu báo kia đã thành thói quen, nhưng bản ghi chép cuộc sống của cô ấy cùng thùng giấy báo tư liệu kia bỗng dưng mất tăm mất tích!”
“Nhật ký cùng với giấy báo lấy một cái là xong, thứ này có thể trộm đi.” Triển Chiêu hỏi.
“Không phải đâu! Thùng tư kiệu kia cũng nặng trăm cân là ít, mỗi lần vận chuyển đều phải nhờ tới dịch vụ của công ty hỗ trợ chuyển nhà mà!”
“Còn có gì khác không?” Triển Chiêu hỏi tiếp.
“Còn có một điểm nhỏ! Thần sắc Giai Di nghiêm túc lại vài phần, “Cũng là khả nghi nhất!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn thấy cô như vậy cũng chăm chú lắng nghe theo.
“Tiền của Tiểu Ngôn cũng không thấy đâu!”
“Tiền?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ở SCI thụ lý án tử lâu như vậy, nói cũng kỳ quái, mấy tên liên hoàn sát thủ động cơ làm chuyện xấu có đến cả ngàn cả vạn cũng chưa thấy có vụ nào xuất phát từ “Tiền”. Tiền là ngọn nguồn của tội ác, nhưng dường như mấy kẻ gây án liên hoàn lại luôn khinh bỉ nó……Lần này đột nhiên gặp phải chuyện lạ, trong phút chốc có phần chưa kịp thích ứng lắm.
Bạch Ngọc Đường hỏi, “Không chỉ có tài khoản ngân hàng thôi chứ?”
“Phải!” Giai Di gật đầu, “Tiểu Ngôn không có người thân, tôi giúp cô ấy xử lý toàn bộ mọi việc, theo như tôi biết thì Tiểu Ngôn đầu tư vào bất động sản, còn đâu thì gửi ngân hàng, nhưng số tiền gửi ấy cũng chỉ tính là số lẻ!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc nhìn nhau một cái.
Bạch Ngọc Đường lấy điện thoại gọi cho Tương Bình, kêu cậu dù có bận rộn trăm bề cũng trích ra hai ba phút tra cho họ một ít thông tin về Thường Ngôn mới phát sinh.
Mã Hân chạy tới phòng bên cạnh, chốc lát thì chạy về, tay cầm bản tự liệu có ghi chú rõ ràng tiền gửi cả nộp cả xuất của Thường Ngôn thời gian qua.
Triển Chiêu tiếp nhận, xem kĩ rồi nhíu mày,”Một năm trở lại đây, cô ấy chi ra rất nhiều tiền, ít thì mấy vạn nhiều là hơn mười vạn, còn rút toàn tiền mặt, cô ấy đùng nhiều tiền như vậy để làm gì? Mua đồ vật nào đó ư?”
Trần Giai Di lắc đầu, “Nha đầu kia cũng tiết kiệm lắm! Quần áo bình thường gì cũng đều do nhà tài trợ cung cấp, thường không xuất môn cũng không chăm chút thêm, không thích châu báu, cũng không mang đi đầu tư lung tung, nhân thân không có ngay cả tiền lì xì cũng chẳng phải chi, cô ấy thân thể không tốt, của ngọn vật lạ đến đâu cũng không thể ăn uống tùy tiện.”
Triển Chiêu khẽ nhíu mày.
Bạch Ngọc Đưởng bên mở bảng kê tài khoản của Nhiễm Thiếu Thất ra nhìn.
Triển Chiêu ngó sang vừa thấy, “Hô, lão nhân này coi vậy mà rất có tiền a?”
“Phải!” Giai Di gật đầu, “Hơn nữa ông ấy đối với đống tiền kia hoàn toàn không có ý thức gì hết! Cái gì phải quản lý tài sản ư, đầu tư ư nhất nhất không quản, tiền để tại ngân hàng toàn bộ thì cũng không tính là có lợi gì đi.”
“Tài khỏa của ông ấy rất rõ ràng, trên cơ bản dựa vào sổ sách xuất nhập không có điểm gì mờ ám.” Triển Chiêu liếc Bạch Ngọc Đường, “Tài sản của Thường Ngôn cũng không bằng số lẻ của ông ấy, việc khoản tiền kia biến mất cùng Nhiễm Thiếu Thất hẳn là không có can hệ.”
“Vậy khoản tiền của Thường Ngôn biến đi đâu?” Bạch Ngọc Đường cảm thấy vô cùng khó hiểu, “Chẳng lẽ là làm rơi mất?”
Bên này mọi người mờ mịt nhìn nhau nghi nghi hoặc hoặc, đột nhiên một tiếng “Ầm” vang lên.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cùng nhau ngó ra, chỉ thấy Bao Chửng phá cửa đi vào, khuôn mặt bẩm sinh đen sì sì bỗng dưng lúc này lại trắng bệch. Phía sau, Mã Hán, Triệu hổ cũng những người khác trong SCI vẻ mặt như lớn chuyện đến nơi rồi.
“Bao cục?” Triển Chiêu kinh ngạc, “Làm sao vậy?”
“Xảy ra chuyện rồi!” Bao Chửng đưa tay cứng ngăng ngắc chỉ thẳng vào màn hình tab đưa cho cả hai coi, “Có người tung video lên mạng, dạy cách làm bao con nhộng “vô xỉ” kia!”
Triển Chiêu mắt nháy nháy mấy cái, “ Bao con nhộng “vô xỉ”? Cũng giống với mấy kiểu chế thuốc nhũn não gì đó sao?”
“Đừng có giỡn, là cách phối ra bao con nhộng trong án tử lần này đấy, coi video đi, phương trình hóa học cùng các bước phản ứng đều rõ ràng. Còn dạy người ta phối các chất đó với liều lượng ra làm sao để đủ giết chết được người mình muốn giêt….” Bao Chửng nói xong, chỉ vào một hàng chữ to tô đậm, “Mấy người các cậu nhìn xem!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn xuống video, chữ trên đó vô cùng to, còn rất đậm màu, viết: SCI vĩnh viễn không thể bắt được hung thủ – toàn dân là hung thủ! Đứng lên hành động đi, làm cho kẻ mà các ngươi hận, lần này chết mà răng cũng chẳng còn.
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu xem xong thì sửng sốt.
“Rốt cuộc cũng tới.”
Thật lâu sau, Bao Chửng mới mở miệng nói được một câu.
“Rốt cuộc cũng tới cái gì?” Tất cả cùng không hiểu.
Từ lúc thành lập SCI, tôi đã cảm thấy chung quy sẽ đến một ngày sự tình như vậy sẽ phát sinh.” Bao Chửng sắc mặt ngưng trọng, “Một hung thủ khiêu chiến với SCI!”
“Uống nước mà chết kia, thật sự khó đề phòng.” Triệu Hổ buồn bực nhìn cái cốc mình cầm trong tay, “Hẳn là khiến chúng ta hoang mang a?”
Mã Hán gật gật đầu.
“Chính là….. cần phải có một điều kiện tiên quyết cần thỏa mãn, không phải sao?” Bạch Ngọc Đường cảm thấy khó hiểu, “Trừ bỏ bao con nhộng hay nước là nhân tố chính còn cần phải có một miếng sứ nữa…… Không phải ai ai cũng niềng răng hết chứ?”
“Ha hả.”
Mọi người đang lúc vò đầu bứt tai chợt nghe được một tiếng cười lạnh, ngước lên nhìn thì thấy Triển Chiêu ôm cánh tay, miết miết cằm, khóe miệng khẽ cười.
Vẻ mặt này mọi người trong SCI đều quen thuộc, thần thánh hiển linh.
Bạch Ngọc Đường hướng Triển Chiêu hơi hơi chọn mi – Có chiêu?
Triển Chiêu cười, vung một tay túm Bạch Ngọc Đường tha ra cửa.
“Đi chỗ nào?”
“Tóm hung thủ.”
“Lại nữa?”
“Lần này.” Triển Chiêu cười xấu xa, “Bắt được cho hắn uống thuốc nhũn não!”