Chương 8 : Tấm màn che giấu
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường rốt cuộc cũng đến được cái công viên ở nơi ‘xa xôi hẻo lánh’ kia, Triển Chiêu xuống xe, ngẩng lên, nhìn thấy trên đỉnh núi có một tòa thành tên [Quan Viễn] , nhíu mày, “ Người nào không biết xấu hổ thiết kế này nọ ở cái nơi như thế này chứ, cao hơn mặt nước biển tới cả thước!”
Bạch Ngọc Đường xuống xe quan sát núi một chút, ước lượng độ cao. Biết rằng tiếp đây Triển Chiêu cũng phải leo lên, núi này không tính là cao nhưng cũng chẳng thấp, trực tiếp trèo lên đối với người luôn đặt mình trong trạng thái không vận động như cậu mà nói thì quá sức rồi. “Hay là cậu chờ ở dưới này, mình tôi lên?” Bạch Ngọc Đường hỏi xong, trên mặt Triển Chiêu lộ ra vẻ hài lòng cùng tươi cười mãn nguyện, nhưng vẫn là lắc đầu, “Không được, tôi lo cậu một người không ổn, cùng đi thôi.”
Triển Chiêu nheo nheo mắt, vẻ mặt kì thị cái địa hình núi kiểu bậc thang này, ngó ngang ngó dọc nhìn xem có cáp treo gì gì đó linh tinh làm phương tiện giao thông hay không.
“Không cần ngoái lại, cáp treo ở giữa đang trùng tu.” Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ một cái bảng rồi túm cái tên đang cố sống cố chết dính chặt chân xuống đất kế bên bước từng bước lần theo bậc thang mà đi lên.
Đại khái được chừng năm phút đồng hồ sau, Triển Chiêu đề nghị, “Chúng ta nghỉ nửa tiếng đi?” Bạch Ngọc Đường có cảm giác chính mình là một con kiến bị chà đạp, di qua di lại khổ muốn chết , hơn nữa Triển Chiêu có thấy cũng chẳng bận lòng, vì đầu sỏ chính là con mèo này còn gì!
Thấy cậu muốn dừng, Bạch Ngọc Đường vươn tay túm lấy cả cái người bên cạnh kéo đi, “Đi nhanh một chút! Bằng không lúc về trời tối đen rồi thì cậu nghĩ coi chúng ta qua đêm ở chỗ nào hả?” – nói xong giữ tay Triển Chiêu mà chạy.
“Nhanh thế!” Triển Chiêu bất mãn, lợi dụng Bạch Ngọc Đường đang kéo tay cậu mà hãm lại, một đường giằng co lên núi.
Trèo lên đến nơi tất cả mất hai mươi phút, thực ra phải nói là chạy mới đúng, rốt cuộc cũng tới được đỉnh.
Bạch Ngọc Đường nhìn xuống chân núi, gật đầu, phong cảnh không tồi, không khí cũng rất được, sau đó xoay lại nhìn cái người bên cạnh.
Lúc này, Triển Chiêu chính là tìm một nơi tao nhã, ngồi lên cái ghế dài gần đó điều hòa hơi thở, mặt khác ngó xem đồng hồ đo nhịp tim.
Bạch Ngọc Đường thấy cậu cũng không có vẻ là mệt tới mức không khí không ra vào được như vậy, liền bật cười, “Vẫn còn sống chứ, lát lại xuống núi nữa đó.”
Triển Chiêu ngẩng đầu, nhìn anh một cái, mệt tới không còn khí lực trả treo ai oán nữa rồi…….
“Đi thôi, thành trì ở bên kia.” Bạch Ngọc Đường muốn kéo cậu đi.
Triển Chiêu cự tuyệt di chuyển tiếp.
“Đi a, không là trời sẽ tối nhanh lắm đó!” Bạch Ngọc Đường dùng thêm chút sức nâng con mèo này lên, dắt đi.
Triển Chiêu buồn bực, “Tôi hôm nay là tiêu hao hết một năm năng lượng vận động rồi đó, đêm nay phải được nạp lại, ăn cái gì đó bổ sung lại cho đủ mười phần thể lực…….a~, mệt không muốn nói nữa.”
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười.
“Công viên này được xây nên lúc nào vậy?” Bạch Ngọc Đường quan sát một chút, cảnh quan không tồi, có điều cách nội thành khá xa, khu vực quanh núi gần đây cũng không có dân cư, có thể tận dụng để phục vụ vài ba bận lễ hội nên mới được đầu tư một chút đi.
“Thường Ngôn cùng Nhiễm Thiếu Thất làm thế nào lại chạy tới cái nơi này để nói chuyện tình yêu chứ, cũng đủ khác người rồi.” Bạch Ngọc Đường hướng tới gần tòa thành phát hiện nơi này đã được tu tạo lại, chẳng qua chỉ giữ cái vỏ thôi, bên trong trống trơn, có cầu thang gấp khúc đi lên nhưng không có phòng.
“Thiết kế thẳng tắp, rất vững vàng.” Triển Chiêu nhìn nhìn xung quanh, có thể thấy được qua những ô vuông, “Bên ngoài từng nhánh cây hợp với cửa sổ một góc hoàn hảo, ánh mặt trời lên cao lan tỏa, sáng bừng mọi nét kiến trúc bên ngoài, hơn nữa bên trong pháo đài cổ ánh sáng xuyên qua cây lọt vào khiến cho nơi này hứng trọn bóng râm lại xen lẫn những vệt nắng lốm đốm , chỉ có thể nói là người thiết kế ra nó thực sự có dụng tâm! Lại nói, tìm được nơi như thế này để đàm luyến ái, Thường Ngôn và Nhiễm Thiếu Thất lãng mạn đấy chứ.”
Hai người tìm quanh trong chốc lát, rốt cuộc cũng thấy được cổng thành mà Nhiễm Thiếu Thất miêu tả, là một mái vòm nối cửa hiên bên ngoài với bên trong, chỗ đường giao nhau có một khối gạch lỏng ra.
Rút khối gạch ra thì thấy thực chất gạch chỉ có nửa viên, nửa còn lại có giấu một quyển vở rất mỏng, là nhật kí.
Triển Chiêu mở ra nhìn, bên trong sơ lược có mười sáu trang giấy, ngày thàng ghi rõ ràng, đây chính là thứ họ cần tìm.
“……..”
Triển Chiêu xoay người định ngồi xem, Bạch Ngọc Đường lại kéo cậu, “Trở về rồi xem.”
“Ừm.” Triển Chiêu gấp nhật kí lại đang muốn ra ngoài thì Bạch Ngọc Đường đột nhiên dừng lại……. Nhìn cửa sổ phía đối diện, vươn tay đem Triển Chiêu túm tới sát bên người.
Triển Chiêu hướng về phía cửa sổ nhìn nhìn, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Làm sao vậy?”
“Có người.” Bạch Ngọc Đường thấp giọng nói, rồi nhíu mày, “Chạy.”
.
“Có thể là hung thủ không?” Triển Chiêu hỏi.
Bạch Ngọc Đường ra tới được bên ngoài qua đường cửa sổ, nhìn lại, bên ngoài là đường nhỏ hai bên là rừng cây, cũng không có người khác, tầm nhìn cũng không tốt.
“Nơi này dù sao cũng là công viên mở cửa công cộng.” Triển Chiêu nói, “Nhưng, lén lút như vậy thực có chút khả nghi.”
“Một đường đều có camera, trở về để Tương Bình tra.” Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu xuống núi.
Xuống núi dễ dàng hơn một chút, Triển Chiêu một bên còn lầm bầm điều gì đó bằng một giọng kỳ quái.
Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu, khởi động xe xong quay sang hỏi Triển Chiêu, “Cậu nhẩm nhẩm cái gì vậy?”
“Bài hát của Thường Ngôn.” Triển Chiêu điều chỉnh ghế xe rồi rút quyển nhật kí vừa nãy tìm được ra xem.
Bạch Ngọc Đường lái xe quay về SCI, trên đường nhận được điện thoại của Triệu Hổ báo về, tập kích tại biệt thự của Nhiễm Thiếu Thất là ba tên sát thủ, không tính là lợi hại nhưng cũng là hạng có đào tạo, có vũ khí, không thân phận cụ thể. Cả ba đều đã bị thương, được đưa tới bệnh viện xử lý rồi, hiện đang giam giữ, Vương Triều với Trương Long phụ trách thẩm vấn. Cũng không thu hoạch được gì, tất cả đều là nhận được điện thoại chỉ thị rồi theo đó mà làm, tiền cọc được gửi qua bưu điện, xong xuôi mới thanh toán nốt.
.
Thẩm vấn không chút khó khăn, bọn họ biết gì cũng khai tất, đối phương đã ra giá cho họ bắt trói được Nhiễm Thiếu Thất mang đi.
“Bao nhiêu tiền?” Triển Chiêu tò mò muốn nghe được giá cả khi thuê sát thủ một chút.
“Bắt cóc được Nhiễm Thiếu Thất, ba người tổng cộng một vạn rưỡi.” Triệu Hổ trả lời.
“Rẻ vậy?” Triển Chiêu bất mãn, “Có lầm hay không a? Nhiễm Thiếu Thất bản thân ông ta không thấp giá như vậy chứ!”
“Đám tiểu tử này đều là lính mới, hơn nữa đối phương có nói bắt cóc Nhiễm Thiếu Thất không khó, còn dặn bọn họ, trừ Nhiễm Thiếu Thất ra thì không cần thương tổn đến những người khác, đặc biệt là không được động đến Trần Giai Di.” Triệu Hổ đầu bên kia nhỏ giọng, “May mắn a, bằng không Tiểu Mã ca có khi không chỉ bắn vào vai thôi đâu mà là táng thẳng đạn vào đầu bọn chúng ấy chứ.”
Bạch Ngọc Đường cúp điện thoại, hỏi Triển Chiêu, “Cậu thấy sao?”
Triển Chiêu vừa nghe điện thoại vừa tiếp tục lật giở nhật kí, “Rất kỳ quái.”
“Là nhật kí kỳ quái hay là đám sát thủ kia kì quái?” Bạch Ngọc Đường hỏi, đồng thời liếc nhìn qua kính chiếu hậu một cái.
“Đều kỳ quái!” Triển Chiêu nói, “Quyển nhật kí này của Thường Ngôn cùng với những cuốn kia phong cách viết có khác biệt rất nhiều!”
“Là giả?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Chắc là thật, chữ viết quả thực là của Thường Ngôn, hơn nữa cách sắp xếp ngôn từ cùng với thói quen hành văn đều là của một người, cái chính là tình cảm quá mức cần thiết. Cũng có thể là cô ấy viết cho Nhiễm Thiếu Thất nên mới vậy, cậu đúng là có cái trực giác đánh hơi của dã thú mà!” Nói xong Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Sao cứ liếc kính chiếu hậu hoài vậy?”
“Chiếc xe phía sau cứ nháy đèn hoài, cảm giác rất quái lạ.” Bạch Ngọc Đường nói.
Triển Chiêu ngó sang nhìn gần hơn, phía sau quả thực có một chiếc xe màu vàng……..
“Chậc.” Triển Chiêu xoa cằm bình luận, “Thẩm mỹ của chủ nhân chiếc xe này thật đáng bình phẩm, xe đã màu vàng còn dán thêm vào đèn ở hai bên mui xe mấy hình elip to màu trắng……..nhìn xa rất giống nửa quả trứng chim đó.”
Bạch Ngọc Đường điều chỉnh tốc độ, chạy chậm lại một chút…………….cùng lúc đó chiếc xe kia cũng quành tay lái, rẽ sang một hướng khác……….Tách ra.
.
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày.
“Có thể là trùng hợp?” Triển Chiêu hỏi.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Chính là chiếc xe đó khiến tôi có cảm giác, nó muốn chúng ta phải chú ý tới……”
“Có thể chủ chiếc xe ấy thích xe của cậu thì sao.” Triển Chiêu nhún vai, “Hay tại trực giác của cậu nhạy quá mức cần thiết?”
Bạch Ngọc Đường cười cười, tăng tốc…..Lái xe về cảnh cục.
………..
“Cậu vừa rồi nhìn thấy không?”
“Đã thấy! Thật khó mới thấy người đó đến công ty a.”
“Cậu xem chủ tịch tâm tình thật tốt!”
“Đúng vậy, lúc ấy quả thực rất dịu dàng a!”
………….
Tòa nhà của tập đoàn Bạch thị, phía sảnh trước sân khấu tu lại một chỗ thật nhiều mỹ nữ líu ríu nói chuyện.
Lúc này, cặp song sinh tiến vào, thẳng một đường nhìn tới đám đông nhỏ nhỏ kia, Đại Đinh liền gia nhập, “Tám cái gì thế?”
“A! Phó tổng!” Mấy cô gái cười hì hì nói, “Người đoán xem hôm nay chủ tịch cùng tới với ai đây?”
“Ai a?” Đại Đinh lật lật tờ lịch trình lát nữa phải đưa cho Bạch Cẩm Đường trong lòng oán thán, ‘Có mang ai tới thì tôi cũng chẳng rảnh để mà tra cứu, hôm nay bận muốn chết!’
Quản lý làm khẩu hình – Đại tẩu!
Cặp song sinh nheo mắt – Ai nha! Chẳng lẽ Công Tôn được nghỉ thật? Lần này chẳng phải là cảnh hiếm sao?
Hai người chạy nhanh vào thang máy, chuẩn bị đi coi náo nhiệt.
Trong văn phòng của Bạch Cẩm Đường, Công Tôn ngồi dựa vào sô pha, gác chân lật xem báo chí.
Bạch Cẩm Đường ngồi ở bàn làm việc, trước mắt là từng chồng bảng biểu, báo cáo, hồ sơ đủ cả đã được phòng tài vụ sắp xếp gửi lên chờ kí, có điều vấn đề chính lúc này là hắn chẳng còn lòng dạ nào mà công tác hết, chỉ thả lưng tựa vào ghế đệm xoay, tận tình nhìn ngắm Công Tôn.
Công Tôn đang đọc mấy bài viết về Thường Ngôn gần đây, hoạt động đưa tiễn cô thực sự nhiều. Kỳ thật, vốn dĩ Thường Ngôn cũng có danh tiếng nhưng không rầm rộ tới mức này, lúc còn sống cô vẫn đang ở thời điểm huy hoàng, đột nhiên ra đi thành ra những hồi ức tốt đẹp khi trước sẽ được người ta ghi nhớ mãi……Lại nói nếu như không vụt tắt ở một khắc ấy thì biết đâu theo một kết cục thường tình của giới giải trí cô sẽ lại như ngọn đèn dầu trước gió, cạn kiệt, cái kết lúc buông màn một chút cũng không rực rỡ được như kia. Người còn sống, là còn nghĩ về lúc xế chiều ……..
Công Tôn đang miên man suy nghĩ thì cảm giác bên người có hơi thở, ngẩng đầu lên thì thấy Bạch Cẩm Đường đã ngồi đối diện với mình tự khi nào, có chút thích thú nhìn hắn.
“Làm gì vậy?” Công Tôn cầm tờ báo cất giọng hỏi.
Bạch Cẩm Đường vươn tay cướp đoạt tờ báo kia ném sang một chỗ, tiện thể tháo kính mắt của anh ra.
Công Tôn hơi nheo nheo, đôi lông mi dài khẽ rung động, che đậy ánh mắt có chút mông lung……
Bạch Cẩm Đường chuyển động, nhẹ nhàng dùng ngón trỏ miết qua, từng đốt từng đốt ngón tay cùng với lòng bàn tay, ôm trọn, mơn trớn hai gò má của Công Tôn, cảm thụ được làn da ấy chạm vào mang đến một xúc cảm vô cùng tinh tế…… Vô luận ở bên Công Tôn bao lâu, chỉ cần là khi da thịt cận kề, luôn sẽ có một dòng điện lưu dũng mãnh chạy rần rần trong máu và mang đến những rung động không nói lên lời.
“Không làm việc…” Công Tôn đưa tay lấy lại kính mắt đeo vào rồi đặt tay trên đầu gối Bạch Cẩm Đường dựa vào hắn ngửa mặt lên nhìn ……
Bạch Cẩm Đường cúi đầu, ngón tay xoa xoa má hai vòng rồi điểm điểm nhẹ lên trán người kia, “Nhìn thấy em là không muốn nghĩ tới công việc nữa.”
Công Tôn khóe miệng mang theo tươi cười, đôi môi mềm mại theo đó khẽ động……….Bạch Cẩm Đường tất nhiên không chống cự lại được nữa, với cả………chống cự cái gì?
Cặp song sinh đẩy cửa xông vào sai thời điểm, đúng chóc lúc cả hai đang triền miên dính lấy nhau…….
Trưởng thành hết rồi, văn phòng thì trống, muốn làm gì chả được.
Đại Đinh bĩu môi, “Lão Đại.”
Bạch Cẩm Đường quắc mắt một cái, ghét bỏ hầm hầm – Bóng đèn!
Đại Đinh quơ quơ nhật kí công việc trong tay nói, “Anh hôm nay bận lắm đấy!”
“Hủy hết đi!” Bạch Cẩm Đường nhíu mày, quyết nhanh chém gọn.
“Như vậy sao được!” Tiểu Đinh kinh hãi, “Hôm nay có vài hợp đồng làm ăn cần kí kết đấy!”
Bạch Cẩm Đường còn muốn đàn áp hai người họ thì Công Tôn ở bên vươn tay chình cà vạt cho hắn liền nói, “Tôi đi theo anh.”
Bạch Cẩm Đường kinh ngạc nhìn lại Công Tôn, “Em theo tôi đi nói chuyện làm ăn, gặp gỡ khách hàng ư?”
Công Tôn nâng mắt kính, “Hôm nay tôi là thư kí của anh…….”
Cặp song sinh hít một hơi lạnh…………….Trấn áp.
Quả nhiên, ánh mắt Bạch Cẩm Đường dịu lại, đối với cặp song sinh hất tay.
“Nhớ kĩ thời gian a!” Tiểu Đinh cùng Đại Đinh vừa nhấc chân rút lui vừa ồn ào nói với lại, “Nửa giờ sau phải xuất phát đó!”
Cửa vừa đóng, nháy mắt, độ ấm trong căn phòng tựa hồ lại tăng lên ……… Tiểu Đinh bịt mắt, “Má ơi, hạn chế ra vào a!”
Đại Đinh lắc đầu, giúp trông giữ ở cửa, tránh cho có ai đó không may cầm báo cáo này nọ chạy qua, xông vào rồi lại bị dọa sợ…….
“Lát nữa đi gặp ai trước đây?” Tiểu Đinh xem xét lại lịch trình.
“Cùng với lão Diệp bàn chuyện khu đất mới, có điều trước đó còn muốn mời đại ca cùng dự tiệc khai trương khách sạn mới mở của ông ta, coi bộ lại ghi nhận, trao thưởng gì đó rồi.” Đại Đinh nhẩm tính thời gian, “Phỏng chừng mất hơn một tiếng đồng hồ, tham gia tiệc rượu, cắt dây băng đỏ.”
………….
Nửa tiếng sau, Bạch Cẩm Đường tâm tình sảng khoái, lôi kéo Công Tôn một thân trang phục bình thường không áo khoác không áo véc ra cửa.
Xuống dưới tầng, Bạch Cẩm Đường chỉnh lại cà vạt cho Công Tôn.
Một đám các cô gái dưới lầu che miệng hít khí đầy ngưỡng mộ.
Đại Đinh bĩu môi – Sao cao giọng vậy a?
“Gọi tới cửa hàng bán tây trang.” Bạch Cẩm Đường nói với Tiểu Đinh.
“Còn bộ đồ của Công Tôn hiện tại?”
Bạch Cẩm Đường mỉm cười, “Xé.”
Cặp song sinh nhe răng – Cầm thú a!