Chương 13 : Quỷ kế của con mèo
“Giường ơi.” Triển Chiêu từ nhà tắm bước ra, vừa đi vừa ngáp, lau tóc xong thì đổ ập xuống giường, toàn thân đau nhức chẳng buồn động đậy.
Chưa kịp cọ dụi chăn đệm được mấy giây thì, “Ụp”………
“Ai nha!”
…….
Bạch Ngọc Đường phụ trách làm bữa khuya. Sau khi phân phát một lượt ọi người xong, đang chuẩn bị về phòng của mình cùng Triển Chiêu tẩm bổ thì chợt nghe được tiếng hét thất thanh vọng xuống.
Bạch Ngọc Đường vừa giật mình vừa hoảng, phóng như bay lên tầng, đá cửa xông vào.
……..
Cảnh tượng trước mắt anh rất đơn giản, chỉ là Triển Chiêu úp mặt trên giường tay xoa xoa thắt lưng, còn Lỗ Ban thì chiễm chệ ngồi trên cái lưng ấy liếm lông làm nũng.
Bạch Ngọc Đường nhìn cái cảnh Triển Chiêu bị Lỗ Ban đè nặng muốn chết mà dở khóc dở cười, đặt khay thức ăn qua một bên, hỗ trợ xách Lỗ Ban ra giải cứu cậu.
“Méooo~” Lỗ Ban bị Bạch Ngọc Đường nhấc lên liền xù lông mà quẫy quẫy cái đuôi lớn, ra sức ăn vạ.
Bạch Ngọc Đường đem nó thả trên giường, tay chân linh hoạt ôm, dựng sợi bún đang làu bàu than vãn kia ngồi dậy tử tế, “Ăn khuya đã nào.”
Triển Chiêu tựa đầu giường, thuận tay ôm lấy Lỗ Ban, “Cũng cùng là mèo, mày thì ngày nào cũng chỉ ăn chơi với ngủ nghỉ, còn tao thì lại phải lao lực đi bắt mấy tên biến thái liên hồi, này là cớ làm sao hả?”
“Meoo~” Lỗ Ban cựa quậy thoát ra, nhảy sang một bên, vô tư tiếp tục liếm móng.
Triển Chiêu xoay người sang phía Bạch Ngọc Đường, nhận lấy đĩa mỳ ống thơm phưng phức, tâm tình lập tức tốt lên hẳn.
Bạch Ngọc Đường cũng cầm lấy phần của mình ngồi xuống giường, vừa ăn vừa nhìn nhìn cậu. Triển Chiêu thấy anh dường như muốn nói gì đó liền hỏi, “Cậu nhìn gì tôi?”
“Khụ Khụ.” Bạch Ngọc Đường ho khan một tiếng, nhích tới gần Triển Chiêu nói thầm, “ Dây buộc áo tắm lỏng rồi kìa.”
Triển Chiêu cúi đầu nhìn nhìn, khó hiểu, “Không lỏng a.”
Bạch Ngọc Đường thuận tay kéo lại giùm cậu, “Lỏng.”
Triển Chiêu không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn Bạch Ngọc Đường, sau đó tay chân động đậy vén vạt áo anh lên trườn vào……
“Rửa chén!” Bạch Ngọc Đường cầm đĩa đứng phắt dậy, anh phát hiện ý đồ muốn “xâm phạm” của con mèo.
“Anh, trong bếp còn có lạp xưởng chứ ạ?”
Đúng lúc này, Bạch Trì hồn nhiên đẩy cửa ngó đầu vào……Trước mắt em nhỏ là cảnh tượng, Bạch Ngọc Đường tay cầm cốc đĩa đứng nghiêm trang, còn Triển Chiêu đang ôm eo anh, tay chân không thành thật cầm dây áo choàng tắm của người kia chuẩn bị rút bỏ.
Bạch Trì lập tức lặng lẽ nghiêng đầu ra ngoài tiện thể ý tứ mà rón rén đóng cửa lại.
Triển Chiêu liếc mắt trêu ghẹo Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường giơ giơ đĩa mỳ của Triển Chiêu lên rồi hỏi, “Ăn chứ, hay là muốn tiếp tục nào?”
Triển Chiêu nghe thấy tiếng bụng khẽ sôi, liền buông tha dây áo của Bạch Ngọc Đường, cầm lại đĩa tiếp tục ăn, còn hỏi, “Ăn xong rồi làm chút chuyện thú vị để nâng cao tinh thần chứ?”
Bạch Ngọc Đường nheo mắt nhìn Triển Chiêu, “Cậu không ngại mệt? Ngày mai còn phải tới cảnh cục sớm đó.”
Triển Chiêu ngắm anh 3s, sau đó đột nhiên nhấc chân đá con chuột một cái, “Chuột chết! Cậu nghĩ đi đâu đấy hả, tôi nói là làm chuyện giúp nâng cao tinh thần cơ mà.”
“Thì đương nhiên là nghĩ tới chuyện khiến chúng ta nâng cao tinh thần còn gì.” Bạch Ngọc Đường được mỳ ống tiếp năng lượng, mệt mỏi 48 tiếng đồng hồ qua bây giờ khỏe rồi.
Triển Chiêu mặc kệ anh, xoay người vươn tay lấy di động ở tủ đầu giường.
Bạch Ngọc Đường ở bên ngoan ngoãn giúp cậu cầm đĩa.
Sau một hồi bấm bấm lạch cạch, Triển Chiêu rốt cuộc cũng nhấn nút gửi tin đi, quay trở lại công cuộc bồi bổ, vẻ mặt cười cười có chút xấu xa.
Bạch Ngọc Đường khó hiểu nhìn nhìn, “Cậu lại trêu chọc ai đấy?”
Triển Chiêu chỉ tủm tỉm cười, rồi mở điện thoại di động ra nhấn nút tắt nguồn.
Bạch Ngọc Đường thấy đó là di động của mình liền cuống quít, “Không thể tắt máy được đâu! Lỡ như có gì đó phát sinh …..”
Triển Chiêu lườm con chuột, “Tắt có mấy phút, chẳng sao.” Nói xong, mang cả di động của mình ra tắt nốt, sau đó hắc hắc cười tiếp tục ăn ăn.
………
Thành phố S – Phòng VIP tầng cao nhất khách sạn hạng sang.
Bạch Diệp đẩy hai phần ăn khuya mở cửa phòng tiến vào. Tới cửa phòng ngủ thì thấy Triệu Tước đang ngồi trên đệm, tay cầm điện thoại, suy nghĩ hết sức tập trung.
“Làm sao vậy?” Bạch Diệp đưa một suất mỳ ống cho người kia.
“Hư!” Triệu Tước ra hiệu một tiếng ý bảo yên lặng, đừng hỏi, chẳng biết là y đang ngẫm nghĩ cái gì……
“17!”
Một lát sau, Triệu Tước đột nhiên kêu lên một con số, sau đó vội vã bấm gửi tin, “Đáp án là 17, lần này tuyệt đối sẽ nhanh hơn con mèo!”
Gửi tin xong, đóng di động, hào hứng tiếp nhận suất ăn đêm, vừa ăn vừa đợi tin nhắn gửi lại.
Bạch Diệp cầm di động của Triệu Tước lên xem, chỉ thấy trên màn hình là một dãy dài các con số phức tạp cùng những phép toán, dòng cuối có thêm một câu – [Triển Chiêu nói, muốn so tính nhẩm với chú, tin nhắn gửi đi đếm từ 1 tới 3 thì bắt đầu tính giờ.]
Bạch Diệp nhìn tên người gửi là Bạch Ngọc Đường, có chút khó hiểu nhìn Triệu Tước.
Triệu Tước một tay cuốn mỳ ống một tay cầm lại di động, “Vẫn chưa thấy hồi âm a? Con mèo cáu kỉnh kia khẳng định lần này so với tôi chậm hơn một bước!”
Bạch Diệp lắc đầu, không quản nổi hai con người đang dùng phương thức ngây thơ này để phân cao thấp, tiếp tục uống bia thưởng thức bữa ăn khuya.
Vấn đề là Triệu Tước giải quyết xong một đĩa mỳ kia rồi mà Bạch Ngọc Đường vẫn chưa có gửi tin tới.
“Chẳng lẽ con mèo ấy thua tôi thì chuyển sang chơi xấu?” Triệu Tước nheo mắt nghi hoặc, nhấn số gọi cho Bạch Ngọc Đường.
“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau …..”
“Hử?” Triệu Tước nhìn di động trong tay, nghĩ nghĩ, “A, có thể là sập nguồn!” Triệu Tước nghĩ hay thôi, gửi qua máy Triển Chiêu vậy.
Có điều, thực kì quái là bên này cũng không gửi được.
Triệu Tước cau mày, “Vẫn không tính ra sao? Lại còn chẳng thèm tiếp điện thoại nữa, thật quá đáng!”
Bạch Diệp tập trung uống bia, không phản kháng sự càu nhàu của Triệu Tước, vừa rồi đáng ra không nên mua đồ ăn khuya mới đúng, để cho y đói lả tới không có sức đâu mà phát cáu, lúc này được ăn no rồi, không chừng còn ầm ĩ tới rạng sáng cho coi.
Triệu Tước kiên trì ngồi ấn tới mòn nút Send, gửi cả áy của Triển Chiêu lẫn Bạch Ngọc Đường.
Cũng khổ, nửa tiếng rồi mà chẳng ăn thua!
Triệu Tước lẩm bẩm ngồi đoán, “Con người thời đại này thật kỳ cục!”
Bạch Diệp ngẩng đầu lên nhìn thời gian, hơn 12 giờ rồi, lúc này quậy phá điện thoại nhà người ta mới là đầu óc có vấn đề ấy.
Triệu Tước nghĩ nghĩ, mở danh bạ ra tìm số của Triệu Trinh.
Bạch Trì sau khi ăn no, não bộ mấy ngày nay bị sử dụng quá đà liền chẳng muốn gắng gượng thêm nữa, hiện tại đã ngoan ngoãn ôm lấy Triệu Trinh mà ngủ li bì.
Di động của Triệu Trinh luôn cài chế độ rung, có cuộc gọi một cái liền biết, Triệu Trinh nhíu mày – Gọi lộn số?
Nhưng điện thoại cứ rung mãi, Triệu Trinh đành chịu, chẳng ai gọi điện giữa đêm hôm như vậy hết, xem ra người gọi tám chín phần là Triệu Tước rồi.
“Ưm…….”
Lúc này, Bạch Trì cựa quậy mình, tay còn đang ôm thắt lưng Triệu Trinh, mơ mơ màng màng hỏi, “Ai a?”
“Hình như là Triệu Tước.” Triệu Trinh đành phải tiếp điện thoại, “Alo?”
“Kêu Bạch Ngọc Đường nghe điện thoại đi nha!” Giọng của Triệu Tước, không sai.
Triệu Trinh chớp chớp mắt mấy cái, nhìn lên đồng hồ, một rưỡi sáng (1:30 am).
Bạch Trì mắt nhắm mắt mở hỏi Triệu Trinh, “Làm sao vậy?”
“À………Chú ấy nói tìm Bạch Ngọc Đường………….” Triệu Trinh cũng không rõ.
Bạch Trì cười cười, ôm Triệu Trinh cọ cọ, than thở một câu, “Anh ấy đang bận rồi…….hắc hắc…..”
Triệu Trinh ngay lập tức hiểu ý, nói với người trong điện thoại, “Xem ra anh ấy bận rồi, chú để sáng mai gọi lại thử xem sao.” Nói xong ngắt cuộc gọi, tiện thể tắt máy, để tránh người ta cứ gọi đến làm ảnh hưởng tới vợ yêu Trì Trì nghỉ ngơi.
Triệu Tước bị ngắt điện thoại, sốt ruột, lập tức nhấn số Bạch Trì…….Nhưng Triệu Trinh còn nhanh tay hơn, đã tắt là tắt tập thể, di động Bạch Trì chỉ kịp báo đèn sáng một cái chưa kịp rung hay kêu đã bị ảo thuật gia rút gáy, sập nguồn.
“Ưm?” Bạch Trì lại giật mình.
Triệu Trinh ôm lại bảo bối, xoa xoa đầu, “Ngoan, ngủ tiếp ngủ tiếp.”
“Ân……….” Bạch Trì xoay xoay dụi dụi một lát rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Triệu Tước cầm di động ném lên giường, “Đùa nhau hả! Bây giờ lại khinh nhau như thế, đến điện thoại cũng không thèm tiếp!”
Bạch Diệp lại im như thóc nhìn đồng hồ, gần 2h sáng, Triệu Tước tinh thần vẫn còn sung sức lắm, kiểu này khó mà ngủ cho yên ổn, khi trước ở Riga thực tốt biết bao. Bạch Diệp lắc lắc đầu, tiến vào phòng tắm. (Riga: Thủ đô của Latvia)
Triệu Tước vẫn chưa từ bỏ, quyết định gọi thẳng cho Bạch Cẩm Đường.
Bạch Cẩm Đường hiện đang ôm Công Tôn ngủ, thấy chuông điện thoại vang lên liền quờ tay nhìn nhìn, tên người gọi hiển thị hai chữ – Triệu Tước.
Bạch Cẩm Đường nhìn xuống Công Tôn trong lòng.
Vẻ mặt khi ngủ của người này thật thân thuộc, không có kính mắt lại càng thêm vài phần trẻ con, chả hiểu sao hắn lại cảm thấy đáng yêu không kể siết.
Bạch Cẩm Đường thấy Công Tôn vẫn ngủ ngon, liền tiếp máy.
Triệu Tước thấy có người bắt máy, cảm giác bên kia là Bạch Cẩm Đường, chỉ là không có tiếng “Alo” nhận điện.
Triệu Tước bỗng nhiên có chút hối hận, thà y trực tiếp gọi đến số của cặp song sinh còn hơn, đại thiếu gia nhà họ Bạch này tính tình không được tốt cho lắm.
“Có chuyện?” Bạch Cẩm Đường không thấy Triệu Tước lên tiếng, liền hỏi, tay còn lại nhẹ nhàng chạm vào má Công Tôn.
“À………Kêu Bạch Ngọc Đường nghe máy chút.” Triệu Tước nói xong , bên Bạch Cẩm Đường mãi không có động tĩnh gì.
“Alo?” Triệu Tước khó hiểu, “Alo, này? Alo?”
Lúc này, Bạch Cẩm Đường đã sớm ném di động xuống cuối giường. Chẳng là lúc hắn mới tiếp điện thoại, ngón tay xoa xoa má Công Tôn chậm rãi trượt xuống vành môi, không ngờ Công Tôn lại chậm rãi hé miệng, nhẹ cắn ngón tay hư hỏng kia một cái, sau đó mắt dù vẫn đang nhắm nhưng miệng lại khẽ nở nụ cười.
Bạch Cẩm Đường đạp bay chút thiện tâm còn sót lại, Triệu Tước ấy hả, là ai? Không nhớ rõ!
Chiếc di động đáng thương theo đống lộn xộn chăn gối trôi dạt mà chẳng hề tắt. Âm thanh đầu bên kia cứ thế tiếp tục truyền qua, “Alo, alo….”
Đầu bên này, Bạch Cẩm Đường cùng Công Tôn bắt đầu tình tự đêm khuya, tiếng động ngày một lớn.
Triệu Tước nghe thấy những âm thanh ám muội lọt vào, liền ngay lập tức cúp điện thoại, mếu máo – Đêm hôm khuya khoắt còn sung sức như vậy làm gì…T﹏T
Bất đắc dĩ, Triệu Tước tìm đến phương án cuối cùng, gọi điện cho bộ đôi bát nháo. Có điều Đại Đinh Tiểu Đinh như thường lệ còn bận quyết đấu trên màn hình phẳng, hiện đang vào hồi gay cấn, di động cái gì đó còn lâu mới nghe. Tiểu sư tử ở phía sau họ ngủ gà ngủ gật trên thảm, cạnh điện thoại đổ chuông, nghe thấy mà phiền, liền dùng móng vuốt nghịch nghịch, ấn tới ấn lui cũng ấn được nút nghe điện.
“Alo?” Triệu Tước nghe thấy bên kia truyền đến âm thanh kỳ quái.
“Bên trái bên trái!”
“Cửa thành mở!”
“Oa, tử sĩ xương chất ngập thành!”
“Bom bom!”
“Đừng giẫm vào chỗ đó!”
“Cái đầu heo kia!”
“Anh mới là cái đầu heo ấy!”
……..
Triệu Tước khóe miệng giật giật, không nói được gì, cúp máy – Quả nhiên, cách sống của tuổi trẻ bây giờ là không thể lý giải nổi.
.
.
Bao Chửng ở cảnh cục vội vã một ngày, về tới nhà ăn uống tắm rửa, lúc hoàn tất thì đã rất khuya. Mấy hôm nay vì vụ án của SCI mà ông ngủ cũng không được yên ổn, án lần này thực phức tạp, tuy ý đồ nhằm vào SCI đã quá rõ, nhưng lai lịch của đối phương thì vẫn rất mơ hồ ……
Đang nghĩ ngợi, điện thoại chợt reo.
Bao Chửng cầm lên, thấy tên người gọi là Triệu Tước liền nhíu mày – Biết ngay án tử này không đơn giản mà lại – Nhanh tay tiếp máy, “Alo?”
“Oa oa oa! Cục than đen!”
Đầu bên kia, mở màn bằng một trận khóc lóc kể lể của Triệu Tước, “Cái tên họ Bạch với cái tên họ Triển ấy rất là kỳ cục á!”
Bao Chửng miệng khẽ giật rồi lại giật – Xem ra không phải chính sự rồi!
“Cậu làm thế nào thì làm, kêu bằng được Bạch Ngọc Đường tiếp điện thoại cho tôi! Nếu không thì lôi con mèo kia tới nghe điện cũng được!” Triệu Tước rấm rứt.
Bao Chửng nhíu mày, “Cậu gọi cho tôi thì được cái tích sự gì? Tôi có sống cùng bọn họ đâu.”
“Cả đống người ấy không ai mở máy hết!”
“Không mở máy thì mai gọi tới sau!” Bao Chửng dặn dò, “Cậu đừng có quấy bọn chúng nữa, tụi nhỏ bận bịu mấy hôm nay rồi, cậu tưởng ai cũng nhàn rỗi như cậu ấy hả!”
Triệu Tước oang oang kêu, “Tôi nhàn……”
Vấn đề chính là y chưa kịp phản kháng thì đầu bên này Bao Chửng đã “Cạch” một tiếng cúp mất tiêu, tiện thể cũng tắt nguồn luôn, sau đó còn cảm thấy mỹ mãn, cười sảng khoái rồi mới chìm vào giấc ngủ. Tưởng tượng biểu tình của Triệu Tước lúc này, Bao Chửng thầm nhủ, đêm nay mộng hẳn sẽ đẹp lắm.
…………..
Cho tới khi Bạch Diệp tắm xong, lau tóc bước ra, Triệu Tước vẫn còn đang hành hạ cái di động mà ồn ào, “Bạch Duẫn Văn! Cậu gọi ngay thằng con thứ nhà cậu nghe máy cho tôi!”
Bạch ba ba sau khi nghe xong, cũng không trả lời, lẳng lặng cúp điện thoại, máy bàn thì sao chứ, rút tận dây nguồn chứ còn gì.
Bạch ma ma khó hiểu hỏi, “Ai vậy, giờ này còn gọi tới?”
Bạch Duẫn Văn trầm mặc một lúc rồi mới mở miệng, “Người bán bảo hiểm.”
Bạch ma ma chớp mắt mấy cái thắc mắc, “Rạng sáng gọi tới bán bảo hiểm gì chứ?”
Bạch Duẫn Văn ậm ừ, “Đại khái là cúp rồi.”
Nhà kế bên.
Triển Khải Thiên bị điện thoại đổ chuông liên hồi dựng dậy, nhấc điện thoại lên nghe, tương tự, Triệu Tước lại khóc lóc kể lể, “Khải Thiên à, cậu bảo đứa con của cậu mở máy tiếp điện thoại của tôi đi!”
Triển Khải Thiên cũng không nhân nhượng, rút dây cắm nhét máy xuống tận gầm giường. Triển ma ma bị đánh thức quay qua hỏi, “Ai gọi vậy ông?”
Triển Khải Thiêm trầm mặc một hồi, sau cũng nói, “Bán bảo hiểm ấy mà ……… cúp rồi.”
Bạch Diệp cầm máy sấy sấy đầu, tiện thể vẫn đang theo dõi Triệu Tước ôm chăn ôm gối đấm đạp không thôi. Liếc thứ tích tắc treo trên tường, – 3 giờ sáng rồi a.
“Ngủ đi.” Bạch Diệp cất máy sấy, chui vào chăn, chuẩn bị đi ngủ.
Triệu Tước đột nhiên xoay người, trèo lên bụng ai kia, tay không nhân nhượng dùng sức túm lấy hai vạt áo choàng tắm.
Bạch Diệp một tay gối sau đầu cười khẽ, “Hôm nay em định chủ động?”
“Đưa tôi tới nhà bọn họ!” Triệu Tước nghiêm túc nói.
“Nhanh lên! Phải đi ngay lập tức!”
“Em lại giở chứng gì đó……” Gối đầu bị Triệu Tước đạp cho rớt hết xuống sàn buộc Bạch Diệp phải lấy tạm gối ôm để kê đỡ.
“Rời giường mặc quần áo!” Triệu Tước nửa kéo nửa đẩy.
Bạch Diệp bất đắc dĩ choàng tay kéo eo tên quậy phá này áp xuống dưới thân mình, dùng chăn bọc kín mít, sau đó cởi bỏ nút thắt, dùng dây lưng khóa hai tay Triệu Tước kéo lên trên đỉnh đầu, hoàn toàn chế trụ.
Tắt đèn.
“Nóng muốn chết!” Triệu Tước vẫn gan lì mà giãy.
Bạch Diệp trở mình, cảm thấy đã ổn thỏa, ôm ôm ấp ấp, thoải mái tràn đầy.
…………….
Sáng sớm hôm sau, Bạch Ngọc Đường tỉnh dậy, nhớ ra đêm trước còn chưa kịp mở lại di động đã ngủ quên mất tiêu, liền vội vàng tìm bật.
Hoàn tất khởi động, hộp thư của anh báo lên một con số có ba chữ số – “198” cuộc gọi nhỡ. Bạch Ngọc Đường nghi hoặc – Này là cảnh cục đêm qua bị tin tặc tấn công?
Có điều đến lúc mở lịch sử ra nhìn một chút thì……Bạch Ngọc Đường chợt có cảm giác toàn thân vô lực – 198 dòng tên Triệu Tước trên màn hình.
Bạch Ngọc Đường lắc lắc đầu, nhìn Triển Chiêu đang nằm bên cạnh.
Triển Chiêu ngủ ngon lắm, nằm thẳng mặt ngửa lên, một tay thả cạnh gối đầu, một tay túm lấy cái chăn trước ngực thật chặt, khóe miệng cong cong, rõ ràng là mang theo ý cười chìm vào giấc ngủ
Thú vị hơn nữa là Lỗ Ban không biết khi nào đã trèo lên giường ngủ bên cạnh cậu, cũng ngửa mặt lên trời, ngửa bụng lên trời, một bên móng vuốt đặt bên tai, một bên móng vuốt khác đặt trước ngực – Tư thế ngủ quả thực giống Triển Chiêu như đúc.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu cười cười, nhẹ nhàng rời giường, xỏ dép xuống tầng đi chuẩn bị đồ ăn.
Vừa bước xuống được vài bậc thì chợt nghe tiếng chuông cửa kêu inh ỏi, Bạch Ngọc Đường thở dài – Ai tới sớm như vậy a?
Trên lầu, Tiểu Bạch Trì cầm nguyên cây bàn chải đánh răng vội vã định chạy xuống mở cửa, phía sau Lisbon duỗi người bám theo.
Chạy tới cầu thang thì đã thấy Bạch Ngọc Đường xuống trước rồi, “Anh dậy sớm vậy?”
Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, ra tới cửa thì………dở khóc dở cười.
Xe đậu ở cổng lớn, Bạch Diệp đeo kính râm tựa vào cửa xe, Triệu Tước sớm đã chờ sẵn ở đó, một tay xoa thắt lưng, một tay ra sức dí cái chuông cửa, cách một đoạn xa như vậy Bạch Ngọc Đường còn nhìn thấy quầng thâm dưới mắt y – Xem ra, Triệu Tước bị Triển Chiêu hại khổ rồi, phỏng chừng mất ngủ cả đêm.
Bạch Ngọc Đường ra mở cửa.
Triệu Tước híp mắt lườm anh.
Bạch Ngọc Đường hỏi Bạch Diệp, “Sao hai người tới sớm thế?”
Bạch Diệp tháo kính mắt xuống, tâm tình có vẻ không tồi, có chút bất đắc dĩ hỏi, “Có bữa sáng chứ?”
“Chuẩn bị làm” Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, Triệu Tước đã sớm hùng hổ tiến vào nhà, vừa đi vừa hỏi, “Triển Chiêu đâu rồi?”
“Còn đang ngủ…..” Bạch Ngọc Đường thấy Triệu Tước định lên lầu, liền đi theo.
“Biết hưởng thụ đấy!” Triệu Tước chạy vào phòng trước Bạch Ngọc Đường, vừa lúc Bạch Cẩm Đường mở cửa phòng bước ra, thấy người mới tới, khó hiểu nhìn theo.
Triệu Tước đạp tung cửa phòng đôi trẻ, “Tên nhóc họ mèo kia…….”
Có điều, Triệu Tước chỉ kịp hô có từng đấy chữ, tiếp theo thì không hề có động tĩnh gì.
Bạch Ngọc Đường tựa cửa nhìn Triệu Tước đứng bên giường ngắm Triển Chiêu.
“Thế nào?” Bạch Diệp tiến vào.
“Suỵt!” Triệu Tước hung hăng trừng mắt với người kia một cái.
Bạch Diệp mờ mịt.
Triệu Tước một mặt vươn tay chỉnh lại gối đầu cho cậu một mặt nhìn Triển Chiêu cùng Lỗ Ban bày ra tướng ngủ giống hệt nhau, nhịn không được thốt lên, “Nha! Thật ngoan, thật đáng yêu!”
Bạch Diệp dùng tay đỡ trán.
Bạch Ngọc Đường cười lắc đầu, xoay người xuống nhà làm bữa sáng.
Triệu Tước đang cúi đầu đột nhiên nghe tiếng gió vút một tiếng, có phần sửng sốt, vừa ngẩng đầu lên ai ngờ lãnh trọn một cái gối úp vô mặt.
Gối đầu rơi xuống, Triệu Tước xoa xoa cái mũi đáng thương của mình, nhìn Triển Chiêu đã sớm tỉnh, ngồi vững trên giường.
Triệu Tước híp mắt trừng cậu một lúc lâu, rồi nhặt lại cái gối xông về phía trước, “Thằng nhóc họ nhà mèo này, nhãi con!”
Triển Chiêu quơ gối đánh trả, Lỗ Ban ở giữa vô tội ăn đòn oan, vội vàng “méo méo” mà nhảy khỏi chiến địa theo chân Bạch Diệp xuống tầng.
Bạch Diệp đóng cửa phòng lại, để mặc cho hai tên con nít kia dùng gối đại chiến với nhau, lắc đầu cười, đi xuống dưới chờ bữa sáng.
*Riga: Thủ đô của Latvia – thành phố lớn nhất trong tất cả các nước vùng Baltic.