Chương 21 : Quân cờ bùng nổ
Hai anh em Tạ Thiên Lãng, Tạ Thiên Thành tuy đã song song cùng xuống địa ngục nhưng không có nghĩa là án tử đã kết thúc tại đây.
Có một số việc chính là thú vị như vậy, rõ ràng chủ mưu đã chết nhưng vụ án vẫn còn tiếp tục. Tạ Thiên Thành còn lưu lại cho họ những ba quân cờ.
Quân cờ thứ nhất: Lí Duệ.
Quân cờ thứ hai: Vương Duyệt.
Có thể nói là mới chỉ hai người đó thôi cũng đã kéo theo cả đống phiền toái. Bạn bè người thân của SCI dương như hết thảy đều bị liên lụy. Triển Chiêu tay thì bị thương, ba quân cờ hung thủ để lại thì họ hoàn toàn không hề có manh mối.
.
Sau khi mọi người trở lại SCI, Bao Chửng thở ra một hơi thật dài, xoa xoa cái bụng, cảm thấy dạ dày đã muốn phát đau.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường theo ông tới văn phòng, cả hai đều thầm tính toán, cũng tới lúc nghe mắng rồi.
Bao Chửng trái nhìn Triểu Chiêu phải nhìn Bạch Ngọc Đường, lắc đầu, “Hai đứa tiếp theo định làm gì nữa?”
Bạch Ngọc Đường theo bản năng đưa mắt sang nhìn Triển Chiêu, lại bị cậu đá mắt trở về, xoay mặt đi, ý nói – Cậu là đội trưởng, cậu nghĩ biện pháp.
Bạch Ngọc Đường đành phải trả lời Bao Chửng, “Chúng ta đã tìm được một chiếc máy tính bị mã hóa trong căn phòng của Tạ Thiên Thành, Tương Bình hiện đang tìm cách hóa giải, có thể đó là một manh mối. Mặt khác, còn một số văn kiện, tư liệu Bạch Trì cũng đang xem. Sau đó, cần soát lại vụ án từ đầu cho tới giờ để tìm những manh mối có thể đã bị bỏ sót.”
Triển Chiêu gật gật đầu với Bạch Ngọc Đường, muốn nói – Hợp lý!
Bao Chửng thở dài, “Trong khoảng thời gian này, các cậu giao việc cho cả tập thể cùng hành động, còn có, phải luôn luôn cảnh giác không được sơ sẩy, mặt khác……..” Bao Chửng nhìn nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu vờ như đang ngắm phong cảnh.
“Quay mặt lại đây cho tôi!” Bao Chửng trừng cậu.
Triển Chiêu tâm không cam tình không nguyện, ngắc ngứ quay lại nhìn sếp nhà mình.
“Cậu cứu Triệu Tước một lần hửm?” Bao Chửng hỏi.
Triển Chiêu nhún vai.
“Sau đó còn chỉnh chết Tạ Thiên Thành nữa?” Bao Chửng hỏi tiếp.
Triển Chiêu mở to hai mắt, ý là – Tự hắn chết chứ bộ.
Bao Chửng khoát tay chặn lại, “Mặc kệ thế nào, dù sao y cũng nợ cậu hai lần, tìm cách để y trả lại cho đủ đi!”
Triển Chiêu lắc lắc, “Làm sao được chứ?” Ngay tức khắc đầu óc chợt lóe lên, vỗ tay một cái, “Có thể bảo y nói ra nội tình vụ án năm đó……”
“Nội cái đầu cậu!” Bao Chửng cảm thấy cái dạ dày càng lúc càng đau rồi, “Cậu cho tôi là con nít hả, việc cấp bách là bắt lấy ba quân cờ kia thì có!”
Triển Chiêu hết lời, “Triệu Tước có thế giúp đỡ cái gì đây?”
Bao Chửng trở mình xem thường, lẩm bẩm, “Chưa có lớn, chưa có khôn.”
“Sao ạ?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe không hiểu.
Bao Chửng vươn ba ngón tay, “Ba quân cờ.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật đầu.
Bao Chửng hơi nhíu mày, “Để Triệu Tước tìm ra ít nhất hai trong số đó.”
Triển Chiêu nhíu mày, “Làm thế để làm gì, cháu cũng có thể tìm được.”
Bao Chửng nhìn nhìn Triển Chiêu, thở dài, “Có những thứ, hắn làm được còn cậu thì không.”
Bạch Ngọc Đường ra sức giữ ống tay áo Triển Chiêu ngăn không cho cậu đứng bật dậy, bất đắc dĩ nhìn Bao Chửng – Này không phải đang kích động Miêu nhi phát hỏa sao.
Triển Chiêu bất mãn nhìn Bao Chửng.
Bao Chửng nhìn trời, “Bình tĩnh một chút, y so với cậu nhiều tuổi hơn như vậy, có một số việc y đã từng làm mà cậu thì tất nhiên chưa có làm qua.”
Triển Chiêu cự nự, “Chú biết được y hiểu rõ hơn về Tạ Thiên Thành sao?”
.
.
Khi đã hoàn toàn an tĩnh, Triển Chiêu hỏi tiếp, “Ý của chú là, y có thể cấp cho ta một ít manh mối? Ví dụ như, một số chuyện đã từng xảy ra………..”
Bao Chửng gật đầu, “Bằng không cậu cho là cái gì?”
Triển Chiêu nhìn trời.
Bạch Ngọc Đường lắc lắc đầu.
Lúc này, di động của Bạch Ngọc Đường rung lên. Mở ra thì thấy là Triển Khải Thiên gửi tin nhắn tới – [ Sắp xếp xong vụ án thì tới gặp mẹ đi, Triển Chiêu cũng tới lúc phải thay băng rồi.]
Bạch Ngọc Đường trình di động ra cho Bao Chửng đọc.
Bao Chửng gật gật đầu, không quên dặn hai người, “Cẩn thận một chút, bảo cấp dưới của mấy đứa cũng phải cẩn thận, mau chóng bắt lấy ba thứ phiền phức kia đi!”
“Rõ.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ra khỏi văn phòng.
Đóng cửa lại, Triển Chiêu sờ cằm, “Sếp vậy mà không có mắng người a, tôi tự chủ trương khiến Tạ Thiên Thành chết không nhắm mắt, cũng không cùng hắn trao đổi điều kiện, ấy vậy mà sếp không bắt tôi phải đi cọ WC nha!”
Bạch Ngọc Đường đỡ lấy cánh tay cậu, “Đi thôi, nên tới bệnh viện thay băng rồi tiện thể qua thăm mẹ một chút.”
“Ừ……..” Triển Chiêu bị Bạch Ngọc Đường kéo đi ra ngoài, sau lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó, túm ngược anh lại, “Chờ một chút.”
………….
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường quay lại văn phòng SCI vừa lúc Mã Hán, Triệu Hổ bọn họ cũng đi ra, liền hỏi, “Các cậu cũng tới bệnh viện sao?”
Mọi người gật đầu.
Vì thế, Bạch Ngọc Đường quyết định những ai đi tới bệnh viện thì cùng nhau đi, những ai không đi thì tạm thời đừng về nhà mình mà hãy theo Bạch Cẩm Đường tới biệt thự lớn, nơi đó có thủ vệ, an ninh cũng nghiêm ngặt hơn.
Tất cả mọi người nhất trí, cùng nhau xuống lầu, Bạch Ngọc Đường lấy xe, đưa người rời khỏi cảnh cục.
Triển Chiêu dựa vào cửa kính xe, nhìn cảnh cục lên đèn, sáng rực rỡ ……….Tầng mười bốn, văn phòng Bao Chửng, vẫn sáng đèn.
Triển Chiêu bỗng có chút bùi ngùi, Bao Chửng đã bao năm nay vẫn một mình, chưa kết hôn, mỗi ngày coi cảnh cục như chính gia đình của mình, tuy rằng ngồi ở vị trí cục trưởng thật oai nghiêm, nhưng là…………
Triển Chiêu ở một bên đang miên man suy nghĩ, đột nhiên chợt nghe “OÀNH” một tiếng nổ.
Cùng lúc, Bạch Ngọc Đường một cước đạp chân ga phanh gấp lại. Triển Chiêu nhìn lên cửa sổ văn phòng Bao Chửng, ngọn lửa trào qua, sức ép của thuốc nổ khiến cho những tấm kính vỡ nát. Thủy tinh rơi xuống tựa như mưa.
Triển Chiêu còn đang nhìn chằm chằm những mảnh vỡ đua nhau tiếp đất rồi nảy lên thì Bạch Ngọc Đường đã vội vàng mở cửa xe chạy lên lầu, trước sau hai chiếc xe khác cũng đã đỗ lại. Đội viên SCI ai nấy đều hướng lên tầng cao của cảnh cục mà chạy, trong khi đó, tất cả cảnh viên đang ở bên trong lại đồng loạt vội vã chạy ra.
Triển Chiêu sửng sốt hồi lâu, rốt cuộc cũng mở cửa xe bước xuống, đứng ở dưới tòa nhà ngửa mặt lên nhìn văn phòng của Bao Chửng bị chìm trong lửa cháy cùng khói đen. Xung quanh những chiếc xe cơ động phát chuông báo nguy làm cho cậu cảm giác mọi thứ thật ầm ĩ và phiền toái.
Đúng lúc này, phía sau ót có cảm giác như bị một vật gì đó cứng rắn lạnh băng chĩa vào.
“Đừng nhúc nhích.”
Triển Chiêu đứng yên, một chút phản ứng cũng không màng, thậm chí sự tĩnh lặng đó còn khiến cho người ta hoài nghi cậu có nghe lọt câu nói kia không vậy.
Người nọ tiếp lời, “Không nghĩ rằng còn có thể thu hoạch thêm được lợi tức ngoài ý muốn, thật là kinh hỉ.”
Triển Chiêu chậm rãi xoay người, liền nhìn thấy đối diện mình là một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, mặc áo sơ mi kẻ sọc vuông, đội mũ lưỡi trai, dáng vẻ thực bình thường.
Có điều, Triển Chiêu biết hắn, người này là một cảnh viên của cảnh cục, công tác cũng đã nhiều năm.
Hắn có chút vấn đề về tâm thần, giơ súng nhìn chằm chằm Triển Chiêu cười, “Bạch Ngọc Đường vậy mà lại tách ra để anh có một mình, quả nhiên giết chết Bao Chửng là phương pháp trực tiếp nhất làm cho cái cảnh cục này trở nên đại loạn.”
Triển Chiêu cùng hắn, song phương nhìn nhau thật lâu, rồi mở miệng, bật lên hai chữ, “Ngu ngốc.”
Người nọ hơi sửng sốt, ngay sau đó, trên tay có cảm giác trống không.
Súng bị người đoạt mất, hắn quay mặt sang bên…………thì thấy Bạch Ngọc Đường từ lúc nào đã xuất hiện, từ lúc nào đã cầm chính khẩu súng đó chĩa vào mình.
Người nọ nhíu mày khi thấy anh.
Cùng lúc, xung quanh hắn bị vây chặt bởi những đội viên SCI khác.
Mấy phút trước mọi người xông vào cảnh cục nhưng không có đi lên tầng trên mà bị Bạch Ngọc Đường gọi lại vòng vèo một lượt rồi trở về đây.
Hiển nhiên, Bạch Ngọc Đường cũng đã nói rõ Bao Chửng không có việc gì, cho nên, tâm tình của tất cả lúc này cũng dịu đi không ít.
Lạc Thiên đem tên cảnh viên kia tra tay vào còng.
Triển Chiêu đi qua bên người hắn, mở thùng xe của Bạch Ngọc Đường.
Trong xe, Bao Chửng ngồi dậy, lúc đi ra còn cảm khái một câu, “Xe thể thao hạng nhất đúng là không có gì so sánh được, đến cả thùng sau xe cũng thật thoải mái a, làm bằng da có chất liệu thượng đẳng có khác, tuyệt vời.”
Kỳ thật, lúc này ngoại trừ Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ra, ai nấy trong SCI cũng đều ngơ ngác, mờ mịt.
Triệu Hổ vỗ chân, “Mẹ nó, sợ tới mức ông đây thiếu chút nữa thả bom rồi.”
Ngay đến cả Công Tôn và Bạch Cẩm Đường sắc mặt giờ mới trở lại.
Triệu Trinh một bên giúp Bạch Trì đang khóc nhè lau lau nước mắt, một bên khó hiểu nhìn hai vị kia, kỳ thật tất cả mọi người đều nghĩ Bao Chửng đáng lẽ vẫn còn ở văn phòng kia chứ, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
.
Lúc này, lại có thêm một chiếc xe khác đỗ tới.
Triệu Tước cùng Bạch Diệp xuống xe, cả hai vốn mới từ khu nhà giam đặc thù trở về, trước đó họ ở lại cùng Phó Mẫn và Mâu Lạp trao đổi một số vấn đề, lúc gần tới nơi thì thấy cảnh cục xảy ra chuyện, từ xa còn trông rõ khói đen cuồn cuộn thoát ra từ phía văn phòng của Bao Chửng.
Bạch Diệp nhíu mày, “Bao Chửng không biết có xảy ra chuyện gì không.”
Chính là, Triệu Tước ở ghế phụ lại thực an nhàn, trở mình lấy một cuốn tạp chí, không nhanh không chậm nói, “Con mèo kia ra tay nhanh lắm, phỏng chừng đã quơ được quân cờ thứ ba rồi.”
Tới cửa cảnh cục, quả nhiên, Bao Chửng vẫn bình yên vô sự mà Triển Chiêu bọn họ cũng đã bắt xong người, kế hoạch rất hoàn mỹ.
Trong cục vẫn còn khá hỗn loạn, mọi người vì đã nhanh chóng chạy ra trước khi có cháy, cho nên trước mắt không có nhân viên nào bị thương vong.
Đội cứu hỏa tới nơi, dập tắt ngọn lửa. Uy lực của vụ nổ không phải loại tầm thường, nguyên một tòa nhà kết cấu nền đều bị ảnh hưởng, công tác khắc phục, sửa chữa sau này còn phải làm không ít, tối thiểu cũng phải đắp trả lại văn phòng cho Bao cục.
Tần Âu quan sát thứ gây ra vụ nổ, nó được giấu ở phía dưới hộp đựng bút của Bao Chửng, bom rất nhỏ, thực tân tiến, bản chất không khác những khối bom của mấy vụ án trước.
“Có thể là hắn trực tiếp lấy từ vật chứng của một tay trộm được lưu lại.” Tần Âu gọi điện cho Vương Bá, rất nhanh, Vương Bá sẽ tự mình tới đây, lý do là y đang tra một vụ đánh bom, có thu được một khối bom kiểu mới nhưng lại thiếu mất một quả.
Mọi người trong SCI cũng đã bình phục lại tâm tình, một lần nữa trở lại văn phòng. Người trong khoa giám định đang thu dọn lại đồ đạc, còn đem ra một con thú bông cháy đen.
“A! Chú gấu Barney của Dương Dương tặng!” Bạch Trì đau lòng chạy tới ôm lấy con thú bông, “Bị nổ hỏng hết rồi a.”
Mọi người nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, ý hỏi – Có thể giải thích một chút không?”
Trở lại văn phòng của SCI, Triển Chiêu nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói, “Chuyện là thế này…………..”
Ngược trở về một chút, phải bắt đầu nói từ lúc Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường còn ở văn phòng của Bao Chửng a.
Chính tại thời điểm Triển Chiêu thắc mắc tại sao Bao Chửng lần này không có bắt mình đi cọ WC can tội tự tung tự tác, trong đầu cậu bỗng nhiên lóe lên một ý niệm.
Người nhà của SCI tất cả đều đã bị tập kích, chỉ còn có duy một người, đó chính là Bao Chửng!
SCI có thể độc lập phá án, điều kiện tiên quyết chính là sự tồn tại của Bao Chửng, toàn bộ những tinh anh trong đội đều trực tiếp đặt dưới sự chỉ đạo của cục trưởng là ông. Nếu như Bao Chửng mất, như vậy cột trụ cho sự tồn tại của SCI tuyệt đối sẽ bị lung lay.
Bởi vậy…………
Lúc bị Bạch Ngọc Đường kéo đi bệnh viện, Triển Chiêu đã nói với anh, “Chờ một chút.”……….cậu quay lại, mở cửa phòng Bao Chửng, nhìn cửa sổ phòng ông và phát hiện nó đã bị gắn lại rất chắc.
Vì thế, Triển Chiêu ngồi chồm hổm xuống, bắt đầu tìm kiếp khắp nơi.
Bao Chửng khó hiểu nhìn cậu.
Triển Chiêu tới cạnh cái két sắt đặt sát góc tường, đem ngăn tủ mở ra……Quả nhiên, bên trong là gấu bông Barney mà Dương Dương mang tặng.
Đó là trong một lần nhóc cùng Lạc Thiên và Mã Hân đi chơi công viên có được. Bọn họ ở khu trò chơi dạo qua một vòng, khi tới chỗ máy chơi game Đại lực sĩ thì dừng lại chơi thử, Lạc Thiên dùng búa hạ xuống số điểm cao nhất, vì thế Dương Dương được chọn phần thưởng là một chú gấu bông siêu lớn, cao gần bằng cu cậu, có màu vàng, màu rám nắng cùng màu đen.
Dương Dương ôm lấy con màu đen kia khí thế hừng hực hỏi Lạc Thiên cùng Mã Hân, “Có giống với Bao gia gia không ạ?”
Mã Hân nhịn không được, ôm bụng cười đến ngồi xụp hẳn xuống đất, có đến nửa ngày cô vẫn chưa thể đứng lên.
Hôm sau, Dương Dương đeo cho Barney một cái nơ đỏ thật to rồi ôm đến cảnh cục, tặng cho Bao Chửng. Bao Chửng dở khóc dở cười tiếp nhận món quà to lớn đó, đặt trong văn phòng của mình.
Vốn là đặt ở góc trong phòng, đối diện với bàn làm việc là được rồi, chính là ai nấy vào cửa cũng đều sán lại hỏi, “U, Bao cục mua gương lúc nào thế?”. Thêm vào ngày đó Triển Chiêu nhìn con gấu đen xong còn cười lăn lộn tới hơn một tiếng, Bao Chửng quyết định đem con thú bông nhét vào két sắt cất đi luôn. Có điều ông thực thích mòn quà này lắm, cho nên vẫn thường xuyên mở tủ ra, ngắm một cái a.
.
Triển Chiêu đem con gấu bông lấy ra, lại vẫy vẫy tay với Bao Chửng, ý bảo ông đứng lên, lại đây.
Bao Chửng dù không rõ những vẫn cứ làm theo. Triển Chiêu đem con gấu đen đặt ở trên ghế, sau đó, kéo Bao Chửng xuống nhà trước, đem ông giấu vào cốp sau xe của Bạch Ngọc Đường.
Lúc sau, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trở lại văn phòng………..kế đó chuyện xảy ra như trên.
Triển Chiêu ôm Gấu nhỏ bị nổ bung dường như có chút đau lòng, “Ai nha, bị thủng hẳn một lỗ, vốn chỉ nghĩ nhiều lắm là bị súng ngắm lung tung, chọc cho vài nốt thôi, vất vả cho người rồi, đã bắt ngươi làm thế thân.”
Khóe miệng Bao Chửng giật giật – Hóa ra là lấy Gấu chó làm thế thân cho lão.
Triển Chiêu nghĩ nghĩ, vẫn là đen chú gấu đặt trên bàn làm việc, sau đó cùng các thành viên khác trong SCI đối với hùng hùng làm lễ cúi đầu ba lần.
Bao Chửng phẫn nộ rống lên, “Mấy tên láu cá các ngươi! Lần sau đừng có làm cái loại chuyện úp úp mở mở như thế nữa!”
Bạch Ngọc Đường vẫn là có chút tò mò, hỏi Triển Chiêu, “Sao cậu đoán được quân cờ kia sẽ xuống tay với Bao cục?”
Triển Chiêu đưa ngón chỏ lên gõ gõ vào đâu mình, “Đổi cách thức suy nghĩ.”
Bạch Ngọc Đường ngẩn người, sau đó nhếch mi, “Bao cục nói câu kia kích thích cậu hả?”
Triển Chiêu “Thiết” một tiếng.
Mọi người tò mò hỏi Bạch Ngọc Đường, “Nói cái gì thế?”
Bạch Ngọc Đường chỉ cười chứ không định đáp, đại khái là, “Triệu Tước sẽ, còn cậu thì không linh tinh……..” Vì thế, Triển Chiêu đem góc độ nhìn nhận của Triệu Tước đặt vào mình rồi tự hỏi. Triệu Tước cùng Tạ Thiên Thành, Tạ Thiên Lãng bọn họ đều rất quen thuộc. Thân phận của những người đó đều cùng là quân cờ, họ giống nhau, trong mắt bọn họ, tất cả cũng đều chỉ là quân cờ…..Nếu muốn cờ đi, nhất định phải có một lệnh phát rõ ràng.
Nói cách khác, việc Tạ Thiên Thành chết tuyệt đối chính là một loại chỉ lệnh! Hắn đã chết, vì thế quân cờ thứ ba sẽ bắt đầu hành động, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Bạch Ngọc Đường cầm lấy một phần thông tin Tương Bình vừa mới tra được về tên cảnh viên kia, nói với Triển Chiêu, “Đi thẩm vấn trước đã.”
Triển Chiêu vui vẻ gật đầu đi theo, lúc đi ngang qua người Triệu Tước còn vươn tay khẽ vỗ vỗ vào vai y, cười nói, “Còn lại hai cái, cơ hội thể hiện của chú xem chừng không còn nhiều lắm đâu.”
Nói xong, cảm thấy mỹ mãn mà theo Bạch Ngọc Đường đi hỏi cung.
Mọi người rõ ràng cảm thấy được Triển Chiêu hiện tại giống hệt một con mèo đang cong râu khoe vuốt vì vừa mới giành được chiến thắng, cái đuôi nhếch lên, lắc lư đi về phía trước. Mà nhìn lại Triệu Tước, quả nhiên…………Tước gia cười lạnh nhéo cằm, “Con mèo khoe khoang.”
.
Trước khi vào phòng thẩm vấn, Bạch Ngọc Đường vừa mở cửa cho Triển Chiêu vừa hỏi cậu, “Dùng phép khích tướng?”
Triển Chiêu cười, “Bao cục nói đúng a, chẳng cần lao lực, tội gì không hưởng chứ.”
.
Những người khác trong SCI sau một hồi tâm tình thất lạc, cũng đã khôi phục tinh thần, đều chuẩn bị chạy tới bên ngoài phòng thẩm vấn quan sát.
Lúc này, Triệu Tước hướng phía Mã Hán với Triệu Hổ ngoắc ngoắc ngón tay.
Hai người trăm lối một đường, tự động ngó trước ngó sau.
Triệu Tước nheo mắt.
Hai người bất đắc dĩ đi tới trước mặt y.
“Theo tôi.” Triệu Tước xoay người, cùng Bạch Diệp rời đi.
“Đi làm gì vậy?” Mã Hán và Triệu Hổ thắc mắc.
Triệu Tước nhếch mi, “Bắt quân cờ thứ tư.”
Hai người cả kinh – Quân cờ số bốn cũng tìm thấy rồi sao?!