S.C.I. Mê Án Tập

Chương 507: Chương 507




Chương 16 : Đoạt âm thanh

Trên đường trở về, Bạch Ngọc Đường lái xe, Triển Chiêu ôm laptop nghiêm túc nghiên cứu một ít kiến thức về táo. “A!” Triển Chiêu vuốt cằm, “Hóa ra cây táo không phải do gieo hạt tưới nước mà nở hoa kết quả, phải chiết cành a.” .

Bạch Ngọc Đường cũng không biết rõ về cây trái lắm, nghe Triển Chiêu nói xong thì thở phào nhẹ nhõm, “Nói cách khác, sẽ không có khả năng táo lớn lên từ đống hạt đó rồi lan tràn ngoài chợ?”

Triển Chiêu tỉ mỉ nghiên cứu một hồi, lại nói, “Nhưng trên này viết, muốn gây giống phải dùng hạt táo, sau khi mọc thành cây thì chiết cùng với hải đường.” .

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Hải đường? Hải đường không phải hoa sao? Cái loại thân mềm oặt bò tới bò lui, mẹ tôi trồng cả mớ ở ngoài sân a.”

Triển Chiêu chớp chớp mắt, tiếp tục tìm, “A! Cái loại thân mềm bò bò đó là thu hải đường.” .

“Thu hải đường? Hải đường mọc vào mùa thu?” Bạch Ngọc Đường bất lực, “Thứ này còn phân xuân hạ thu đông nữa?” .

“Hải đường với thu hải đường là hai loại khác nhau!” Triển Chiêu sửa lại, “Không phải cùng loại đâu …”

Bạch Ngọc Đường nhìn trời, “Chiết cây không phải trực tiếp dùng cây giống sao?” Bạch Ngọc Đường thắc mắc, “Mẹ tôi lần trước chiết mai, là cắt một cành mai rồi đem cắm vào gốc đào mà. Hạt táo thì làm sao mà chiết? Nuôi thành cây con rồi cắm vào cây khác hả?” .

Triển Chiêu tiêu hóa lời Bạch Ngọc Đường nói xong, vuốt cằm, “Trồng hoa hóa ra lại bạo lực như vậy a!” .

Bạch Ngọc Đường không rõ vì sao bọn họ lại đi thảo luận cái vấn đề trồng trọt này, “Mà bao nhiêu năm nó mới kết quả?”

Triển Chiêu tiếp tục tra tìm, “Ừm, nếu được chăm sóc tốt, cây táo có thể sống được 50 năm, từ năm thứ 3 bắt đầu ra quả …”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Ba năm… Nếu ba năm trước nảy mầm, năm nay có thể ra quả sao?” .

“Có điều…” Triển Chiêu nói, “Thành phố S ở ven biển, nhiệt độ tương đối thấp, không phải nơi lý tưởng để trồng táo, táo là loại cây của phương bắc, hơn nữa thích hợp với khí hậu tương đối rét lạnh.” .

Bạch Ngọc Đường thở dài, nói nửa ngày vẫn là vấn đề cây táo với quả táo.

Xe trở lại cảnh cục, dưới lầu lúc này là một đống ký giả đang ngồi chồm hổm phòng thủ, Bạch Ngọc Đường lái xe thẳng vào tầng hầm.

Triển Chiêu nâng cằm nhìn đám ký giả ở trước tòa nhà, “Lại nói, hiện tại vụ án này không biết lan truyền thành cái dạng gì rồi nữa?”

“Cậu tìm thử xem.” Ngọc Đường cũng có chút hiếu kỳ. .

Triển Chiêu xem qua các trang giải trí, phát hiện đều ở phía trên cùng, đồng thời toàn đi theo hướng Từ Liệt đụng phải quỷ, Từ Liệt gần đây rất nổi tiếng … Mặt khác, còn mang trong mình tình cảnh của một người vô tội bị hại.

“Từ Liệt cùng Trần Mật đi ra ngoài cũng bị chụp hình nè.” Triển Chiêu mở xem một tin tức trên mạng, “A, hai người bọn họ ở chung không tệ nha, còn cùng đi dạo với Giẻ Lau nữa.” .

“Không phải đã dặn đừng ra ngoài sao, thế nào lại chạy lung tung vậy?” Bạch Ngọc Đường bất mãn. .

“Ách…” Triển Chiêu kiểm tra, “Tin tức mới nhất là, hai người bọn họ sáng sớm nay đã chạy tới cảnh cục…” .

Triển Chiêu vừa dứt lời, hai người chợt nghe “uông uông” hai tiếng.

“Tôi bị ảo giác phải không?” Bạch Ngọc Đường dừng xe, Triển Chiêu mở cửa, liền thấy một chú chó lau nhà màu trắng to đùng xuất hiện ở ngoài, thè lưỡi “ha hả a” và vẫy đuôi lia lịa với anh.

“Í, Giẻ Lau, sao mày lại tới đây?” Triển Chiêu xoa đầu Giẻ Lau.

Bạch Ngọc Đường cũng mở cửa xuống xe, thì thấy Từ Liệt và Trần Mật giống như vừa đến, đang từ phía xe đi tới, Triển Chiêu trong nhát mắt cũng đã hiểu vì sao ở ngoài cửa có nhiều ký giả như vậy. .

“Xảy ra chuyện gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Trần Mật có chút bất đắc dĩ, Từ Liệt kích động, “Tối hôm qua có chuyện ma quái a!” .

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng loạt nhíu mày, “Chuyện ma quái?” .

“Siêu kinh khủng!” Từ Liệt vừa cùng Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đi về phía thang máy, vừa kể lể, “Đầu tiên là hệ thống điều hòa ở trong phòng đột nhiên bị lỗi, sau đó điện áp bất ổn, rồi máy vi tính đột nhiên mở lên, kinh khủng nhất là điện thoại, cả đêm đều y như phim kịnh dị á.”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Tối hôm qua?” .

“Vầng!” Từ Liệt gật đầu. .

Trần Mật cũng nói, “Nhìn ra được lai là có người trò đùa dai, hệ thống điều hòa với máy vi tính hẳn là do hacker làm ra.” Nói rồi, lắc lắc phần cứng và laptop trong tay, “Cậu bạn trạch nam của hai người hẳn là có thể truy ra tên hacker này.” .

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, quả nhiên —— người bận rộn nhất cảnh cục luôn là Tương Bình.

“Sao hai người tối qua không gọi điện?” Triển Chiêu nói, “Bọn tôi sẽ phái người qua.” .

Từ Liệt nhìn sang Trần Mật. .

Trần Mật đáp, “Để chơi cũng vui mà … Tôi muốn nhìn xem rốt cuộc là ai giở trò quỷ, hơn nữa ở cửa cũng có cảnh sát, ma quỷ gì cũng không dám xuất hiện.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều có chút bất lực, quả nhiên người của tổ phá bom, thần kinh vững không thua gì người của phòng pháp y.

Trần Mật từ trong tây trang lấy ra một cây bút ghi âm, mở lên cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Ghi âm từ điện thoại.”

Trong đoạn ghi âm có rất nhiều tạp âm ầm ĩ, sau đó là tiếng khóc của một bé gái, rồi bỗng nghe được từ trong mớ ồn ào đó, là tiếng cô bé gọi “mẹ ơi” . .

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau.

Sau đó, tiếng gọi mẹ biến thành tiếng thét chói tai, còn có tiếng vang lớn, như là có gì đó phát nổ.

Nổi bật trong cả đoạn ghi âm, giữa những hỗn loạn dị thường, là tiếng run rẩy của bé gái vừa khóc vừa gọi mẹ.

“Cả đêm chỉ có một đoạn này thôi sao?” Triển Chiêu hỏi.

Trần Mật gật đầu, “Hẳn là có một đoạn mà mở đi mở lại nhiều lần, tối hôm qua tổng cộng có 5 cuộc gọi đến, mỗi lần đều là đoạn này, cái nào tôi cũng ghi âm lại.” .

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn hắn và Từ Liệt, “Hai người cũng không rút dây điện thoại ra?” .

Từ Liệt nhún vai, “Tôi còn truy vị trí thử, tiếc là mỗi lần gọi đều chưa đến 30 giây, không truy ra được.”

“Ngay cả máy để truy lùng vị trí cũng có?” Triển Chiêu hòa Bạch Ngọc Đường kinh ngạc. .

“Loại hiện đại nhất đó, tôi và cặp song sinh có vài vụ làm ăn, hợp tác khá vui vẻ.” Trần Mật cười. .

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn trời, lĩnh vực kinh doanh của ông anh nhà mình rốt cuộc rộng đến mức nào a.

Lúc này, “đinh” một tiếng, thang máy đã lên đến văn phòng SCI.

Triển Chiêu đột nhiên dừng bước, quay sang Từ Liệt, “Cho tôi mượn điện thoại.” .

Từ Liệt khó hiểu, nhưng vẫn đưa điện thoại mình qua.

Triển Chiêu ấn ấn vài phím, đầu bên kia lập tức bắt mắt, “a lô” một tiếng. .

Triển Chiêu mở loa ngoài, hướng điện thoại ra xa.

Sau đó, chợt nghe Triệu Hổ ở trong văn phòng SCI hét ầm lên, “Ta *beep*!” .

Triển Chiêu gật đầu, ngắt điện thoại, mỉm cười đi vào phòng làm việc. .

Trần Mật có chút tò mò hỏi Bạch Ngọc Đường, “Cậu ta bị sao vậy?” .

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, “Đại khái chưa tính ngủ, nên mắc chứng không nỡ rời giường.” .

Đi vào phòng làm việc, liền thấy Triệu Hổ đang cầm điện thoại giậm chân, thấy Triển Chiêu đi vào, kích động, “Tiến sĩ Triển, nhận được một cuộc điện thoại quái dị …” .

Nói còn chưa dứt lời, đã thấy Triển Chiêu bật một cây bút ghi âm lên.

Lực chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn.

Đoạn âm thanh dài khoảng 28 giây, toàn bộ quá trình ngoại trừ tiếng ầm ĩ ra, là tiếng một bé gái khóc đến tê tâm liệt phế, đặc biệt là tiếng gọi mẹ làm người ta vô cùng thương xót. Nói chung bất luận là ai làm cho bé gái kia phản ứng kinh khủng như vậy, đều không thể tha thứ…

“Phân tích đoạn âm thanh này một chút.” Bạch Ngọc Đường nói với Tương Bình.

“Em gửi qua cho người của khoa Giám định làm a.” Tương Bình đoạn âm thanh ra gửi sang cho lão Vương, “Khoa Giám định gần đây mới được trang bị một bộ phân tích âm thanh siêu thần kỳ nha.” .

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đi tới phía sau Tương Bình.

Tương Bình trước có nói đã tìm được rồi, nên hai người vô cùng tò mò muốn biết, vị F kia là thần thánh phương nào.

“Em đi tra xét một số tạp chí, tìm được tình hình thuê bảng quảng cáo ở khu vực đó, phát hiện người thuê là một thương nhân bản địa, tên Phương Hữu, nội dung quảng cáo là về triển lãm, văn hóa các loại.” Tương Bình mở ra một vài tin tức cho Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu.

“Số điện thoại của Phương Hữu và nửa số đầu trên bảng quảng cáo giống hệt nhau.” Tương Bình tiếp tục nói, “Bởi vì muốn thuê biển quảng cáo phải đăng ký bằng thông tin của doanh nghiệp, Phương Hữu này là ông chủ của một công ty phát triển văn hóa, nơi này có tư liệu chi tiết, hắn hiện tại có thể vẫn đang ở thành phố S.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, quay lại muốn gọi Triệu Hổ và Mã Hán đi tìm Phương Hữu kia.

Vừa quay người lại mới phát hiện, hầu như toàn bộ người trong SCI đều đang vây lấy Giẻ Lau.

“Quả thật giống cái giẻ a!” .

“Mắt thế sao thấy được nhỉ?” .

“Chân đi có bao giờ đạp váy rồi té không ta?” .

“Lần đầu thấy giống chó này á, thật khả ái nha!” .

Bạch Trì ôm lấy Giẻ Lau chụp ảnh chung, ngay cả Mã Hân và Công Tôn cũng cầm đồ uống chạy lại tham quan.

Bạch Ngọc Đường có chút bất đắc dĩ khẽ hắng giọng.

Toàn bộ SCI và Giẻ Lau lập tức cùng nhau ngẩng đầu nhìn anh, độ thống nhất rất cao.

Bạch Ngọc Đường không nói gì, chỉ ngoắc ngoắc Triệu Hổ và Mã Hán, hai người đang chuẩn bị đi qua, thì Trần Mật đột nhiên bước tới gần, hắn dường như bị tấm ảnh chụp trên máy tính của Tương Bình hấp dẫn.

Đến gần rồi, Trần Mật cau mày dí sát mắt vào màn hình nhìn thật kỹ, sau đó đưa tay chỉ chỉ vào Phương Hữu, “Tôi từng thấy người này.”

“Em cũng đã gặp qua.” .

Trần Mật vừa dứt lời, chợt phía sau có người lên tiếng, nhưng lại là giọng nữ.

Mọi người quay đầu lại nhìn, hóa ra là Mã Hân. .

Bạch Ngọc Đường ra hiệu cho hai người họ lại gần mình.

Triển Chiêu hỏi Trần Mật, “Anh gặp hồi nào?” .

“Lúc tôi còn bé.” Trần Mật nói, “Tôi từng thấy ông ta ngồi cùng với ba tôi, người này cười trông rất dọa người, cảm giác rất không thật lòng, nên tôi có ấn tượng sâu sắc.” .

“Lúc còn bé là khoảng bao giờ?” Triển Chiêu hỏi, “Mấy tuổi a?” .

Trần Mật tỉ mỉ suy nghĩ một chút, “Khoảng 10 tuổi.” .

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu, lại hỏi Mã Hân, “Còn em?” .

“Mới mấy hôm trước.” .

“Cái gì? !” Mã Hân vừa nói ra lời, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liền giật mình.

“Em gặp ở đâu?” Mã Hán hỏi Mã Hân, tâm nói sao nha đầu này cái quái gì cũng gặp được vậy.

“Ngày đó em cùng Tiểu Du dạo phố mua giày.” Mã Hân kể, “Người đàn ông này đột nhiên chạy đến, cầm album của nhóm cậu ấy đòi cậu ấy kí tên. Tướng mạo của ông ta rất dọa người, ngoài cười nhưng trong không cười, hơn nữa đột nhiên nhào tới làm bọn em giật cả mình.”

“Tiểu Du có kí tên cho ông ta không?” Trần Mật nhíu mày hỏi.

“Có ạ.” Mã Hân gật đầu, “Trên album còn có cảm giác dinh dính nữa, ký xong ông ta lại đòi chụp ảnh chung, nhưng nhìn ông ta như mấy tên fan biến thái nên em kéo Tiểu Du bỏ chạy.” .

“Trên bìa dinh dính?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Bìa bằng nhựa hả?” .

“Vâng.” Mã Hân gật đầu, “Kể ra thì cũng kỳ quái a, fan của nhóm Tiểu Du đều là ta thanh niên, ông già này cũng sắp 50 mà còn hợp thời dữ.” .

“Nguy rồi…” Trần Mật nhíu mày, “Thứ ông ta muốn rất có thể là vân tay và ADN của Tiểu Du.” .

Mã Hân ngẩn người, sau đó há mồm, “A!” .

Công Tôn ở bên cạnh cốc đầu cô, “Uổng cho em là sinh viên hàng đầu hệ pháp y, sao một chút cảnh giác cũng không có a.”

Mã Hân sốt ruột, “Vậy phải làm sao bây giờ? Mà sao lão ta lại muốn mấy cái đó chứ? Làm chuyện xấu sao?” .

Những người khác cũng nghi hoặc. .

“Ba anh năm đó ngoại trừ máy vi tính ra, có nhắc tới chuyện gì về Phương Hữu không?” Triển Chiêu hỏi Trần Mật.

Trần Mật lắc đầu, “Không … Thời gian tôi với ông ấy ở chung cũng không nhiều.” .

“Việc cấp bách lúc này là phải tìm ra Phương Hữu.” Bạch Ngọc Đường hỏi Tương Bình đang gõ bàn phím rào rạo, “Tìm ra chưa?”

Tương Bình nói, “Rồi, địa chỉ công ty ông ta hiện nay không còn tồn tại nữa, xem ra là một công ty ma, còn địa chỉ trên chứng minh thư của ông ta thì có thật, hơn nữa cách chỗ ông ta gặp được Hân Hân và Trần Du không xa lắm.” .

“Lão đó hẳn là đã theo dõi Trần Du một khoảng thời gian rồi.” Triệu Hổ hỏi, “Nếu không sao trùng hợp như thế, đi dạo phố còn mang theo album?”

“Cũng không hẳn.” Triển Chiêu lắc đầu, “Album của nhóm Tề Nhạc nơi nơi đều bán …” Nói đến đây, Triển Chiêu hỏi Mã Hân, “Mấy cô ấy có phải đã ra rất nhiều album không?” .

“Đúng vậy!” Mã Hân gật đầu. .

“Album ông ta đưa cho Trần Du ký tên là gì?” Triển Chiêu hiếu kỳ. .

“À, là《 Mẹ 》.” Mã Hân trả lời, “Vì Nhạc Nhạc và Tiểu Du đều không có mẹ, sau này cô nhi viện nơi các cậu ấy giúp đỡ tiến hành điều tra, phát hiện rất nhiều cô nhi đều do những bà mẹ trẻ tuổi hoặc thậm chí chưa đến tuổi kết hôn vứt bỏ, nên các cậu ấy mới làm album này, muốn những bà mẹ hãy dũng cảm lên, vô luận thế nào cũng không nên vứt bỏ con của mình, album này phát hành hình như còn phá vỡ được kỷ lục bán hàng gì đó.”

Mọi người không hiểu sao đều vô thức nhớ tới đoạn ghi âm vừa rồi.

“Kỳ thực…” Triển Chiêu hình như vẫn đang khúc mắc một vấn đề, “Rất khó nghe ra quốc tịch của đứa bé đó.”

Tất cả mọi người gật đầu, trên đời này duy chỉ có cách phát âm “mẹ” là có trong hầu hết các loại ngôn ngữ trên thế giới, hơn nữa dù là ở nhà quan hay nhà dân, con nhỏ đều có thể gọi bậc sinh thành của mình như vậy.

Mọi người không hiểu sao đều nghĩ đến bức điêu khắc “Vợ và Con gái”, liên tưởng đến quá trình chế tác ra nó, sao cũng thấy đầu mối của vụ án này có một loại phù hợp đến khó hiểu.

“Đội trưởng, phân tích âm thanh ở bên kia đã có kết quả sơ bộ.” Tương Bình mở khung chat video lên, trên màn hình xuất hiện khuôn mặt của lão Vương bên khoa Giám định, phía sau còn có vài chuyên viên kỹ thuật còn khá trẻ, video chat vừa được kết nối, một nữ chuyên viên lập tức thốt lên, “A! Từ Liệt!”

Mọi người quay đầu lại, mới phát hiện ra Từ Liệt gần như đã bị quên lãng, đang cũng Giẻ Lau ngồi trên sô pha.

“Khụ khụ.” Bạch Ngọc Đường ho khan một tiếng, cô gái nọ vội vã lui về phía sau lão Vương, lão Vương còn nhắc nhở, “Chuyên nghiệp a, chuyên nghiệp!”

“Đoạn âm thanh đó thế nào ạ?” Bạch Ngọc Đường hỏi lão Vương. .

“Điều đầu tiên có thể khẳng định là, đoạn âm này không phải được chắp ghép mà thành.” .

Tất cả mọi người nhíu mày. .

“Tức là thật sự có một bé gái khóc trong tình cảnh hỗn độn như thế?” Triển Chiêu hỏi.

“Đúng vậy, chúng tôi vẫn đang phân tích chi tiết … Đây là tầng âm thanh nền đầu tiên tách ra được.” lão Vương nói, “Rất xa, cũng không quá rõ ràng, nhưng các cậu vẫn có thể nghe ra đó.” .

Nói xong, ấn một cái nút, “Bọn tôi đã phóng đại lên rất nhiều lần rồi.” .

Tất cả mọi người nghiêng tai, chợt nghe thấy có tiếng “thình thịch” nặng nề vang lên.

“Cái gì thế?” Triệu Hổ nghiêng đầu, “Nã pháo?” .

“Là bom nổ.” Trần Mật và Tần Âu đồng thanh, “Hơn nữa quy mô rất lớn…” .

Trong lúc tiếng nổ vang lên, lại có tiếng người ầm ĩ truyền đến, có người la lên, có người hét vang, ngôn ngữ không phải tiếng Anh lại càng không phải tiếng Trung. .

“Tiếng Romania.” Triển Chiêu mở miệng. .

“Nói gì thế?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Lần này, không đợi Triển Chiêu giúp phiên dịch, lão Vương bên kia đã trả lời, “Cái máy này có chức năng phiên dịch và phân biệt ngữ âm, nội dung mấy lời nói đều có ở đây.”

Nói rồi, ông ấn nút gửi đi.

Trên video, xuất hiện nội dung đại thể của tiếng người nói —— “Chạy mau… Nổ rồi, chạy mau a!”

… .

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu. .

Triển Chiêu gật đầu, xác nhận cái máy dịch đúng.

“Hiện tại mới phân tích được bằng đó thôi.” Lão Vương nói, “Có phát hiện thêm gì tôi lại liên lạc với các cậu.” Nói xong, tắt khung chat đi.

“Bom nổ …” Tương Bình bắt đầu tra tìm, “Nhưng mấy vụ nổ bom ngoại trừ tấn công khủng bố hoặc nổ hạt nhân ở Chernobyl, chí ít cũng phải là thiên thạch đụng trái đất hoặc nổ bom lớn ở Tunguska … chứ không thì rất khó có được ghi chép từ phía chính phủ.” .

“Tra những ghi chép cùng thời với nghệ thuật gia tạo ra Vợ và Con gái ấy, ở những vùng xung quanh nơi ông ta ở nữa.” Triển Chiêu nói.

Tương Bình tiếp tục gõ bàn phím.

Bạch Ngọc Đường đứng lên, “Chúng ta đi trước tìm người kia, những cái khác về rồi tính.” .

Triển Chiêu gật đầu, lại thì thầm gì đó với Bạch Trì.

Sau đó, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu dẫn theo Mã Hán, Triệu Hổ, cả Trần Mật nữa, chạy tới địa chỉ của vị Phương Hữu nọ.

Từ Liệt khí thế muốn đi theo, nhưng bị một cước đạp trở về, lý do là —— quá gây chú ý, ngoan ngoãn ngồi ngốc ở cảnh cục đi.

Từ Liệt cầm hai cây xúc xích bò, một chìa cho Giẻ Lau gặm một cho chính mình gặm, vừa gặm vừa thở dài. .

Một bên, Công Tôn hiếu kỳ hỏi Bạch Trì đang vội vội vàng vàng gọi điện thoại, “Trì Trì, đang tra cái gì đó?” .

Bạch Trì cũng rất bất đắc dĩ, “Tìm người ở vườn trái cây và chợ hoa quả hỏi thăm, anh vừa kêu em tra những nơi có trồng táo ở thành phố S.”

“Táo không phải đều trồng ở phương bắc sao?” Mã Hân vừa gọi điện cho cặp song sinh để bọn họ phái người bảo vệ Trần Du xong, đi vào thì vừa lúc nghe được lời Bạch Trì nói. .

“Đúng vậy.” Bạch Trì gật đầu, “Mấy người chủ của vườn trái cây cũng nói với tớ như vậy.” .

“Thành phố S cũng có trồng mà.” .

Lúc này, Từ Liệt đột nhiên xen vào, “Tôi biết một chỗ trồng rất nhiều táo nè.” .

Công Tôn hiếu kỳ, “Ở đâu?” .

“Ngoại thành phía bắc, siêu hẻo lánh luôn!” Từ Liệt nói, “Lần kia bọn tôi quay phim ở một ngọn núi, tôi mót quá đành tìm chỗ giải quyết, anh cũng biết ký giả như mây mà. Tiểu Lâu có tìm được một căn nhà thủy tinh rất hiện đại, bọn tôi muốn đến đó dùng ké nhà xí, nhưng mà vòng vài vòng chẳng tìm được cửa vào, xung quanh còn có hàng đống máy quay làm nghĩ tới nhà tù hay căn cứ công nghệ cao gì chứ. Cuối cùng lão tử không nhịn được chui đại vào một bụi cỏ giải quyết… Mà lúc tôi đang giải quyết thì vừa khéo cái cổng lớn ở đối diện rừng cây mở rộng, một chiếc xe jeep chạy ra, lúc cổng đóng lại, tôi nhìn thấy phía sau có rất nhiều phòng thủy tinh, bên trong là hàng loạt cây táo.” .

“Cậu xác định đó là cây táo?” Công Tôn nhíu mày.

“Đúng vậy, Tiểu Lâu là người phương bắc, nhà cậu ấy có vườn táo đó, cậu ấy nhìn thoáng qua rồi nói với tôi, dạo này thật sự là cái gì cũng có thể làm ra được, trồng táo thôi mà, có phải làm máy tính quả táo đâu, còn chuẩn bị ra nguyên cái nhà xưởng công nghệ cao dữ, có khi nào trồng ra được iphone ipad không a?”

Tất cả mọi người nhíu mày.

Công Tôn hiếu kỳ, “Không lẽ muốn tìm ra giống táo mới?” .

Tương Bình đã bắt đầu tra xét, rất nhanh quay đầu lại nói, “Phía bắc thành phố S vườn công nghệ cao, càng không có căn cứ thí nghiệm nông sản gì, nơi đó là vùng núi, rất tiện cấp thầu cho nông dân trồng trọt, có thể là ký hợp đồng phụ, nhưng một nơi trang bị tiên tiến như thế không thể nào không đăng ký.”

Tất cả mọi người sờ sờ cằm, lúc này, cục trưởng Bao từ cửa đi vào, vừa đi vừa gặm một quả táo, trong tay còn cầm một túi to, bên trong là những quả táo tròn vo đỏ chót.

Vào cửa, Bao Chửng liền hỏi, “Vụ án thế nào rồi?” .

Mọi người đồng loạt ngẩng đầu, yên lặng nhìn quả táo trong tay ông.

“Ăn không?” Bao Chửng hỏi, “Mới mua, rất ngọt.” .

Mọi người khóe miệng giật giật, lúc này chỉ có một suy nghĩ —— mất hết hứng thú với táo rồi, làm sao bây giờ!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.