S.C.I. Mê Án Tập

Chương 56: Chương 56




Chương 10 : Tạm biệt

Đèn báo phòng phẫu thuật của bệnh viện vẫn sáng liên tục, Trần Du được đưa vào trong đó gần ba giờ rồi.

Tề Nhạc ngơ ngác đứng ngoài cửa, khuôn mặt không nhìn ra sắc thái gì, hai mắt chăm chú chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật.

Thế nhưng, nếu nhìn kỹ, có lẽ có thể phát hiện thân thể cô đang hơi run rẩy.

Quần áo trên người cô rõ ràng là do mới trốn ở xó xỉnh nên có chút ẩm ướt. Triệu Hổ đứng phía sau cô, thấy cô không biết run rẩy là vì lạnh hay là vì sợ.

“Tề Nhạc.” Không nén được mới gọi một tiếng.

Tề Nhạc sửng sốt một hồi, quay lại nhìn anh, ánh mắt đầy vẻ ngỡ ngàng.

Triệu Hổ cởi áo khoác của mình đưa cho cô, “Thay cái này đi.”

Nhận áo, Tề Nhạc chậm rãi xoay người, đi về phía toilet… Lát sau, đã thay áo khoác đi ra, vẫn ngây người đứng ở chỗ cũ.

Triệu Hổ coi như rất quen thuộc với Tề Nhạc, vụ án lần trước, chính anh phụ trách việc bảo vệ an toàn cho cô, nên có thể cảm nhận được sự bất an của cô lúc này.

Gãi đầu, Triệu Hổ nghĩ, mình có nên an ủi cô ấy một chút không? Nói cái gì mới được đây

“Chuyện này…” Sắp xếp lại ngôn từ một chút, “Em cũng đừng quá lo lắng, Trần Du không sao đâu.”

Tề Nhạc không phản ứng lại.

Triệu Hổ thầm thở dài, cũng tự trách mình vụng về ~~ Ngay cả nói một câu an ủi người ta cũng không được.

“Nếu Tiểu Du mà chết, tôi thực sự sẽ chẳng còn người thân nào.” Tề Nhạc đột nhiên mở miệng.

Triệu Hổ hơi sửng sốt, mồm mở lớn mà không thốt được lời nào.

Tề Nhạc tựa hồ cũng không quá mong chờ anh tiếp tục an ủi mình, tiếp tục tự nhủ: “Tôi và Tiểu Du biết nhau từ nhỏ, cô ấy so với tôi rất thẳng tính, cũng rất hướng ngoại, thoạt nhìn thì không chín chắn… Kỳ thực, toàn là cô ấy chăm sóc tôi.”

Triệu Hổ im lặng nhìn cô, đợi cô nói tiếp.

“Sau khi anh tôi gặp chuyện, cô ấy liền chuyển đến sống cùng tôi… Thực ra nhà cô ấy ở đây, cô ấy sợ tôi một mình sẽ cô đơn thôi… Vừa rồi, nếu cô ấy không giữ gã đàn ông kia để chúng tôi chạy trốn, chắc chắn bọn tôi sẽ chết, tôi thật vô dụng.”

Triệu Hổ chợt mỉm cười, đưa tay vỗ vỗ vai cô, “Được rồi, cô bé, xốc lại tinh thần đi, thế này với em mà nói thật yếu đuối quá!”

Tề Nhạc có chút tò mò ngẩng đầu nhìn anh.

Triệu Hổ lại gãi gãi đầu, “Em nghĩ mà xem a, lúc đó nếu em không chạy, vậy mọi người chẳng chết chắc rồi sao! Em không chạy một mình, còn mang theo cả Lý Tự bị thương, còn gọi cho đội trưởng chúng tôi ~ Thực tế, là em đã cứu mạng cả ba người, sao lại nói mình vô dụng?”

Tề Nhạc mở to mắt hơi bối rồi nhìn Triệu Hổ, “Nhưng tôi thấy mình rất xui xẻo, cả những người ở gần tôi cũng sẽ gặp xui xẻo!”

“Yên tâm đi!” Triệu Hổ tự vỗ ngực mình, hỏi: “Không phải em đã gặp người của S.C.I. rồi sao?”

“Được rồi ~~” Triệu Hổ đột nhiên đổi chủ đề, khiến Tề Nhạc có phần lơ mơ.

“Tôi nói cho em, trong S.C.I. toàn là tinh anh, sếp bọn tôi và tiến sĩ Triển, Công Tôn, chẳng cần nói nữa, như Mã Hán này, tay thiện xạ trâu bò nhất từ đội Phi Hổ; Từ Khánh, kỹ sư chuyên dụng của quân đội; Tưởng Bình, đưa máy tính cho cậu ta là cậu ta có thế đột nhập Lầu Năm Góc; Trương Long, Vương Triều vốn là thám tử ~~ Em trông trông tôi xem, có chút gì như tinh anh không?”

Tề Nhạc rất thành thực lắc đầu, lòng thầm nói, Triệu Hổ này, thoạt nhìn như hổ què, nào có nửa phần uy nghiêm của cảnh sát.

Triệu Hổ bị cô chọc cười, toét miệng, “Tôi nói cho em biết, Bạch đội trưởng chọn tôi, là bởi trong năm năm tôi nằm vùng, ngay cả da dẻ trên người cũng chưa từng làm tróc một miếng ~~ Chính là tôi có số đỏ đó!!”

Thấy ánh mắt tựa hồ có phần ước ao của Tề Nhạc, Triệu Hổ càng tự tin nói: “Chuyện khác tôi không dám cam đoan, chứ nói về vận đỏ, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu… Trần Du khẳng định không có việc gì!”

Vừa dứt lời, đèn báo ở phòng phẫu thuật đã tắt, chốc lát sau, bác sĩ trong trang phục phẫu thuật đi ra.

“Bác sĩ… Cô ấy…” Giọng Tề Nhạc run rẩy.

“Ha ~~” Bác sĩ thở phào một cái, “Thực may mắn, vòng vo vài vòng tại Quỷ Môn quan cuối cùng cũng cứu về được rồi.”

“Vậy… Cô ấy không sao chứ?” Vẻ mừng rỡ hiện lên trong mắt Tề Nhạc.

“Không sao rồi.” Bác sĩ tháo găng tay ra, “Hiện tại vẫn chưa hết thuốc mê, đến tối sẽ tỉnh thôi.”

Nhìn các bác sĩ rời đi, Triệu Hổ đắc ý cười, “Xem xem

a?”

Cả kinh, bởi vì Tề Nhạc đã vọt lại, ôm cổ anh, òa lên khóc lớn

~~Khi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chạy tới bệnh viện, vừa lúc chứng kiến cảnh tượng này —- Triệu Hổ giống như một khúc gỗ đờ tại chỗ, Tề Nhạc nhào vào lồng ngực anh, kêu khóc một trận thật thoải mái…

Chờ Tề Nhạc bình tâm lại, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mới hỏi toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối.

Theo như Tề Nhạc, mấy ngày gần đây Lý Tự rất không bình thường ~~ Mọi ngày, tuy rằng cô ta thi thoảng uống say sẽ nói linh tinh, nhưng không đến nỗi như vừa qua, mỗi ngày đều uống đến không biết trời trăng. Sáng nay, sau khi Lý Tự nhận một cuộc điện thoại, vẻ mặt liền trở nên hoang mang mà lao ra khỏi nhà. Tề Nhạc và Trần Du thấy cô ta đứng còn không vững, sợ cô sẽ xảy ra chuyện, liền đuổi theo. Đúng lúc đó trông thấy một gã đàn ông mặc đồ đen cầm dao, muốn chém Lý Tự, hai người vội vàng tiến đến giúp. Lý Tự bị đẩy sang một bên, sau khi đụng vào tường thì ngất xỉu, Trần Du giữ được kẻ kia, bảo Tề Nhạc đưa Lý Tự chạy đi. Sau đó, Tề Nhạc mang Lý Tự chạy khỏi đó, ẩn núp, nhắn tin cho Bạch Ngọc Đường.

“Em có biết vì sao hắn muốn giết Lý Tự không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Tề Nhạc lắc đầu, “Chúng tôi biết chị Lý mới một thời gian ngắn, hơn nữa chị ấy rất ít nói đến chuyện trước kia, ngay cả lúc say rượu cũng chỉ hay nói sảng cái gì mà hảo nam nhân a, giết người thì phải đền mạng a các loại.”

“Tề Nhạc, các em có biết chuyện về vụ án ma pháp đồ sát nhân không?” Triển Chiêu đột nhiên hỏi.

“A ~~ Chuyện đó tôi biết, ngày đó chúng tôi xem thời sự, nói về một cô giáo bị giết, sau đó còn thêm một đứa trẻ… Đúng rồi!” Tề Nhạc thình lình kêu lên, “Sau khi xem xong cái tin thời sự ngày đó, Lý Tự liền trở nên không bình thường.”

“Không bình thường thế nào?” Triển Chiêu vội hỏi.

“Hôm xem thời sự đó, chúng tôi đang ăn sáng, chị Lý như thể bị kích động, cả kinh đến nỗi rơi cả bát, sau đó vào phòng mình đóng cửa, chúng tôi gọi cửa chị ấy cũng không mở, hình như ở trong gọi điện cho ai đó, la hét lớn tiếng lắm. Cụ thể thế nào thì chúng tôi không chú ý nên không rõ… Sau đó, chị ấy bắt đầu uống rượu linh tinh, trở nên cái dạng như hiện tại.”

Sau khi Tề Nhạc nói xong, liền vội vàng chạy đi xem Trần Du, Bạch Ngọc Đường bảo Triệu Hổ tạm thời chú ý đến Tề Nhạc, sau đó, cùng Triển Chiêu, tới phòng bệnh của Lý Tự.

Bên ngoài phòng bệnh, Vương Triều ôm vai tựa ở cửa, thấy Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu, vội vàng đi đến.

“Cô ta thế nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Không việc gì, ban nãy có chút kích động, sau khi nghe Trần Du không sao, tâm tình mới ổn định lại.”

Gật đầu, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đẩy cửa vào phòng bệnh.

Một mình Lý Tự ngồi trên giường, hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thoạt nhìn, có chút mơ màng.

“Lý Tự.” Bạch Ngọc Đường gọi một tiếng.

Lý Tự không nói, có vẻ như không nghe thấy.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau.

“Từ Giai Lệ.” Triển Chiêu đột nhiên khẽ gọi.

…!… Lý Tự run mạnh lên, cuống quýt quay lại, “Giai… Giai Lệ tới? Cậu ta đâu?”

Thấy cô ta có phản ứng, Bạch Ngọc Đường thản nhiên nói: “Từ Giai Lệ đã chết, chết thế nào… Chị hẳn phải rõ nhất chứ.”

“Tôi… Tôi không biết.” Lý Tự hoảng loạn lắc đầu, “Không biết.”

“Chị biết Khổng Lệ Bình không?” Triển Chiêu hỏi cô ta. “Cô ta cũng đã chết rồi.”

“Cái gì…” Lý Tự tựa hồ có phần khiếp sợ, “Lệ Bình… Cũng đã chết… Báo ứng… Báo ứng!”

Triển Chiêu nhìn phản ứng của Lý Tự như bị bệnh, khẽ nhíu mày, “Chị, Trương Chân Chân, Khổng Lệ Bình, cả An Khánh Dao và Thẩm Linh… Các người vì sao muốn hại chết Từ Giai Lệ?”

“Không phải… Không phải do bọn tôi hại chết! Chúng tôi chỉ là…”

“Chỉ là giả tạo hiện trường?” Bạch Ngọc Đường cắt ngang lời cô ta, “Vì sao? Các người muốn bao che ai?”

“Chúng tôi… Chúng tôi thấy trò đó rất hay. Giai Lệ bình thường cũng rất kiêu căng…” Lý Tự nói, nói xong ngay cả bản thân cũng thấy lo lắng không yên.

“Đừng giỡn!” Triển Chiêu lắc đầu, “Để tôi đoán nhé… Vì một người đàn ông nào đó chăng?”

“…” Lý Tự hoảng sợ mở to hai mắt nhìn Triển Chiêu, “Anh… Sao anh biết?”

“Là ai?” Bạch Ngọc Đường truy vấn, “Nói cho chúng tôi biết chân tướng, bằng không chị sẽ hại chết thêm nhiều người nữa, cũng có lỗi với Tề Nhạc và Trần Du, để cứu chị ngay cả tính mạng cũng không màng.”

Khẽ thở dài, ánh mắt Lý Tự bắt đầu dao động, “Hắn, hắn họ Đồng… Gọi là Đồng Minh. Là thầy dạy múa của chúng tôi.”

“Là hắn giết Từ Giai Lệ?”

“… Đúng.”

“Chị chứng kiến sao?” Triển Chiêu hỏi.

“Không.” Lý Tự lắc đầu, “Thẩm Linh… Thẩm Linh và Chân Chân trông thấy… Ngoài ra, Lệ Bình cũng thấy.”

“Vì sao Đồng Minh muốn giết Từ Giai Lệ, các người vì sao lại muốn giúp hắn lấp liếm?”

“Đồng Minh… Hắn, hắn thích những đứa con gái có độ tuổi nhỏ như vậy…”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nghe xong thấy hơi giật mình.

“Từ Giai Lệ chỉ mới 13 tuổi, không phải tương đối nhỏ sao, hắn luyến đồng?” Bạch Ngọc Đường lạnh lùng nói, “Ép buộc không được thì giết người?”

“Hắn… Chẳng qua nhỡ tay, lúc đó, tôi và Khánh Dao đều rất thích hắn… Đã nghĩ cách, giúp hắn thoát tội.” Lý Tự nhẹ giọng nói, “Sau chuyện đó, tôi rất áy náy, liền ra nước ngoài chờ một thời gian, rồi khi trở về, Đồng Minh đã là bạn trai của Khánh Dao rồi.”

“Cuộc điện thoại chị nhận sáng ngày đó là từ ai?” Triển Chiêu hỏi.

“Là của Lệ Bình, chị ấy nói, có chuyện quan trọng muốn nói với tôi.”

…………

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ra khỏi bệnh viện, vừa đúng sáu giờ tối.

“Thế nào, Miêu Nhi, đến sòng bạc của tên Thẩm Tiềm kia chứ?”

“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu, không nói thêm nữa.

Gọi điện cho Trương Long, bảo anh ta đi điều tra An Khánh Dao và Đồng Minh giờ ra sao, bắt Đồng Minh về cảnh cục. Bạch Ngọc Đường xoay qua nhìn Triển Chiêu, “Làm sao vậy Miêu Nhi, thần bất thủ xá (1), đang nghĩ gì đấy?”

(1) thần bất thủ xá: lo lắng, mơ màng.

“Ừm ~~ Những gì Lý Tự nói rất đáng cân nhắc.” Triển Chiêu hình như có suy tư, “Cậu nhớ không, năm đó người tận mắt chứng kiến, chỉ có ba người, Khổng Lệ Bình và Trương Chân Chân đã chết, chỉ còn lại Thẩm Linh, vậy nói cách khác, nếu Thẩm Linh cũng chết thì việc Đồng Minh giết Từ Giai Lệ, sẽ không còn nhân chứng nữa.”

“Đúng vậy.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, khởi động xe, “Vụ án thiên ti vạn lũ (2) này, tốt xấu gì cũng đã có chút đầu mối rồi… Khổng Lệ Bình muốn báo cho Lý Tự, chuyện năm đó có thể không hẳn là vậy.”

(2) thiên ti vạn lũ: muôn hình vạn trạng.

“Cậu cho rằng, hung thủ không phải Đồng Minh?” Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường.

“A ~~” Bạch Ngọc Đường cười, “Miêu Nhi, hỏi tôi làm gì? Cậu không phải cũng cho rằng hung thủ là kẻ khác sao!”

“Tôi thấy, năm đó Lý Tự và An Khánh Dao rất có thể bị Thẩm Linh lừa.” Triển Chiêu nói.

“Tôi cũng nghĩ vậy, vốn dĩ, giết người không phải trò đùa, An Khánh Dao và Lý Tự bị tình yêu làm mụ mị, che giấu tội ác cho Đồng Minh, điểm đó hợp tình hợp lý, thế nhưng, còn ba người kia thì hoàn toàn chẳng có lý do gì…”

“Mà hết lần này đến lần khác kỳ quái nhất…” Triển Chiêu tiếp lời, “Người chết là Trương Chân Chân và Khổng Lệ Bình, chứ không phải Lý Tự và An Khánh Dao

Lại càng không phải Thẩm Linh.”

“Đi gặp anh em kia đã, sẽ rõ ràng thôi.” Bạch Ngọc Đường nói xong, nhấn ga, tăng tốc.

.

Thẩm Tiềm đứng trước màn hình treo tường ở phòng giám sát, cau mày nhìn cặp song sinh và Bạch Trì bên sòng bài trong đó.

“Nó thắng bao nhiêu rồi?” Thẩm Tiềm hỏi thuộc hạ bên cạnh.

“Tổng cộng đã lên đến xấp xỉ ba trăm vạn rồi ạ.” Thuộc hạ trả lời.

“A ~~” Thẩm Tiềm cười nhạt, “Bạch Cẩm Đường ngươi được, ngày đầu tiên ta khai trương, tìm được người đem ta ra làm trò hề cho thiên hạ ~~ Nó chưa qua trò khác sao?”

“Chưa ạ.” Thuộc hạ lắc đầu, “Nó thắng nhờ quay đĩa và 21 (3)…”

(3) 21: Twenty-one hay còn gọi là Blackjack, một trò cờ bạc bắt nguồn từ Pháp, phổ biến trong các casino.

“Hiểu rồi.” Thẩm Tiềm gật đầu, “Anh bạn nhỏ dễ thương thoạt nhìn như chưa trưởng thành kia, chính là loại thiên tài số học trong lời đồn, không phải sao.”

“Ông chủ, có phải đi cản nó không?”

“Không cần.” Thẩm Tiềm khoát khoát tay, cười: “Số tiền cỏn con đó, tính toán cái gì, ta ngược lại thấy rất hứng thú với anh bạn nhỏ kia.”

………

Trong sòng bài, song sinh đếm tiền đến mỏi tay, tâm tình thật là tốt! Không phải vì thắng được tiền, bọn họ vui là bởi —- Thắng được tiền của Thẩm Tiềm!! Mọi người nghĩ xem a, gã được gọi là “tỉnh tiễn” (4), thoáng cái thắng được nhiều tiền của gã như vậy, gã chẳng đau lòng đến chết sao?? Đã quá a

~(4) “tỉnh tiễn”: hình như nghĩa là “tiết kiệm tiền” ~> kẹt xỉ.

Triệu Trinh không vừa mắt đứng bên cạnh, chen vào đám người, kéo Tiểu Bạch Trì ra, “Được rồi, giờ đi khỏi chỗ này thôi.”

Bạch Trì mơ mơ màng màng, cũng không biết mình đã thắng bao nhiêu, cậu cũng không am hiểu lắm về cờ bạc, chỉ là có suy nghĩ thúc đẩy, tính toán để nhớ thêm nhiều quân bài

Sau khi bị Triệu Trinh kéo ra, mới phản ứng lại, thấy người kéo mình là “kẻ thù” lớn nhất, đanh mặt vung tay, hung dữ: “Làm gì?! … Ai cần anh lo ~~”

Triệu Trinh thấy bực à nha: “Tiểu quỷ! Tôi muốn tốt cho cậu thôi!” Bất giác, ngữ điệu trầm xuồng một chút.

Bạch Trì bị nổi giận, trừng mắt nhìn anh, vẻ mặt ấm ức.

Triệu Trinh lập tức mềm nhũn, lòng thầm kêu —- Tiểu tổ tông a ~~ Hồi bé tôi thế nào mà có mắt như mù, hết lần này đến lần khác đắc tội một người thù dai thế này

Đinh lớn Đinh bé nhòm sang, thấy vẻ mắt khó coi của Triệu Trinh, một mặt vừa ôm Tiểu Bạch Trì, cười lạnh nhìn Triệu Trinh: “Sao thế, ai dám khi dễ người của Bạch gia vậy? Không muốn sống nữa sao??”

Triệu Trinh không biết cặp song sinh, lòng lại nói ta hồi nhỏ bắt nạt còn ít a?! Thở dài, “Một vừa hai phải thôi, quá gây chú ý rồi đấy.”

Song sinh liếc nhau, Triệu Trinh này một chút cũng không quan tâm tới khí bức của hai người bọn họ ~~ Hơn nữa còn nói năng thật khí thế —- Cũng là một nhân vật đây. Ngẫm lại hôm nay chơi đùa thật quá độ rồi, nếu như Bạch Trì mà xảy ra chuyện thật, chẳng khác nào đắc tội S.C.I.. Lúc đầu thì có thể không sợ được ~~ Tối đa là đánh một trận với Bạch Ngọc Đường ~~ Nhưng mà, giờ có thêm “đại tẩu” ~~ Kết cục của việc đắc tội S.C.I. rất có thể là sẽ bị Bạch Cẩm Đường ném xuống Thái Bình Dương cho cá mập xơi ~~ Quên đi, thu hoạch cũng khá rồi.

“Tiểu Trì Trì ~~ Hôm nay đến đây thôi ~~” Nói rồi, đẩy Bạch Trì vào lòng Triệu Trinh, khoát khoát tay, “Ngày mai sẽ mua quà cho em nhá

” Xoay người chuồn đi.

Triệu Trinh theo bản năng ôm lấy Bạch Trì bị ngả vào lòng mình, hơi ngạc nhiên, “Nhóc con này, vóc người nhỏ quá a.”

Bạch Trì như bị nhím ôm, vội vàng đẩy Triệu Trinh ra, quay người đi, hướng về phía —- Toilet, phải tẩy rửa cái chỗ bị con quỷ đáng ghét kia chạm vào

~~Rời khỏi hội trường ồn ào, đi qua hành lang, về phía toilet.

Tại chỗ quẹo trái, đột nhiên một người xuất hiện, Bạch Trì không kịp chuẩn bị, đụng một cái nảy lửa.

Xoa cái mũi, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trước mặt cậu… Đúng là Thẩm Tiềm.

“Không sao chứ?” Thẩm Tiềm cười, đưa tay giúp cậu xoa xoa trán, “Là tại tôi đi nhanh quá rồi.”

“Không… Không sao.” Bạch Trì có phần căng thẳng, lòng thầm nói… Rốt cục cũng nói chuyện được với Thẩm Tiềm.

“Cậu thật lợi hại.” Thẩm Tiềm nói, “Có thể được thăng chức thành hội viên VIP.”

“VIP?” Bạch Trì chưa hiểu.

“Ừ ~~ Thông thường khách dưới đại sảnh đều là khách hàng bình thường, cao thủ đều ở trong phòng VIP… Có muốn tôi dẫn cậu đi xem không?” Thẩm Tiềm cười, “Vừa đúng lúc tôi muốn tới đó.”

Bạch Trì thoáng do dự, gật đầu, “Được.”

Từ xa Mã Hán trông thấy Bạch Trì hình như muốn đi cùng Thẩm Tiềm, hơi lo lắng, vừa rồi cặp song sinh đùa có phần quá đáng, Bạch Trì tuy chỉ số IQ rất cao, nhưng tính tình lại hồ đồ hiếm thấy ~~ Đừng bị làm sao nha… Đang muốn tiến đến, tay liền bị kéo lại, quay đầu, thấy Triệu Trinh lắc đầu với anh, chỉ chỉ mình, ý là —- Để anh ta đi.

Mã Hán gật đầu, Triệu Trinh đuổi nhanh theo.

Trần Giai Di cũng đứng từ xa lẳng lặng theo dõi Mã Hán

Hiện tại ra nói chuyện thẳng thắng sẽ như công dã tràng ~~ Thế nào mà gần đây đàn ông tốt đều thích nhìn chằm chằm vào đàn ông vậy?? Lão nương không có mị lực sao???

Lại suy nghĩ thêm, không được, người này bản tiểu thư rất vừa ý, có cong ta cũng phải uốn thẳng lại!!!

Mũi Mã Hán ngứa ngứa, hắt hơi một cái, cảm giác khí lạnh sau lưng bốc ra không ngừng

.

Thẩm Tiềm vô cùng thân mật ôm lấy vai Bạch Trì, dẫn cậu đi sâu vào trong hành lang, Bạch Trì có phần thiếu tự nhiên, nhưng không dám tỏ ra, chỉ mơ hồ thấy rằng, Thẩm Tiềm hình như có ý xấu ~~ Đang không biết phải làm gì, chợt nghe có người kêu lên phía sau: “Nhóc! Toilet không ở bên kia.”

Giọng nói đến gần, Triệu Trinh đã chạy tới chỗ hai người, đưa tay kéo Bạch Trì lại, có chút kinh ngạc nhìn Thẩm Tiềm: “Ông chủ Thẩm?! Sao mà khéo thế này?”

“… Đại ảo thuật Triệu gia a ~~” Thẩm Tiềm sau một giây sửng sốt, nhanh chóng phục hồi lại vẻ bình thường, mỉm cười chào hỏi, “Rất mong chờ phần biểu diễn của cậu.”

“Vâng.” Triệu Trinh đưa tay khoác lấy vai Bạch Trì mỉm cười, “Đây là trợ lý biểu diễn lần này của tôi.”

“Chà ~~ Thật không ~~” Thẩm Tiềm cũng cười gật đầu, vừa định nói thêm, lại bị Triệu Trinh ngắt lời, “Chúng tôi còn có chuyện, lát nữa biểu diễn gặp sau.” Nói xong, ôm Bạch Trì quay đi.

Thẩm Tiềm ý vị thâm trường nhìn bóng lưng hai người một lát, cười nhạt, rời đi.

Triệu Trinh mang Bạch Trì đi ra khỏi hành lang, tới trước cửa toilet, thấy Thẩm Tiềm đã đi rồi, thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn Bạch Trì, “Cậu không sao chứ?”

Bạch Trì đúng là một đứa trẻ có lập trường rõ ràng, yêu ghét cũng rất phân minh, cho nên, cậu thò tay, dùng hai đầu ngón tay kẹp lấy ống tay áo Triệu Trinh, ném như ném một con gián chết, phủi phủi bụi trên vai, xoay người đẩy cửa toilet, đi vào, miệng lẩm bẩm “Khử trùng!!” Đóng cửa lại.

Triệu Trinh ở ngoài tức giận giậm chân chửi má nó —- Thằng nhóc đáng chết! Lòng dạ hẹp hòi!! Một chút cũng không đáng yêu!!!

.

Đi tới trước bồn rửa ở toilet, Bạch Trì mở vòi nước, vốc nước rửa mặt… Thở phào một cái.

Thú thật, vừa nãy may mà có Triệu Trinh, không thì bản thân chẳng biết làm thế nào cho phải. Đang nghĩ ngợi, đột nhiên thấy bên cạnh hình như có người, lại càng hoảng sợ, vội ngẩng mặt lên, chỉ thấy bên trong tấm gương cực lớn, thình lình bên cạnh mình có một người đang đứng…

Đợi đến khi thấy rõ được khuôn mặt người nọ, Bạch Trì sửng sốt… Khuôn mặt hơi tái, tóc đen thật dài, mắt phượng nheo lại, vết nhăn nơi khóe miệng nhàn nhạt…

“Là chú?” Có chút kinh ngạc lẫn mừng rỡ mà xoay sang nhìn người nọ, “Sao chú lại ở đây? Lần trước ít nhiều chú…”

Bạch Trì còn chưa nói xong, người nọ đã nghiêng đầu lộ ra nụ cười hết sức ngây thơ, cúi đầu hôn nhẹ lên trán Bạch Trì.

Đại não nháy mắt chập mạch, Bạch Trì ngơ ngác ngửa mặt nhìn người nọ.

Ngẩng đầu, liễm liếm môi mình, lại cười một cái nữa, ghé lại gần tai Bạch Trì khẽ nói: “Tài năng không nên để lộ ra nha ~~ Sẽ gặp phiền phức… Người thông minh phải học cách giả ngu.” Nhẹ nhàng vuốt tóc Bạch Trì, ôn nhu tiếp, “Hiểu chưa?”

“Vâng…” Bạch Trì gật đầu.

“Ngoan ~~” Lại cúi xuống, hôn một cái nữa lên mái tóc mềm của Bạch Trì, xoay người rời đi.

Bạch Trì ngốc lặng mãi mới phản ứng lại, phát hiện ra người nọ lại không thấy đâu rồi, thầm mắng mình vô dụng, bước nhanh ra ngoài, cửa đập mạnh vào Triệu Trinh đang có ý định đi vào.

“…” Triệu Trinh xoa ngực, “Cậu làm gì vậy? Có quỷ đuổi theo a?!”

Bạch Trì nghe thấy từ “quỷ”, liền nghĩ ngay đến, người kia mỗi lần đều đến vô ảnh, đi vô tung như thế, cảm giác giống hệt quỷ…

“Này!” Triệu Trinh đưa tay huơ huơ trước mặt Bạch Trì, “Cậu không sao chứ? Bị sao vậy? Gặp quỷ thật hả??”

Phục hồi lại tinh thần, nhìn về xa xăm, đâu đó còn lại cái bóng của người nọ ~~ Liếc Triệu Trinh còn như đồ ngốc huơ tay trước mặt mình…

Nghĩ nếu không phải vướng Triệu Trinh, có lẽ đã đuổi kịp người kia… Tiểu Bạch Trì trong lòng thầm mắng… Cái đồ sao chổi này!! (sao chổi = tai họa)

Cơn tức bộc phát, căm ghét bốc lên từ bụng ~~ Bạch Trì nhấc chân, một cước đạp xuống mu bàn chân của Triệu Trinh

~~“Oa ~~”

Bạch Trì phủi tay, nhếch mép nhìn Triệu Trinh rống lên đau đớn, tức tối muốn cào tường ~~ Ông nội nó, lão tử đây trêu ai chọc ai chứ?!

.

Xe của Bạch Ngọc Đường dừng lại trước cổng khu vui chơi, Triển Chiêu xuống xe trước, ngẩng đầu quan sát, tầm mắt rời về phía cửa lớn… Sửng sốt, lập tức, chạy vọt vào.

“Miêu Nhi?” Bạch Ngọc Đường đang cho xe vào chỗ đỗ, bất chợt thấy Triển Chiêu phi như bay, cuống quýt dừng xe lại, cởi dây an toàn.

Triển Chiêu chạy thẳng qua cửa chính, đảo mắt nhìn bốn phía… Vừa rồi anh trông thấy một bóng người… Tuy rằng chỉ là nháy mắt, nhưng anh xác định mình không nhìn lầm… Cảm giác người kia vẫn còn sống quá mãnh liệt, nhất định không sai.

“Tiến sĩ Triển?” Một người tiến lại gần, có phần ngạc nhiên lẫn vui mừng chào anh.

Triển Chiêu quay sang nhìn, thấy đúng là Thẩm Tiềm.

“Chào anh ~~” Không có thời gian quan tâm đến gã, Triển Chiêu đáp lại qua loa, tiếp tục tìm kiếm.

“Làm sao vậy?” Thẩm Tiềm tiến lên vài bước, quan sát Triển Chiêu thật gần, thầm nghĩ, bàn về khoản xinh đẹp, người này là xuất sắc nhất, nhìn gần thế này càng thấy không tỳ vết…

“Sắc mặt cậu không được tốt lắm, có cần giúp đỡ không?” Nói rồi, Thẩm Tiềm vươn tay, muốn chạm nhẹ vào gương mặt Triển Chiêu. Ngón tay còn chưa đụng tới làn da trắng nõn có phần trong suốt kia, đã thấy một bóng trắng thần tốc đến cạnh —- Cổ tay chậm rãi nhói lên. Bạch Ngọc Đường lạnh lùng nghiêm mặt, đập gạt tay gã.

Thẩm Tiềm cau mày, Bạch Ngọc Đường đúng là con nhà nòi, chẳng cần vặn tay gã ra sau, cũng không chụp lấy cánh tay gã, chỉ cần đập vào cổ tay… Đau quá! Gã phải nghiến chặt răng mới không phát ra tiếng kêu, không biết cổ tay có bị thương không.

Xoay lại nhìn Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy vẻ mặt lạnh như băng của anh… Lòng thầm than —- Không hổ là anh em, cái gì của mình thì tuyệt đối không để ai chạm vào, thằng em so với thằng anh còn dọa người hơn

~~Nhún nhún vai, Thẩm Tiềm lễ độ gật đầu, thức thời trong nháy mắt rời đi.

“Miêu Nhi, cậu sao vậy? Thấy cái gì thế?” Bạch Ngọc Đường có chút lo lắng nhìn Triển Chiêu chằm chằm.

“Ngọc Đường, tôi vừa rồi, trông thấy một người…” Triển Chiêu nắm lấy vạt áo khoác để mở của Bạch Ngọc Đường, nói xong vẫn còn hoảng hốt.

Bạch Ngọc Đường tức cười, “Thật không? Lợi hại vậy cơ à? Một người để cho cậu thấy được?!”

“Tôi không đùa với cậu!” Triển Chiêu có chút tức giận.

“Được được, cậu thấy ai?” Bạch Ngọc Đường cười hỏi.

“……” Triển Chiêu ngẩng lên, nhìn vào mắt anh, chậm rãi nói, “Triệu Tước



…………

Ngoài đại sảnh, một người chầm chậm bước qua cánh cửa kính, người nọ có chút thâm tình nhìn chăm chú vào hai người trong đại sảnh, giơ tay, khẽ hôn lên hai ngón tay mình, lại đưa tay chỉ vào cánh cửa thủy tinh sáng trong như gương, rồi xoay người rời đi

Giọng nói nhẹ nhàng kỳ ảo: “Tạm biết, các thiên sứ của ta…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.