Chương 14 : Động cơ
Lúc đầu Bạch Trì định làm món canh bí nấu sườn yêu thích cho Triệu Trinh, tuy ngoài miệng khẳng định chết cũng không phun ra câu “cảm ơn”, nhưng mà, cũng phải bày tỏ chút thành ý. Bình thường mình dữ với hắn như vậy, hắn vẫn cứ nghĩ ình…
Vội vàng đi tới trước cửa nhà Triệu Trinh, móc chìa khóa ra… Từ lúc quản gia của Triệu Trinh chết, Bạch Trì phát hiện Triệu Trinh kỳ thực là một kẻ vô cùng vô năng trong việc tự lo liệu ình. Cộng thêm thời gian trước tay anh bị thương, sinh hoạt đều là do Bạch Trì chăm sóc, cho nên cứ thế giao chìa khóa cho Bạch Trì. Bạch Trì vì vậy mà có thói quen mở cửa là vào… Kể ra, Bạch Trì mấy lần phát hiện Triệu Trinh quên việc khóa cửa, may mà có Lisbon, trộm có vào cũng sợ đến tè ra quần.
Sau khi mở cửa, thấy Lisbon đang ở phòng khách, Bạch Trì thấy kỳ quái. Nó và Triệu Trinh không phải lúc nào cũng bên nhau sao?
Đi tới trước cửa phòng làm việc, đẩy nhẹ cửa, cửa lại khóa… Càng kỳ quái! Triệu Trinh là người cửa chính còn quên khóa, sao có thể khóa cửa phòng làm việc?! Đang định gõ cửa, lại nghe thấy thanh âm đối thoại từ trong truyền ra.
Bạch Trì loáng thoáng nghe Triệu Trinh nói: “Gọi Bạch Trì tới nấu canh sườn bí đao…”, mặt liền chuyển đỏ, lòng thầm nói sao hắn biết mình định tới nấu canh… Lại nghĩ nghĩ, là Triệu Trinh đang nói chuyện với người khác?
Sau đó, là giọng Morris: “Bạch Trì? Cậu thích nó thế sao?”
Câu trả lời của Triệu Trinh lại còn: “Ừ, nhóc ấy rất đáng yêu
” Mặt Bạch Trì bắt đầu bốc hơi ~~ Triệu Trinh chết tiệt, ăn nói bậy bạ!! Nhưng mà, cậu cũng nghe ra giọng này là của Morris, nhớ lại cảm giác kỳ lạ với Morris trước đây, Bạch Trì cảnh giác, cậu không gõ cửa nữa mà ghé lên cửa nghe… Giọng Triệu Trinh có chút kỳ quái…
Sau đó, là “rầm” một tiếng cùng với giọng nói điên cuồng của Morris, Bạch Trì sốt ruột, có phải Triệu Trinh gặp nguy hiểm? Đẩy đẩy vài cái, cửa không mở, Bạch Trì không dám gõ, sợ bên trong phát sinh chuyện ngoài ý muốn, liền móc súng, phá cửa xông vào.
Vừa vào thì choáng váng, Morris đang đè lên Triệu Trinh trên sofa, bộ dạng kia
~~ “ANH MUỐN LÀM GÌ?!” Giận dữ gầm lên, lần này có lo lắng nhưng không hề nói lắp.
Với sự xuất hiện của Bạch Trì, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trong tủ đã kinh ngạc, Morris cùng Triệu Trinh trên sofa còn kinh ngạc hơn.
Triệu Trinh đã nhẫn nhịn đến cực hạn, định đứng dậy tẩn cho Morris một trận, nhưng mà… Giờ anh đổi ý rồi, vẫn một dạng cả người vô lực ý thức mơ hồ.
Bạch Trì nhìn thấy bộ dạng Triệu Trinh như thế thì minh bạch, hung dữ trừng Morris, “Anh cho anh ta uống gì?”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu trong tủ lại ngây người —- Đây là Bạch Trì sao? Thỏ con phát uy rồi!!
Morris thấy Bạch Trì, vốn đã không thể kiềm chế được mình lại càng điên tiết, hắn nhìn chằm chằm Bạch Trì một chốc, sau đó cúi đầu hỏi Triệu Trinh, “Tôi thực không nhìn ra nó có chỗ nào tốt đẹp, nếu cậu thích hai thằng anh nó, tôi còn có thể hiểu được, còn nó…” Vừa nói, vừa vuốt lại tóc cho Triệu Trinh, “Nó không xứng với cậu.”
Bạch Ngọc Đường trong tủ siết chặt eo Triển Chiêu, Triển Chiêu cả kinh thiếu chút bật lên tiếng.
Ngoảnh đầu trừng Bạch Ngọc Đường —- Cậu làm trò gì hả?!
Ánh mắt Bạch Ngọc Đường lộ vẻ nguy hiểm —- Morris thế nào lại rất có cảm tình với cậu.
Triển Chiêu tức không thèm tranh cãi —- Hắn nói hai thằng anh, hai người!! Người ta cũng có cảm giác với cậu, không phải sao?!
Bạch Ngọc Đường ôm sát lấy anh —- Dám chú ý tới cậu… Sau này không được cười với ai khác! —- Cúi đầu gặm cổ người ta.
Triển Chiêu không dám thốt lên, bị Bạch Ngọc Đường quấy rối, hai chân nhũn ra, vừa tức vừa vội
~~ Bạch Trì nghe Morris nói xong, cũng không có phản ứng gì đặc biệt, “Anh nói cái gì? Mau buông anh ta ra… Tôi thấy anh ta rất khó chịu, rốt cuộc là anh cho anh ta uống gì? Có làm cơ thể anh ta bị thương không?!”
Morris có phần sửng sốt, sau đó tức giận rống lên: “Sao tao có thể cho cậu ấy uống bị thương gì gì được? Tao yêu cậu ấy hơn mày gấp bội lần!”
… Bạch Trì ngây người mười giây, vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Chuyện này, anh đừng hiểu lầm, tôi không thích anh ta.”
………
Trong tủ, Bạch Ngọc Đường chôn mặt vào vai Triển Chiêu cười… Nhóc này không hổ là do con mèo đào tạo, tức chết người còn không đền mạng!
Triển Chiêu cũng lắc đầu… Không hổ là người nhà họ Bạch, tức chết người còn không đền mạng!
“Ha ha…” Morris trào phúng, “Trinh… Nó nói nó không thích cậu…”
“Ừ… Nhưng mà tôi cũng không ghét như trước đây.” Bạch Trì cường điệu nhấn mạnh, “Bảng yêu thích của tôi… Thích nhất là các anh cũng mọi người S.C.I…. Rồi gia đình với Đại Đinh Tiểu Đinh… Rồi Lisbon… Rồi…”
Sau đó, Bạch Trì liệt kê ra bà thím bán rau ngoài chợ không ngại lỗ tặng cậu thêm ba đồng hành khi cậu mua bí đao, còn kể đến ông cụ ở phòng bảo vệ dưới lầu nhà mình mỗi ngày đều lấy báo cho cậu
~ Mấy chú cảnh khuyển của cảnh cục, thêm cả mèo Lỗ Ban béo múp mới gặp một lần ở nhà Bạch Ngọc Đường… Cuối cùng không nghĩ thêm ra ai nữa —- Mới đến Triệu Trinh…
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu trong tủ không trụ nổi, nhịn cười đến đau cả ruột ~~ Khó chịu lắm a!!
Triệu Trinh sắc mặt đã xấu giờ càng xấu thêm, lòng thầm nhủ —- Ranh con cậu, tôi còn thua cả con mèo mới gặp một lần ư?! Xem tôi sau này chỉnh cậu thế nào! Tức chết!!
“Vì sao?” Morris chợt lẩm bẩm, hắn không hiểu nhìn Bạch Trì, lại cúi xuống nhìn Triệu Trinh, “Vì sao có người nỗ lực cả đời cũng không chiếm được, mà lại có người chẳng tốn chút tâm tư đã nắm được trong tay?”
Triển Chiêu trong tủ quay đầu liếc Bạch Ngọc Đường —- Mấu chốt là đây a!!
Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai —- Morris này rõ biến thái, cơ mà liên quan gì tới vụ án?
Triển Chiêu ra hiệu tiếp tục theo dõi.
Morris khẽ túm lấy cổ áo Triệu Trinh: “Cậu không nhìn thấy tôi nỗ lực sao? Từ bé tôi đã thích chụp ảnh, cậu biết… Tôi chưa từng chụp người, là bởi tôi chỉ muốn chụp cậu… Đi châu Phi, chụp động vật, phong cảnh, mấy lần suýt bỏ mạng… Thế nhưng sao? Tôi chỉ có thể làm trợ thủ cho Tanaka. Lão dựa vào cái gì? Chỉ dùng mánh khóe bịp người, dùng toàn bộ tinh thần và thể lực để tuyên truyền, cả chức năng của máy ảnh cũng không nắm vững ~~ Kẻ như thế, vì sao tôi lại phải làm trợ thủ? Dựa vào cái gì?!”
Triệu Trinh đã biết mục đích vì sao Triển Chiêu muốn mình chọc tức Morris, là muốn tìm động cơ… “Cho nên cậu giết ông ta?”
… Morris thoáng cười: “Cậu không có chứng cớ… Trinh… Dương địa hoàng đâu đâu chả có!”
Trong tủ, mắt Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lóe lên —- Lộ chân tướng rồi!!
Trong báo cáo khám nghiệm tử thi của Công Tôn viết rõ: Tanaka chết vì hấp thụ quá nhiều lượng “dương địa hoàng”, khiến nhồi máu cơ tim, trúng độc mãn tính. Cây dương địa hoàng là một loại dược vật phổ biến, y học chuyên dùng để chữa bệnh tim. Mà nơi trồng dương địa hoàng thì đâu đâu cũng có, ngay cả trong bồn hoa. Người không bị bệnh tim nếu dùng cây dương địa hoàng một thời gian dài, sẽ trúng độc mà chết, tử trạng giống như đột quỵ vì bệnh tim bộc phát. Vì vậy, dùng độc dược này yêu cầu phải dùng lâu dài, cho nên kẻ hạ độc chắc chắn là kẻ luôn bên cạnh người chết. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hoài nghi Morris, lần này đã có cả nhân chứng vật chứng!
Bạch Ngọc Đường nhướn nhướn mi với Triển Chiêu —- Được a! Miêu Nhi, bắt được một tên!!
Triển Chiêu có phần thần bí, cười cười với anh —- Cậu có muốn thu hoạch nữa không?
Bạch Ngọc Đường thoáng nghi hoặc, suy nghĩ một chút, chợt hiểu ra —- Tập đoàn phạm tội, hung thủ đều là trợ lý —– Động cơ gây án như nhau!! Như vậy, giả thiết ngày đó của anh và Triển Chiêu đã được chứng thực. Hưng phấn vô cùng, Bạch Ngọc Đường hôn thêm mấy cái lên cổ với vai Triển Chiêu —- Miêu Nhi, cậu đúng là thiên tài!!!
Triển Chiêu cảm thấy đầu gối mềm oặt, Bạch Ngọc Đường biết rõ anh sợ nhất người ta động vào cổ mình, còn chọn cái chỗ mẫn cảm nhất ấy mà hôn —- Đồ chuột chết kia!!!
Bạch Trì bị lời Morris dọa tới kinh người, “Anh… Là anh giết Tanaka?!”
Morris cười nhạt, “Mày biết cũng chả tác dụng.” Cúi đầu tiếp tục nói với Triệu Trinh, “Cậu đợi tôi một lát, tôi giải quyết nó xong, sẽ mang cậu về Pháp.” Sau đó, hắn lôi một khẩu súng từ túi áo ra.
Triển Chiêu kinh hãi, ra hiệu cho Bạch Ngọc Đường —- Không tốt rồi, ra thôi, Bạch Trì gặp nguy hiểm thì sao?!
Bạch Ngọc Đường lấy súng nắm chặt, nhưng vẫn khoát tay với Triển Chiêu —- Nó muốn làm cảnh sát, một ngày nào đó sẽ phải tự đối mặt với tình huống này.
Nhưng mà… Triển Chiêu còn chút phân vân, lại thấy Triệu Trinh nháy mắt mấy cái với hai người, mới thoáng thả lỏng.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đồng thời thở dài… Trong tay Triệu Trinh là một đống đạn —- Còn trong tay Morris, chỉ là một khẩu súng rỗng.
Làm mặt hề với Triển Chiêu một cái, Bạch Ngọc Đường nhét súng lại —- Cậu đoán xem, Bạch Trì có bắn trúng chúng ta không? … Sau đó liếc khẩu súng bên hông Triển Chiêu —- Miêu Nhi, nếu là cậu, nhất định ngoài mục tiêu Morris sẽ bắn trúng tất cả!!
Triển Chiêu tức đến độ mặt mũi trắng bệch, Bạch Ngọc Đường vẫn cứ nhắc đi nhắc lại nỗi khổ của anh, sầu cũ hận mới cả thảy, Triển Chiêu giơ hai ngón tay, hung hăng kẹp lấy da mu bàn tay Bạch Ngọc Đường, nhéo
Bạch Ngọc Đường đau nhe răng, không cam lòng, cúi đầu ngậm lấy dái tai Triển Chiêu. Tay Triển Chiêu cũng vẫn ở trên bàn tay Bạch Ngọc Đường, nhéo mạnh
Nghiến, nhéo chết cậu, chuột chết!!
Morris đi về phía Bạch Trì, giật chốt an toàn, cười nhạt: “Cái bộ dạng cầm súng của mày rõ tệ hại!”
Bạch Trì cũng không vì lời hắn mà di chuyển, “Anh trốn không thoát đâu, mau buông súng, theo tôi về cảnh cục!”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn nhau —- Không tệ a!!
Ngón tay Morris đặt lên cò, Bạch Trì cũng chăm chú dõi theo hắn, hai người đứng đối diện, ai cũng không di chuyển, đúng lúc đó, ngoài cửa một tiếng gầm vang lên, Morris có chút sững sờ… Ánh mắt Bạch Ngọc Đường lóe lên, khẽ nói —- Bây giờ!
Cùng một lúc, cò súng trong tay Bạch Trì được giật. Sau tiếng súng, đạn vọt ra, chuẩn xác trúng vào đầu vai Morris. Morris buông tay, súng rơi xuống đất, hắn cũng hét thảm, bưng lấy vai quỵ xuống.
Bạch Trì vội vàng tiến lại hai bước, định đá văng súng đi, đã thấy Morris đứng dậy. Bạch Trì cả kinh, lại lùi lại hai bước, giơ súng muốn bắn thêm phát nữa, chợt một bóng trắng vụt lên bên cạnh…
Theo tiếng gầm vang dội, Lisbon chẳng biết từ bao giờ đã vọt vào, gầm gào lao đến, đánh gục Morris, chân trước đè lên vai Morris, hàm mở lớn.
“ĐỪNG CẮN HẮN, LISBON!” Bạch Trì hét to một tiếng.
Mọi người lúc này mới nhớ, Lisbon là sư tử châu Phi trưởng thành, đứng nói tới người, trâu cũng cắn chết được!! May mà nó rất nghe lời, chỉ đúng chuẩn mực rống vào mặt Morris, phả hơi lên mặt hắn, răng nanh sin sít, miệng màu máu tươi…
Morris hai mắt trợn lên, bị dọa đến ngất xỉu.
Tất cả mọi chuyện đều phát sinh quá nhanh, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trong tủ mãi một lúc mới lấy lại thần trí, Triển Chiêu túm mạnh lấy tay áo Bạch Ngọc Đường, lắc lắc —- Quá đáng yêu a!! Tôi cũng muốn!! Nuôi một con đi!!!
Bạch Ngọc Đường cũng hơi động tâm —- Rất oai phong a ~~ Đây mới là thú cưng của người đàn ông chân chính ~~ Trở về phải thương lượng với cục trưởng Bao!!
Thấy Lisbon đã khống chế được Morris, Bạch Trì mới thở phào, thu súng, nhanh chóng vọt tới bên Triệu Trinh, hỏi: “Anh không sao chứ?”
Trong tủ Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang muốn ra, lại thấy Triệu Trinh khoát khoát tay với bọn họ…
Hai người liếc nhau —- Cậu ta muốn làm gì??
Chỉ thấy Triệu Trinh một dạng vô lực vươn tay về phía Bạch Trì, “Bạch Trì… Lại đây…”
“Anh làm sao vậy?” Bạch Trì có phần luống cuống tới gần, tình hình của Triệu Trinh xem ra không được tốt, “Tôi gọi cho xe cứu thương, anh chờ chút…” Nói chưa xong, đã bị Triệu Trinh túm áo kéo xuống, mắt đối mắt, mặt cách mặt cũng rất gần, Triệu Trinh thấp giọng: “Anh hơi khó chịu.”
“Khó… khó chịu?” Bạch Trì tay chân luống cuống, Morris cho Triệu Trinh uống… không phải là ~~ thuốc kích thích chứ ~~ Bị chính mình dọa sợ, Bạch Trì mặt đỏ bừng, “Anh… Anh có khát nước không… Ừm…”
Còn chưa nói hết, đã bị Triệu Trinh kéo mạnh về phía tước, khi Bạch Trì có phản ứng lại, môi hai người đã dán vào nhau, Triệu Trinh ôm cậu, chuyên chú hôn.
Gương mặt Bạch Trì càng thêm nóng, đầu choáng choáng váng váng, nhưng mà thấy Triệu Trinh cũng thật khó chịu, không động đậy, mặc anh hôn.
Triển Chiêu trong tủ mặt đỏ bừng —- Thế này là thế nào…
Bạch Ngọc Đường hì hì cười, ôm lấy anh —- Miêu Nhi, chúng ta cũng học tập đi! Sau đó, mặc kệ sự giãy dụa của Triển Chiêu, ôm lấy anh hung hăng hôn…
Triển Chiêu không thể nào chịu nổi, giẫm mạnh lên chân tên kia, Bạch Ngọc Đường tránh, đầu đụng vào nóc tủ… “Cộp” một tiếng.
.
Bạch Trì dù để Triệu Trinh hôn, nhưng càng hôn càng thấy không bình thường ~~ Động tác của Triệu Trinh, lực hai tay ~~ Không giống người vô lực a, ngược lại tay đè gáy cậu, ôm eo cậu, rất có lực nha…
Đúng lúc đó, trong tủ vang tiếng “cộp” một cái ~~ Bạch Trì giật bắn mình ra, dùng mu bàn tay chùi miệng, nhìn Triệu Trinh, lại nhìn về tủ quần áo…
“Ai… Ai đó?!”
… Mãi một lúc sau, cửa tủ từ từ mở ra, là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vẻ mặt xấu hổ đứng trong đó, cười đến khó coi với Bạch Trì
Bạch Trì nhìn hai người trong tủ, lại nhìn Triệu Trinh trên sofa…
Nhìn Triệu Trinh, lại nhìn cái tủ…
“NHA A
”
Nếu nói lần trước đụng phải Ưng Vương, tiếng hét sợ hãi của Bạch Trì là một, thì lần này phải là hai
Cầm bí đao, xương sườn ném mạnh về phía Triệu Trinh. Lấy quả bí đập một cái ~~ “Bại hoại! Các người đều là đồ tồi, tôi ghét anh, ghét anh nhất!!!”
Mắng xong, quả bị cũng bị đập nát, Bạch Trì mắt ươn ướt, xoay người lao ra khỏi cửa.
Triển Chiêu vội vàng đuổi theo.
Bạch Ngọc Đường chui ra khỏi tủ, nhìn Triệu Trinh vẻ mặt ủ rũ, trên người toàn bí đao với sườn heo… Vỗ vỗ vai anh —- Cậu vất vả rồi ~~