Khi nàng trở về , cả cung Nguyệt Hà đều chìm trong yên ắng , không một tiếng động . Nàng bước vào , lòng không khỏi phiền muộn . Đang định cất tiếng gọi Hạ Mẫn thì chợt cả thân hình bị ai đó đằng sau ôm chặt lấy . Nàng hốt hoảng muốn hét lên thì bóng hình đằng sau lên tiếng :
- Uyển Nhã ... cho ta ôm nàng một chút thôi được không ? Ta ... sắp đi rồi !
Nhận ra giọng nói của hắn , nàng không dãy dụa cũng không phản ứng gì cả . Hai người cứ thế ôm nhau trong sự tĩnh lặng , không một lời nói nào cả. Nàng không quay lại nhìn hắn , cũng không hỏi hắn .
Thấy nàng yên lặng , hắn trầm trầm lên tiếng , hơi thở phả vào cổ nàng :
- Ta biết , chuyện ta đi lần này mang theo Triệu Nhi có thể sẽ khiến nàng hiểu nhầm . Nhưng ta không còn cách nào khác . Chuyện là chuyện đại sự quốc gia , ta không thể không mang muội ấy theo . Thời gian bây giờ rất gấp . Tính mạng của người dân Bắc Hà bây giờ ngàn cân treo sợi tóc , ta không thể bỏ mặc họ . Chỉ xin nàng tin tưởng ta . Sau khi ta về chúng ta cũng nói chuyện nhé ?
Nàng còn chẳng kịp phản ứng thì đôi tay đằng sau nàng đã rời đi . Uyển Nhã không mạnh mẽ nổi nữa . Nàng quay ra đằng sau , nhìn bóng dáng hắn trong bộ quân phục trang nghiêm đang rời đi .
Hắn còn chưa giải thích tại sao mình hôn Triệu Nhi , lại ra đi vội vàng như vậy làm lòng nàng bất an hơn bất cứ khi nào . Hơn nữa , lúc nãy nàng còn thấy rất nhiều cống vật xếp ngoài thành . Đúng là nếu hắn đi dẹp loạn Bắc Hà vì người dân , nàng không có lý lẽ gì mà giận hắn . Nhưng cống vật đó , thái độ đó còn đi cả Triệu Nhi nữa . Nàng không yên tâm cho được .
Uyển Nhã mặc kệ trời mưa to tầm tã , chạy xuyên đi tìm bóng dáng hắn . Chạy ra cửa tường thành , đứng trên đó nhìn hắn đang cưỡi ngựa rời đi cùng ba quân tướng sĩ . Tạ Uyển Nhã ướt nhẹp đứng yên đó nhìn hắn không rời .
Giống như có một thứ gì đó hối thúc , Lý Khắc Minh quay đầu nhìn nàng . Hắn thấy nàng trên đó vừa mừng vừa lo . Mừng vì có lẽ nàng đã không giận hắn nữa . Lo vì sợ nàng sẽ bị ốm sau trận mưa này hoặc lo nàng ... đang khóc mà hắn không thể nhìn thấy .
- Nàng trở vào đi ! Trời mưa sẽ cám đó ! Ngoan ngoãn chờ ta trở về .
- Ta chờ chàng ! Nhất định phải trở về . Hơn nữa ... không cho phép có người khác . Ta chỉ tin chàng một lần này nữa thôi ! Xin chàng đừng làm ta thất vọng !
Uyển Nhã nàng khóc rồi . Nàng chưa bao giờ mù quáng thế này . Biết rõ lòng đang rất đau mà vẫn tỏ ra thế này với hắn . Vì nàng sợ , sợ hắn sẽ ở chiến trường không chuyên tâm để rồi bị thương .
- Được ! Ta hứa !
Hắn quay người lại , không nhìn nàng nữa . Đoàn quân giờ đã đi rất xa rồi , chỉ còn nàng vẫn đứng đó nhìn hắn rời đi . Nàng gục xuống , nức nở trong mưa như một đứa bé .
Lý Tước từ xa chứng kiến tất cả . Hắn từ từ cầm ô , đi đến gần , giơ ô ra che cho nàng còn mình thì lại ướt . Thấy mưa không còn rơi trên người mình nữa , Uyển Nhã ngẩng đầu lên nhìn hắn . Lý Tước cười , ấm áp nhìn nàng :- Về thôi ! Nàng sẽ bị cảm đó .
Uyển Nhã đáng thương nhìn hắn rồi khẽ gật đầu . Lý Tước vốn định đưa ô cho nàng còn mình sẽ đi cách xa nàng một chút để nàng cảm thấy thoải mái . Nhưng Uyển Nhã kéo hắn lại đi sát vào nàng , giọng nhàn nhạt :
- Huynh đi gần lại đi . Đừng để bị ướt nhiều như ta .
Lý Tước có chút ngớ người , lát sau chân cũng bước theo nhịp chân nàng . Bóng dáng hắn cao lại đi bên cạnh Tạ Uyển Nhã làm hắn cảm giác nàng rất bé nhỏ , rất cần được chở che . Lại nhìn nàng ướt đẫm cả người như thế này hắn càng mềm lòng hơn .
Hắn đã đúng . Nàng không thể buông xuôi người đó . Nàng vẫn yêu Lý Khắc Minh rất nhiều . Nhớ lại chuyện nàng ngỏ lời muốn hắn giúp từ bỏ , hắn thực sự đã có ý định cùng nàng trốn đi . Nhưng nghĩ lại làm thế nàng sẽ càng đau khổ . Nàng còn yêu nam nhân đó , giờ lại bắt nàng rời xa . Thực sự quá tàn nhẫn với nàng ... và tàn nhẫn cả với người yêu nàng như hắn .
Đang ngẫm nghĩ , Uyển Nhã chợt lả người đi , ngã về phía sau . Cũng may Lý Tước phản ứng nhanh . Hắn dang tay ôm nàng vào lòng .
- Nàng ... không sao chứ ?
Uyển Nhã lấy tay sờ trán , lắc đầu :
- Chỉ chóng mặt chút thôi . Không sao !
Lý Tước lo lắng , tay vẫn để ở eo nàng dìu nàng về cung . Hành động của hắn vô tình bị Vương Huyền Trân nhìn thấy thu trọn vào trong mắt . Nàng ta cảm thấy thật nực cười . Trên người ả ta có gì mà hấp dẫn hết nam nhân này đến nam nhân khác như thế ? Nhưng cũng mặc kệ . Có người yêu nàng say đắm , nàng ta sẽ có thêm người giúp đỡ .
---
Sau khi đưa nàng trở về Nguyệt Hà điện , Lý Tước định rời khỏi thì Thanh Tâm - cung nữ của Vương Huyền Trân đến ngay trước mặt hắn :
- Bẩm Nhị hoàng tử , nô tì được sự sai khiến của Trắc phi nương nương mới Nhị hoàng tử đến cung Lưu Ly có chuyện bàn bạc ạ !
Lý Tước liếc qua nha đầu đó , vẻ mặt lạnh lùng :
- Ta và Vương Trắc phi xưa nay có chuyện để bàn sao ? Vớ vẩn !
Vừa lúc hắn định lướt qua bỏ đi thì Thanh Tâm lại lên tiếng :
- Nương nương nói là có chuyện liên quan đến Thái tử phi ạ ?
Bước chân của Lý Tước bỗng ngừng lại . Hắn có phần phân vân nhìn Thanh Tâm :
- Dẫn đường !
Rất nhanh chóng , Lý Tước đã xuất hiện ở cung Lưu Ly . Vương Huyền Trân hạ chén trà xuống , bình thản nhìn hắn :
- Nhị hoàng tử nhanh như vậy đã chịu đến thăm cung của ta rồi sao ?
Lý Tước sắc mặt không đổi , nhìn ả :
- Bớt nhiều lời ! Vào vấn đề chính đi !
Vương Huyền Trân hạ lệnh cho người hầu lui xuống hết , vẻ mặt xảo quyệt tiến đến gần Lý Tước :
- Nếu ta không nhầm ... Nhị hoàng tử đem lòng yêu Thái tử phi ? Hắn chợt bật cười , nhìn ả :
- Ta yêu ai ... Trắc phi quan tâm như vậy sao ?
Ả ta bật cười , nhìn về phía hắn :
- Ta quan tâm là chuyện đương nhiên . Đều là người một nhà cả , có cần ta giúp không ?
- Lý Tước ta yêu ai thích ai có cần ngươi giúp sao ?
Vương Huyền Trân nhếch miệng một cái :
- Ta sắp tới sẽ báo cho Tạ Uyển Nhã một bí mật động trời . Tới lúc đó , cô ta ắt hẳn không thể chịu được mà bỏ đi . Gọi ngươi tới là ta vẫn còn thương cảm cho con ả hồ ly tinh đó . Sớm thôi ả sẽ rời khỏi hoàng cung này .
Đuôi mắt Lý Tước nheo lại , giọng đầy nghi vấn :
- Ngươi nói như vậy là có ý gì ?
Vương Huyền Trân không nói gì nhiều , ả vừa buông ra 3 từ vừa đi vào trong :
- Cứ chờ xem !
---
Tạ Uyển Nhã mấy ngày hôm nay tâm trạng vẫn cứ bồn chồn bất an . Không hiểu sao lòng lại cứ như lửa đốt . Đã tròn 1 tuần kể từ ngày Lý Khắc Minh đi .
Hôm nay , nàng được Vương thừa tướng mời đến một nơi mà nàng không hề hay biết . Hạ Mẫn cũng đi cùng vì sợ nàng sẽ gặp nguy hiểm .
Vương Thừa tướng dẫn nàng đến một cung điện rất sang trọng mặc dù nó không được như cung Nguyệt Hà nhưng lại rất đẹp . Nàng có phần khó hiểu hỏi :
- Vương thừa tướng có chuyện gì mà lại gọi ta đến đây ? Còn ... đây là ...?
Vương thừa tướng đắc chí quay lại nhìn nàng cười :
- Nương nương , lão thần hôm nay đến đây là muốn cho người xem cái này .
Vừa nói , Vương thừa tướng vừa đưa một lá thư gì đó cho nàng Tạ Uyển Nhã nhận lấy , đôi mắt có phần nghi ngờ hỏi :
- Đây là cái gì ?
Lão thừa tướng không nói gì , tay ra cử chỉ mời nàng xem . Tạ Uyển Nhã nhìn Hạ Mẫn đắn đo . Hạ Mẫn sống trong cung đã lâu , thừa hiểu rằng con người kia vốn không phải loại đơn giản bèn ra hiệu cho nàng :
- Nương nương ... Hay là đừng xem ?
Nàng nhìn lá thư , ở góc có chữ “gửi Lý Khắc Minh” thì đành lấy hết can đảm mở phong thư ra xem . Đọc xong , tay nàng thậm chí còn không thể cầm vững tờ giấy . Hạ Mẫn thấy biểu hiện của nàng thì nhặt tờ giấy vừa rơi lên , đọc . Cùng lúc đó , Vương thừa tướng cười cười lên tiếng :
- Thứ nương nương vừa xem chính là lá thư Triệu vương của Triệu Quốc gửi cho Thái tử . Hẳn nương nương cũng biết ý định của lá thư này là gì . Công chúa Triệu Nhi ... à không quận chúa Triệu Nhi lần này sang đây có mục đích . Đó chính là cầu thân . Thần đã hỏi ý của Thái hậu , người cũng đã đồng ý .
Tạ Uyển Nhã run run , nhìn thẳng vào mắt người đang đứng trước mặt mình :
- Ông nói với ta việc này làm gì ?
Vương thừa tướng cười đắc lợi :
- Người nghĩ ta nói với người để làm gì ? Thái tử phi ! Ta biết , Thái tử từ trước đến nay rất yêu , rất chiều , rất sủng ái người . Nhưng đó chỉ là 1 việc . Còn việc Thái tử là Thái tử thì mãi không thể thay đổi . Là Thái tử , việc nạp thiếp là điều không tránh khỏi . Hơn nữa lần này là quận chúa nước láng giếng , là mối hôn nhân chính trị . Nương nương ? Thái tử sao có thể từ chối ? Lần Thái tử đi dẹp loạn lần này chỉ là một phần . Phần còn lại chính là thực hành hôn lễ với quận chúa Triệu Nhi . Người không thấy lạ sao ? Tại sao Thái tử đi lại mang nhiều cống vật đến thế ? Đó chính là sính lễ cho nước Triệu . Người cũng nên chấp nhận đi nương nương . Khéo ... Thái tử lần này đi hai lại về ba . Như vậy là song hỉ rồi ?
Tạ Uyển Nhã sốc đến mức không đứng nổi nữa , nàng hoàn toàn tựa vào Hạ Mẫn . Hạ Mẫn đứng bên cạnh ra sức bênh vực Lý Khắc Minh :
- Lão nói bậy ! Thái tử nhất định sẽ không phản bội nương nương !
- Ngươi chỉ là nô tì trong cung thì biết cái gì ? Ngươi nghĩ xem giữa một lời hứa xuông và một mối lợi cực lớn cho đất nước cái nào hơn ? Với lại nơi đây cũng chính là cung điện mà Triệu Nhi quận chúa sẽ ở sau khi trở thành Trắc phi . Người ...
- Đủ rồi ! Ta không muốn nghe nữa !
Lời nói của nàng xen ngang lời của Thừa tướng . Vương Thừa tướng đắc chí nhìn từng hàng lệ rơi trên mặt nàng . Tạ Uyển Nhã vô vọng , chạy ra ngoài . Hạ Mẫn cũng chạy theo .
Vương Thừa tướng nhìn dáng bộ của nàng , thừa hiểu vở kịch này đã thành công một nửa rồi .
---
Tạ Uyển Nhã trở về cung , chỉ ngồi yên một chỗ , không nói cũng không hành động gì cả . Chỉ mở miệng sai Hạ Mẫn mời Lý Tước vào cung .
Một lúc sau , Lý Tước đã đứng ở trước mặt nàng . Hắn nhìn nàng rất lạ , đang viết lá thư gì đó thì ngồi xuống bên cạnh , nhẹ nhàng hỏi :
- Uyển Nhã ? Làm sao vậy ?
Cây bút trên tay nàng đang chuyển động chợt ngưng lại , rồi một giọt nước mắt rơi xuống làm ướt một góc của tờ giấy . Nàng ngước đôi mắt đong lệ lên nhìn Lý Tước hỏi :
- Lý Tước ? Huynh đưa ta ra khỏi nơi này được không ?
Lý Tước hơi ngơ lại , ngạc nhiên hỏi :
- Sao nàng lại khóc ? Sao lại đòi rời khỏi cung ? Có chuyện gì sao ?
Nàng lắc đầu , quay lại viết tiếp thư , miệng nói :
- Ta nghĩ lại rồi ! Lòng ích kỉ trong tình yêu của ta không cho phép ta bên hắn . Hắn giờ có nương tử mới là Triệu Nhi rồi . Ta không nên ở lại phá hoại nữa !
- Nương ... nương tử mới ?
Nước mắt nàng khi nghe ba từ này chợt tuôn ra , nàng nấc lên :
- Hắn thành thân Triệu Nhi rồi ! Rõ ràng là hứa với ta không có người mới mà ?
Lý Tước thấy nàng khóc , ôm nàng vào lòng vỗ về :
- Ngoan ... Đừng khóc nữa ? Ta hứa sẽ giúp nàng ra ngoài mà .
- Tại sao lại lừa dối ta ? Tại sao phải lấy cớ này cớ nọ để giấu ta nạp thiếp ? Chẳng phải ta đã nói , nếu không yêu ta nữa có thể trực tiếp nói với ta rồi ta sẽ đi sao ? Tại sao hắn làm thế với ta ?
Bao nhiêu xúc cảm kìm nén chợt vỡ òa . Ôm nữ nhân nức nở trong lòng thật chặt .
- Đúng đúng ! Hắn sai hắn sai ! Đừng khóc nữa .
Lý Tước cứ ở bên nàng , cho đến khi nàng thiếp đi . Hắn đặt nàng ở giường , đắp chăn cẩn thận rồi ra bàn ngồi . Hắn cầm bức thư của nàng lên , trong đó câu cuối chính là :《câu tạm biệt ta muốn nói với chàng ... giờ đành phải ngắt quãng rồi .》
Tình cờ sau lời nói đó , còn có một kí tự ♡ mà hắn không hiểu được . Hắn nghĩ có lẽ đến lúc hắn nên chen ngang vào mối quan hệ này .. để nàng hạnh phúc .