Sẽ Chỉ Mình Nàng Là Hoàng Hậu Của Ta

Chương 19: Chương 19: Chàng không tin ta (1)




Uyển Nhã đang uống dở môi canh nghe xong phụt ra , sặc nước ho khù khụ . Lý Khắc Minh nhìn nàng không nói gì nhẹ nhàng vỗ lưng cho nàng . Một lúc sau nàng mới quay ra dùng ánh mắt tội nghiệp bảo :

- Nhưng ... ta mới chỉ 17 tuổi thôi mà ! Sinh con là sớm quá!

- 17 tuổi còn sớm gì nữa ! Bây giờ con nàng phải đến 3 tuổi rồi ấy chứ ! - hắn mở giọng độc đoán .

Ơ phải rồi ! Thời đại này là thời đại phong kiến . Nữ nhân 12 13 tuổi lấy chồng là chuyện bình thường .

- Nhưng ... ta không muốn sớm quá ! Chúng ta chờ đến khi ta qua 18 tuổi rồi bàn tiếp được không ?

Nhìn dáng vẻ nàng vừa nắm tay kéo kéo hắn lại vừa dùng ngữ điệu cầu khẩn , hắn không thể nào từ chối được đành gật đầu:

- Được ! Chờ nàng sẵn sàng rồi tính !

Nàng biết đạt được mục đích sướng rơn lên , không tự chủ được vòng tay qua cổ ôm hắn :

- Cám ơn chàng ! Thực sự cám ơn chàng !

Hắn ngỡ ngàng trước cái ôm của nàng sau cũng vòng ra sau lưng ôm nàng . Đúng ! Hạnh phúc đơn giản của hắn chỉ đơn thuần là được bên nàng , có nàng trong vòng tay là được !

Ôm một hồi , nàng bất giác rời ra thỏ thẻ với hắn :

- Chàng ... có thể cho Kim Ngân vào cung hầu hạ ta được không ? Ta ở đây rất buồn chán , rất nhớ Kim Ngân .

Hắn bây giờ chính là nàng nói 1 làm một nàng nói 2 thì liền làm 2 . Không do dự hắn véo yêu mủi nàng , cười :

- Được ! Chỉ cần nàng muốn thì ai cũng được .

Rồi như chợt nhớ ra một điều , hắn bế bổng nàng lên nói :

- Phải rồi ! Ta đưa nàng đến một nơi !

Đang bước đi , hắn bị nàng ở trong ngực khẽ kéo áo , quở trách :

- Ta ăn no rồi ! Có thể tự đi được mà ! Thả ta xuống đi !

Lý Khắc Minh bất đắc dĩ thả nàng xuống , giọng đầy nuối tiếc :

- Tiếc thật ! Ôm nàng đang sướng vậy mà lại phải rời !

Nàng đứng cạnh hắn chỉ cao đến vai hắn , tủm tỉm cười nắm tay nam nhân kia ngước lên ngọt ngào :

- Không ôm vậy nắm tay cũng được .

Lý Khắc Minh chính là bị trúng bùa bởi sự đáng yêu của nàng . Hắn cười với nàng rồi từ từ kéo tay nàng đi . Trông hai người giống như một đôi uyên ương vậy , nhìn đi nhìn lại thấy rất hợp với nhau .

Hắn dắt nàng đi tầm 100 bước thì đến một cung điện to lớn , nguy nga . Bước vào bên trong mọi thứ đều rất đẹp , mọi thứ đều rất lung linh . Nàng bị hớp hồn bởi vẻ đẹp của nó không chịu được than :

- Ôi ! Đẹp quá !

Nhìn điệu bộ của nàng , hắn khẽ cười đi đến vòng qua ôm nàng từ phía sau :

- Nàng có thích không ?

- Tất nhiên là thích rồi ! Nó đẹp vậy mà !

Lý Khắc Minh hết sức hài lòng , thơm một cái vào má nàng rồi nói :

- Đây là nơi ở của nàng đấy ! Là nơi do chính ta chuẩn bị cho nàng đó ! Xem ra cất công bao lâu để nàng thích như vậy thật không uổng .

Uyển Nhã nhìn hắn , lòng cảm động vô cùng tay nắm vào tay hắn hỏi :

- Cung này là của ta sao ? Chàng chuẩn bị cho ta à ?

Lý Khắc Minh sờ bàn tay bé nhỏ của nàng , gật đầu thật chậm để xác minh . Nàng vui quá không nhịn được thơm kêu vào má hắn :

- Cám ơn chàng nhiều lắm !

Nhìn nàng vui vẻ , theo đó tâm tư hắn cũng tốt lên . Hắn dắt nàng đi xem hết cung , nói :

- Ta đặt đây là Nguyệt Hà cung . Nguyệt là trăng , Hà là nước . Có nghĩa là ánh trăng ở dưới nước , thứ mà nàng vẫn mong muốn .

Nghe xong , hốc mắt Uyển Nhã không hiểu sao cay cay rồi rơi lệ lúc nào không hay . Lý Khắc Minh nhìn thấy , rối rít lau đi giọng cưng chiều :

- Nha đầu ngốc ! Sao lại khóc thế này ? Nín đi nào ! Khóc như này không xinh tí nào cả !

Uyển Nhã nhìn hắn , nước mắt không ngừng tuôn , mặt nàng chàng đầy hạnh phúc . nàng kiễng chân lên , ôm lấy hắn giọng thút thít :

- Cám ơn chàng ! Cám ơn chàng nhiều lắm .

Hắn cũng theo nàng , cúi thấp người xuống ôm lấy thân thể bé nhỏ đang cặm cụi lau nước mắt . Điện này là do chính tay hắn bày biện các đồ dùng , màu chăn cũng là do hắn chọn . Tất cả đều là vì nàng , vì hắn muốn nàng biết nàng quan trọng với hắn ra sao .

------

Lý Khắc Minh cũng giữ đúng lời nói của mình . Ngay chiều hôm đó cho Kim Ngân vào cung còn mình lại chạy đi xử lí công việc . Uyển Nhã bây giờ đang Nguyệt Hà điện sắp xếp đồ đạc cũng Kim Ngân . Kim Ngân nhìn nàng hồi lâu mới chạy ra hí hửng :

- Nương nương ! Người ngẩn người như vậy là nhớ Thái tử sao ?

Tay xếp đồ của nàng dừng lại , nàng khẽ nhíu mày nhìn Kim Ngân trách :

- Nhớ gì chứ ? Nói bậy bạ ! À phải ! Thứ ta bảo ngươi mang vào cung đâu ?

Kim Ngân nghe lệnh lật đật chạy đi . Lát sau ôm ra một cây đàn tranh , ngoan ngoan :

- Nô tì đương nhiên nhớ ! Đàn của người đây .

Uyển Nhã đỡ lấy cây đàn , từ từ nở nó ra nhìn lòng nhớ về ký ức xưa : ở hiện đại , hứng thú của nàng đó là những bộ môn nghệ thuật âm nhạc . Ví dụ như đàn , hát , múa ... Năng khiếu của nàng có lẽ trời ban đã tài giỏi . Tập đàn tranh một thời gian liền được đi tranh giải Quốc tế . Nhưng nàng lại từ chối , nói không muốn vì vậy mà ảnh hưởng học hành . Ngoài ra nàng còn rất giỏi múa , hát cũng hay ... có thể nói nàng là một người đa tài mặc dù bản thân vốn rất lười .

- Kim Ngân ! Ta với ngươi đi tìm chỗ luyện đàn !

Nàng vừa nói vừa kéo Kim Ngân đi về phía cửa . Kim Ngân cũng biết ý đi theo nàng . Hoàng cung rộng lớn như vậy chả lẽ lại không có nỗi một chỗ để nàng luyện đàn ?

Đi mãi đi mãi đến khi ra sau Ngự hoa viên còn có một lối ra thông đến một nơi tuyệt đẹp. Nàng kéo Kim Ngân ngồi xuống , mắt vẫn không ngừng nhìn cảnh vật nơi đây lòng thầm than đẹp . Ngắm hồi lâu nàng cũng từ từ chậm rãi mở đàn ra . Kim Ngân có phần thắc mắc , không nhịn được lên tiếng hỏi :

- Nương nương ! Người có cung sao lại ra đây tập đàn ở đây ? Lại còn bí mật như vậy nữa !

Uyển Nhã ngồi vào thế chuẩn bị đàn , mắt vẫn đặt ở đàn giọng bình thản :

- Sắp tới sinh nhật Thái tử , ta muốn làm gì đó cho chàng ! Nếu tập ở trong cung nhỡ đâu chàng nghe được sẽ bại lộ mất nên đành phải ra ngoài thôi !

- Nương nương , nô tì nghe nói lần này sinh nhật Thái tử sẽ tổ chức yến tiệc rất lớn mời rất nhiều sứ giả khắp nơi . Người định biểu diễn ở đó sao ?

Uyển Nhã đang định đàn nghe Kim Ngân nói thì dừng lại trầm ngâm suy nghĩ : Nàng là thái tử phi , chắc chắn sẽ phải góp tiết mục rồi . Nhưng vốn là muốn chỉ mình chàng nghe tiếng đàn của nàng thôi ...

- thôi được rồi ! Để khi đó rồi tính ! Giờ ta phải thử đàn xem sao !

Vừa dứt lời Uyển Nhã bắt đầu lướt những ngón tay thon dài trên dây đàn . Thêm nữa hôm nay nàng mặc thêm bộ y phục màu hồng , giờ lại ngồi giữa thảm cỏ xanh tựa như đóa hoa sen thơm ngát trên mặt hồ . Kĩ thuật gẩy đàn của nàng rất tuyệt hảo . Kim Ngân ngồi bên gần như chìm đắm theo tiếng đàn .

Cũng không hiểu sao , ngay từ khi còn bé Tạ Uyển Nhã nàng đã rất thích những loại nhạc cụ truyền thống đặc biệt là đàn tranh và sáo . Chính vì thế từ khi lên 7 nàng đã có thể thông thạo về đàn tranh , lên lớp 3 thì liền đi thi đánh bại những đối thủ lớn hơn nàng rất nhiều tuổi . Nhưng sau đó , cũng vì một số chuyện nên nàng chỉ âm thầm học và không đi thi , cùng lắm cũng chỉ là lên biểu diễn cho mọi người nghe chứ không chấp nhận bất cứ cuộc thi nào . Còn về mặt múa , nàng chính là nàng tiên trong giới này . Tại vì mỗi cử chỉ , điệu bộ của nàng khi múa liền khiến ai đã lướt qua cũng không thể không nhìn .

Bản nhạc kết thúc , cũng là lúc tiếng vỗ tay ở phía Kim Ngân vang lên. Kim Ngân nhìn nàng bằng con mắt thán phục , lòng hớn hở:

- Nương nương , người học đàn khi nào vậy ? Người đàn hay quá !!!

Uyển Nhã phủi phủi tay , nhìn Kim Ngân cười nhẹ :

- Ta chỉ là học lỏm lúc ở trong cung ! Không có gì .

Kim Ngân nhìn nàng , rồi lại lướt xuống cây đàn :

- Sao người không đàn trong yến hội ? Như vậy người chắc chắn sẽ được ca ngợi ngưỡng mộ rất nhiều. Thái tử cũng sẽ được khen rằng chàng có một nương tử tài đức vẹn toàn . Như vậy chẳng tốt sao ?

Uyển Nhã đáp lại ánh mắt ngây thơ của nha hoàn kia một cách bình thản , nhẹ nhàng nhìn về phía ngoài kia hoàng hôn đang dần dần buông xuống :

- Đàn là thứ ta quý nhất , cũng là thứ để dành cho người ta yêu nhất . Đâu thể mang ra cho những người kia cùng thưởng thức . Với lại , tài múa của ta cũng không đến nỗi tệ . Đến lúc đó múa một bài cho bọn họ xem là được . À phải rồi , năm nay ngoài ta ra còn ai biểu diễn nữa không ?

- Theo nô tì biết , hằng năm đều là Vương Trắc phi nườn nương trổ tài . Nhưng vì năm nay có người nên nương nương sẽ không biểu diễn nữa .

- Sao lại thế chứ ? Tỉ tỉ nhất định sẽ rất buồn đó ! Cho cả tỉ ấy biểu diễn cũng không mất gì !

Thấy thái độ của Uyển Nhã lo lắng cho Vương Huyền Trân , Kim Ngân có chút không vừa lòng , lên tiếng :

- Nương nương ! Sao người lại lo cho vị Trắc phi đó ! Đó là đối thủ của người mà !

Uyển Nhã khẽ tựa vào đàn , trầm ngâm nói :

- Ta thấy Khắc Minh vốn chỉ coi Huyền Trân là muội muội , hoàn toàn không có ý gì khác . Vả lại , sáng nay ta gặp tỉ ấy cũng đâu có thấy tỉ ấy có chỗ nào xấu ?

Kim Ngân nhìn thất nàng ngây thơ như thế , nhất quyết không để yên :

- Nương nương , người là quá ngây thơ đi ! Vị trắc phi đó không như người thấy đâu . Nô tì nghe nói , nàng rất độc ác . Bất cứ ai liếc mắt đưa tình với Thái tử đều ngấm ngầm hành hạ thôi . Người không nên tin nàng ta dù là bề ngoài hay lời nói !

- Ngươi ...thật là ! Chắc gì mấy lời đó đã là thật ! Ta nghĩ họ là ganh ghét với sự thân thiện của Thái tử với tỉ ấy nên mới bày trò thôi ! Mà thôi đừng nói nữa , ngươi mau dọn đồ , cùng ta trở về Nguyệt Hà điện . Khắc Minh chắc cũng về rồi .

- Nhưng ... người chỉ mới tập có một chút ! Hơn nữa ... cũng chỉ còn rất ít thời gian là đến ... - Giọng Kim Ngân ngập ngừng nhưng tay vẫn cẩn thận cất đàn .

- Không nói nữa ! Nhanh chóng trở về trước khi chàng về . Nếu không chàng sẽ nghi ngờ , như vậy đâu còn là bí mật ?

Lời cò chưa dứt , bước chân nàng đã nhanh chóng rời đi . Nam nhân kia đặc biệt cản thận , nếu nàng để lộ sơ hở thì ...

Thoáng chốc đã đi đến cửa Nguyệt Hà điện . Uyển Nhã cắm cúi bước đi thì bị một bóng dáng cao lớn chặn lại . Không để ý nàng va phải , cái đầu bị đụng đến phát đau . Đang định ngẩng lên chửi vài câu thì bị người kia làm cho hốt hoảng :

- Khắc ..Khắc ... Minh ! Chàng... chàng làm gì mà đứng ngoài này ?

Người kia hạ thân thể to lớn xuống , mắt nheo lại nhìn nàng :

- Nàng vừa đi đâu về ? Sao không ở trong điện chờ ta ?

Uyển Nhã bị sự dò hỏi kia làm cho có chút ngập ngừng , lại nhớ ra nha đầu kia đang ôm đàn đi về phía này . Nguy to ! Nếu để chàng nhìn thấy vậy là lộ hết rồi !

Suy nghĩ vừa hiện lên thì nha đầu Kim Ngân lại tiến thêm một bước nhìn thấy nàng . Uyển Nhã quay lại nhanh chóng liếc mắt ra ám hiệu . Lý Khắc Minh nghi ngờ , ngẩng cổ lên định nhìn thì bị nữ nhân nào đó nhún chân lên lôi mặt xuống nhìn :

- Nói chuyện với ta , ai cho nhìn đi chỗ khác ! Chàng hư quá !

Bị cái vẻ mặt của người kia hớp hồn , hắn lúc này còn chả có tâm trí để nghi ngờ , một tay tựa vào cửa cười khẩy :

- Nữ nhân to gan ! nàng còn dám nói ta hư ? Được , ta hư ! Vậy nàng phạt ta cái gì ?

Biết thừa người kia đang có ý định gì , nàng nhắm tịt hai mắt khẽ chu môi lên thơm vào má hắn rất nhanh , sau đó cười :

- Đó ! Giờ đi ăn cơm ! Ta đói chết vì chờ chàng rồi .

Hắn bị nữ nhân kia kéo vào phòng , tay còn lại xoa ở vùng nàng vừa thơm . Cái nữ nhân này , đánh trống lảng rất giỏi .

------------ tớ là giải phân cách đáng yêu --------

Mấy ngày liên tiếp đi tập đàn , nàng liên tục bị hắn nghi ngờ nhưng nàng một mực chối , nói chỉ đi ngự hoa viên chơi . Lý Khắc Minh tuy ngoài mặt không thể hiện ra nhưng trong lòng hoang mang không ngừng . Nữ nhân kia ... không phải chán hắn nên mới ra ngoài tìm nam nhân khác chứ ?

- Tạ Uyển Nhã ! Mau trả lời cho ta biết ! Mấy hôm nay buổi chiều nàng đi đâu , làm gì , với ai ?

Người kia đang cắm cúi ăn cơm , đũa dừng lại dùng con mắt ngây thơ hỏi lại:

- A ! Ta đi đâu đâu ? Chàng nói gì vậy ?

Lý Khắc Minh dơ đũa chỉ về phía nàng , mày cau lại :

- Nói thật ! Mấy hôm trước nàng đi đâu ?

Sắc mặt Uyển Nhã có phần ngưng lại . Sau một lúc đứng dậy , lảng sang vấn đề khác:

- Ta ăn no rồi ! Đi tắm đây !

Lý Khắc Minh nhìn theo bóng dáng nữ tử kia , giọng gọi to :

- Tắm cái gì chứ ? Mau trả lời ta ! Nàng đừng có đánh trống lảng .

Sau sắc mặt lại trầm xuống , liếc sang bát cơm đối diện :

- Cho dù có đánh trống lảng cũng đừng bỏ bữa chứ ! Tiểu heo ngốc nghếch !

Nàng rời đi trong tâm tư hắn bỗng lao xao lạ thường . Mới chỉ tổ chức hôn lễ mấy ngày , sao nàng lại đi tìm nam nhân khác được . Nhưng ... cũng không phải không thể !

Tới đây hắn cũng buông đũa , lao ra ngoài theo bóng nàng . Còn Tạ Uyển Nhã , đang loay hoay tìm Kim Ngân thì va vào ai đó . Nàng ngã ngửa về đằng sau liền bị người kia ôm chặt . Mùi hương người đó xông thẳng vào mũi tuy rất thơm nhưng lại khiến nàng khó chịu . Đây không phải là mùi của hắn !

Ngẩng đầu lên một nam tử vẻ đẹp cực kì khủng khiếp nhưng cũng cực kì đào hoa nhìn nàng . Mặc nàng vùng vẫy , chống cự hắn vẫn ôm trọn nàng trong tay .

- Ngươi làm cái gì đó ! Bỏ ta ra đồ chết tiệt !

Đang khốn khổ vùng vẫy thì từ đằng sau , giọng nói lạnh lùng phát ra :

- Thả Thái tử phi của ta ra !

Tức thì cả hai cặp mắt đều quay lại nhìn chằm chằm vào thanh âm đó .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.