- Vậy là nó ra sau núi chơi rồi ngã ? Rồi sau đó nó mới mất trí nhớ ? - Tạ Quang Thiếu nhìn phụ thân và phụ mẫu
Tạ lão gia và Tạ phu nhân đẩy ánh nhìn về phía con gái , cùng lúc gật đầu .
- Con đã bảo với cha mẹ phải quản nó cho chặt . Cứ lúc nào ra ngoài là y rằng có chuyện . - Tạ Quang Thiếu dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn về vị tiểu cô nương đối diện .
Tạ phu nhân thương con gái đành cố đánh trống lảng sang chuyện khác :
- Thôi ! Nhã Nhi cũng là vô ý . Mà lần này thế tử vẫn bình an vô sự chứ ?
- Vâng . Cả thế tử Lý Khắc Minh và thế tử Triệu Hán đều không sao . Cũng may có con của thừa tướng là Vương Sỹ Anh đến ứng cứu kịp thời . Nếu không với đội quân của nhi thần sợ là không chống đỡ nổi .
Tạ Quang Lục( Tạ lão gia) nghe xong cũng an tâm phần nào . Ông tuy là quan văn nhưng cậu con trai này không biết thế nào lại giỏi võ . Khi Tạ Quang Thiếu được giao sứ mệnh bảo vệ thái tử , chính ông cũng rất lo cho cậu con trai này . Nếu thế tử có mệnh hệ gì thì đứa con này của ông làm sao mà sống tiếp ?
- Mẹ..ẹ ! Tối nay cho Nhã Nhi ngủ với mẹ được không ? - Tạ Uyển Nhã tới giờ cuối cùng cũng lên tiếng .
Tất cả từ trên xuống dưới Tạ phủ nghe câu nói kia , quay sang nhìn nàng không chớp mắt.
- Tạ Uyển Nhã , có phải muội không ? Một người từ trước đến nay không bao giờ muốn ngủ với mẫu thân ngay cả ốm thập tử nhất sinh nay lại....? - Tạ Quang Thiếu ngờ vực cất giọng hỏi .
- Không phải ! Là muội muốn nhanh chóng nhớ ra chứ cứ như này thì khong tiện .- Tạ Uyển Nhã vội vàng thanh minh .
- Có gì đâu thật là ... Nhã Nhi muốn thì tối nay ta sẽ ngủ với con được không? - Tạ phu nhân đưa cái nhìn sủng nịnh về phía con gái .
Uyển Nhã nhìn mẫu thân , cười để lộ hàm răng trắng : - Được ạ !
Tạ lão gia nhìn hai mẹ con vui vẻ , đánh tiếng :
- Phu nhân ! Hôm nay nàng bỏ ta bơ vơ một mình sao ? Ta thật đáng thương mà !
Câu nói vui vẻ cùng bộ dạng mắc cười của Tạ lão gia khiến không khí ở phòng khách náo nhiệt hơn hẳn . Ai cũng nở trên môi nụ cười . Nhìn thật hạnh phúc !
---
Tối đến , cả Tạ phủ đã chìm sau trong giấc mộng , tiếng cười nói vui vẻ vẫn phát ra từ phòng của Tạ Uyển Nhã . Nàng ôm mẹ , miệng chúm chím khẽ hỏi :
- Mẹ ! Nhã Nhi là người như nào vậy ?
Tạ phu nhân tay ôm con gái mình miệng nhoẻn cười :
- Nhã Nhi nhà ta là một đứa trẻ hoạt bát đáng yêu . Lúc nào cũng cười. Từ nhỏ sinh ra tới giờ lúc nào cũng quậy phá . Con luôn trêu trọc nghĩa huynh mình mỗi khi tập võ , luôn vào bếp ăn vụng mỗi khi ta nấu ăn . Món con thích là cá rán nhưng con cũng rất sợ ăn cá rán . Luôn chờ cha con gỡ hết xương ra mới ăn .
Tạ Uyển Nhã nghe xong, đầu chợt nghĩ thoáng qua : Chủ của thân xác này đúng là rất giống nàng ở hiện đại .
- À phải , con còn có một ấn kí hình hoa đào sau gáy . Ngay từ khi con sinh ra có một thầy bói đã nói sau này con sẽ là hoàng hậu chỉ qua cái bớt này . Nhưng ta thì chẳng muốn thế chút nào . Chốn hậu cung thì rất nguy hiểm . Nhã Nhi nhà ta thì lại quá ngây thơ . Vào đó sẽ khó cho con . - Tạ phu nhân nhìn đứa con gái bé bỏng của mình , yêu thương sủng nịnh .
- Vậy con sẽ cách xa hoàng thượng , cách xa thế tử . Sẽ mãi là con gái của người ! - Đúng thế ! Kiếp trước nàng mất bố mẹ một cách đột ngột , kiếp này sẽ không dễ mà rời xa họ nữa .
Cứ thế 2 mẹ con dần dần chìm vào trong giấc ngủ . Giấc ngủ tràn ngập yêu thương , giấc ngủ tràn đầy hạnh phúc .
---
Mấy ngày nay , Tạ Uyển Nhã đã quen dần với cuộc sống ở thời cổ đại này . Không có facebook không có zalo đã vậy lại còn bị nhốt trong phủ suốt ngày . Rốt cuộc nàng cũng hiểu ,vì sao chủ nhân thể xác này hay trốn ra ngoài đến vậy .
Cuộc sống ở đây cũng có phần giống với hiện đại . Tạ lão gia hàng ngày lo việc triều chính xong liền về nhà ngay , đôi khi rảnh rỗi còn dạy nàng chữ , văn thơ . Tạ phu nhân dạy nàng nấu ăn , may vá thêu thùa , thi thoảng còn dạy đàn hát . Nghĩa huynh kia suốt ngày bị nàng trêu chọc phá đám nên bây giờ còn bày chiêu bắt nàng học võ . Mà không phải là dạy võ mà hầu như chỉ bắt nàng đứng tấn . Cứ một vòng như vậy xem cũng chẳng khác trường học là mấy . Chỉ có điều luôn luôn phải ở nhà không được ra khỏi phủ này nửa .
- Kim Ngân à ! Ta muốn ra ngoài chơi ! - Tạ Uyển Nhã tựa người vào gốc cây , ném cục đá xuống hồ .
- Không được đâu tiểu thư ! Lão gia nhất định không cho đâu ! - Kim Ngân nhìn chủ tử , thành khẩn khuyên can .
- Vậy thì trốn ra ngoài ! Chỉ một lần thôi ! - nàng nhìn nha hoàn bên cạnh ,tay nắm tay ánh mắt long lanh .
- Nhưng mà ... - nhìn bộ dạng của nàng lúc này có ai mà không lung lay cho được .
- 1 chút thôi ! Rồi chúng ta sẽ về ! Nếu có bị phát hiện ta sẽ không để ngươi bị làm sao đâu ! - Tạ Uyển Nhã cúi người , ôm lấy Kim Ngân nũng nịu .
- Vậy chỉ đi một chút thôi nhé tiểu thư ! Nhưng tiểu thư xinh đẹp như vậy phải cải trang làm nam nhân đi ! Không chúng ta sẽ bị dòm ngó nhiều đó ! - Kim Ngân rốt cuộc đến cuối vẫn không thể chống lại vẻ đáng yêu của tiểu thư nhà mình đành xuôi theo .
- Được ! Cả giả ông già ta cũng chịu ! - Tạ Uyển Nhã để lộ mắt cười đáng yêu và chiếc răng khểnh cùng hàm răng trắng muốt cứ thế hiện ra mê hoặc lòng người .
---
Trên đường phố náo nhiệt lúc này xuất hiện cảnh tượng rất buồn cười và ... kỳ quặc. Một nữ nhân phải đuổi theo công ... à không tiểu ... à mà cũng không phải . Người đi đường chính là không thể nhìn ra được người này là nam hay nữ.
Người này tướng tá , khuôn mặt chắc chắn là nữ nhân nhưng ăn mặc lại búi tóc , cộng thêm dia mép , lại là nam nhân . Cái đáng chú ý hơn là người này có khuôn mặt xinh đẹp hơn vạn mĩ nhân ngoài kia . Phái nữ thì ghen tị , mong sao chỉ cần có được nước da trắng mịn kia là đã rất hạnh phúc rồi . Nam nhân thì lại hận người kia không phải là nữ để bắt cóc về làm vợ .
- Tiểu thư , người nên nhớ thân phận bây giờ của người là nam nhân . Nên cư xử đúng lễ nghi một chút . - Kim Ngân ghé tai nhắc nhở .
Tạ Uyển Nhã giật mình nhớ ra , ho khẽ một chút rồi lưng thẳng , cần quạt giả bộ thanh tao bước đi vài bước . Kim Ngân thấy cũng đỡ ngại , đi bên cạnh tiểu thư nhà nàng. Bớt đi ánh nhìn một lúc , ai dè Tạ Uyển Nhã một loạt “trút” bỏ hình thái nam nhân kia , chạy không chút ý tứ về phía gian hàng nào đó , giọng mảnh mai tinh nghịch cất lên :
- Qua đây xem đi ! Kim Ngâm ! Đẹp quá .
Kim Ngân nhìn bộ dạng người vừa chạy đi , khẽ thở dài bóp trán :
- Ông trời à ! Có phải người thương tiểu nữ quá không ? Tại sao sau khi tỉnh dậy tiểu thư còn quậy hơn cả trước lúc bị ngã nữa !
Lúc này Tạ Uyển Nhã đang đắm chìm nơi cửa hàng đồ trang sức . Đúng là ở Tạ phủ có rất nhiều nhưng không nghĩ ở đây còn nhiều hơn .
- Kim Ngân ngươi xem ... Cây trâm này đẹp quá !
- Đúng vậy tiểu ... công tử ! Thật sự nó rất đẹp ! - Kim Ngân nhìn cây trâm trong tay Uyển Nhã lòng cũng rung lên vì vẻ đẹp của nó .
- Thích không ? Ta tặng ngươi ! - Nàng dơ tay về phía đầu Kim Ngân , định gài lên đầu thì nha hoàn kia lùi lại
- Công tử ! Tiểu nữ chỉ là một nô tì ! Thật không xứng !
Tạ Uyển Nhã khẽ nhíu mày , giọng có phần trách khứ :
- Đã là đồ vật chỉ có đẹp với không đẹp ! Không có chuyện xứng với không xứng ! Mau lại đây ! Đừng làm ta nổi giận .
Kim Ngân có phần cảm động nơi đáy lòng , tiền lại gần hạ thấp đầu cho Tạ Uyển Nhã . Tạ Uyển Nhã cài xong , tính tiền với ông chủ . Nàng vội vàng muốn đi , trời sắp tối rồi còn phải về nữa .
Bịch !!!
- Mẹ nó , đi đứng không có mắt hả ? - Tạ Uyển Nhã mông đau ê ẩm , mắng .
Đám đông từ từ vây lại , nam nhân từ trên cao nói xuống :
- Cô nương ! Là cô va ta trước ! Đã không xin lỗi còn như vậy mà chửi sao ?
Nàng không để ý bám vào người Kim Ngân từ từ đứng lên , vứt ảnh nhìn kì lạ nhìn người kia :
- Mắt ngươi có vấn đề sao ? Nữ nhân cái gì ? Ta rõ là nam nhi .
Sau khi câu nói vừa rời ra khỏi bờ môi , tức thì có vài tiếng cười xung quanh . Nam nhân kia cũng cười , nhếch mép hỏi lại :
- Thật là nam nhân ?
Tạ Uyển Nhã đang muốn đấu khẩu thì từ phía sau Kim Ngân kéo nàng lại , khẽ thì thầm nói :
- Tiểu thư , tóc người đã tuột rồi . Hơn nữa còn ... dia mép người đang lệch sang một bên kìa .
Câu nói kia như thể nhuộm đỏ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tạ Uyển Nhã . Nàng quay ra nhìn nam nhân kia bằng ánh mắt đầy oán hận , phút sau vùng vằng kéo tay Kim Ngân, va hắn bỏ đi .
Còn hắn lại nghĩ khác hoàn toàn . Cơ bản mà thấy nữ nhân này là người đầu tiên không mê mệt cái sắc đẹp của hắn . Lại còn cải trang nam nhân ... thực sự là ấn tượng không tồi chút nào ! Nghĩ đến lại cúi người xuống nhặt vật mà nữ nhi kia vừa làm rơi , nhìn chiếc vòng khẽ cười.
- Lý Khắc Minh ? Có chuyện gì mà huynh ra ngoài lâu vậy ? - từ sau , Triệu Hán từ từ đi đến .
Triệu Hán , Lý Khắc Minh đều là thế tử hai nước kế nhau . Từ nhỏ đã sát cánh bên nhau cùng Vương Sỹ Anh là con trai thừa tướng tạo nên bộ ba bất bại . Mặc dù thân phận cao quý nhưng lúc nào cũng vi hành mọi nơi . Dung mạo tuyệt mĩ , văn võ song toàn chính là điểm hung của ba người này .
- Không có gì ! Chỉ là vừa gặp một nữ nhân thú vị ! - Lý Khắc Minh cầm vòng , khóe mắt hiện lên vài dòng suy nghĩ.
- Nữ nhi ? Là công chúa nước nào mà may mắn vậy ? Lần đầu thấy huynh nhắc đến nữ nhân . - Triệu Hán tò mò , nhìn mặt Lý Khắc Minh dò xét .
Người kia không nói gì , xoay người đi vào trong vứt lại hai chữ :
- Nhiều chuyện !