Sẽ Chỉ Mình Nàng Là Hoàng Hậu Của Ta

Chương 5: Chương 5: Để Ta Tìm Nàng




- Kim Ngân , ngươi ngắm xem tiểu thư nhà ngươi mặc bộ này thế nào ? - Tạ phu nhân xoay người , hướng nha hoàn về phía nơi thay đồ .

Tạ Uyển Nhã từ từ bước ra , y hệt như một nàng tiên vừa bước ra từ cánh hoa . Bộ đồ hồng phấn với hoa văn sinh động làm làn da vốn đã trắng nay còn trắng hơn . Tất cả ánh mắt đều đặt lên thân ảnh của nàng . Tiệm vải mọi khi thưa thớt hôm nay lại đông đến lạ thường .

Có phần khó chịu , Tạ Uyển Nhã nhanh tiến bước về phía mẹ , giọng phụng phịu :

- Mẫu thân , con thấy không nên mua đâu ! Con đủ quần áo và cũng đâu có rách rưới đâu !

Tạ phu nhân coi như không nghe thấy , cầm một bộ đồ vàng dí vào tay con gái , quay ra tiếp tục chọn đồ :

- Đi thử bộ này đi ! Ta thấy hợp với con đó !

Tạ Uyển Nhã không biết làm gì đành lẳng lặng vào thay . Cứ thế thay hết bộ này đến bộ khác . Tất cả thảy người trong tiệm như được xem trình diễn thời trang , cứ tha hồ ngắm nhìn vẻ đẹp của “người mẫu” . Tất cả các cô nương thấy nàng mặc bộ nào là cứ thế tranh giành nhau mua bộ đó . Ông chủ tiệm hôm nay mặt vui hơn hẳn . Cả khu chợ hầu như đều hướng mắt nơi cửa hàng này .

Tạ Uyển Nhã không hay , từ xa Lý Khắc Minh vẫn âm thầm ngắm nhìn nàng . Cái nha đầu này cứ như vậy mà để cho người khác ngắm nhìn ... Có phải chàng nên bát cóc nàng về giữ làm của riêng không ? Lý Khắc Minh nãy giờ trong lòng thật là có phần không vui .

- Khắc Minh , ngươi nhìn gì vậy ? Từ nãy giờ hóa ra ngươi ở đây ! - Từ ngoài một nam tử anh tuấn , thân mặc y phục trắng đi vào . Không ai khác chính là huynh đệ kết nghĩa của hắn - Vương Sỹ Anh .

- Ngắm thái tử phi tương lai ! - Khóe môi cong lên vài phần , Lý Khắc Minh vẫn không rời mắt khỏi thân ảnh nữ nhân kia .

Vương Sỹ Anh mang ánh mắt có phần thắc mắc nhìn về phía Tạ Uyển Nhã . Rốt cuộc là khuynh quốc khuynh thành ra sao lại khiến tên máu lạnh như Lý Khắc Minh động lòng ?

Nhìn xong chính Vương Sỹ Anh cũng ngẩn người trong giây lát . Đúng thật rằng nhan sắc của vị cô nương này y hệt một thiên sứ lại mang vẻ hiền hòa đến lạ thường . Mãi sau , mới hoàn hồn lại mới huých vai Lý Khắc Minh rồi vọt ra khỏi tiệm vải :

- Đi thôi ! Đến chỗ Triệu Hán ! Có lẽ hắn đợi lâu rồi .

Lý Khắc Minh đợi một lát , lòng chợt tiếc nuối nhìn cô nương kia rồi nhanh chóng rời đi .

---

- Sao ? Tên thái tử Triệu Doãn tính soán ngôi Triệu hoàng đế ? - Vương Sỹ Anh có phần không tin nhìn về phía Triệu Hán xác nhận .

- Chính ta cũng không ngừng là hắn lại hành động sớm như vậy ! Ta cũng đã cảnh báo lão hoàng đế nhưng lão nào có tin . Thôi thì việc này phải nhờ hai vị huynh đệ đây rồi ! - Triệu Hán từ từ đưa trà lên nhấp một hụm , hướng mắt về phía Lý Khắc Minh .

- Hắn vốn là đã muốn trừ khử cậu và Lý Khắc Minh nên mới bày trò thích khách cùng tên Lý Hoàng hôm trước . Nhân tiện đây , ngươi đã tìm ra chứng cứ hai tên này cấu kết với nhau chưa ? - Vương Sỹ Anh khẽ liếc qua Triệu Hán .

Triệu Hán cười khẩy , lấy từ trong người ra tờ giấy gì đó , đưa về phía Lý Khắc Minh :

- Có việc gì có thể qua mắt tôi sao ?

Lý Khắc Minh liếc qua đọc nội dung của bức thư kia , gói lại rồi cất trong ngực :

- Cái này tạm thời ta giữ ! Nhưng đây chưa phải khơi mối quan hệ này ra ! Quân tử mười năm trả thù chưa muộn ! Đợi đến thời cơ hẵng lôi ra .

Cả 2 nam nhân bên cạnh đều đồng ý , khẽ gật đầu .

- Còn việc của tên Triệu Doãn muốn làm phản ta sẽ xin phụ hoàng điều quân đến âm thầm giúp đỡ . Dù gì không sớm cũng muộn , nếu tên Triệu Doãn lên ngôi cũng sẽ gây ra chiến tranh hai nước . Trừ khử sớm cũng không phải ý tệ . - Nói đến , Lý Khắc Minh đứng lên đi về phía cửa , quẳng lại cho hai người bằng hữu vài câu nói - Ở lại vui vẻ ! Gia đi trước ! Nhớ nương tử tương lai rồi !

Triệu Hán lúc này cũng y chang phản ứng của Vương Sỹ Anh lúc nãy , không nhịn được quay sang hỏi :

- Tên máu lạnh đó nói gì ? Ta có nghe nhầm không ? Hắn nhắm ai rồi sao ?

- Ta cũng là giống ngươi , không hề tin việc này ! Có vẻ là nhắm được cô nương nhà Thái sử Tạ Quang Lục rồi . Vừa nãy ngoài phố có nhìn qua ! - Vương Sỹ Anh bình thản trả lời , từ từ nhắm mắt mặc kệ những phản ứng của Triệu Hán .

---

Trời lúc này cũng đã tối , cả Tạ phủ đều đang ăn cơm . Nhà Tạ gia chính là đối xử với nha hoàn rất tốt . Khi chủ ăn cơm , nha hoàn cũng có thể đi ăn cơm không cần chờ đợi . Vậy nên cả phủ lúc này đều đang bên mâm cơm .

- Mấy ngày nữa là vào cung rồi ! Con cũng nên chuẩn bị sẵn đồ đạc đi ! - Tạ lão gia cẩn thận dặn dò .

- Vào đó đừng nghịch ngợm ! Mất đầu như chơi đấy ! Nghe rõ chưa tiểu yêu tinh ? - Tạ Quang Thiếu cũng góp lời .

- Vào đó cũng không nên đắc tội với mấy vương phi hay các tiểu thư nhà khác ! Họ không như vẻ bề ngoài đâu ! - Tạ phu nhân tiếp lời .

- Chẳng phải huynh là người bảo vệ thái tử sao ? Cũng có thể vào cung ! Có huynh muội lo gì bị bắt nạt . - Tạ Uyển Nhã thích chí ăn cơm , đẩy ánh mắt về người nam nhân kia . Hắn võ công cao cường như vậy , ai giám ăn hiếp nàng chứ .

- Ta chỉ là bảo vệ an nguy của thái tử ở ngoài cung ! Cũng không mấy khi vào cung . - Tạ Quang Thiếu lắc đầu nhìn muội muội , trong lòng cũng vãi phần lo lắng .

A ! Lúc này chính là lo lắng nha. Vào đó không ai quen biết nàng biết chơi với ai ? Hơn nữa , nàng cũng đã từng nghe đám bạn nói thường những nữ nhân vào cung mà đơn phương độc mã rất dễ bị hãm hại , còn rất nhiều người bị vu oan ám sát.... đều có kết cục bi thảm . Vậy nếu nàng dấn thân vào chằng phải tự mình chui vào hang cọp sao ?

- Mẫu thân ! Con đem theo Kim Ngân vào đó được không ? - Tạ Uyển Nhã buông đũa , nhìn Tạ phu nhân .

- Vào cung không được mang theo gia quyến . - Tạ lão gia thay nương tử trả lời .

Tâm tư lúc này của nàng càng lúc càng rối , không biết phải làm sao nữa !

- Con ăn no rồi ! Con ra hồ nước chơi đây ạ ! - Uyển Nhã đứng dậy , từ từ bước đi bỏ lại ba người phía sau .

Ba người phía sau cùng một hơi , thở dài khẽ nhìn về phía bóng người con gái . Ánh mắt phiền muộn có phần không can tâm .

Tạ Uyển Nhã đi đến bên hồ , từ từ ngồi xuống . Hồ nước vẫn một vẻ hôm qua , soi sáng ánh trăng từ trên cao . Nàng buồn bực , bứt cỏ ném về phía hồ :

- Ước gì ta như mi ! Suốt ngày chỉ cần làm gương cho trăng soi bóng . Sẽ không phải lấy chồng sẽ không phải tổn thương cũng chả sợ bị ai hãm hại ! Ngươi thật là khiến người ta phải ganh tị đấy !

Từ sau gốc cây , Lý Khắc Minh vốn nhìn khuôn mặt đáng yêu kia , khóe miệng đã cong lên vài phần nay nghe những lời tâm sự độc đáo kia , không nhịn được cất tiếng cười bước ra :

- Ha ha ! Ta chính là chưa nghe ai nói ghen tị với cái hồ nha !

Nghe có tiếng người , Tạ Uyển Nhã giật mình quay lại . Nhìn rõ khuôn mặt người kia , lông mày nhíu xuống mặt có phần tức giận :

- Lại là ngươi ? Tên đầu heo vô sỉ ?

Lý Khắc Minh từ từ đi đến bên vị cô nương kia , chẫm rãi nói :

- Ta chưa bị ai gọi thế bao giờ ! Mà nàng cũng có thể gọi thế ! Theo một cách chỉ riêng ta với nàng biết !

Tạ Uyển Nhã miệng lúng túng , mặt có phần đỏ nhìn về phía nam nhân kia mắng :

- Cái gì mà chỉ ngươi với ta biết ! Ngươi nói hồ đồ cái gì đó !

- Tên ta là Lý Khắc Minh ! Nếu không thích gọi như thế kia có thể gọi tên ta thôi cũng được ! - Lý Khắc Minh từ từ đi đến ngồi xuống bên cạnh Uyển Nhã “ Chỉ có nàng mới được gọi tên riêng của ta thôi đó !”

Thấy hắn ngồi xuống , theo phản xạ nàng lùi ra , trợn to mắt nhìn :

- Sao ngươi còn chưa đi ? Ngồi đây làm cái gì ?

- Thấy nàng buồn thì ngồi tâm sự cùng với nàng thôi ! - Hắn quay ra nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn , môi khẽ cười .

Tạ Uyển Nhã vốn định sẽ cãi nhau nhưng nghĩ đến chuyện vào cung , mắt lại sụp xuống :

- Thôi ! Không cãi với ngươi nữa ! Đúng là ta đang buồn thật !

Nhìn nữ nhân của mình có phần không vui , Lý Khắc Minh nhẹ nhàng hỏi :

- Sao vậy tiểu Bảo Bối ? Có ai làm nàng phật ý sao ?

Nàng cũng chả thèm để ý đến cái từ “ Tiểu Bảo Bối” kia , cứ thế đem lòng mình nói hết ra :

- Năm ngày nữa ta phải vào cung tuyển tú nữ ! Mà ta thì lại không thích chút nào ! Vào đó không có ai chơi với ta , suốt ngày quanh quẩn ở trong cung thôi ! Như vậy ta sẽ buồn lắm ! Hơn nữa , ta cũng không có ý định làm nương tử của cái tên thái tử kia đâu ! Thật là muốn ép người ta chết mà !

- Sao lại không muốn làm Thái Tử Phi ? Nàng không biết bao nhiêu nữ nhân mơ mộng có được cái chức vị đó sao ? Hơn nữa nghe nói , Thái tử còn rất soái à nha ! - Lý Khắc Minh ra vẻ ngây thơ , dò hỏi .

- Soái bằng ngươi sao ? Đến ngươi - soái như vậy ta còn không thèm ! - Nàng có chút buồn bực , ngắt cỏ ném .

Nam nhân kia nghe được nàng khen hắn , không khỏi sung sướng nhưng cố giấu trong lòng . Tâm tình hắn tốt hơn , khẽ nói vào tai nàng :

- Nói cho nàng biết bảo bối ! Ta cũng là người trong cung đó ! Nếu muốn nàng có thể chơi với ta !

Nàng nghe hắn nói , có phần không tin , hỏi lại :

- Ngươi là ai mà sao lại ở trong cung ? Đừng nói ngươi là ... thái giám ? - vừa dứt lời nàng cười ra tiếng .

Lý Khắc Minh nghe tiếng cười của nữ nhân kia cũng vui theo . Thôi thì hắn là trò cười cho nương tử tương lai một chút cũng không sao !

- Không thể nào ! Nàng xem ta soái như vậy mà sao có thể là một thái giám chứ ! Ta là đội trưởng đội thị vệ của Thái tử !

Tạ Uyển Nhã cười chán chê , quay ra nhìn nam nhân bên cạnh đăm chiêu :

- Hảo ! Vậy ta với ngươi từ nay coi nhau là bằng hữu , vào cung sẽ tìm ngươi !

Lý Khắc Minh cũng đăm chiêu nhìn nàng , nói :

- Không ! Để ta tìm nàng là được ! Không phiền nàng phải tìm ta đâu !

Cứ thế hai mắt nhìn nhau không chớp . Phong cảnh đêm nay đẹp đến lạ thường , trời như cao xanh hơn cảnh vật cây cối trông thật hài hòa .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.