Dân chúng phủ Tây Lam đã tập trung hết dưới cửa thành . Ai nấy đều nghi ngờ không hiểu rồi mọi chuyện sẽ ra sao .
- Nghe Chấn Phong nói , hôm nay người đến đây chính là Thái tử cùng Thái tử phi . Không biết mọi chuyện rồi sẽ thế nào đây .
- Bà suy nghĩ thế nào ấy chứ ... người như bọn họ sống trong sung sướng quen rồi thì nghĩ gì đến bọn đói nghèo như chúng ta .
- Mấy bà cứ chờ xem đã ! Người ta tập trung mình ra đây chắc hẳn có lý do của họ .
Đợi một lúc thì Tạ Uyển Nhã cùng Lý Khắc Minh đi ra đứng trước tường thành . Dân chúng nhìn thấy liền ra sức gào thét :
- Thái tử .... Mau phát tiền cứu tế cho chúng tôi . Nhà chúng tôi sắp chết đói cả rồi !
- Đúng vậy . Con tôi chúng nó còn chưa được ăn no nưa . Triều đình các người làm kiểu gì vậy ?
Uyển Nhã thấy tình hình hỗn loạn , một bước đi lên trên để mọi người nhìn thấy rõ mặt mình , cất tiếng nói to :
- Mọi người xin hãy chú ý lời ta nói sau đây . Mặc dù có thể ta chỉ là một Thái tử phi mới sắc phong nhưng cũng không có nghĩa là ta không hiểu chuyện . Ta không sống như cách các vị sống nhưng không có nghĩa ta sẽ không thấu hiểu nỗi khổ của các vị . Triều đình không hề như các vị thấy là bỏ mặc dân chúng , là chỉ lo hưởng thụ . Nếu như lời các vị nói vậy ta , Thái tử và các vị tướng còn ở đây làm gì ? Tại sao Thái tử lại phải đích thân đến vùng đất xa xôi này , ta nghĩ chắc các vị cũng sẽ hiểu .
Người dân nghe lời nàng nói cũng thấm thía , từ từ im lặng . Nàng chờ đến khi thực sự im lặng rồi mới tiếp lời :
- Thứ nhất ở đây ta muốn nói , việc để dân chúng đói khổ không bao giờ là ý muốn của Hoàng thượng . Từ trước đến nay ai cũng có thể thấy rằng Ngài rất yêu thương dân . Có lẽ các vị không biết rằng Hoàng thượng buổi thiết triều nào vấn đề đầu tiên mà ngài quan tâm chính là dân chúng . Nhưng ta nghĩ chắc phải có trục trặc gì đó nên việc chuyển tiền cứu tế đến đây mới bặt vô âm tín . Dù là như vậy nhưng các vị cũng đừng nên bạo loạn . Bạo loạn không giúp được gì cả . Nó chỉ làm cuộc sống của chúng ta thêm khó khăn thôi ! Còn việc thứ 2 , thực ra lần này thân chinh đến đây , Thái tử không hề mang theo đồ cứu tế . Không phải vì ngài không muốn giúp các vị mà là vì ngài chưa hay biết về cuộc sống nơi đây . Dù thế nhưng khi nãy , Thái tử đã nói với ta rằng : Hãy mở kho lương , phát cứu tế một phần cho dân để họ có thể vượt qua cơn đói . Vậy các binh sĩ ? Các anh có bằng lòng vì những người nơi đây mà giảm bớt phần ăn của mình không ?
Nghe nàng hỏi , những người binh sĩ mệt nhọc ở dưới cùng cất tiếng hô vang :
- Bằng lòng ! Bằng lòng thưa nương nương !
Uyển Nhã thấy mọi chuyện theo hướng tiến triển tốt , vui vẻ gật đầu . Nàng sai người đi lấy một nữa số lương thực mà đại quân mang theo còn mình cùng Lý Khắc Minh đi xuống . Họ bày một cái bàn , để thúng đồ ăn bên cạnh. Đồ ăn của binh sĩ vốn rất thanh đạm , chỉ đơn giản là mấy cái bánh . Vương Sỹ Anh ở trên thành hô vọng xuống :- Mọi người . Hãy xếp hàng đến lấy đồ ăn tiếp tế .
Người dân thấy có đồ ăn liền tấp nập đứng xếp hàng . Lý Khắc Minh cùng nàng đứng phát tiếp tế một cách rất thân thiện làm ai đến nhận cũng có hảo cảm .
Chấn Phong ở một bên đứng nhìn cử chỉ của nàng và Lý Khắc Minh . Hắn cứ tưởng người hoàng tộc đến nơi đây chỉ để đàn áp , để bóc lột họ thêm . Đợt trước trong cung cũng có người đến nói là để thăm dân . Nhưng đến rồi nhìn qua loa dân một chút rồi lại biến mất . Tiền mang đến liền bị Thái thú cướp hết , dân chúng không thể được một đồng nào mặc dù biết rằng vốn dĩ đó là của mình .
Tạ Quang Thiếu thấy hắn cứ ngồi một góc bèn lấy cái bánh đưa ra cho hắn :
- Này ! Ăn đi . Chắc lâu rồi ngươi cũng chưa ăn gì .
Chấn Phong chần chừ , nhận lấy bánh từ tay Quang Thiếu . Đúng là nhiều ngày vì lo làm chủ mọi người đứng lên nổi dậy mà hắn chưa được miếng nào vào bụng .
- Ngươi có cần đem thêm bánh về cho cha mẹ hay huynh muội gì không ? Ta lấy cho ?
- Không cần ! Họ chết rồi ! Giờ nhà ta chỉ còn mình ta thôi .
Quang Thiếu hơi sững người , nhìn hắn bằng ánh mắt có phần khó hiểu . Hắn cũng không ngần ngại kể ra tất cả :
- Cha ta vì đi chiến trường mà chết . Còn mẹ và em gái ta là vì quá đói quá nghèo không còn gì để ăn nữa nên sinh bệnh . Em gái ta năm nay vừa tròn 8 tuổi , không chịu được lâu nên qua đời . Mẹ ta vì quá thương con không lâu sau cũng ra đi . Lúc ta đi làm ăn trở về thì mới hay mẹ và em đã mất , hỏi bà con lối xóm thì họ nói như vậy .
- Ta thấy trong phủ kia cũng khá tiện nghi . Sao các ngươi không khiếu lên Thái thú ?
- Khiếu nại ? Như thế chẳng phải tự chui mình vào đường chết sao ? Thái thú ở đây có bao giờ coi người dân ra gì . Chúng xuất ngày viện hết cớ này đến cớ khác để lấy tiền dân chúng .
Lý Khắc Minh tình cờ đi ngang qua , nghe được mọi việc :
- Nếu vậy ... ngươi có muốn đi cùng ta về kinh thành ? Làm một trợ thủ đắc lực của ta .
- Thái tử ! - Tạ Quang Thiếu hướng hắn , cúi đầu hành lễ .
Lý Khắc Minh đến gần hơn , vẫn lạnh lùng hỏi :
- Sao ? Đi cùng ta ? Khi nãy giao đấu ta thấy võ công của ngươi cũng không tệ .
- Thái tử đây là đang thương hại ta sao ?
- Ta trước giờ chưa hề biết thương hại ai . Muốn ngươi theo ta là vì cần ngươi bảo vệ một người chứ không như ngươi nghĩ .
- Bảo vệ ? Ai ? - Chấn Phong hỏi .
Lý Khắc Minh khẽ cười , ánh mắt đảo về phía ai đó .
Tạ Uyển Nhã đang phát tiếp tế bỗng nhiên hắt xì một cái : Kì Lạ ! Ai nhắc đến mình sao ?
Sau vài giây nàng lại tiếp tục nở nụ cười trên môi đem bánh ra phát cho từng người một . Thực ra làm cái này cũng giống như thể làm tình nguyện ở hiện đại ấy . Lại trở lại với 3 người đàn ông này , Chấn Phong nhìn Lý Khắc Minh với ánh mắt khó hiểu . Trong hoàng cung hắn đâu thiếu người , tại sao lôi cả người mới quen biết vừa đây làm thị vệ thân cận cho nương tử hắn ? Không sợ chàng sẽ giết cô nàng đó sao ?
Lý Khắc Minh vốn hiểu điều hắn đang nghĩ , vừa cười vừa trả lời :
- Ngươi là người ngoài , không hiểu chuyện trong cung cũng phải . Chắc ngươi cũng biết lòng dạ đàn bà ra sao . Vậy ngươi nghĩ xem , người trong cung liệu còn có ai an toàn . Với lại ta cảm thấy ngươi cũng không phải loại người vì tiền mà bán rẻ nhân cách của mình .
Nghe xong Chấn Phong có chút suy nghĩ . Lý Khắc Minh nhìn về một hướng khác thong thả giải thích :
- Nói thật với ngươi , lần này cho nàng ấy ra chiến trường ta cũng chẳng hề muốn tí nào . Nhưng nếu không làm vậy , để nàng lại trong cung chẳng khác nào để miếng thịt trong chuồng hổ đói mấy năm rồi kêu chúng không được ăn vậy ! Ta thì đi suốt ngày , bên cạnh nàng người đáng tin chỉ có một tì nữ nên ta muốn nhờ ngươi thay ta bảo vệ nàng . Sao ? Có thể không ?
Chấn Phong vẫn lưỡng lự không biết nên thế nào thì Uyển Nhã từ đằng xa đi lại , khoác lấy tay Lý Khắc Minh dịu dàng hỏi :
- Mọi người ở đây chơi gì vậy ? Cho ta chơi với !
Lý Khắc Minh nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán nàng :
- Phát song rồi à ? Có mệt không ?
- ừm không ! Chỉ là hơi nóng một tí thôi ! - Uyển Nhã lắc đầu cười vui vẻ .
- Ta với nàng đi ra đây một chút .
Lý Khắc Minh vừa định kéo nàng đi thì Tạ Uyển Nhã khựng lại :
- Không phải hai người đang nói chuyện sao ?
- Hắn nói mai sẽ trả lời . Đi thôi !
Tạ Uyển Nhã bị kéo đi nhưng vẫn nghịch ngợm vẫy tay chào lại hai người đang đứng lại . Chấn Phong có chút bất ngờ , hình như nàng rất giống tiểu muội hắn hồi xưa . Giống nó cái thời nó vui vẻ tiễn anh đi xa , giống nó cái hồi nó nghịch ngợm . Lòng Chấn Phong bỗng nổi lên một cảm giác thương nhớ . Nhớ về cái cảnh nhìn di ảnh nó trên bàn thờ , nhớ về lúc ra nấm mộ bé nhỏ của nó . Chắc hắn nó mong huynh nó về lắm .
- Có phải nhớ về tiểu muội mình hồi xưa không ?
Chấn Phong vẫn không ngẩng đầu lên , Tạ Quang Thiếu lại tiếp tục chia sẻ :
- Thực ra khi ta đi lính về thì biết tin biểu muội ta mất trí nhớ . Ta cũng rất sốc khi tất cả mọi kỉ niệm của ta với nó hồi xưa đều biến mất cả . Nhưng thật may mắn khi ta vẫn còn nó . Trên đường đi lính trở về , có một thầy bói nói với ta rằng muội muội ta đã chết . Mặc dù lời nói đó đúng là mê tín nhưng .. trong lòng ta rất lo sợ . Cho đến khi về đến phủ , nhìn thấy nó vẫn đi lại bình thường ta mới khẽ thở phào . Muội muội ta từ khi sinh phàm thân thể vốn đã yếu đuối nhưng luôn luôn nghịch ngợm hiếu động . Ta luôn là người bảo vệ túc trực bên muội ấy . Nhưng từ khi muội ấy vào cung ta không thể bảo vệ muội ấy . Chỉ từ binh lính hầu cận mà trông ngóng tin tức .
- Tại sao ngươi không vào cung ?
- Quốc có phép tắc , gia có gia quy . Trong cung cũng vậy , không phải cứ muốn là được ! Vì vậy ta chỉ có thể hi vọng nó sẽ tự bảo vệ được bản thân mình thôi . Rồi lần trước cả nhà ta được vào cung thăm nó , nhìn bộ yếu ớt cùng sắc mặt nhợt nhạt của nó , thật sự ta muốn chạy đến mà xin hoàng thượng để ta đón nó về nhà . Nhưng muốn thì vẫn chỉ là muốn thôi , ta vẫn chỉ hi vọng nó sẽ được bảo vệ bởi thái tử .
Chấn Phong nghe lời tâm sự chân thành của Quang Thiếu nhận ra rằng đây cũng chính là tình yêu mà hắn dành cho tiểu sư muội quá cố . Hắn quyết định mình sẽ thử đi chuyến này xem sao , dù gì cũng ở đây hắn cũng chẳng còn ai mà nương tựa .
--- tớ là giải phân cách đáng yêu ---
Nhờ bồ câu đưa thư nên lương thực nhanh chóng được đưa đến . Vì muốn chắc chắn lương thực được đưa đến tận nơi nên Lý Khắc Minh và Tạ Uyển Nhã phải ở lại chờ đến khi lương thực đến mới rời khỏi . Vì để duy chì cho dân làng qua nạn đói , số lương thảo cũng không đủ để đi tiếp .
Uyển Nhã mấy ngày qua làm quen với dân làng , được rất nhiều người yêu quý . Nàng cũng không ngại bẩn không phân biệt thấp hèn , cùng chơi với đám con nít , cùng xuống bếp nấu ăn với những người phụ nữ . Dân làng ở đây ban đầu cứ nghĩ rằng cô muốn lấy lòng Thái tử nên mới đối xử tốt với họ . Cho đến khi nhìn ra sự sủng ái của Thái tử dành cho nàng mới hay nàng là thật tâm với bọn họ . Suốt mấy ngày ở lại đây , nàng cùng dân làng như hòa thành 1 đại gia đình .
Nhưng cái ngày phải trở về kinh thành cũng đến . Lúc chuẩn bị xuất phát , Lý Khắc Minh mới chợt nhớ lại rằng lương thảo đã gần cạn . Không biết làm thế nào thì nghe tin dân chúng đã đưa sắn đồ ăn thức uống đến . Cả Lý Khắc Minh và nàng đều ngạc nhiên :
- Đây là .. ?
- Thưa Thái tử phi , biết được toàn quân thiếu lương thực nên mỗi nhà trong chúng tôi đều trích ra để giúp đoàn quân trở về . Mấy ngày qua chân thành cảm ơn Thái tử cùng Thái tử phi đã ở lại giúp đỡ ngôi làng nghèo nàn này . Tôi- cái người già nhất ngôi làng này thay mặt mọi người trong làng cảm ơn các vị . Mong rằng Thái tử cùng Thái tử phi sẽ mãi mãi hạnh phúc cùng nhau trị vì đất nước này bình an .
Lý Khắc Minh cười , gật đầu còn Tạ Uyển Nhã lại có hơi ngập ngừng :
- Nhưng nếu đưa lương thực cho bọn ta vậy... các vị sẽ ăn gì ?
Một người phụ nữ trung niên đứng ra giải thích :
- Nương nương ! Cách nấu ăn cách bán hàng cách trồng cây người dạy chúng tôi đâu thể bỏ không ? Người yên tâm ! Chúng tôi nhất định sống tốt .
Lúc đó , trẻ em trong phủ đều tụ tập ở trước mặt nàng , tay mỗi đứa cầm mội bông hoa với với để đưa cho nàng . Sau cùng có đứa tầm 4-5 tuổi phụng phịu nhìn nàng khóc nức nở :
- Thần ... thần tiên tỉ tỉ ... tỉ nhất định ... nhất định phải ... trở lại . Nếu .. nếu huynh ấy ... huynh ấy bắt nạt .. bắt nạt tỉ ... Tiểu Thập sẽ ... đánh đòn huynh ấy !
- Đúng vậy .... Bọn đệ sẽ ... là hoàng tử ... bảo vệ công chúa tỉ tỉ .
Nhận được lời bộc lộ dễ thương từ bọn nhóc , Uyển Nhã không cần lòng được vui đến rơi nước mắt :
- Được ! Tỉ sẽ trở lại !
Dân làng lại nhao nhao lên :
- Phải đấy ! Nương nương , nếu Thái tử bắt nạt người cứ quay lại đây với chúng tôi .
Nàng chưa biết nói sao liền bị một vòng tay từ phía sau ôm nàng vào lòng mạnh dạn thông báo :
- Nhất định không ! Ta sẽ làm mọi thứ để Thái tử phi ở bên cạnh ta !
Bịn rịn chia tay một hồi , Uyển Nhã cùng Khắc Minh xuất phatd trở về kinh thành . Trên đường đi , nàng vội vàng lau hết nước mắt đi nhưng nào ngờ vẫn không kìm nén được . Lý Khắc Minh đành đùa cợt :
- Lấy hết lòng dân của ta mag nàng vẫn khóc được sao ?
Uyển Nhã bật cười , xụt xịt :
- Chàng thôi đi ! Có thấy ta đang khóc không ? Không dỗ còn ở đó mà đùa cợt !
Hắn cố ý ghì chặt nàng trong lòng , cười :
- Vì nàng khóc ở trong lòng ta trông rất đáng yêu !
----
#lề : mấy nàng đọc truyện thì vote cho tớ nhé để khích lệ tớ viết truyện nha :* tiện thể hỏi ý mấy bạn xem có nên viết truyện hiện đại k ^^ coment cho tớ ý kiến nào -^- !!