Lúc Uyển Nhã tỉnh lại , trời cũng quá trưa . Mắt vừa mở chưa hết đã nghe tiếng người ở bên ân cần mà ôn nhu lay người :
- Nhã Nhi ! Bảo bối ? Nàng ổn chứ ?
Uyển Nhã người không còn một chút sức lực nào , quay ra cố gắng mỉm cười nhìn nam tử bồn chồn bên cạnh :
- Ta không sao mà ! Chàng đừng lo .
Lòng Lý Khắc Minh có một chút rung lên . Cái nữ tử này kiệt sức như vậy còn kêu không sao ! Trước mặt hắn đâu cần tỏ ra mạnh mẽ như thế làm gì ! Hắn từ từ nắm lấy bàn tay bé nhỏ ấm áp của nàng , giọng rất nhẹ nhàng :
- Nàng đã như vậy , sao còn cố gượng đến Đại điện . Bọn người ở đó chỉ cần ta nói thì sẽ không dám hé răng . Đâu cần nàng như vậy !
Nàng khóe miệng hiền hòa cong lên , đặt 1 tay lên tay hắn , giọng nói yếu ớt phát ra :
- Khắc Minh ! Ta và chàng đã là vợ chồng , vì thế không có lý nào người vợ nhìn người chồng khó khăn lại ở một bên im lặng . Ta biết chàng là một Thái tử quyền uy đầy mình , mọi lúc có thể bảo vệ che chắn cho ta . Nhưng cái ta muốn không phải đứng sau lưng chờ chàng bảo vệ mà là cùng chàng cố gắng , cùng chàng trải qua mọi thứ.
Lý Khắc Minh chú ý từng câu từng chữ của nàng , sau không nhịn được khẽ đem nàng ôm vào lòng , cưng chiều :
- Được , được ! Ta cùng nàng cố gắng . Mọi thứ sẽ cố gắng cùng nàng . Bây giờ , ăn điểm tâm một chút nhé ?
Uyển Nhã ở trong lòng hắn khẽ gật đầu nhẹ . Cảm nhận được sự đồng ý của nàng , hắn liếc Phù công công bảo mang đồ ăn lên . Ngay sau đó , hàng chục món ăn được bày ra trước mặt nàng và hắn . Uyển Nhã lười nhác nhìn đồ ăn cau mày :
- Nhiều như vậy , ta và chàng sao có thể dùng hết chứ ? Hay là ... Kim Ngân , Phù công công . Còn cả mấy nha hoàn kia nữa . Các ngươi cũng ăn đi . Đồ ăn nhiều như vậy nếu bỏ đi sẽ rất phí .
Mọi nha hoàn trước nay đều cung kính với nàng , không phải vì nàng chức sắc cao mà vì nàng đối với những cung nữ theo hầu hay mọi cung nữ trong cung đều rất tốt . Khác xa so với những vị nương nương kia , cứ một tiếng đánh một tiếng chửi . Hôm nay còn nhìn thấy tài nghệ nàng bây giờ lại nghe như vậy càng sùng bái nàng bội phần .
Tuy thế nhưng nhìn sắc mặt lạnh lùng của thái tử thì không ai dám lên tiếng . Uyển Nhã vốn là người thông minh , biết rõ người họ sợ là ai . Nàng hơi dùng lực ở tay kéo mạnh hắn , đợi cho hắn cúi xuống nhìn nàng thì nhíu mày một cái . Lý Khắc Minh đương nhiên thương hoa tiếc ngọc tiểu yêu tinh trong lòng , đành cất tiếng :
- Các ngươi cũng ăn đi , đừng phụ lòng Thái tử phi .
Câu nói của hắn đều làm mấy hạ nhân trong cung ngạc nhiên đến há hốc mồm . Họ đã tự an ủi mình rằng tuy Thái tử phi muốn nhưng Thái tử không muốn thì ngay cả hít mùi hương họ cũng không có quyền . Nhưng giờ sự sủng ái của Thái tử với Thái tử phi hình như ... quá ngọt ngào rồi .
Phù công công nghe lệnh hắn , lớn tiếng nhắc nhở :
- Thái tử đã có lệnh , vậy các ngươi cũng động đũa đi .
Mấy nha hoàn nhìn nhau , lúc sau mới dám đứng lên ăn . Đồ ăn này đúng là dành cho Thái tử có khác , ngon quá mà ! Từ trước đến giờ họ cũng không ngờ sẽ được ăn loại thức ăn hảo hạng như vậy trong đời .
Uyển Nhã nhìn cung nữ bắt đầu ăn cũng ngước lên nhìn thái tử đang yên lặng dục dã :
- Thái tử , người cũng ăn đi !
Lý Khắc Minh không nói gì , bê bát cơm lên từ từ xúc đưa lên miệng nàng :
- Nàng ăn , bổn cung cũng sẽ ăn !
Uyển Nhã liếc nhìn bọn người đang ăn thấy không ai để ý đành đưa miệng ra đớp lấy chỗ cơm trong thìa rồi nhồm nhoàm trả lời :
- Àng ó ! A ó ể ự ình ăn ược à ! ( Chàng đó ! Ta có thể tự mình ăn được mà !)
Nhìn cái bộ dạng vừa ăn vừ nói của nàng trông rất đáng yêu . Hắn khẽ cười rồi xúc một miếng cơm đưa lên miệng mình ăn .
Hành động đó rơi vào mắt của nàng khiến nàng có chút ngượng ngùng : Ăn chung một thìa có gọi là hôn gián tiếp không nhỉ ?
Hắn đương nhiên hiểu cái suy nghĩ của nàng bây giờ . Lòng thầm cười nhưng lại không để lộ biểu tình trên khuôn mặt , lại xúc một miếng cơm đưa cho nàng . Cứ thể nàng 1 miếng ta 1 miếng . Trông thật hạnh phúc .
----------- tớ là giải phân cách đáng yêu --------
Buổi tối , rốt cuộc nàng cũng đã đỡ hơn . Tuy không đi được vững nhưng cũng có thể đánh đàn . Nàng nhờ Kim Ngân thay quần áo trang điểm thật lộng lẫy rồi đến khu vườn ở phía sau Ngự Hoa viên . Ở đó , Kim Ngân đã sớm chuẩn bị theo ý nàng , tất cả đều rất rực rỡ . Nàng ngồi vào vị trí giữa với cây đàn , nháy mắt với Kim Ngân bảo nha đầu kia đi mời hắn .
Hắn sau bữa tối liền đến thư phòng xem tấu chương . Hắn muốn làm thật sớm để có thể về với nàng . Cái nữ nhân kia cứ làm hắn đứng ngồi không yên . Rời xa nàng phút nào là tâm trạng hắn lại bồi hồi .
Đang phê dở tấu , Phù công công cúi người bước vào :
- Bẩm Thái tử , Thái tử phi cho mời người đến Ngự hoa viên ạ .
Tấm mắt đang dán chặt nơi giấy bút nghe đến nàng liền rời đi , nhìn Phù công công :
- Thái tử phi ? Nàng mời ta đến Ngự hoa viên làm gì ?
- Nô tài cũng không rõ . Nương nương chỉ nói muốn mời Thái tử , không rõ mục đích ạ .
Nếu là nàng đương nhiên hắn tuyệt đối không do dự . Hắn phất áo , nhanh chóng rời đến Ngự hoa viên . Lúc đi đến Ngự hoa viên , nơi này đã tràn ngập ánh nến . Những cây nến được thắp sáng theo hàng , tạo thành lối đi . Lý Khắc Minh có phần ngây ngô đi theo dần dần nghe được tiếng đàn ở sau hàng cây . Bước chân hắn nhanh hơn , đi ra sau đó .
Khung cảnh hiện ra trước mắt hắn bây giờ rất lung linh , lung linh đến khó tả . Những cây nến được xếp rất công phu , đến hoa cỏ cung được tỉa rất cẩn thận . Trên bục , ở chính giữa có một nữ nhân tuyệt sắc đang đàn một khúc nhạc rất đặc biệt . Chính là nàng , nữ nhân làm hắn phát điên suốt thời gian qua . Nhưng ... nàng chuẩn bị nó từ khi nào ?
Hắn từ từ đi đến , ngồi ngay trước mặt nhìn từng cử chỉ của nàng . Uyển Nhã từ tốn đàn hết khúc nhạc , thanh nhã mà dịu nhẹ đi len lỏi vào lòng hắn . Nàng kết thúc , để hai tay duỗi thẳng nhoài người về phía hắn tinh nghịch :
- Sao rồi ? Thần thiếp đàn như vậy có khiến Thái tử vui lòng không ?
Cảm xúc của hắn ngưng đọng trong giây lát , thì ra mấy hôm nàng biến mất là vì nàng đến đây luyện đàn , đến để tạo bất ngờ cho hắn . Vậy mà hắn nghi oan cho nàng ,đối xử tệ nhạt với nàng . Hắn đúng là một kẻ tồi tệ .
Hai tay hắn vòng qua sau lưng nàng , nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực giọng áy náy :
- Nhã Nhi ! Là ta sai , nghi oan cho nàng . Nàng sao lại không nói với ta , nàng vì ta nên mới cố tình lẻn đi suốt mấy hôm đó ? Để ta như vậy với nàng , là ta không tốt .
Ban đầu nàng còn có phần ngượng ngùng , sau cũng vòng tay ôm lấy tấm lưng chắc chắn của hắn nhẹ nhàng :
- Nếu nói cho chàng thì đâu còn là bất ngờ nữa . Ta không sao ! Sau này chàng bù đắp cho ta một chút là được .
Hắn khẽ rời khỏi nàng , búng nhẹ vào mũi nàng sủng nịnh :
- Được ! Sau này nàng muốn gì ta liền cho nàng ! Dùng cả đời này bù đắp !
Nàng lấy hai tay chống cằm tạo hình bông hoa , giả bộ ngây thơ hỏi :
- Thái tử ! Người thấy thần thiếp tài nghệ ca múa có giỏi không ?
Hắn nhìn nàng , phát hiện ra cái tình nghịch ngợm của nàng ngày trước cũng đã trở lại bèn giả bộ giận dỗi , kéo giọng ậm ừ :
- Nương tử của ta ... ừmm múa đương nhiên đẹp . Tài đánh đàn cũng rất hảo hạng . Nhưng phu quân ta đây thật không muốn để tài nghệ của nàng cho ai xem cả .
- Tại sao ? Nếu để người khác biết chàng có một nương tử tài nghệ ca múa tốt há không phải chàng cũng được tiếng tốt sao ?
Hắn khẽ liếc dáng bộ nàng , sau lại dùng giọng độc chiếm giải thích :
- Mấy tên đó nhìn ngắm sắc đẹp của nàng , ta đây đã không muốn huống chi nhìn nàng ca múa ? Nàng là nương tử của ta , vậy chỉ cần cứ yên vị làm nương tử của ta là được . Mấy thứ tài nghệ này cứ để mình ta thưởng thức là được !
Nàng nhìn hắn khẽ bĩu môi , nhướng mày :
- Chàng như vậy là quá độc chiếm rồi ! Ích kỉ !
Hắn nở nụ cười tà mị , ghé sát vào khuôn mặt nàng :
- Đời này ta chỉ ích kỉ có mình nàng !
Nghĩ đến ích kỉ nàng cũng rất ích kỉ . Nàng muốn hắn chỉ là của riêng nàng . Nếu ở hiện đại thì tốt rồi . Nhắc đến mới nhớ nếu hắn biết nàng không phải Tạ Uyển Nhã ở thế giới này liệu hắn có thay lòng đổi dạ ?
- Khắc Minh , nếu ta không phải Tạ Uyển Nhã vậy chàng còn yêu ta như bây giờ không ?
Nghe câu hỏi kì lạ của nàng , hắn có phần khó hiểu :
- Không phải Tạ Uyển Nhã.... nàng không là nàng thì là ai ?
Nàng khẽ lắc đầu , bỏ đàn ra lấy đùi hắn làm gối nhẹ nhàng nằm xuống lấy tay áo hắn nghịch ngịch , mồm kể hết :
- Thực ra ta vốn không phải là Uyển Nhã , con gái của thừa tướng . Ta là Uyển Nhã ở thế kỉ 21 xuyên không về đây . Vốn dĩ nước ta có tên Việt nam chứ không phải Lý quốc. Ở đó có rất nhiều thứ khác biệt ở đây . Từ thức ăn , con người , trang phục , đầu tóc hay cả về vợ chồng nữa . Tất cả dêuf không giống ở đây . Ta sợ rằng một ngày nào đó mình sẽ trở lại Việt Nam , không còn ở bên chàng nữa .
Lời nàng nói tuy có chút khó hiểu đói với hắn nhưng hắn cũng đã hiểu nàng vốn không phải ở thời đại này . Nhưng cái hắn quan tâm chính là việc nàng hiện giờ đang ở đây với hắn , là nương tử của hắn .
Thấy thái độ của hắn vẫn một mực im lặng nàng tiếp lời :
- Ở thời của ta , dù nghèo khổ hay giàu có cũng đều có quyền bình đẳng như nhau . Dù nam nhân hay nữ tử cũng đều không phân biệt giai cấp địa vị . Mỗi nam nhân đều sẽ chỉ thành hôn với duy nhất một người con gái không có người thứ 2 . Chính vì thế , ta cũng không quen với chế độ năm thê bảy thiếp của chàng bây giờ . Ta biết , ta là quá tham lam . 1 người tài giỏi như chàng , dung mạo lại xuất chúng . Việc chàng có nhiều thê thiếp là việc bình thuờng . Nhưng ta thật chỉ có ý định sẽ cùng 1 người nam nhân , không phải tranh giành với nữ nhân khác để có được tình cảm . 1 người sẽ cùng ta sống đến hết đời .
Hắn khẽ vuốt tóc nàng , dịu dàng hỏi :
- Vậy tại sao ... nàng lại quyết định ở lại bên ta ? Không phải nàng cũng biết , Thái tử thì đương nhiên sẽ có nhiều cơ thiếp . Hơn nữa việc tranh đoạt sự sủng ái cũng rất khắc nghiệt . Sao nàng vẫn ở lại với ta ?
Uyển Nhã giả bộ thở dài , mệt nhọc nói :
- Haizz ! Ai kêu ta lỡ yêu chàng chứ ? Mà đã yêu là tin tưởng vào đối phương . Ta tin chàng sẽ yêu ta chân thành nên mới ở lại . Hơn nữa khi đó nhìn chàng đau lòng như vậy ta cũng thống khổ không kém . Vì vậy , chỉ có thể an phận mà ở lại thôi .
Lý Khắc Minh nghe mấy lời đó của nàng , đáy lòng cũng ấm áp . Hắn cúi người , nói với nàng :
- Nếu ta nói , ta chưa từng đụng vào nữ nhân , nàng có tin không ?
Uyển Nhã hướng mặt lên , có phần ngại ngùng hỏi :
- Chẳng phải ... đêm đó ... chàng ăn sạch ta rồi sao ?
Hắn nhìn 2 phiến má hồng của nàng , cười to thành tiếng sau lại nhỏ giọng lại nói với nàng :
- Hôm đó , ta chỉ đơn thuần bế nàng đi tắm . Nàng là mệt vì lễ cưới chứ ta chưa hề đụng đến nàng . Nàng không để ý sao ? Trên ga giường tân hôn không hề có vết lạc hồng . Đúng là nha đầu ngốc ! Ta chỉ là nhìn hết của nàng từ đầu đến cuối thôi .
Tuy là nghe mấy lời đó của hắn có 8 9 phần là biến thái nhưng lòng nàng cũng thở phào . Dù sao thì ... nàng cũng không làm trái phép tắc , chưa đủ 18 tuổi đã làm cái đó .
Nhìn vẻ mặt của nữ nhân , hắn khẽ cười hỏi :
- Chứ nàng nghĩ ... ta làm gì nàng ?
Uyển Nhã cảm thấy vấn đề này không nên kéo dài đành trả lời lảng sang vấn đề khác :
- Chàng nói chàng không động vào nữ nhân , nhưng nhỡ đâu ... chàng đụng qua nam nhân ? Ta đâu có đoán được ! ( Ây da ==! Nhã tỷ cũng quá cao tay rồi .-. Người ta đường đường một nam nhân cường tráng lại bị tỷ nói thành ... tiểu muội đây bái phục lòng dũng cảm của tỷ ! :3 )
Lý Khắc Minh nhận thấy mình bị trêu đùa , giọng biến sắc :
- Nàng nói ta đụng nam nhân ? Vậy để ta cho nàng xem ta đây muốn động nam nhân hay nữ nhân .
Uyển Nhã dè chừng , cẩn trọng ngước mắt lên nhìn hắn :
- Chàng ... chàng muốn làm gì ta ?
Lý Khắc Minh gian tà nhìn nàng , tay nhanh chóng nhằm chỗ eo nàng cù kì :
- Ta cù nàng ! Cù tới khi nào nàng biết ta đây vẫn đụng nữ nhân .
Uyển Nhã bị cù , cười vui vẻ vặn vẹo nói ngắc ngứ vài từ :
- đừng.... đừng cù ..... cù ... haha đừng cù ... đừng cù nữa .
Hai người cứ thế vui vẻ bên nhau ở sau ngự hoa viên . Nụ cười của nàng và hắn làm vạn vật đều cảm nhận được hạnh phúc . Tất cả đều ghen tị với hạng phúc mà họ đang có .
----------- tớ là giải phân cách đáng yêu --------
Alo alo các bạn :* tớ xin lỗi vì để các bạn chờ lâu .-. Mi an nê :'( Hí hí nhưng mà tui cũng trở lại rồi . Mấy nàng đừng bơ tui ... à ko đừng bơ SCMNLHHCT mới đúng .-. Ai đọc thì vote đi nà :* kh hay thì góp ý để sửa nà :* tuii mai danh ẩn tích là để tìm tình huống mà viết chs cho mấy nàng thôi -.- vì thế ủng hộ tui nha :* yêu mấy nàng quá >< sẽ cố gắng tung chap mới nhanh nhất có thể . Ủng hộ tuii điiii :*