Sẽ Chỉ Mình Nàng Là Hoàng Hậu Của Ta

Chương 13: Chương 13: Nàng chính là bảo bối của hắn




Tạ Uyển Nhã đầu óc quay cuồng , não bây giờ không còn đủ năng lượng điểu khuyển tay chân chỉ đủ để suy nghĩ . Cái quái gì đang xảy ra thế ? Sao một người từ đội trưởng đội thị vệ lại phắt cái biến thành thái tử thế này ? Nàng có nghe nhầm không ?

Lý Khắc Minh không nói gì , tay nọ ôm chặt nữ tử kia tay còn lại phất tay bảo Phù công công lui xuống . Hắn từ từ ôm nàng đến trước mặt mấy vị cô nương kia :

- Sao vậy ? Ta hẹn riêng thê tử tương lai ra gặp có phạm luật gì không ?

Bốn chữ “ THÊ TỬ TƯƠNG LAI” làm tất cả mọi người trước cửa Khanh Vân điện lặng người đi . Vậy là thái tử phi được chọn rồi ? Thế cuộc thi tuyển ngày mai có ý nghĩa gì nữa ?

Ý chí nàng lúc này mới trở lại , nàng vùng ra khỏi Thái tử , mắt vẫn thẫn thờ hỏi :

- Thê tử tương lai ? Ý của Thái tử tiểu nữ không hiểu !

Lý Khắc Minh định bước tới giải thích thì Hoàng hậu bước lên trước , nhìn nàng hiền hậu :

- Là muốn nói nó muốn lập con làm Thái Tử phi ! Nó muốn cả đời này yêu thương con .

Tạ Uyển Nhã miệng khẽ nhếch lên vài cái , mắt định thần trở lại nay ngấn nước . Lý Khắc Minh biết rõ cảm giác của nữ nhân kia , ra ám hiệu bảo mọi người lui . Hoàng hậu nhận ám hiệu từ con , nhẹ giọng nói :

- Thôi được ! Vật mất cũng đã tìm lại được rồi , chuyện này ta sẽ không truy cứu . Bây giờ mấy vị tiểu thư lui xuống để chuẩn bị cho buổi tuyển chọn ngày mai .

Tất cả đều đồng thanh “Vâng” một lúc , lặng lẽ lui xuống . Bước chân Vương Kim Liên ngập ngừng quay lại nhìn Thái tử mắt vạn phần nuối tiếc . Càng căm hận Uyển Nhã vì đã cướp vị trí Thái tử phi mà nàng ta cho là của mình . Nhìn một lúc rồi cũng từ từ lui xuống theo mấy vị tiểu thư kia .

- Tiểu nữ mệt rồi , muốn nghỉ ngơi ! Mong Thái tử về cho ! - Uyển Nhã nuốt hết nước mắt vào , tỏ ra mạnh mẽ đi vào trong .

Bất chợt , tay bị người nào kéo lại , giọng nói vài phần ôn nhu :

- Nhã Nhi , nàng làm sao vậy ?

Nàng xoay người khẽ nhìn đôi bàn tay đang nắm tay mình , thở dài gỡ bàn tay to lớn kia ra , rất nhỏ nhẹ nói :

- Tiểu nữ tên Tạ Uyển Nhã , mong Thái tử xưng hô thật đúng ! Người mau về đi , tiểu nữ muốn nghỉ ngơi .

- Không , ta không về ! Nàng làm sao vậy ? Vừa nãy nàng đồng ý làm nương tử ta mà ? Sao giờ thái độ đã thay đổi rồi ? - Tay Lý Khắc Minh vẫn giữ chặt , tim hắn thắt lại vài phần .

Tạ Uyển Nhã khẽ cười , mắt không kìm được lăn xuống giọt lệ dài :

- Thái tử có lầm lẫn gì không ? Người tiểu nữ muốn lấy làm chồng là Lý Khắc Minh - Đội trưởng đội thị vệ ! Chứ không phải Thái tử gia Lý Khắc Minh ! Người đừng khiến tiểu nữ khó xử !

Tim hắn bây giờ đau hơn bao giờ hết . Giọt nước mắt kia rơi xuống liền khiến tim hắn rỉ máu . Hắn đau lòng nhìn nàng , mấp máy môi :

- Ta ... ta xin lỗi vì đã lừa dối nàng ! Ta chính là Lý Khắc Minh đội trưởng đội thị vệ ! Tuy thân phận là giả nhưng tình cảm ta hoàn toàn là thật ! Vì nàng không muốn làm thái tử phi nên ta mới nói như vậy ! Nàng phải tin ta !

Nước mắt nàng không kìm được , lăn dài trên khuôn mặt như thác chảy . Mắt đỏ hoe nhìn hắn cười :

- Tin chàng ? Không phải ta rất tin chàng sao ? Tin chàng nên mới mù quáng yêu chàng , mù quáng đồng ý làm nương tử của chàng ! Vậy đổi lại với sự tin tưởng ấy , chàng cho ta cái gì ? Tình cảm của ta để chàng đem ra đùa giỡn như vậy sao ? Chàng chơi vui chưa ? Dày vò trái tim ta đủ chưa ? Chàng nhìn ta trong bộ dạng như vậy chàng hài lòng chưa ?

Lý Khắc Minh nghẹn lời , không nói năng gì được chỉ có thể đứng nhìn nữ nhân mình yêu khóc . Hắn sai ... hắn lừa dối nàng ! Nhưng hắn không sai khi yêu nàng !

Uyển Nhã lấy tay quệt nước mắt cúi người vội vã :

- Xin Thái tử thứ lỗi ! Tiểu nữ mệt muốn nghỉ ngơi ! - vừa dứt câu liền chạy vào phòng đóng cửa lại không để người kia kịp phản ứng .

Vào được trong phòng , sức lực cuối cùng của nàng cũng hết . Nàng ngồi bên cửa , khóc lặng lẽ không một chút tiếng xụt xùi .

Lý Khắc Minh ở bên ngoài buồn bã , đi về phía cửa , nói :

- Ta biết nàng rất giận ta ! Nàng ghét ta cũng được , hận ta cũng được ! Nhưng phải tin ta ! Ta thật sự không có muốn lừa dối nàng . Ta yêu nàng ngay từ lần gặp mặt đầu tiên . Và cách duy nhất để tiếp cận với nàng là che giấu thân phận của ta! Ta yêu nàng là sự thật , không có chút giả dối ! Xin nàng tha thứ cho ta được không ?

Tạ Uyển Nhã nghe những lời của nam nhân bên ngoài , tim thắt lại khó thở từng nhịp . Chỉ là mới yêu chàng có một chút mà sao lại đau ? Nàng không phải đã tự nhủ rằng phải sống thật vui vẻ sao ? Sao nàng lại không cầm được nước mắt thế này ?

Cứ thế đáp lại lời Lý Khắc Minh cũng chỉ là tiếng lá bay ngoài trời . Hắn khẽ sờ tay vào cửa , mặt buồn mắt đờ đẫn giọng khàn :

- Ta sẽ chờ ! Chờ cho đến khi nàng chấp nhận ! Thê tử của ta sẽ chỉ có nàng ! Sau này ta làm hoàng thượng cũng sẽ chỉ mình nàng là hoàng hậu của ta !

Hắn khẽ cụp mắt , lấy lại vẻ lạnh lùng ban đầu từ từ rời đi . Cứ đi mỗi bước lại ngoáy lại mong sao có ai đó mở cửa ra nhìn hắn . Nhưng đi hết cả con đường cũng không thấy gì .

Uyển Nhã đau như thể có con dao vừa đâm thẳng vào tim nàng . Nước mắt thì vẫn cứ rơi , miệng vẫn mỉm cười . Rốt cuộc mẫu thân nàng nói đúng ! Trong cung này sẽ chẳng tin được ai ! Điều này rất đúng vì nàng vừa mới tin hắn không bao lâu giờ đây hắn lại lừa dối nàng !

Nàng chỉ muốn cùng hắn có một cuộc đời yên ổn , sẽ chỉ có nàng là nương tử của hắn ! Chỉ mình nàng được hắn yêu thương ! Nhưng là hoàng đế , có ai lại có một vợ ? Ở cái thời này thì chuyện đó là bất khả thi ! Nên bây giờ ... nàng biết trách ai ? Trách hắn là thái tử hay trách cha hắn lại là hoàng thượng ?

Cứ thế những suy nghĩ này đi qua đi lại trong lòng nàng mãi không nguôi . Khóc không biết thế nào lại thiếp đi ở một bên góc cửa .

----

- Bẩm Thái tử ! Tạ cô nương từ chiều đến giờ một hạt cơm một giọt nước cũng chưa đụng , cũng chưa ra khỏi Khanh Vân điện . - Phù công công nhìn Thái tử , ánh mắt cũng có phần buồn nhẹ . Theo hắn nhiều năm nhưng chưa khi nào thấy hắn buồn bã như vậy ! Cứ tưởng rằng khi biết hắn là Thái tử nàng sẽ vui mừng , đồng ý làm Thái tử phi không ngần ngại . Thế nhưng ai ngờ cơ sự lại ra nông nỗi này .

- Tại sao nàng chưa ăn ? Không ai báo cho nàng đến giờ ăn tối sao ? - Lý Khắc Minh nghe tin , lòng thập phần lo lắng . Giận hắn thì đánh hắn , hận hắn thì chém hắn sao lại phải hành hạ bản thân nàng như vậy ?

- Bẩm , đã có nô tì đến trước cửa gọi nhưng không có tiếng trả lời! Ngay khi nhận tin thần liền lập tức báo cho người!

Lý Khắc Minh lòng càng sôi sục , không nhẫn nhịn được bước nhanh . Hắn vừa bước vừa ra lệnh :

- Bảo Ngự Thiện phòng chuẩn bị đồ ăn bày lên phòng ta !

Chẳng mấy bước , hắn đã đứng trước mặt Khanh Vân cung . Hắn cố đập cửa gọi to :

- Nhã Nhi ! Tiểu Bảo Bối ! Nàng có ở trong đó không ? Mau trả lời ta đi ! Đây là hoàng lệnh !

Trong phòng vẫn không có tiếng trả lời . Hắn lấy một phàn sức đạp tung cửa ra , vào căn phòng thấy trống không . Quan sát kĩ mới thấy bên góc cửa có thân ảnh nhỏ đã ngất đi lúc nào . Không chần chừ một giây , hắn lao đến bên nàng ánh mắt lo lắng :

- Bảo Bối ! Nhã Nhi ! Nàng sao thế này ! Trả lời ta đi ! Đừng làm ta sợ !

Uyển Nhã vẫn bất động , trên khuôn mặt môi đã bạc màu vài phần khóe mắt còn đọng nước mắt .

Lý Khắc Minh ngay lập tức bế nàng , bước nhanh ra ngoài . Mặt hắn bây giờ khiến ai cũng khiếp sợ , nhìn chỉ muốn cách xa vài thước !

- Phù công công ! Mau gọi Thái y !

Lý Khắc Minh đặt nàng trên giường của hắn, khẽ cầm tay nàng luôn miệng gọi tên :

- Bảo Bối ! Nàng đừng dọa ta mau tỉnh lại đi!

- Nhã Nhi ! Ta xin lỗi ! Mau nói chuyện với ta đi !

- Tạ Uyển Nhã ! Ta hạ lệnh cho nàng mau tỉnh lại nói chuyện với ta ! Nàng có nghe không ?

Nàng vẫn nằm đấy , một phản ứng cũng không có . Đúng lúc ấy , Phù công công cùng Thái y tức tốc đi vào . Lý Khắc Minh đành sốt ruột lùi ra cho hắn xem bệnh .

Lòng hắn đếm từng giây từng khắc , nhìn chằm chằm vị thái y không rời . Một khắc sau , thái y quay ra cung kính bẩm báo :

- Bẩm Thái tử điện hạ , tiểu thư chỉ là nhất thời kích động , khóc nhiều gây khó khăn cho hô hấp nên mới ngất đi . Hiện giờ không sao rồi ạ ! Giờ sẽ đưa thuốc cho cung nữ sắc ! Ngài chỉ cần cho tiểu thư uống , tình trạng sẽ khá hơn !

Lý Khắc Minh sắc mặt cũng đỡ hơn . Nhìn Tạ Uyển Nhã lệnh cho mọi người lui ra . Tất cả cung nữ , thái giám cùng Thái ý ngay lập tức lui ra . Hắn từ từ đi đến bên nàng , ngồi xuống bên dưới giường để mặt hắn và nàng ngần nhau . Hắn nhân lúc nàng ngủ nói ra một mạch tâm sự :

- Nha đầu ngốc ! Nàng dọa bổn vương sợ đến chết rồi ! Có hận ta ra sao cũng đừng hành hạ bản thân chứ ! Nàng làm gì có lỗi ! Ta thật không đáng làm người để nàng yêu ! Để nàng xảy ra tình trạng như vậy là lỗi của ta . Nàng mau chóng khỏe lại được không ? Ta rất lo cho nàng . Nàng chính là báu vật duy nhất ta quý trọng hơn mọi thứ , là bảo bối số một trong tim ta ! Ta thừa nhận rằng đã lừa dối nàng nhưng nếu trách cũng là trách ta yêu nàng ngay từ lần đầu tiên . Cũng vì quá muốn có nàng bên cạnh , muốn chăm sóc lo lắng cho nàng nên mới vậy . Xin lỗi nàng ! Ta thực vô dụng . Nàng là nữ nhân duy nhất cho ta cảm giác này . làm ta không kiềm nén được mà .... Nếu được hãy cho ta cơ hội được không ? Ta sẽ làm tất cả vì nàng . Nàng nói nàng không muốn phu quân mình yêu người khác , ta liền có thể bỏ cả hậu cung vì nàng . Nàng nói nàng không muốn phu quân nàng làm Thái tử ta sẽ từ bỏ ngôi vị vì nàng , cũng nàng sống cuộc sống bình yên sau này ! Bảo bối , nàng cho ta cơ hội được không ?

Uyển Nhã nàng đã dậy từ lâu nhưng vẫn cố nhắm mắt nghe từng lời từng chữ Lý Khắc Minh nói . Rốt cuộc con gái cũng chỉ là con gái . Đã yêu thì có thể chấp nhận mọi lỗi lầm của đối phương . Nàng cũng vậy , nãy giờ nghe hắn nói , nước mắt nàng rơi lúc nào không biết . Nàng từ từ mở mắt , giọng rất bé , khó nghe vô cùng :

- Chàng muốn ép ta vào tội quyến rũ thái tử làm thái tử không lo việc nước sao ?

Lý Khắc Minh nghe âm thanh bé nhỏ kia , ngước lên nhìn nàng lòng mừng vui khôn xiết . Hắn nắm lấy tay nàng quýnh quáng :

- Nàng tỉnh rồi ? Có cảm thấy đau ở đâu không ? Có thấy mệt không có thấy đói không ? Để ta đi gọi đồ ăn !

Lý Khắc Minh dứt lời , xoay ra định đi lấy thức ăn thì nàng kéo tay lại , lắc đầu nguầy nguậy :

- Ta không ăn đâu ! Chàng đừng đi cho mất công .

Lý Khắc Minh hơi sững sờ , nàng là đã tha thứ cho hắn sao ?

- Được ! Không ăn bây giờ để tý nữa ăn cũng được ! Nàng còn mệt không ?

Uyển Nhã vẫn lắc đầu từ từ ngồi dậy tựa vào thành giường . Nàng nhìn hắn với cặp mắt giận hờn :

- Ta vẫn giận chàng ! Đừng tưởng ta đã tha thứ !

Lý Khắc Minh biết tâm tư nữ nhân kia rốt cuộc cũng đã chịu hiểu cho hắn . Hắn khẽ cười vuốt tóc nàng :

- Được ! Sau này sẽ khiến nàng hết giận !

Uyển Nhã cũng khẽ cười nhìn lại . Thôi thì ... thử nhảy hố một lần xem sao ! Đây sẽ là lần cuối nàng tin hắn , tin rằng hắn sẽ thực hiện lời hứa của mình là chỉ yêu mình nàng .

Lý Khắc Minh cười ấm áp , nắm tay nàng :

- Ta hứa ! Suốt đời sẽ chỉ có mình nàng . Và sau này khi ta lên ngôi , sẽ chỉ mình nàng là hoàng hậu của ta !

Uyển Nhã vốn tỏ ra cứng rắn , nghe lời nói này tim bỗng mềm nhũn ra . Không kịp phản ứng bị hắn kéo vào lòng , ôm chặt :

- Tin tưởng ta được không ? Ta sẽ chỉ có mình nàng trong tim !

Uyển Nhã cũng không do dự , vòng tay ôm hắn giọng độc tài :

- Được ! Ta tin ! Vì chàng là của mình ta

Hai người cứ thế ôm nhau trong lòng đầy hạnh phúc . Hắn tuyệt đối sẽ không để ai động đến nàng , sẽ không để ai có cơ hội tổn thương nàng !

---

- Sao rồi ? Nhã Nhi ? Con đã suy nghĩ về chuyện nhận chức Thái tử phi chưa ? - Thái hậu ngồi bên giường , nhìn nàng ân cần . Bà cũng vừa mới hay tin liền tức tốc chạy đến đây .

- Nãi nãi ! Dù nàng có không muốn cũng bị con ép cho đồng ý rồi ! Giờ nàng là cháu của nãi nãi rồi đó ! - Khắc Minh đứng một bên lên tiếng trả lời hộ nữ nhân e thẹn kia .

Thái hậu nghe chữ đồng ý vô cùng mừng rỡ , nở nụ cười mãn nguyện quay sang xác nhận phía nàng :

- Nhã Nhi ... Minh nhi không bịa đặt đúng không ? Con có thực là đồng ý với nó không ?

Uyển Nhã nhìn gương mặt phúc hậu của bà , mỉm cười gật đầu :

- Đúng thế ạ ! Nhưng .... người có thể cho Nhã Nhi về phủ không ? Nhã Nhi rất nhớ cha mẹ !

Thái hậu vui mừng khôn xiết , đáp ứng ngay yêu cầu của nàng:

- Được chứ ! Con còn phải về phủ để làm lễ cưới nữa chứ ! Ta sẽ làm cho các con một đám hỏi thật linh đình !

Uyển Nhã vốn không có ý đó , quay sang muốn cầu cứu nam nhân kia . Ai ngờ còn bị phản bội :

- Thái hậu ! Người mau kêu Phụ hoàng ban hôn đi ! Không kéo Thái tử phi sẽ như một con chim bay mất thôi !

Nghe lời của cháu trai , Thái hậu thừa hiểu nàng là người đặc biệt với nó . Cháu trai bà từ trước đến nay chưa đối với nữ nhân nào si mê như thế này .

- Tất nhiên rồi ! Nội trong vòng tháng này , Nhã Nhi nhất định trở thành Thái tử phi ! Bây giờ ta sẽ đến Giao Thái điện , bảo hoàng thượng ban hôn ngay lập tức . Hai đứa nghỉ đi nha !

Thái hậu nói là làm , ngay lập tức bước vội đi . Nhanh đến mức nàng còn không kịp hành lễ . Sau khi bóng Thái hậu khuất hẳn , nàng ra tiếng trách mắng :

- Chàng nói cái gì mà ban hôn chứ ! Sao lại vội thế ? Mẹ ta ... phải làm sao? Bà vốn không muốn ta làm Thái tử phi nay lại nghe tin này hẳn sẽ rất sốc ! Ta ....

- Tại sao không muốn nàng làn Thái tử phi ? Vì có ác cảm với ta sao ? - Lý Khắc Minh ngồi bên nàng , nhìn thẳng vào mắt nàng .

- Không phải ! Bà nói chốn hậu cung nhất định rất thâm độc ! Không muốn ta bị cuốn vào đó ! Ta cũng thế ! Không muốn nhúng vào hậu cung một chút nào ! - Tạ Uyển Nhã kéo tay Khắc Minh , chọc tay hắn một hồi mới ngẩng lên .

Nhìn thấy nam tử kia nhìn mình không chớp mắt , bất giác hỏi :

- Này! Chàng có nghe ta nói không ?

Hắn nắm lấy tay nàng , cất vào trong lòng miệng bá đạo :

- Mẹ nàng và nàng không muốn tranh giành hậu cung . Vậy được ! Ta liền đem hủy hậu cung đi !

- Đừng ! Chàng làm vậy mấy vị cô nương kia phải làm sao chứ ! Hoàng cung rộng lớn vậy , cứ để họ sống ở đây cũng được ! - Nói đến đây xà vào lòng ai đó lấy lòng - Chỉ cần biết trong lòng chàng có ta và chỉ ta ! Thế là đủ ! Còn việc mẫu thân ta , ta sẽ xin người !

Lý Khắc Minh ôm thân hình bé nhỏ vào lòng , cưng chiều :

- Được ! Ta theo nàng hết! Nhưng phải nhớ rõ : lòng ta chỉ có nàng thôi !

--------

Tối nay ra chương 14 nha :* mấy bạn nhớ đọc đó! Yêu yêu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.