Sẽ Chỉ Mình Nàng Là Hoàng Hậu Của Ta

Chương 44: Chương 44: Quên Nó Đi




- Nương nương chỉ là mới sảy thai , thân thể yếu ớt . Nay tâm lý không ổn định nên mới ngất đi . Sau này chỉ cần an dưỡng cho khỏe lại là sẽ trở lại bình thường thôi . 

Đại phu trả lời hắn xong , theo lệnh hắn lui xuống . Kim Ngân nhìn vẻ mặt của Lý Khắc Minh , tự hiểu ý sai hết người hầu lui ra ngoài . Kim Ngân đến gần hắn , lễ phép hỏi :

- Thưa Thái tử , người có cần nô tỳ ở lại chăm sóc cho nương nương không ạ ?

Lý Khắc Minh không nói gì , chỉ im lặng nhìn người sắc mặt yếu ớt trên giường . Lát sau , hắn dơ tay bảo Kim Ngân lui xuống . Hắn từ từ đến gần chậu nước đã được chuẩn bị sẵn , vén tay áo nhấn khăn . Lý Khắc Minh vén tóc cho nàng , cẩn thận tỉ mỉ lau mặt nàng . 

Chợt tay nàng dơ lên , chạm vào tay hắn . Lý Khắc Minh hướng ánh mắt nhìn nàng trầm ngâm . Còn nàng thì mỉm cười nhẹ nhàng :

- Sao thế ? Sao Thái tử hàng ngày mạnh mẽ kiên cường trên chiến trường lại yếu đuối thế này ?

Ánh mắt Lý Khắc Minh đượm buồn nhìn nàng . Hắn ngập ngừng bảo :

- Gươm đao kiếm cung ta chẳng sợ . Chỉ sợ nàng khổ đau . Thương đau đổ máu cũng chẳng sao . Chỉ sợ nàng đổ bệnh . Ta mất tất cả cũng chả sao , chỉ sợ là mất nàng mãi mãi ! 

Nghe mấy câu nói của hắn , Tạ Uyển Nhã cười nhẹ . Đôi mày thanh thoát bỗng nhíu lại , cố tó ra khó chịu :

- Đừng nói mấy lời gở , chẳng phải ta vẫn ở bên chàng sao ?

Hai nụ cười cùng nở nhìn nhau . Hạnh phúc thì ai mà chả muốn có . Thế nhưng đến khi trải qua nỗi đau để đến với hạnh phúc thì lại có rất nhiều người từ bỏ .  

Con người ta chỉ muốn hưởng thụ mà chẳng bao giờ muốn phải đánh đổi thứ gì . Cũng như chẳng ai biết được muốn đánh đổi hạnh phúc thì trước hết phải trải qua đau khổ . 

Cơn mưa ngoài trời chợt đến , cả 2 người họ đều ngước ra ngoài hiên . Trong phút chốc cùng buông ra một lời :

- Trời mưa rồi ! 

Cả Lý Khắc Minh và nàng đều cười . Hắn nhìn nàng đăm chiêu hỏi :

- Nàng có muốn cùng ngắm mưa không ?

Uyển Nhã cũng chẳng nghĩ ngợi gì , chỉ theo phản xạ mà gật đầu . 

---

- Nhã Nhã ? Nàng có thích mưa không ?

Nàng đứng cạnh hắn , mỉm cười đưa tay đùa nghịch giọt nước mưa :

- Có ! Vì mưa rất thất thường , nó thích đến thì đến thích đi sẽ đi . Cũng như con người của ta vậy . Vả lại mưa giúp người ta che giấu nỗi buồn rất tốt . Khi khóc trong mưa sẽ chẳng ai biết rằng mình đang khóc và cũng chẳng ai biết nước mắt mình nhiều ra sao .

Lý Khắc Minh nhìn nàng :

- Vậy ta rất ghét mưa rồi ! 

- Tại sao ?

- Vì mưa đã che giấu nỗi buồn của nàng , khiến ta không thể nào nhìn thấy được . Nó che giấu nước mắt của nàng , làm ta không biết nàng đang tổn thương ra sao .Nàng bĩu môi , chăm chú nhìn khung cảnh ngoài kia . Mặc dù vào cung lâu rồi nhưng không ngờ quang cảnh trên tháp Nam Long lại đẹp đến thế . Nàng tự hỏi rằng tại sao ở dưới chân tháp lại có biển cấm vào . Phong cảnh đẹp như vậy sao không để cho mọi người cùng ngắm ?

Dường như hiểu nàng đang muốn hỏi gì . Hắn trả lời ngay :

- Đây là nơi vị Chu Nga - Hoàng hậu đầu tiên bị hại chết . Bà bị hãm hại , vì không muốn bị làm nhục lên bà đã reo mình xuống tại nơi đây . Bà cũng là người nữ nhân đầu tiên mà cha ta yêu say đắm . 

Uyển Nhã nghe xong gật gật :

- Hóa ra chàng và cha chàng đều giống nhau ở điểm chung tình . Nhưng ... cha chàng có 2 người nữ nhân . Chắc ... chàng sẽ không biến ta thành người đầu tiên như hoàng hậu Chu Nga chứ ? 

Hắn vòng tay từ đằng sau ôm lấy nàng , cười :

- Làm gì có chuyện đó ? Ai cho phép nàng thoát khỏi ta chứ ? Đời này ta đã định rồi ! Nàng là của mình ta . Còn ta ... cũng sẽ chỉ có mình nàng ! 

Uyển Nhã chỉ cười , lòng vui vẻ mãn nguyện . Ở bên hắn lâu như vậy , mấy lời này sớm đã quen rồi ! 

Tay Lý Khắc Minh cúi đầu xuống , thơm một cái thật nhẹ lên trán nàng rồi xoa xoa :

- Những kí ức không đẹp ấy ... xóa nó đi ! Đừng nhớ nữa ! 

Nàng vẫn nhớ động tác này là động tác hắn vẫn làm khi nàng gặp chuyện buồn . Uyển Nhã gật gật đồng ý . Hai người ôm nhau , hạnh phúc nhìn những hạt mưa rơi ngoài kia . 

Uyển Nhã thật sự không biết rằng hạnh phúc này nó sẽ kéo dài được bao lâu . Chỉ cầu mong nó sẽ mãi yên bình như lúc này . Vậy là đủ .

---

- Nương nương ? Tình hình người cũng đỡ hơn rồi . Nô tì muốn xin người một chuyện được không ạ ?

Uyển Nhã đang hì hục viết chữ nghe Kim Ngân hỏi thì lơ đãng trả lời :

- Được ! Em cứ nói đi ! 

Kim Ngân có phần lưỡng lự , nhìn Chấn Phong bên cạnh . Biết là Kim Ngân ngại nên Chấn Phong cho người lui xuống hết . Tạ Uyển Nhã đang viết chợt ngừng lại , nhìn hai người bằng ánh mắt kì lạ :

- Sao thế ? Có gì cứ nói đi ! Chúng ta đều là người một nhà cả ! 

Tức thời , Kim Ngân và Chấn Phong đều đồng loạt quỳ xuống :

- Nương nương ! Xin người cho phép chúng thần xuất cung . Kim Ngân ... nàng ấy có thai rồi ! 

Nét bút trên giấy của Tạ Uyển Nhã chợt dừng lại tròn mắt nhìn Chấn Phong và Kim Ngân . Sau vài giây nhanh chóng đỡ Kim Ngân cùng hắn đứng dậy , đưa Kim Ngân về phía giường , vui vẻ hỏi :

- Kim Ngân ? Em thật sự có thai rồi ? Từ bao giờ vậy ?

Thái độ Kim Ngân vẫn có phần ngại ngùng , ấp úng :

- Thưa nương nương , ... nô tì chỉ vừa mới biết . Nhưng thấy nương nương thể trạng không tốt nên mới không nói ra . 

- Tại sao em không nói sớm chứ ? Chuyện này là chuyện vui mà ? Nhưng hai người thật sự sẽ xuất cung sao ? Tại sao không ở đây ?Chấn Phong cũng rất khó xử . Nhưng vì an toàn cho con và cũng là an toàn cho nương tử mình nên hắn không ngại ngùng nói ra :

- Thật ra ... nơi thâm cung rất nguy hiểm nương nương . Chuyện cung nữ xưa nay hãm hại lẫn nhau không phải không có . Với lại Kim Ngân đang mang thai , hoạt động sẽ không được tiện . Nên ..

Uyển Nhã hiểu ý , cũng không hỏi thêm . Chẳng cần suy nghĩ , nàng gật đầu đồng ý ngay :

- Được chứ ! Nếu là vì sự an toàn của đứa bé và Kim Ngân ta hoàn toàn đồng ý ! 

Kim Ngân trong lòng còn vướng bận , cầm tay nàng hỏi :

- Nương nương ? Không phải nương nương nói nếu không có nô tỳ sẽ rất cô đơn sao ? Sao giờ lại đồng ý nhanh như vậy ?

- Trước đây cũng như bây giờ , nếu em ra đi ta sẽ rất cô đơn . Nhưng trước kia là khi em chưa mang thai . Ta hiểu mà ! Mẹ nào mà chẳng muốn tốt cho con ? Ở trong cung này đúng là rất nguy hiểm , không thể ở lâu được . Em ra ngoài đó cũng tốt ! Có thể bảo vệ an toàn cho cả mình và đứa bé rồi ! 

- Nhưng .. nếu nô tì đi .. ai sẽ chăm sóc cho nương nương đây ?

- Không sao ! Hạ cung nữ cũng rất chu đáo ! Dạo gần đây ta cũng thân với cô ấy hơn rồi ! Em đó ! Ra ngoài đó ráng dưỡng thai cho tốt . Ta không thể làm bà mẹ tốt nhưng em thì có thể ! Ở ngoài đó , nếu có gì thiếu thốn thì cứ nói với ta ! Ta sẽ sai người mang đến ! 

Khóe mắt Kim Ngân cảm động , biết ơn nhìn nàng . Uyển Nhã lại quay sang hỏi Chấn Phong :

- Thế chỗ ở sao rồi ? Các ngươi đã có chỗ ở chưa ?

- Về chuyện chỗ ở thần đã lo ổn thỏa rồi thưa nương nương ! Chúng thần tìm được một căn nhà nằm ngoài kinh thành . Tuy nhỏ bé nhưng cũng đầy đủ an toàn . 

- Ừ vậy đi ! Ta sẽ bảo Thái tử mang thêm một số thứ đơn giản cho các ngươi . Còn ... trước khi đi ta sẽ đưa cho các ngươi một ít tiền của , lấy vốn đó mà làm ăn ! 

- Nương nương ? Người tốt với nô tì quá rồi ! 

- Em đó ! Ta coi em như người trong nhà . Con em cũng là con ta ! Em nhớ chăm sóc cho nó ! Nếu nó có chuyện gì ta sẽ hỏi tội em đó ! 

Cuộc nói chuyện giữa ba người diễn ra vui vẻ . Đâu đó , trong thâm tâm nàng vẫn thường nghĩ : Nếu người ta có thể có được hạnh phúc , tại sao chúng ta lại không thể chúc phúc ? Cứ mãi giữ cái lòng đố kị không thôi thì hạnh phúc muốn giữ cũng chẳng giữ được .

----

Lý Khắc Minh trở về Nguyệt Hà điện trời cũng đã sẩm tối . Bước vào cung thấy một người con gái đang ngủ gật trên bàn bèn lại gần xem . 

Tạ Uyển Nhã mấy hôm nay chăm chỉ luyện chữ vì muốn hòa nhập với người ở đây , bây giờ cũng đã rất tiến bộ . Cả buổi chiều , nàng cứ vò hết tờ giấy này đến tờ giấy kia viết mãi mới xong được một tờ hoàn chỉnh . Cũng giống như tiết Văn ở thời cổ đại , nàng như bị chuốc thuốc mê gục xuống ngủ say không biết trời đất là gì .

Lý Khắc Minh cho người lui xuống hết , còn mình thì nhẹ nhàng lấy tờ giấy dưới tay nàng lên xem . Trong giấy chỉ vỏn vẹn có 4 câu thơ :

 Âm tinh thử luân hoặc,

 Khứ khứ bất túc quan. 

Ưu lai kỳ như hà ,

Thê sảng tồi tâm can.  

( có nghĩa là : Trăng vốn thường đa cảm 

Lặn dần vào trong đêm 

Lo phiền đến như thế 

Xót xa nẫu ruột gan )

Thấy nàng viết mấy dòng thơ tâm trạng này , không hiểu sao hắn lại bật cười . Tiếng cười của hắn bất giác làm nàng giật mình tỉnh dậy . Đôi mắt mơ màng nhìn hắn , hai tay dụi dụi :

- Ớ ? Chàng về lúc nào thế ? Sao không gọi ta dậy ?

- Không có gì ! Chỉ là không muốn đánh thức nàng ! 

Thấy hắn nhìn chăm chú tờ giấy của mình , nàng ngáp ngắn ngáp dài hỏi :

- Chỉ là bốn câu thơ , có gì mà chàng nhìn kĩ thế ? 

- Nàng viết bốn câu này ... là có ý gì ? Tại sao bao nhiêu câu lại không chọn lại chọn thơ này ?

Trong đầu Uyển Nhã như sét đánh . Thật ra chỉ là chọn bừa chứ có ngụ ý gì đâu ?

- Thì thấy Thái tử nhà ta tĩnh lặng như trăng suốt ngày phiền muộn . Vừa hay nhìn thấy câu thơ này thì ta ghi vào thôi ! 

- Vậy là viết cho ta !?

- Đúng ... đúng ! 

- Vậy thì được ! Ta còn tưởng nàng vẽ cái biểu tượng này cho ai ! 

Mắt Uyển Nhã ngó xuống tờ giấy . Thì ra cái hắn nói là hình trái tim mà nàng đã vẽ cho hắn . Nam tử này ... vì có mỗi hình đó mà tra hỏi nàng ! 

- À phải rồi ! Ta cho phép Kim Ngân và Chấn Phong xuất cung rồi ! Chàng không phản đối chứ ?

- Nàng muốn thì ai xuất ai nhập cũng được ! Nhưng sao lại cho 2 người họ xuất cung ?

- Kim Ngân em ấy có thai rồi ! Hai người họ xin ta cho họ ra ngoài cung ! Ta cũng đã hứa làm mẹ hai cho đứa bé đó ! Vậy nên ... chàng chuẩn bị ít đồ rồi chuyển ra cho họ ... ? Nha ! 

Lý Khắc Minh liếc nàng , mặt chán nản :

- Cũng được ! Họ có thai rồi ! Còn ta thì đang chờ ! 

Thấy hắn đi về phía mình , nàng nghi ngờ hỏi :

- Chờ gì ?

Lý Khắc Minh ghé vào tai nàng , giọng háo sắc :

- Chờ nàng khỏe lại để sinh con cho ta ! 

Vừa nói xong liền nhấc bổng nàng lên :

- Nhưng giờ ... phu nhân bệnh rồi ! Chưa khỏe ! Chờ thêm cũng được ! 

- Vậy chàng bế ta làm cái gì ?

- Đi tắm ! Mặt nàng bẩn hết rồi ! 

Nàng còn chưa kịp phản đối đã bị hắn bế đi . Đúng là ... cứ tưởng gả cho một tên lãnh khốc vô tình , sẽ được yên ổn tới già . Ai ngờ ... là sói đội nốt cừu mà ! 

----

#le : Bật nhạc lên cùng nghe nhé :* 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.