Sẽ Chỉ Mình Nàng Là Hoàng Hậu Của Ta

Chương 52: Chương 52: Rốt cuộc cũng gặp lại




Kim Ngân từ trong nhà bếp đi ra , thấy Lý Khắc Minh đang đứng đó thì ngạc nhiên vô cùng , miệng cất tiếng gọi Chấn Phong :

- Chấn Phong ! Chàng mau ra xem có ai đến này ! 

Sau tiếng gọi , Chấn Phong lớn giọng vọng từ trong bếp ra :

- Được ! Đến đây ! 

Kim Ngân gượng gạo nở nụ cười với Lý Khắc Minh . Đã lâu ngày không gặp , hắn đúng là lạnh lùng hơn rồi . 

- Hoàng thượng ! Sao hôm nay lại rảnh rỗi ghé qua đây vậy ? 

Lúc lướt qua Lý Tước , Kim Ngân có nói nhỏ :

- Uyển Nhã hôm nay lên đường về phủ rồi ! 

Lý Tước nghe có vẻ hiểu ra vấn đề . Thường thường cứ tầm 1 tháng gì đó là nàng lại trở về thăm cha mẹ . Năm năm trước , Tạ phu nhân đã cực kì suy sụp vì mất đi đứa con gái . Nhưng sau đó một thời gian ngắn , bà được Lý Tước báo tin , đã nhanh chóng cùng Tạ lão gia khởi hành đến Tam Xuyên . Gặp được nhau nhưng chả bên nhau được bao lâu . Cha mẹ nàng rất yêu thương nàng , nghe nàng nói nàng không muốn ở lại trong cung nữa cũng gấp rút trở về phủ , sợ sẽ làm phiền nàng . Nhưng nàng cứ mỗi tháng lại về thăm họ một lần , dù gì họ cũng đã mất Tạ Quang Thiếu rồi ! Nàng không nỡ nhìn họ cứ cô đơn như vậy .

Kim Ngân mới Lý Khắc Minh ngồi xuống chiếc bàn gần cửa sổ còn mình đi lấy nước . Hắn nhìn vào hai đứa bé đang núp sau Lý Tước , hỏi :

- Hai đứa bé này là con của Kim Ngân và Chấn Phong sao ? 

Lý Tước còn chưa kịp trả lời , Tiểu An đã đứng ra dõng dạc lên tiếng :

- Đúng vậy ! Con và muội là con của mẹ Tô Hoa nữa . 

Mày của Lý Khắc Minh chau lại , nhìn cô bé :

- Mẹ Tô Hoa ?

Cái tên Tô Hoa này khi nhắc đến giống như quét lại một phần ký ức của Lý Khắc Minh về nàng . Đã có lần vu vơ , hắn hỏi nàng rằng nếu sau này sinh con nàng sẽ đặt tên con là gì . Nàng trả lời hắn rằng con trai sẽ đặt Lý Hàn còn con gái sẽ đặt Lý Tô Hoa . Có lẽ nào đây chỉ là sự trùng hợp ? 

Kim Ngân bước ra , tình cờ nghe thấy lời nói của bé Tiểu Hạ mới đánh trống lảng đi :

- À ! Là hàng xóm nhà ta thôi ! Quán ăn này cũng là của cô ấy . Nhưng mà bây giờ cô ấy đi vắng rồi ! - nói rồi Kim Ngân lại nhìn Tiểu An và Tiểu Hạ , giọng đầy âu yếm - Hai con ra ngoài chơi với Lý thúc thúc đi . Cha mẹ có chuyện muốn nói với Điện hạ . 

Hai đứa bé này từ ngày còn bé đã qua lại với Lý Tước , được Lý Tước kể về Lý Khắc Minh rất rất nhiều . Cũng có lần chúng được nhìn thấy Lý Khắc Minh , nhưng chúng chỉ được nhìn từ xa chứ không được lại gần . Ấn tượng của chúng về Hoàng thượng qua lời kể của mọi người rất tốt , kể cả là lời của Uyển Nhã . Nhưng chúng thì lại nghĩ hơi khác . Vì cứ mỗi khi có ai nhắc đến Hoàng thượng là mẹ Tô Hoa của chúng lại lủi thủi khóc một mình  . Trong đầu óc của chúng , chúng nghĩ là Hoàng thượng đang bắt nạt mẹ chúng . 

Suy nghĩ là thế nhưng đứng trước một người với vị thế cao cao thượng tại , chúng vẫn rất nhút nhát hay nói cách khác là sợ hãi . Nghe mẹ nói Lý thúc thúc sẽ cho đi chơi , đương nhiên chúng vui vẻ đồng ý . Lý Tước thấy mình ở đây cũng chẳng làm gì nên chiều ý tụi nhỏ , dẫn chúng ra ngoài chơi .Chấn Phong cũng từ đó đi ra , còn mang theo cả bát cháo ra nữa , giọng điệu vui vẻ :

- Ra rồi ! Ra rồi ! 

Lý Khắc Minh nhìn Chấn Phong hồi trước cầm kiếm đánh giặc là thế mà giờ lại trong bếp lủi thủi nấu cháo , nghĩ đến là thấy buồn cười :

- Chấn Phong ? Cháo là do ngươi làm à ? 

Chấn Phong có vẻ không ngờ được vị khách mà Kim Ngân nói là Lý Khắc Minh . Bê tô cháo trên tay , Chấn Phong có vẻ lưỡng lự . Lỡ như ăn được , Lý Khắc Minh nhớ lại mùi vị mà Tạ Uyển Nhã vẫn hay nấu thì lớn chuyện rồi . 

Hắn cười gượng gạo ,xoay người định bê tô cháo vào :

- Đúng vậy là ta nấu ! Cho nên điện hạ , tốt hơn người đừng ăn ....

- Không ! Cháo ngươi nấu đương nhiên ta phải ăn thử rồi . Mang lại đây đi . 

Cả Kim Ngân và Chấn Phong đều ngơ ngẩn nhìn nhau . Mãi một lúc sau , hắn mới đặt tô cháo xuống bàn . Lý Khắc Minh chăm chú nhìn bát cháo trong khi đó 2 người bên cạnh thì cãi nhau không một tiếng động :

- Chàng làm cái gì thế ? Sao lại mang cháo ra ?

- Ta đâu có biết là Điện hạ đến ? Tại sao nàng không nhắc ta ? 

- Tự dưng chàng mang cháo ra làm gì ? Có ai nhờ mang ra đâu ?

- Ai đề ra luật khách đến nhà thì phải mới cháo ? 

Mỗi người một lời , cãi nhau xong đành đưa mắt chăm chú nhìn vào hành động của Lý Khắc Minh . Thía cháo vừa đưa đến miệng , Lý Khắc Minh chợt cảm thấy những ánh mắt là lạ đang nhìn mình . Ngước lên thấy hai người nhìn mình như thể mình là vật thể lạ vậy :

- Hai người nhìn cái gì vậy ? Không nỡ để ta ăn sao ? 

Cả hai người phía đối diện đều xua tay cười cười :

- Không không ! 

Chờ đến lúc Lý Khắc Minh ăn thìa cháo đầu tiên , ý thức hắn như thể bùng nổ vậy . Chính là cái mùi vị khi xưa hắn vẫn thường ăn . Chính là mùi cháo thân quen mà nàng vẫn hay nấu . Tô cháo này ... chính là nàng nấu . Hai người này nói tiệm ăn này là người hàng xóm làm chủ . Vậy có khi nào người đó là nàng không ?

Hắn trầm giọng nhìn hai người kia , đôi mắt có vài phần xúc động :

- Người hàng xóm mấy ngươi nói ... đang ở đâu ?

Nhìn vào ánh mắt đầy tâm tình của hắn , cả hai người đều nhất thời bối rối , không cất được tiếng nói . Hắn nhìn tô cháo , ánh mắt đượm buồn , giọng nói thậm chí còn run run :

- Cầu xin mấy người nói cho ta biết ! Đó có phải nàng không ? Là nàng đúng không ? 

---

Tạ Uyển Nhã ngồi trong phủ nhìn mẹ mình , ánh mắt ngờ vực :

- Vậy là con còn một người ca ca đã mất cách đây 24 năm trước sao mẹ ?

Mẹ nàng ánh mắt đượm buồn , không kìm nén được xúc động :

- Ừ ! Năm đó mẹ sinh đôi Quang Thiếu và Quang Minh , nhưng hai đứa nó khuôn mặt lại không hề giống nhau . Chúng chỉ có điểm chung ở chỗ trên cổ bên trái có một vết bớt  hình ngôi sao màu đỏ . Giờ Quang Minh chết rồi , số phận cũng đưa Quang Thiếu ra khỏi mẹ nữa . Mẹ chỉ còn có mình con thôi . Nhìn nước mắt bà rơi , thâm tâm Uyển Nhã cũng co rút lại . Liệu suy đoán của nàng có đúng không ? Có phải Lý Tước chính là huynh trưởng của nàng không ? 

Nàng đến bê Tạ phu nhân , ngồi xuống cạnh bà , hỏi nhẹ nhàng :

- Mẹ ! Có khi nào Quang Minh huynh còn sống không ?

Mẹ Uyển Nhã nhìn nàng bằng đôi mắt đỏ hoe , tâm sự :

- Ta làm mẹ mà ngay cả mặt con mình cũng không biết . Năm đó , ngày ta sinh ra 2 huynh của con , có một phù thủy nói hai huynh con sinh vào giờ xấu , cần đưa lên chùa làm phép . Cha con lập tức cho người cẩn thận đưa hai huynh con lên núi . Sau đó , khi sức khỏe ta hồi phục muốn nhanh chóng đón hai huynh con về thì mới nghe tin , Quang Minh huynh của con đã mất vì sức khỏe yếu . Hôm đó , ôm đứa trẻ lạnh ngắt trong tay , ta vẫn cảm thấy có lỗi ! Cho đến giờ lòng vẫn không thôi day dứt . 

Nàng ôm mẹ mình vào lòng , không dám nói về suy nghĩ của mình . Chuyện còn chưa chắc chắn , cho bà hy vọng sẽ không có ích lợi gì cả . 

Đúng lúc một giai nhân đi vào , tay cầm trên tay một con chim bồ câu , báo :

- Bẩm tiểu thư ! Có thư gửi cho người .

Uyển Nhã buông mẹ mình ra , tiến về phía chỗ người giai nhân , nhận lấy con chim bồ câu rồi cho anh ta lui xuống . Rút mảnh giấy ở dưới chân chim ra, trong đó có dòng chữ : “ Uyển Nhã ! Người làng kế bên không xong rồi ! Mau về đi ! “

Nàng chợt nhớ ra , đại dịch bùng phát , nàng chưa khắc phục mà đã chạy đến đây , đúng là vô tâm rồi . Nàng lấy vội chiếc áo choàng vắt trên ghế , vừa mặc vừa nhìn mẹ mình :

- Mẹ ! Con có việc phải đi rồi ! Khi khác con lại về thăm cha mẹ sau ! 

Khi nàng vừa quay bước đi , Tạ phu nhân gọi lại hỏi :

- Uyển Nhã ! Con không định quay lại với Điện hạ sao ? Chẳng phải con biết được tấm lòng thật sự của người rồi mà ? 

Bước chân nàng khựng lại , trong lòng có phần lưỡng lự . Nàng quay lại nhìn mẹ , nở nụ cười nhẹ nhàng :

- Con sẽ trở về với chàng , nhưng ... còn một chuyện con phải xác minh đã ! 

Quả thật , nếu Lý Tước không phải huynh trưởng của nàng , nàng sẽ không tài nào để lương tâm mình cho phép mình quay lại với Lý Khắc MInh . Nàng nợ Lý Tước quá nhiều ! 

---

Do kĩ thuật cưỡi ngựa của nàng tốt nên buổi chiều đã có thể về đến nhà rồi . Quán ăn hôm nay vắng khách , có vẻ như Kim Ngân và Chấn Phong đã chạy sang làng bên xem xét tình hình ra sao rồi . Uyển Nhã buộc ngựa vào cột phía sau nhà sau đó từ cửa sau , bước thẳng vào phòng đựng thuốc của mình . Nàng cho những dược liệu hôm qua vừa lấy được , cẩn thận phân loại ra từng  thứ một . Nàng cất tiếng gọi :

- Lý Tước , Lý Tước ! Huynh ở đâu ? Có thể ra đây muội nhờ tý không ? 

Lý Tước vừa mới dỗ được Tiểu An và Tiểu Hạ ngủ , nghe tiếng nàng vội vàng chạy ra :

- Suỵt ! Suỵt ! Nhỏ thôi ! Hai bạn nhỏ ấy khó khăn lắm mới ngủ được mà ! 

Nàng cười tươi nhìn Lý Tước , buộc tay nải và tư trang vác lên người , bảo :- Muội sang làng bên trị bệnh cho họ, chắc mấy hôm mới về . Nếu huynh có việc gì gấp , có thể đóng quán ăn rồi gửi Tiểu An và Tiểu Hạ cho bác Tư bên cạnh . Còn nếu không huynh chỉ cần trông bọn nhóc thôi . Quán ăn tạm thời đóng của đi ! Dù sao nguyên liệu cũng sắp hết mà ta chưa kịp mua ! 

Lý Tước vẫn không hề biết chuyện giữa 3 người hồi sáng nói chuyện . Lúc hắn dẫn 2 đứa trẻ về , đã thấy Lý Khắc Minh rời khỏi đó , nói đi tìm Từ Phi . Sau đó 2 vợ chồng nhà kia cũng lần lượt lên đường sang làng bên , nói là xem xét tình hình trong lúc chờ nàng về .  x

Hắn chợt nghĩ về Tô Hạ . Chuyến này hắn đi lâu như vậy , sợ Tô Hạ lo lắng bất an . Hắn quay sang nhìn nàng bảo :

- Uyển Nhã ? Hay ta dắt Tiểu An và Tiểu Hạ về phủ ta chơi mấy hôm nhé ! Đằng nào chúng nó cũng lớn rồi ! Cho tụi nó đến  phủ sau này sẽ quen hơn . 

- Được thôi ! Ta sẽ bảo lại với Kim Ngân và Chấn Phong ! 

Nàng đi qua Lý Tước , rồi chợt nhớ lại chuyện sáng nay nàng nói với mẹ thì chạy vào gần sát hắn , hạ giọng :

- Lý Tước ! Huynh cúi xuống muội bảo ! 

Lý Tước cũng chiều theo ý nàng , nàng bảo cúi hắn sẽ cúi . Lúc hắn cúi xuống , nàng tranh thủ lấy ánh sáng từ đèn dầu , nhìn kĩ trong cổ hắn . Thực sự ... thực sự có vết bớt hình ngôi sao . Nàng vui sướng giống như vỡ òa lên vậy . Nàng cứ nhìn vết đó , cười mãn nguyện . 

Nhìn nàng cứ nhìn cổ mình rồi cười cười , Lý Tước lấy làm lạ . Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt cổ quái , hỏi :

- Muội làm cái gì thế ? 

Tạ Uyển Nhã chợt nhớ ra , cách xa hắn ra một tiếng , lúng túng giải thích :

- À .. à thực ra cũng không có  gì ! Không có gì ! 

Tránh để hắn thắc mắc , nàng chạy đi , đánh trống lảng :

- Muội đi đây ! Khi khác gặp lại huynh sau ! Nhớ chăm sóc tốt cho Tiểu An và Tiểu Hạ đấy ! 

Lý Tước cũng giơ tay lên chào , đáp “ Ừ ! “ một tiếng . 

---

Lúc Tạ Uyển Nhã sang đến làng bên cạnh , tâm trạng từ vui bỗng chuyển sang thương cảm . Nàng bước vào làng , đâu đâu cũng mùi bệnh tật . Làng này lấy nước từ ngọn suối chảy dài , không biết bắt nguồn từ đâu nên rất hay gặp nạn bệnh . Theo bản năng , làng vào ngôi đình to lớn giữa làng . 

Quả thật , Kim Ngân và Chấn Phong đang tất bật ở đó , loay hoay khám cho mọi người . Nàng chạy đến , bỏ tay nải sang một bên , giọng sốt sắng :

- Những người ở đây sao rồi ? Có ảnh hưởng đến sức khỏe nhiều không ? Còn chịu đựng được lâu nữa không ? 

Kim Ngân đang bắt mạch cho một người phụ nữ , nhìn thấy nàng tỏ vẻ trách mắng :

- Sao người bây giờ mới đến chứ ? Người mau vào căn phòng bên trong đi ! Có một bệnh nhân nguy kịch lắm rồi ! 

Nghe đến 2 chữ nguy kịch , Uyển Nhã nhanh nhảu chạy đi ngay . Lúc nàng đi rồi , Chấn Phong với Kim Ngân mới ngồi bàn lại với nhau :

- Chàng nghĩ nương nương người liệu có giận ta không ? 

- Làm sao giận được chứ ? Chúng ta chỉ gián tiếp đưa đẩy họ nhanh hơn thôi mà ! Đằng nào họ cũng sẽ gặp nhau ! Với lại nương nương cũng có ý muốn gặp điện hạ mà ! 

Thấy có vẻ đúng , Kim Ngân gật gật đầu tán thành . Sau mấy giây , lại nhắc nhở Chấn Phong tiếp tục bắt mạch cho người dân . 

Uyển Nhã đi vào căn phòng đó . Căn phòng tối đen , làm nàng chẳng phân biệt được thứ gì với thứ gì . Nàng lên tiếng để yêu cầu người trong phòng mở đèn :

- Này ! Ai ở trong phòng này làm ơn mở đèn đi ! 

Giọng nói vừa dứt , nàng liền bị ai đó từ đằng sau ôm chặt lấy . Người đó ghì đầu vào hõm cổ nàng, có vẻ xúc động . Nàng định hét lên thì người đằng sau lên tiếng :

- Cuối cùng ... cuối cùng ta cũng tìm được nàng rồi ! 

Câu nói này , giọng điệu này ... mỗi lúc phát ra đều khiến nàng cứng người , ngơ ngác . Tim nàng , đầu óc nàng giống như là ngừng hoạt động trong lúc này . Trong căn phòng yên tĩnh , nàng thậm chí còn có thể cảm thấy được hơi thở của hắn ... có phần nức nở ! 

---

E hèm! Hôm nay dành riêng món quà tặng mấy nàng đấy nhé ! Phải ra net đánh vì máy tính bị hỏng >< cho nên mấy nàng yêu thương tôi thì vote cho tôi đi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.