Chúng ta thuộc về nhau.
"Phong! Phong! Anh mau lại đây xem giúp em
cái váy nào đẹp hơn." Tiếng Nguyên Ân lanh lảnh vang lên trong phòng
ngủ, phá ngang giấc ngủ của người có tên Phong đang gà gật ngoài phòng
khách.
Đình Phong ngáp một cái rõ dài rồi mới chậm rãi đi vào phòng
ngủ. Suốt một tuần qua anh không được chợp mắt tí nào, vừa đặt lưng lên
ghế liền lăn ra ngủ.
Nguyên Ân thấy Đình Phong bước vào thì vội kéo
anh ngồi xuống giường, vui vẻ nói: "Anh ngồi đây đợi chút, em thay đồ
xong sẽ ra cho anh chọn."
Đình Phong lại ngáp thêm một cái, gật gật đầu.
5 phút sau.
Nguyên Ân một tay sách váy, một tay mở cửa nhà vệ sinh, trên môi là nụ cười
rạng rỡ như nắng mai. Lâu lắm rồi cô mới thấy vui như vậy.
Nhưng nụ
cười vừa giương lên lại lập tức hạ xuống khi thấy Đình Phong đã lăn ra
ngủ từ bao giờ. Nguyên Ân khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng tiến lại gần lấy chăn
đắp cho Đình Phong.
Cũng không thể trách anh được, suốt một tuần vừa qua anh không được ngủ, bay hết nước này đến nước khác tìm người hiến
máu cho cô, lúc cô tỉnh thì luôn ở bên chăm sóc. Riêng chuyện này thôi
cũng đã làm cho cô cảm động rơi nước mắt rồi. Không chỉ có vậy, anh còn
vì cô mà phải quỳ xuống cầu xin người khác nữa. Nếu không phải thư kí
Dương đưa cho cô mấy bức ảnh chụp lại cảnh đó thì có lẽ cả đời này cô
cũng không thể biết. Mà thư kí Dương kia cũng tốt với ông chủ quá cơ,
vừa chụp ảnh còn vừa nói bóng gió giám đốc của anh ta tốt như thế nào.
Hại cô suy nghĩ đến dau cả đầu.
Nguyên Ân đang định đi thay cái váy
ra thì đột nhiên bị Đình Phong kéo ngã xuống giường, chưa kịp định thần
đã bị anh ôm gọn vào lòng. Bên tai phảng phất hơi thở nhè nhẹ khiến mặt
cô đỏ ửng cả lên.
Nguyên Ân khẽ cựa quậy định thoát ra thì nghe thấy Đình Phong lên tiếng, trong giọng nói chứa đựng sự mệt mỏi: "Để anh ôm
em một chút, nếu không sẽ không ngủ được."
"Thế những lúc không có
em thì anh ngủ kiểu gì? Hay là đi tìm người khác để ôm." Nguyên Ân chu
mỏ tỏ vẻ giận dỗi nói. Hai mắt mở to nhìn thẳng vào mặt Đình Phong.
"Tất nhiên là ngủ được... bởi vì trong phòng có mùi hương của em. Hơn nữa,
anh luôn tưởng tượng rằng em vẫn đang ở bên." Đình Phong thản nhiên trả
lời, đôi môi mỏng hơi nhếch lên tạo thành một độ cong hoàn hảo.
Nguyên Ân nghe thấy vậy thì lập tức im bặt, ngoan ngoãn để anh ôm trong lòng.
Hai năm qua cô tự thấy mình đã khổ sở lắm rồi may mà có Gia Hy bên cạnh
pha trò, còn Đình Phong chỉ có một mình, Đình Nhi thì quá nhỏ, không
biết anh đã phải trải qua quãng thời gian cô độc đó như thế nào. Nguyên
Ân thầm thể, từ nay về sau, dù có xảy ra chuyện gì cô cũng nhất định
không rời xa Đình Phong nữa.
Sau bao sóng gió, cuối cùng mọi hiểu
lầm cũng được hóa giải, Nguyên Ân quyết định theo Đình Phong về gặp ba
và anh trai, sau đó quay lại Mỹ học nốt đại học, Đình Phong quay ở lại
tiếp tục quản lí công ty, hẹn hai năm nữa sẽ sang đón Nguyên Ân.
Thời gian trôi qua cũng thật nhanh, chẳng mấy chốc mà hai năm nữa lại trôi qua.
Vào ngày đầu tiên của năm mới, thời tiết ấm áp một cách lạ thường, nắng
vàng rải khắp mặt đất. Trên con đường rải sỏi lấp lánh, có hai người nắm tay nhau từ từ tiến vào nhà thờ.
Cô gái mặc một chiếc váy xòe trắng muốt dài tới đầu gối, đầu đội một vòng hoa hồng tím, trên môi là nụ
cười hạnh phúc. Chàng trai bên cạnh mặc vét trắng, trên túi áo cài một
bông hoa hồng tím, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn cô gái mỉm cười dịu
dàng. Tay hai người họ đan chặt vào nhau, một kẽ hở nhỏ cũng không có.
"Trịnh Nguyên Ân, em có đồng ý quay về làm vợ của anh, suốt đời suốt kiếp cũng không rời xa không?" Đình Phong cúi đầu nhìn Nguyên Ân, ánh mắt đầy
nghiêm túc, trong giọng nói chứa đựng sự hạnh phúc cùng chờ mong.
"Em đồng ý!"
"Triệu Đình Phong, anh có đồng ý trở thành người chồng tốt nhất thế giới, yêu
em nhất thế giới và nguyện đi theo em đến hết cuộc đời này không?"
Nguyên Ân cũng chăm chú nhìn Đình Phong, hỏi, ánh mắt chứa đựng sự
nghiêm túc hiếm có.
"Anh đồng ý!"
Trong ánh nắng chan hòa, Đình
Phong hơi cúi xuống, đôi môi mỏng mang theo nụ cười hạnh phúc áp vào môi Nguyên Ân. Không khí tràn ngập hạnh phúc, nụ hôn cũng mang theo hạnh
phúc.
"Ngày này năm năm trước, em trở thành vợ của anh, rồi cũng
ngày này của một năm sau, em gửi cho anh đơn li dị. Lại đến ngày này của bốn năm sau, em cùng anh một lần nữa bước vào nhà thờ, chúng ta lại trở thành vợ chồng. Nhưng mà lần này, anh quyết không buông tay em ra nữa."
"Ừm! Cuối cùng thì chúng ta cũng thuộc về nhau."