Quán bar, tận thế cuồng hoan.
“Đời người có mấy lần thu nha~ không say không về, người đẹp ở phía đông của tôi~ phía tây là sông Hoàng Hà Lưu…
Hạ Úc Huân tay cầm chai rượu, lướt khướt, say sưa lắc lư trên sàn nhảy, không phát hiện có một người đàn ông bất động thanh sắc đang đến cạnh cô ngày càng gần.
Bởi vì uống quá nhiều rượu, bước chân cô có chút loạng choạng, dưới chân đeo giày cao gót, theo bản năng nắm lấy tay người đàn ông.
Người đàn ông nhất thời vui sướng như điên khi nhận được phản ứng của cô gái, nhưng vẫn chưa được chiếm tiện nghi, giây tiếp theo, đột nhiên xuất hiện hai bảo an mặc áo đen, vóc dáng to lớn lôi đi, một cơ hội phản khái cũng không có liền biến mất trong đám đông…
Hạ Úc Huân mơ hồ nhìn sự việc bất thình lình xảy ra, chớp chớp đôi mắt, để lộ ra ánh nhìn đầy mê hoặc.
Tay vịn đâu? Vừa nãy tay vịn vẫn còn ở chỗ này mà?
Bởi vì đột ngột mất đi chỗ dựa, bước chân cô lập tức lảo đảo.
Cách đó vài bước, Âu Minh Hiên vẫy tay với hai bảo an, ý bảo bọn nó ném người này đi xa một chút, sau đó không thể tưởng tượng nhìn người phụ nữ với ánh mắt lạnh lùng, gan thật to, quần áo tiền vệ quá sexy.
Chết tiệt!
Đây thực sự là Hạ Úc Huân, người luôn đeo gọng kính đen, quần jean, áo phông, tóc duôi ngựa, miệng lúc nào cũng ngậm kẹo mút?
Sau một khoảng thời gian kinh diễm, hắn nhíu chặt lông mày.
Vốn dĩ chỉ muốn giúp cô ta thoát khỏi người đàn ông, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, tiến lên vài bước, kịp thời ổn định cơ thể của cô trước khi ngã xuống đất.
Hạ Úc Huân mơ màng nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện, đôi mắt lập tức chớp chớp
“Này, người đẹp~ anh đẹp trai hơn cái vịn tay vừa nãy nha~”
“Hạ Úc Huân! Cô có biết cô đang làm gì không? Phát điên cũng phải có mức độ!” Nghe những lời kinh tởm của cô, trán Âu Minh Hiên nổi đầy gân xanh.
“Oh… không cần mắng! Đau đầu chết đi được!” Hạ Úc Huân say sưa nói “Hửm, sao trước mặt lại có hai người đẹp rồi…”
“Hạ Úc Huân! Cô tỉnh táo cho tôi… “ lời chưa nói hết, đã bị nha đầu này chụp một cái tát
lên khuôn mặt anh tuấn của hắn.
“Người đẹp, tại sao anh lắm chuyện vậy...”
Nhất thời toàn bộ khuôn mặt của Âu Minh Hiên đen như cái đít nồi.
Người phụ nữ đáng chết!
Hạ Úc Huân bám vào vai hắn, miệng vẫn hét lên như một tên cướp “Áp trại tướng công của bản cô nương sẽ được đối đãi cực tốt, bảo đảm về sau ngươi đi theo ta sẽ có đồ ăn, đồ uống, miễn là ngươi không dài dòng, lắm chuyện...”
Trên đầu Âu Minh Hiên đầy hắc tuyến, miệng giật giật.
Người phụ nữ này điên thật rồi!
Cô ta không phải rộng lượng sao?
Cô ta không phải cái gì cũng không quan tâm sao?
Tại sao bây giờ lại khiến bản thân thành không có tiền đồ, nhếch nhác như thế này!
Vì tên khốn đó, đáng không? Bởi vì hắn ta là thanh mai trúc mã của cô.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô thậm trí bỏ cả công việc quản lý du lịch yêu thích của mình, chạy đi làm vệ sĩ riêng cho hắn.
Nghe được tin hắn đính hôn, người tùy tiện, cẩu thả như cô ta lại trở lên thương xuân thu buồn, ai oán u uất, học Lâm Đại Ngọc chôn hoa*.
*Lâm Đại Ngọc nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết hồng lâu mộng của tác giả Tào Tuyết Cần.
Cả ngày mất hồn mất vía, đến nỗi gần như cô suýt chết dưới súng của tên xã hội đen để bảo hệ tên khốn hắn ta, nhưng cũng không khiến cô nhớ, hiện tại càng ghê hơn, tự nhiên lại đem thân thể yếu đuối không chịu nổi đến hộp đêm để mua rượu!
Tức giận càng tức giận, nhưng vẫn đưa cô ra ngoài, vì không biết nhà cô ở đâu, đành đưa cô về gần khách sạn gần đó.
Lăn lộn một đường, cuối cùng đem người ném xuống giường, Âu Minh Hiên cởi áo khoác, nặng nề kéo cà vạt, ngồi trên ghế sofa đối diện châm điếu thuốc, khuôn mặt hắn ủ rũ.
“Rượu đâu rượu đâu rượu đâu! Mau đem rượu của ta ra đây!” Hạ Úc Huân nổi điên.
Âu Minh Hiên khẽ nhếch khóe môi, xoa cái chán không nói lên lời, anh thật sự cứu được một tiểu tổ tông trở về...
- -
Lại là Táo đây, bộ cô vợ cá chép thần ngọt ngào như mật Táo cùng làm với Bơ mà Bơ dạo này lười quá nên Táo quay ra dịch bộ này
Đào một đống ra không biết Táo có lấp được không