Âm thanh vừa dứt, khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông nhất thời như nổi dông tuyết, cả căn phòng dường như biến thành Bắc Cực.
Lương Khiêm run rẩy hai chân, như đứng trước đỉnh gió lạnh, hắn đưa một chồng ảnh “Boss, đây là ảnh tôi tự chụp!”
Lãnh Tư Thần tùy ý liếc nhìn những bức ảnh bất ngờ dơ tay.
“Loạt xoạt—“ bức ảnh như những cánh hoa múa vũ.
Lương Khiêm giống như con chim cút co rúm bả vai, cả căn phòng tràn ngập yên tĩnh.
Hắn biết chi tiết về vệ sĩ nhỏ bên cạnh ông chủ, là thanh mai trúc mã ở bên cạnh ông chủ, theo đuổi ông chủ nhiều năm nhưng không phải từ trước đến nay ông chủ luôn chán ghét cô ta sao?
Tự nhiên làm sao lại quan tâm cô ta, bảo trợ thủ của mình từ trên giường gọi dậy đi theo dõi, thậm trí vì cô ta vào khách sạn với người đàn ông khác mà tức giận như vậy.
Tuy nhiên hôm nay hắn vô tình phát hiện một chuyện khá bất ngờ đối với hắn, không ngờ rằng vệ sĩ nhỏ bé hung bạo như đàn ông đó nhưng khi trang điểm chỉnh chu trông thực sự khá đẹp.
Hắn suýt nữa không nhận ra, đến khi thấy cô ném một người đàn ông say rượu xa vài mét hắn khẳng định đó là cô không sai.
“Cái đó, BOSS, còn… còn điều gì căn dặn không? Có cần tôi đem người kia đem về” Nhìn thấy khuôn mặt của Lãnh Tư Thần ủ rũ, nửa ngày không nói gì, Lương Khiêm nuốt nước bọt, dùng tất cả can đảm để hỏi.
“Cút” môi mỏng của người đàn ông ngồi trước bàn làm việc phun ra một chữ.
“Vâng!” Âm thanh Lương Khiêm vang lên, như sống sót qua tai nạn.
Sáng sớm hôm sau.
Hạ Úc Huân thoải mái lăn qua lăn lại, mơ màng dịu mắt.
“Tỉnh rồi?” Âu Minh Hiên dựa đầu vào giường, châm điếu điếu thuốc, vừa cười vừa nhìn cô.
“Ừm…” Hạ Úc Huân đáp một tiếng, vươn tay ra lấy điểu thuốc để vào cái gạt tàn dập tắt, sau đó tiếp tục rúc vào lòng hắn, tìm một vị trí thoải mái để nhắm mắt lại.
Âu Minh Hiên kinh ngạc nhìn cô, không ngờ rằng cô lại bình tĩnh như vậy, hắn nghĩ rằng cô tỉnh dậy sau khi say rượu sẽ phát hiện bản thân ngủ cùng hắn chung một chiếc giường, mặc dù quần áo còn nguyên nhưng chắc chắn sẽ nổi điên.
Hắn không thể không tự hỏi liệu nha đầu này tỉnh chưa, hay là… tối qua cô vẫn có chút tỉnh táo, hoặc là cô không bài xích mình?
“Hạ Úc Huân, cô…”
“Đừng ồn!” Hạ Úc Huân phiền não vùi đầu vào chăn.
Âu Minh Hiên: “…”
Từ trước đến giờ chỉ có phụ nữ tìm mọi cách để cùng hắn và cầu xin hắn nói chuyện, cô ta lại nghĩ hắn ồn ào!
Nha đầu chết tiệt này cô có biết cô đang phung phí của trời không?
Trong phòng yên lặng, không biết bao lâu sau đó, Hạ Úc Huân đột nhiên rùng mình, cơ thể run lên, mang theo chút kinh hoảng, không biết sao tự nhiên nói lắp: “Học… học trưởng?!”
Xem phản ứng kinh ngạc của cô, Âu Minh Hiên nhếch khóe miệng, không còn lời nào nhìn cô, hóa ra sự bình tĩnh trước đây không phải bởi vì trấn tĩnh mà căn bản chưa thoát khỏi chuyện đó, vẫn chưa tỉnh ngủ!
Âu Minh Hiên đột nhiên cảm thấy hứng thú, hơi dương lên cặp mắt đào hoa, câu môi cười: “Học trưởng? Bảo bối thân yêu, tối qua… em gọi như vậy cơ mà!”