Hiểu Đồng vốn dĩ thực tập ở công
ty, trưởng phòng thấy cô thông minh lanh lợi nên đề nghị cô đến làm. Cho nên khi vào làm, cô không hề có cảm giác xa lạ. Mọi người trong phòng
cũng khá thân thiện và vui vẻ. Nhưng thông thường mọi người chờ đúng giờ mới đến, chỉ có Hiểu Đồng và một vài người đến trước để dọn dẹp và pha
cà phê cho mọi người vì họ là lính mới.
Nhưng hôm nay, Hiểu Đồng vừa vào phòng thì tất cả mọi người
đều tập trung đầy đủ và trên nét mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ căng thẳng.
Hiểu Đồng hơi ngạc nhiên khi thấy ai nấy cũng tự dọn dẹp bàn làm việc
của một một cách ngăn nắp sạch sẽ. Mọi giấy tờ đều được sắp xếp ngay
ngắn và phân loại rõ ràng. Ngay cả chị Hoàng – tổ trưởng cũng tỏ vẻ sốt
sắng vô cùng.
Không rõ là đã xảy ra chuyện gì, muốn hỏi nhưng thấy vẻ mặt
căng thẳng của mọi người nên cô không dám hỏi. Hiểu Đồng đưa mắt nhìn
Mai Thi dò hỏi nhưng Mai Thi cũng lắc đầu. Hai người bèn ngồi vào chỗ
ngồi của mình và cũng bắt chước dọn chỗ ngồi. Vì bình thường cô luôn sắp xếp bàn làm việc ngay ngắn cho nên cũng không phải dọn dẹp gì nhiều. Cô bèn đi pha cà phê cho mọi người.
Bên ngoài cửa một chiếc xe đỗ xịch ngay cửa, người tài xế vội
vàng ra khỏi ghế lái chạy vòng qua bên kia mở cửa một cách cẩn thận, cúi đầu mời người trong xe bước ra.
Một chàng trai mặc bộ comple màu đen trông phong độ cực kì, mái
tóc vuốt keo bóng mượt để lộ quầng tráng cao tỏa sáng. Gương mặt hoàn mỹ với làn da trắng nhưng lại mang khí sắc lạnh lùng. Đặc biệt là đôi mắt
rất sáng, nhưng phát ra tia lạnh lẽo, đôi chân mày rậm và cái miệng xếch lên đầy vẻ cao ngạo.
Cả sảnh đứng hai hàng người, thấy cậu bước ra khỏi xe vội vàng chạy đến cúi đầu chào:
- Phó tổng giám đốc, cậu đã đến – Giám đốc Điền phụ trách bộ phận kinh doanh chạy đến nói.
Vĩnh Phong không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi sải bước nhanh vào
bên trong. Mọi người đều khúm núm cuối chào cậu nhưng cậu vẫn bước tiếp
đi, ánh mắt thờ ơ lãnh đạm. Chiếc cửa thang máy dành cho vip đã mở cửa
chờ sẵn, Vĩnh Phong lạnh lùng bước vào bên trong rồi xoay người nhìn ra
ngoài. Mọi người ở bên ngoài sợ hãi liếc nhìn sắc mặt cậu một cái rồi
vội vàng bước theo vào bên trong đứng sau lưng cậu, không một ai dám
đứng ngang hàng của cậu, càng không dám lên tiếng.
- Giám đốc Điền – Vĩnh Phong vội gọi.
- Dạ có chuyện gì không Phó tổng giám đốc – Giám đốc Điền nghe Vĩnh
Phong gọi thì giật thót mình vội nhích người lại gần Vĩnh Phong hỏi, sau đó ông ta lật đật thưa - Văn phòng của phó tổng giám đốc đã được sắp
xếp xong, lát nữa phó tổng giám đốc vào xem có chỗ nào chưa vừa ý thì
nói để tôi sửa lại.
- Chuyện phòng để sau đi, tôi muốn đến quan sát từng bộ phận trước đã.
Giám đốc Điền vừa nghe xong thì toát cả mồ hôi, toàn lưng thấy
lạnh. Tối qua khi nhận được tin sáng nay Vĩnh Phong sẽ bất ngờ đến công
ty, ông vội vàng thức cả đêm để gọi điện thông báo và nhắc nhở mọi
người. Nhất là những người phụ trách ở những bộ phận quan trọng của công ty. Nhưng ông tuyệt không ngờ rằng Vĩnh Phong lại đến sớm như vậy và
càng không ngờ ngay ngày đầu tiên mà cậu đã đòi đi thăm từng phòng.
- Vâng, thưa phó tổng giám đốc – Giám đốc Điền run run trả lời.
Tinh…toong ….
Tiếng cửa thang máy mở ra, giám đốc Điền thấy tim mình nhảy phóc ra khỏi lòng ngực. Quả thật là khi tổng giám đốc Vĩnh Thành chở về tiếp
quản ông cũng không thấy căng thẳng như thế này.
Vì theo tin tức từ công ty bên kia thông báo lại thì Vĩnh Thành
tuy nghiêm nghị nhưng vẫn là một người dễ tiếp xúc nhưng phó tổng giám
đốc lại là một tảng băng lạnh không thể đến gần. Ông quả thật không biết phải phục tùng Vĩnh Phong như thế nào mới đúng ý. Quả thật quá nan
giải.
Nói chung, Vĩnh Phong chỉ đến chào hỏi mọi người, bắt tay với
các vị tổ trưởng và nhìn mặt nhân viên một lượt rồi quay người bỏ đi
nhanh chóng sang phòng khác. Nói chung là mọi việc đều ổn thỏa, giám đốc Điền cảm thấy an tâm phần nào. Cuối cùng là đến phòng kế hoạch.
Chị Tình tổ trưởng chạy đến bắt tay với Vĩnh Phong một cách thận trọng, nhưng nhìn gương mặt không chút cảm xúc nào của cậu, chị bỗng
cảm thấy chột dạ.
Sau khi lướt nhìn hết một lượt nhân viên trong phòng, Vĩnh Phong vẫn hỏi một câu giống như ở mấy phòng kia.
- Nhân viên phòng này không có ai nghỉ phép chứ ?
- Dạ! Mọi người đều đi làm đầy đủ và đúng giờ - Chị Tình e dè trả lời và cố ý nhấn mạnh hai từ: “đầy đủ” và “đúng giờ”
- Tốt! – Vĩnh Phong buông thỏng một câu nhưng trong giọng có phần hơi lạc đi, hình như có chút gì thất vọng thì phải.
Khi Vĩnh Phong vừa định xoay người lại bỏ đi thì cánh cửa phòng
bật mở ra, Hiểu Đồng tay cầm một bình cà phê bằng thủy tinh bước vào. Cô hơi sững người khi thấy rất nhiều người trong phòng, có giám đốc và các nhân viên có chức vụ lớn, đặc biệt mọi người trong phòng đều đứng sắp
hàng xung quanh.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô khiến cô bối rối, không hiểu đã
xảy ra chuyện gì, Hiểu Đồng đưa mắt nhìn chị Tình, chị đang mím môi nhìn lại cô, ánh mắt hơi hoang mang.
Tất cả mọi người hơi nín thở khi thấy Vĩnh Phong quay đầu lại nhìn
chằm chằm vào cô nhân viên mới của công ty, hai tay đang nắm chặt chiếc
bình cà phê.
Hiểu Đồng đang nhìn chị Tình rồi bỗng nhiên thấy một bóng hình quen thuộc đang quay lại và gương mặt dần hiện ra trước mặt cô.
Người ta thường dùng câu:” Sét đánh giữa trời quang “ để hình dung
tình huống bất ngờ không kịp phòng bị của họ, thì giờ đây Hiểu Đồng
không chỉ bị một cơn sét thông thường đánh trúng. Cơn sét này còn đáng
sợ hơn gấp trăm ngàn lần ,bởi vì nó mang theo nỗi đau, nỗi mong nhớ kéo
đến.
Gương mặt đó, dáng người đó vẫn không hề thay đổi, gương mặt mà cô
khắc sâu vào trong tâm trí, dáng người đã quen thuộc từ lâu. Vĩnh Phong
đứng đó nhìn cô với anh mắt lạnh lẽo vô hồn, tựa hồ cô không hề tồn tại, tựa như họ chưa từng quen biết nhau.
Trong mấy giây ngắn ngủi họ nhìn nhau, Hiểu Đồng ngắm nhìn toàn
diện gương mặt mà cô nhung nhớ. Một Vĩnh Phong với làn da rám nắng, mái
tóc rũ phủ trán , vẻ mặt bất cần đời nhưng ánh mắt lúc nào cũng rạng
ngời ấm áp đã không còn nữa. Thay vào đó là một Vĩnh Phong nghiêm trang
đạo mạo đầy phong độ, mái tóc vuốt keo ngược ra sau, ánh mắt lạnh lùng
như băng giá, làn da trắng sang, hai tay chắp ra sau lưng khiến người ta không dám đến gần.
Đã từng rất nhiều lần tự hỏi bản thân, nếu tình cờ gặp lại Vĩnh
Phong thì cô sẽ thế nào. Chạy đến ôm chầm lấy cậu, kể cho cậu tất cả sự
thật và nói cô vẫn yêu cậu tha thiết. Hay là lạnh lùng quay lưng bỏ đi.
Cô đã từng hi vọng sẽ được gặp lại cậu nhưng cũng từng dập tắt hi vọng
của chính bản thân mình khi nhớ lại câu nói “ mãi mãi không trở về nữa”
mà đau xé tâm can.
Giờ đây, họ tình cờ gặp lại nhau, sau khi cậu nói “mãi mãi không trở về nữa” và cô đã đến đây làm. Hiểu Đồng chỉ đứng trước mặt Vĩnh
Phong mà cảm nhận sự run rẩy từng cơn của bản thân, cơn xúc động dào dạt tràn về. Cô không thể ôm chầm lấy cậu mà khóc nức nở, cũng không thể
quay lưng bỏ đi. Cô chỉ biết đứng yên bất động nhìn cậu không chớp mắt,
môi mím chặt lại, bàn tay lóng ngóng ôm chiếc bình cà phê.
Vĩnh phong nheo nheo mắt nhìn cô, ánh mắt chất chứa sự lạnh
lung, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh ngắt tựa như không. Cậu chậm
rãi bước đến trước mặt cô, chìa một bàn tay ra cười như không cười nói:
- Xin chào.
Giọng nói trầm nhẹ nhưng mang ngữ âm lạnh lẽo càng làm cho toàn thân Hiểu Đồng run mạnh hơn, cô cắn chặt môi muốn bật máu, đôi tay rõ
ràng muốn siết chặt hơn chiếc bình cà phê thủy tinh trong tay nhưng cô
lại chẳng còn chút sức lực nào để nâng nó trong bàn tay mình và cứ thế
chiếc bình rời khỏi tay cô và rơi xuống đất vỡ toang, cà phê văng tung
tóe. Làm bẩn bộ comple sách bong và láng mịn của Vĩnh Phong. Một mảnh
sành văn vào đôi chân trần của cô làm chảy máu.
Hiểu Đồng không hề cảm nhận được nỗi đau đang chảy máu bên ngoài
kia, bởi vì nỗi đau trong lòng cô lại bắt đầu chảy máu đau đớn vô cùng.
Tất cả mọi người trong phòng đều cả kinh, ai nấy đều xanh mặt.
Giám đốc Điền chỉ muốn ngất xỉu cho khỏe đời. Ai ngờ được ngày đầu tiên
Phó tổng giám đốc đi làm lại bị nhân viên hất đổ cả phê làm văng lên đồ. Ông muốn lên tiếng trách Hiểu Đồng nhưng thấy Vĩnh Phong không lên
tiếng mà bàn tay chìa ra vẫn chưa thu về. Ông vội chạy đến bảo Hiểu
Đồng:
- Mau chào Phó tổng giám đốc đi – Ông dung khủy tay hất nhẹ tay Hiểu Đồng .
Hiểu Đồng bị tổng giám đốc Điền thúc giục, cô nhìn Giám đốc Điền
một cái rồi quay lại nhìn Vĩnh Phong. Bàn tay đang nắm chặt đầy bối rối
run runđưa ra phía trước, bàn tay bắt đầu xòe ra. Nhưng khi tay cô vừa
chạm nhẹ vào tay cậu, cảm giác ấm áp của đôi bàn tay này không còn nữa
mà thay vào đó là sự lạnh lẽo.
Bàn tay chỉ vừa bị tay Hiểu Đồng chạm nhẹ liền thu về nói với giọng lãnh khốc:
- Được rồi.
Làm bàn tay vừa đưa ra lặp tức cảm thấy chơ vơ, Hiểu Đồng vô thức
hít mạnh một hơi thật sâu. Không khí tràn nhanh vào buồng phổi làm máu
dồn về tim, ép chặt tim gây cảm giác đau nhói.
Giám đốc Điền nuốt khan nước miếng một cái đầy lo lắng vội nói đỡ cho Hiểu Đồng:
- Phó tổng giám đốc, cô ấy là nhân viên mới vào làm, còn chưa có kinh
nghiệm. Mong phó tổng giám đốc bỏ qua, sau này chúng tôi sẽ bảo ban thêm cho cô ấy.
Vĩnh Phong không nói gì, khẽ chớp mắt một cái rồi bỏ đi sau khi buông ra một câu:
- Dọn dẹp sạch sẽ chỗ này đi.
Khi thấy Vĩnh Phong bước ra khỏi phòng tất cả mọi người mới dám
thở mạnh. Tất cả đều thở phào nhẹ nhỏm. Có người mồ hôi chảy đầm đìa mà
bây giờ mới dám đưa tay ra lau. Tim mới bắt đầu bình tình, lấy lại nhịp
đập ban đầu. Ai cũng nhìn nhau than thở “ Sau này sẽ khó sống đây”
Tất cả mọi người đều mệt mỏi ngã
người ngồi xuống ghế của mình cố xua tan đi nỗi ám ảnh này. Chẳng ai
buồn để ý đến việc Hiểu Đồng vừa gây ra lỗi lầm lớn.
Chị Tình tổ trưởng là ngưởi dễ thông cảm, chị bước đến bên Hiểu Đồng vỗ vai cô trấn an:
- Không sao, ai cũng căng thẳng chứ không phải một mình em đâu, đừng áy náy. Từ nay về sau cẩn thận hơn là được.
Hiểu Đồng yếu ớt mĩm cười gật đầu rồi đi thu dọn các mảnh vỡ. Mai
Thi cũng chạy đến phụ Hiểu Đồng thu dọn. Cùng là người mới với nhau nên
Mai Thi luôn xem Hiểu Đồng là bạn, cùng quan tâm giúp đỡ lẫn nhau.
Cả hai vào đến phòng pha trà bỏ rác thì Mai Thi bắt đầu nói lien thăng:
- Trời ơi, cứ ngỡ tổng giám đốc chúng ta là đẹp trai nhất rồi, không
ngờ phó tổng giám đố còn đẹp trai hơn nữa. Hai anh em họ, một chín một
mười. Mà phải nói, công nhận công ty mình toàn là trai đẹp không hà. Tự
nhiên mình thấy may mắn khi được nhận vào công ty này ghê.
Hiểu Đồng đang trong tâm trạng rối bời nhưng mà nghe mấy lời của
Mai Thi thì phì cười. Cái cô nàng này, bình thường thì như con thỏ cứ
chui rúc một chỗ mà bây giờ thấy trai đẹp thì nói liên hồi.
Mai Thi đang nói bỗng đập tay cái bốp nói:
- Mình quyết định rồi, trong tháng tới nhất định phải cua được một anh chàng đẹp trai nào đó mới được .
Nói xong cô nàng nhí nhảnh chạy tuốt ra ngoài phòng, Hiểu Đồng nhìn nhau lắc đầu mĩm cười.
Còn lại một mình cô ở lại trong phòng, cảm giác run rẩy lại ùa về.
“ Anh đã trở về, anh đã trở về, cuối cùng em cũng được nhìn thấy
anh rồi. Vĩnh Phong, em rất nhớ anh. Từng đêm từng đêm trong giấc ngủ em đều mong được thấy anh, được nhìn thấy nụ cười của anh, được anh ôm
trong vòng tay ấm áp. Nhưng mà bây giờ, ánh mắt anh đã không còn dành
cho em nữa, nụ cười của anh cũng không còn dành cho em, và vòng tay kia
cũng xa rời em rồi. Hơn hai năm qua, anh có nhớ em không hay là anh đã
quên em rồi. Chắc là bây giờ anh hận em lắm đúng không. Xem em như người xa lạ chưa từng quen biết. Vậy thì tốt, chúng ta dù gặp lại nhau cũng
nên xem nhau như hai người xa lạ”
Hiểu Đồng tự nói thầm trong long nhưng lời nói đau long này, trái
tim rướm máu không còn chỗ để kìm nén được những giọt nước mắt mà để mặc cho nó tràn ra ngoài. Cô ngồi xuống chiếc bàn gần đó gục đầu lặng lẽ
rơi nước mắt. Cứ tưởng rằng bản than vốn là người mạnh mẽ, vậy mà nước
mắt cứ thi nhau rơi xuống.
- Hiểu Đồng! Cậu sao vậy? – Mai Thi từ đâu chạy vào thấy Hiểu Đồng thì lo lắng hỏi.
Nghe tiếng Mai Thi Hiểu Đồng vội ngẩng đầu lên lau khô nước mắt trên mặt mình. Cô ngượng cười trả lời:
- Mình không sao, cậu đừng lo.
Mai Thi nhìn đôi mắt đỏ hoe và hai lằn nước mắt trên mặt Hiểu Đồng tỏ vẻ không tin nói:
- Mau nói cho mình biết có chuyện gì nếu không mình giận đó.
- Là tại vết thương này nó làm mình đau thôi – Hiểu Đồng vội trưng cái chân một lằn cắt chảy máu cười nói:
Mai thi nhìn vết thương Hiểu Đồng thì phì cười nói:
- Này! Cậu còn thua một đứa con nít ấy. Vết thương bé tí tẹo thế này mà cũng khóc ròng như thế. Đừng lo, mình vừa vào lấy băng keo cá nhân băng cho cậu nè .
Nói xong cô nhanh chóng giúp Hiểu Đồng lau sạch vết máu và dán băng cẩn thận.
- Cám ơn cậu – Hiểu Đồng cảm kích nói.
- Đừng khách sáo – Mai Thi cười nhẹ nhàng nói.
Vĩnh Phong lạnh lùng đi thẳng về văn phòng của mình theo sự
hướng dẫn của giám đốc Điền. Cậu chẳng buồn quan sát văn phòng của mình
được sắp xếp ra sao mà đi thẳng đến bàn làm việc ngồi vào ghế và bắt đầu giở tài liệu đã chuẩn bị sẵn từ trước đó.
Vĩnh Phong cắm cụi đọc tài liệu mà không hề quan tâm đến giám
đốc Điền vẫn đứng đó trong tâm trạng lo lắng. Bây giờ Giám đốc Điền mới
thắm thía câu nói: “Làm việc cho người ta thì phải cúi đầu xem sắc mặt”. Ông tự nhủ:” Sau này phải đối xử với nhân viên tốt một chút.”
Chờ một chút, giám đốc Điền bạo gan lên tiếng hỏi:
- Phó tổng giám đốc, chẳng hay có gì không vừa lòng không?
Lúc này Vĩnh Phong mới ngẩng đầu lên nhìn giám đốc Điền một cái rồi trả lời:
- Được rối, ông ra ngoài đi. Có gì tôi sẽ báo.
Giám đốc Điền vội vàng cúi chào lui ra ngoài thở phào nhẹ nhỏm.
Đúng là mũi dại lái chịu đòn, bây giờ mà gián tội thì ông sẽ là người
chịu trước. Ngẫm nghĩ cũng cảm thấy bực mình với con bé nhân viên mới
đó. Được rồi, lần sau mới tính sổ. Nghĩ vậy, giám đốc Điền liền đi về
văn phòng của mình.
Giám đốc Điền vừa đi khỏi thì bàn tay đang nắm tài liệu bỗng
siết chặt lạ khiến cho mớ tài liệu đang thẳng bỗng nhăn nhúm lại, rồi
đột nhiên buông thõng ra khiến từng tờ giấy rơi xuống mặt bàn rời rạc.
Cả người đều ngã ra sau một cách bất lực như không còn chút sức lực nào
cả. Một tiếng thở dài vang vọng khắp căn phòng.
Vẫn gương mặt ấy, nét yêu kiều ấy, vẫn đôi mắt buồn xa xăm và làn môi đỏ hồng mà đêm ngày cậu khắc khoải mong nhớ. Nhưng mà giờ đây khi
cô đứng trước mặt cậu lại thấy xa vời đến thế. Thật sự quá xa vời, tựa
hư hai người vốn thuộc hai đầu thế giới không có cách chi chạm vào nhau.
Bàn tay nhỏ nhắn chạm nhẹ vào tay cậu khiến cậu như bị điện giật,
cậu vội vã thu tay về, bởi vì cậu sợ. sợ rằng bản thân không thể dằn
lòng mà ôm trầm cô sau cái bắt tay ấy.
Vẫn nghĩ rằng khi gặp lại em giữa hai chúng ta sẽ trờ thành hai
người xa lạ có chăng thì chỉ là chữ hận. Nhưng bây giờ anh mới phát giác rằng bản thân mình không nỡ buông tay. Nhưng lại không thể nào nắm chặt lấy tay em được. Bây giờ anh phải làm sao?
Nhìn thấy cô run rẩy mà không thể ôm chặt cô vào long xoa dịu sự
hoang mang của cô, tim bỗng thấy nhói đau. Nhìn thấy chân cô chảy máu
lại hận bản thân chẳng thể nào giúp cô băng bó.
Vĩnh Phong dựa hẳn người vào ghế, mắt nhắm lại thở dài:
“ Cuối cùng anh đã có thể gặp lại em rồi.”
Chị Tình vừa từ phòng giám đốc Điền trở về sắc mặt tối sầm lại.
Chị mệt mỏi thả người ngồi xuống ghế một cách ảo não, mắt khẽ liến nhìn
Hiểu Đồng một cái rồi lắc đầu. Mọi người thấy vậy thì hết nhìn Hiểu Đồng rồi đến nhìn Hiểu Đồng. Ai cũng thầm nghĩ Hiểu Đồng tiêu chắc rồi. Hiểu Đồng cũng không nói gì chỉ cúi đầu im lặn làm việc rồi lén lút thở dài. Vì nghĩ cậu mãi mãi không trở về nên cô mới đến làm. Bây giờ lạ phải ra đi rồi.
Mọi người vừa giảm được căng một tí thì lại tiếp tục đau tim thêm
lần nữa khi mà phó tổng giám đốc lại lần nữa bước vào phòng của họ. Ánh
mắt lạnh lùng nhưng dường như ánh mắt đã quét một lượt khắp cả căn
phòng.
Chi Tình lo lắng đứng lên hỏi:
- Phó tổng giám đốc có chuyện gì cần sao?
- Tôi muốn tìm tài liệu chi tiết của kế hoạch xây dựng ở khu X – Vĩnh Phong lạnh lung bảo.
- Tập tài liệu đó … - Chị Tình ấp úng, đầu óc rối lạn nên chị chẳng nhớ rõ tập tài liệu đó đã giao cho ai nữa.
- Tổ trưởng, tập tài liệu đó đang ở chỗ em – Hiểu Đồng vội đứng lên nói.
Vĩnh Phong xoay người nhìn Hiểu Đồng một giây rồi ra lệnh:
- 5 phút sau cô đem lên phòng cho tôi.
Rồi như cơn gió chợt đến chợt đi, cậu nhanh chóng biết mất khỏi
phòng. Tất cả mọi người lại thêm một trận kinh hãi. Phó tổng giám đốc có việc lấy tài liệu mà đích thân tới đây, tại sao không gọi một cú điện
thoại sai người đem tới chứ. Chắc chắn là phòng này đã bị để ý rồi, bất
giác ai cũng đưa mắt nhìn Hiểu Đồng oán trách. Hiểu Đồng cảm thấy rất áy náy trước ánh nhìn của mọi người.
- Xin lỗi mọi người - Cô lí trí nói.
- Thôi bỏ đi, bây giờ không phải lúc trách móc. Em mau đem tài liệu đưa cho phó tổng giám đốc, nếu chậm trễ lại sinh chuyện thì gay to.
- Phải đó, mau đi đi – Mọi người đồng thanh thúc giục.
Cô vội vàng xem lại tài liệu đã đầy đủ chưa rồi đem đến cho Vĩnh Phong.
- Cốc …cốc …cốc …
Im lặng, không có tiếng trả lời. Hiểu Đồng nín thở chờ đợi. Lát sau cô lại đua tay gõ tiếp:
- Cốc …cốc …cốc …
Vẫn im lặng. Hiểu Đồng vẫn im lặng chờ đợi. Cô không biết bên trong có người hay không, càng không dám tự ý mở cửa bước vào. Cô thở dài
nghĩ, nếu gõ một lần nữa mà không được thì đem đến cho giám đốc Điền.
- Cốc …cốc …cốc …
Vẫn không có tiếng trả lời, Hiểu Đồng định xoay người bỏ đi thì bên trong đã lên tiếng:
- Vào đi.
Cô mở cửa dè dặt bước vào, Vĩnh Phong đang xem xét tài liệu,
gương mặt cậu ẩn sau mấy tờ tài liệu. Hiểu Đồng tiến gần bàn làm việc
lên tiếng:
- Phó tổng giám đốc tôi đem tài liệu đến rồi.
Vĩnh Phong không trả lời, lát sau cậu từ tốn đặt tài liệu xuống,
giương đôi mắt khinh miệt nhìn Hiểu Đồng, giọng khàn khan nói:
- Để xuống đó đi.
Hiểu Đồng thẩn thờ nhìn gương mặt trước mặt mình, tài liệu đã để
xuống bàn nhưng cô vẫn đứng bất động. Trái tim đập liên hồi, mắt vẫn
nhìn người kia không rời, môi mấp máy, nửa muốn nói nửa lại thôi.
- Còn chuyện gì à – Vĩnh Phong nheo mắt nhìn Hiểu Đồng hỏi.
- Không còn – Hiểu Đồng cúi đầu đáp.
- Vậy thì ra ngoài đi – Vĩnh Phong thờ ơ nói.
Hiểu Đồng mím môi cúi cúi đầu xoay người bước ra ngoài. Cô không
biết đằng sau có đôi mắt chú mục vào vết thương trên chân cô thở phào
nhẹ nhõm.
Tại sao một Phó tổng giám đốc như cậu phải đích than đến đòi tài
liệu như thế. Là bởi vì cậu mu61n xem vết thương trên chân cô đã được
băng chưa mà thôi.
- Vĩnh Phong! Mày thật là ngốc.
Chiều hôm đó, Vĩnh Thành hẹn với Hiểu Đồng cùng nhau đi uống nước, hai người cùng nhau trò chuyện trong một quán cà phê sang trọng.
- Em đã gặp Vĩnh Phong rồi phải không ?- Vĩnh Thành nhìn Hiểu Đồng dò hỏi.
Hiểu Đồng không trả lời vẫn chú mục vào ly cà phê của mình gật đầu.
- Nhanh thật – Vĩnh Thành thở dài, rồi cậu nhìn Hiểu Đồng nói - Xin lỗi, vốn dĩ anh muốn nói với em sớm hơn nhưng mà …
- Không sao, gặp lại cũng chẳng có gì để nói. Dù gì cũng trở thành hai
người xa lạ - Hiểu Đồng vội ngắt lời Vĩnh Thành, cô không muốn cậu thấy
khó xử.
Nói xong cô mĩm cười nhìn Vĩnh Thành nhẹ nhàng, nụ cười làm Vĩnh
Thành cảm thấy nhẹ nhỏm rất nhiều. Suốt buổi sáng hôm nay cậu cứ thấp
thỏm không yên.
- Reng……
Điện thoại Vĩnh Thành bỗng vang lên, cậu nghe máy sau đó cau mày nói:
- Được, chờ một lát tôi đến rồi nói tiếp.
- Anh phải trở về công ty để họp một chút , em tự về được không? – Vĩnh Thành nhìn Hiểu Đồng áy náy.
- Em tự về được, anh mau đi đi – Hiểu Đồng vội giục.
Vĩnh thành vừa đi, Hiểu Đồng tiếp tục nhấp nháp ly cà phê của
mình. Cô định uống hết thì đi về nhưng ngay lúc đó có một người bước đến bên bàn của cô, giọng lạnh lùng hỏi:
- Tôi có thể ngồi đây không?
Vừa nghe giọng nói, Hiểu Đồng đã thấy tim mình đập mạnh. Giọng nói
quá quen thuộc, Hiểu D(ồng ngẩn đầu nhìn lên bắt gặp ánh mắt chờ đợi của Vĩnh Phong. Cô không trả lời cúi đầu không nói gì.
Vĩnh Phong cũng tự nhiên ngồi xuống không khách sáo nữa. Vừa ngồi xuống cậu đã cười khinh miệt nói:
- Xem ra, anh trai tôi đã trở thành con cá vàng của cô phải không?
Hiểu Đồng rất muốn khóc, nhưng cô không thể khóc trước mặt cậu, cô cắn chặt môi không dám ngẩng đầu lên. Cô sợ cậu bắt gặp đôi mắt đang đỏ lên của mình.
- Cô sợ à, sợ tôi nói lại với anh trai tôi cô là hạng người gì à – Vĩnh Phong tiếp tục hỏi vối giọng khinh bỉ.
Hiểu Đồng hít một hơi thật sâu, quyết định ngẩng đầu nhìn cậu:
- Tôi không sợ, anh thích thì cứ việc nói. Nhưng tôi không xem Vĩnh
Thành là con cá vàng của mình. Tôi xem anh ấy là người đàn ông của mình.
Nắm tay của Vĩnh Phong bỗng nắm chặt lại, vẻ mặt thờ ơ của cậu hơi biến sắc, cậu mím môi hỏi:
- Tại sao?
Ngay lúc đó một cô nhân viên đi đến rót them cà phê vào ly của
Hiểu Đồng. Cô cầm chặt ly cà phê quấy nhẹ một cái rồi nhấp môi uống.
Uống xong cô nhẹ nhàng đặt ly xuống. Không hề đọng đến hũ đường trước
mặt.
Vĩnh Phong nhìn sắc mặt không thay đổi của Hiểu Đồng sau khi uống, cậu cười mĩa nói:
- Cô thay đổi nhiều nhỉ.
Hiểu Đồng chăm chú nhìn Vĩnh Phong, không biết cậu nói vậy là có ý gì, thì vĩnh Phong nói:
- Trước đây cô sỡ đắng, lúc nào cũng bỏ nhiều đường, còn bây giờ cô uống cà phê không?
- Phải – Hiểu Đồng xác nhận – Lúc trước tôi không biết mùi cay đắng là
như thế nào nên ông trời mới muốn cho tôi biết thế nào là cay đắng. Bây
giờ thì mỗi ngày tôi đều uống cà phê đắng để nhắc nhở mình không cần
phải chịu them nhiều đắng cay nữa.
Vĩnh Phong im lặng không nói gì, sau đó cậu lại lên tiếng nói:
- Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi lúc nãy của tôi.
- Tôi coi Vĩnh Thành là người đàn ông của mình bởi vì anh ấy đối xử với tôi rất tốt – Hiểu Đồng bèn cúi đầu trả lời. Trái tim cô run rẩy rất
nhiều, giọng nói có phần lạc đi. Cô không biết mình có thể đối mặt với
vĩnh Phong them bao nhiêu phút nữa.
- Vậy à, vậy là khi xưa tôi đối xửa với cô không đủ tốt à – Vĩnh Phong phá lên cười hỏi.
Hiểu Đồng thấy mình không thể đối mặt với cậu nữa rồi, cô đã kìm
nén quá lâu rồi, nếu còn ở lại, cô sẽ khóc trước mặt cậu mất. Cô đứng
bật dậy nhìn thẳng Vĩnh Phong nói:
- Đúng vậy trước đây, anh đối xử với tôi rất tốt. Nhưng anh lúc đó và
Vĩnh Thành hoàn toàn ở hai địa vị khác nhau. Anh chỉ là một công tử ăn
chơi mà thôi, còn Vĩnh Thành là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn. Cho
nên từ trước đến giờ tôi chưa từng hối hận vì đã bộ lộ bản chất của mình cho anh thấy. Chưa từng hối hận với quyết định của mình. Bởi vì cho tới bây giờ thì địa vị của nah ấy vẫn hơn hẳn anh.
- Cô – Vĩnh Phong tức giận nhìn Hiểu Đồng.
- Tạm biệt. Dù anh có nói với Vĩnh Thành sự thật ấy, tôi cũng sẽ bám
chặt anh ấy, vì chỉ có anh ấy mới cho tôi được một cuộc sống sung sướng.
Nói xong, cô không quay lưng bỏ đi không dám ngoái nhìn phản ứng
của Vĩnh Phong. Ra ngoài cô mới biết bên ngoài trời đang mưa. Hiểu Đồng
mặc kệ, cô nhoài người bước đi trong mưa.
“ Vĩnh Phong , chúng ta gặp lại nhau chỉ có hai con đường: một là
lướt qua nhau. Hai là làm tổn thương nhau. Xin lỗi anh vì em đã lựa chọn làm tổn thương anh.”
“ Cà phê đắng bỏ đường thì ngọt
Tình yêu cay đắng bỏ gì được đây”
Hiểu Đồng đi dưới cơn mưa rào nhẹ,
muốn khóc nhưng lại không thể khóc, bởi vì nếu như bây giờ cô khóc thì
cô sẽ mãi mãi không thể đối diện với Vĩnh Phong về sau được. Cho nên bây giờ tuyệt đối không thể khóc.
Cô ngẩng đầu nhìn trời mưa cười một mình tự hỏi: “ Tại sao những lúc thế này ông lại mưa, có phải vì con không thể khóc nên ông khóc
thay con không?”
Ông trời tất nhiên không trả lời cô, chỉ là lặng lẽ tiếp tục rơi
nước mắt thay cô nhiều hơn. Mưa cứ rơi để đóng băng con tim của cô, để
nó trở nên lạnh lẽo, để nó không còn cảm xúc nữa, vậy thì nó sẽ không
biết đau và nỗi đau không còn dày vò cô nữa.
- Tin….tin ….tin…
Tiếng xe từ sau lưng Hiểu Đồng vang lên, Hiểu Đồng với gương
mặt đau khổ bơ phờ quay đầu nhìn lại. Người ngồi trong xe là Vĩnh Thành, cậu đã mở cửa chồm người qua gọi cô:
- Mau lên xe đi.
Hiểu Đồng nhìn Vĩnh Thành với ánh mắt đau buồn rồi ngồi vào trong xe, cô mệt mỏi tựa người vào ghế nhắm mắt lại. Vĩnh Thành vội lấy khăn
lau sạch nước trên mặt trên tóc cô, cậu còn cởi chiếc áo khoát của mình
khoát lên người cô, sau đó điều chỉnh điều hòa trong xe cho ấm.
Hiểu Đồng cảm nhận sự yêu thương chăm sóc của Vĩnh Thành, cô mở mắt ra nhìn cậu hỏi:
- Sao anh lại quay lại?
- Anh định quay lại nói em chờ anh tan họp mình cùng về thì thấy Vĩnh
Phong đến trước mặt em - Vĩnh Thành thờ dài trả lời, cậu cũng mệt mỏi
ngả người lên ghế - Anh định vào nhưng lại không biết có nên hay không.
Anh cũng không biết phải đối mắt với Vĩnh Phong thế nào. Anh đã nghĩ,
Vĩnh Phong và em sẽ không còn gặp lại nhau nữa, anh đã nghĩ Vĩnh Phong
rồi sẽ quên em. Nhưng hình như, anh đã sai, anh đã sai ngay từ đầu. Anh
không biết phải làm sao nữa, biết rõ đó là hố sâu nhưng vẫn cam tâm tình nguyện nhảy vào.
- Vĩnh Thành, ngay từ đầu là em tiếp cận anh, người có lỗi là em không phải anh – Hiểu Đồng vội lên tiếng nói.
- Không phải, là anh tiếp cận em trước – Vĩnh Thành cãi lại.
- Khi anh là Thành Vinh, anh tiếp cận em vì chúng ta là bạn. Còn bây
giờ ở bên anh là do em cam tâm tình nguyện – Hiểu Đồng nói.
- Vĩnh Phong đã nói gì với em? – Vĩnh Thành hỏi.
- Cũng không có gì cả, bỏ đi. Tất cả đều đã qua rồi. Anh đừng bao giờ
cảm thấy có lỗi với em hay Vĩnh Phong. Bỏi vì anh thật sự không có lỗi,
anh đến với em khi em và Vĩnh Phong chia tay rồi, chứ không phải anh
cướp đoạt tình yêu của anh ấy. Mà chắc gì Vĩnh Phong còn yêu em, có
chăng chỉ là quá khứ mà thôi.
Hiểu Đồng quay sang nhìn Vĩnh Thành:
- Hứa với em một điều. Hãy làm như anh không biết gì về mối quan hệ của em và Vĩnh Phong. Cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên vì như vậy mới là
điều tốt nhát cho ba chúng ta.
Vĩnh Thành nhìn Hiểu Đồng mấy giây, cậu nhìn thấy đôi mắt trong
veo u buồn như cầu khẩn của cô thì chậm rãi gật đầu. Chiếc xe bắt đầu
lăn bánh trong cơn mưa, hai người trong xe đều im lặng, mõi người theo
đuổi một suy nghĩ.
Lát sau Hiểu Đồng lên tiếng:
- Tại sao anh không hỏi lí do thật sự em chia tay Vĩnh Phong là gì? Tại sao anh không hỏi, tại sao em lại tiếp cận anh.
Vĩnh Thành nghe Hiểu Đồng hỏi như thế thì thần sắc thay đổi, tay
b1p chặt tay lái, cuối cùng cậu tấp xe vào ven đường rồi quay người nhìn Hiểu Đồng nói:
- Chẳng phải lí do em chia tay Vĩnh Phong là vì mẹ của anh sao! Anh
không hỏi vì anh biết rõ tính của mẹ anh, dù không phải vì lí do này thì cũng vì lí do kia, mẹ anh là người không từ thủ đoạn để có thể chia rẻ cho được em và Vĩnh Phong. Còn lí do vì sao em tiếp cận anh, anh không
quan tâm….
Im lặng một lát, Vĩnh Thành mới nói tiếp:
- Từ nhỏ đến lớn anh luôn là một đứa con ngoan trong mắt của mẹ anh. Mẹ bảo gì, anh nghe đấy, chưa từng làm trái ý mẹ một lần. Chỉ cần mẹ thích thì bắt buộc anh phải làm cho bằng được, còn những thứ anh thích thì mẹ không bao giờ cho phép. Anh cứ sống như vậy cho đến lúc trưởng thành,
vô cảm nhạt nhẽo như một con rối bị giật dây. Đôi lúc anh thấy rất mệt
mỏi, chán trường nhưng anh không thể nào phá hủy hình ảnh của mình trong mắt mẹ. Anh khác với Vĩnh Phong, vì anh là con trai lớn, cho nên mẹ đặt nhiều kì vọng lên anh. Với lại chỉ cần anh làm mẹ vui lòng thì Vĩnh
Phong sẽ thoải mái hơn. Nó có thể sống theo ý thích của mình, không bị
gò bó hay bắt buộc. Hai anh em, chỉ cần mình anh chịu đựng cuộc sống như trong ngục tù này là được rồi hà tất phải kéo Vĩnh Phong vào. Vĩnh
Phong như một cơn gió càng quét và ngang ngược, từ nhỏ tính tình hiếu
động. Anh rất thương nó, vì nhà chỉ có hai anh em trai, anh luôn muốn
Vĩnh Phong được vui vẻ. Cho nên anh bằng lòng vì Vĩnh Phong mà chấp nhận sự gò ép của mẹ. Bằng lòng nhường tất cả mọi thứ của mình cho nó.
Sau đó Vĩnh Thành nâng cằm của Hiểu Đồng lên nhìn sâu vào trong mắt cô:
- Em là thứ duy nhất anh muốn có, là người giúp anh thoát khỏi lao tù.
Vì em anh mới muốn sống cuộc sống mà bản thân mình muốn, làm mọi thứ mà
mình thích. Vì em anh mới dám dọn ra bên ngoài ở đều mà từ trước tới giờ anh chưa từng làm. Bởi vì anh yêu em, em có hiểu không Hiểu Đồng.
Hiểu Đồng đáp lại ánh mắt chân thành của Vĩnh Thành bằng một nụ
cười tươi tắn đầy nhẹ nhàng. Đây là người đàn ông mà cô đã thề mãi mãi ở bên cạnh. Là người đàn ông mà cô muốn bao bọc chở che suốt cuộc đời.
- Lần này, mẹ anh sẽ không thể bắt em rời xa anh như rời xa Vĩnh Phong
được đâu. Vì vậy em sẽ luôn ở bên cạnh anh – Hiểu Đồng bày tỏ ý định của mình.
Vĩnh Thành bỗng thấy một làn gió nhẹ thổi ào tim khiến cậu hạnh
phúc vô cùng, cậu ôm chầm lấy Hiểu Đồng, hôn nhẹ lên tóc cô nói:
- Anh sẽ bảo vệ em. Anh không còn là một đứa trẻ để mặc cho mẹ mình
điều khiển nữa. Vì em, anh sẽ kiên cường tạo ra con đường hạnh phúc cho
hai chúng ta. Chỉ cần em không buông tay anh ra.
“ Chỉ cần em không buông tay anh ra” – Câu nói này như nhát dao đâm nhẹ vào tim Hiểu Đồng. Vĩnh Phong cùng từng yêu cầu cô đừng buông tay
cậu ra, cô cũng đã hứa sẽ mãi mãi không buông tay cậu ra. Vậy mà cuối
cùng cô đã buông tay câu ra để rồi trao tay mình cho một bàn tay khác.
Bất giác nước mắt lại rơi, cô ôm chầm lấy Vĩnh Thành để cho nước mắt
thấm vào áo cậu.
Từ đằng xa, một chiếc xe màu đen đang gạt mưa nhìn về phía họ.
Một tay người đó nắm chặt tay lái, tay kia ôm chặt lấy tim mình:” Tim ơi đừng đau nữa”
Hiểu Đồng tối hôm đó ở lại nhà Vĩnh Thành. Cô giúp cậu giặt giũ
và ủi quần áo phẳng phiu. Sau đó cô xếp chúng ngay ngắn vào trong tủ.
Vĩnh Thành cứ đứng nhìn cô tất bật giúp mình,lòng cảm thấy hạnh phúc.
Vĩnh Phong trở về rồi, cậu không biết rồi đây ba người bọn họ sẽ như thế nào. Cậu thật sự không muốn có lỗi với Vĩnh Phong nhưng lại không thể
buông tay Hiểu Đồng ra. Dù cậu biết trong tim Hiểu Đồng vẫn chỉ có hình
bóng của Vĩnh Phong, nhưng cò Vĩnh Phong, cậu không biết, cũng không dám hỏi. Bởi vì cậu sợ, sợ rằng Vĩnh Phong vẫn còn tình cảm với Hiểu Đồng,
và Hiểu Đồng muốn trở về với Vĩnh Phong. Lúc đó với hai con người mà cậu đều rất mực yêu thương này, cậu liệu có thể nào buông tay không. Cậu
không biết, cũng không dám nghĩ tới.
Vĩnh Thành nhìn lại bàn tay đã khiếm khuyết của mình thở dài.
Nếu không vì vậy, Hiểu Đồng sẽ không ở bên cậu, nếu không vì vậy, có lẽ
Hiểu Đồng đã trở về với Vĩnh Phong rồi.
Hiểu Đồng đã hứa sẽ ở bên cậu mãi mãi, cậu có lời hứa này cảm thấy nhẹ nhỏm nhưng lại bị tình cảm đè nặng.
Vĩnh Thành bỗng đến ôm chầm lấy Hiểu Đồng, tựa cằm lên vai cô thủ thỉ:
- Anh yêu em.
Bên ngoài trời vẫn mưa, chiếc xe màu đen đã đậu dưới đó, có
người ngước mắt nhìn lên trên can hộ chung cư của ai đó, chờ mãi chờ mãi cho đến khi căn hộ đó tắt đèn. Người đó gục đầu duoi vô lăng chua xót.
Sáng hôm sau, trên bàn ăn, Hiểu
Đồng len lén nhìn gương mặt xanh sao của Vĩnh Thành, tối qua cậu không
ngủ được, nhưng chẳng dám nhúc nhích, đợi tới khi Hiểu Đồng ngủ say mới
lén lút thở dài. Nhưng tối qua Hiểu Đồng cũng không ngủ được, cho nên cô đã nghe tiếng thở dài của Vĩnh Thành. Cô biết bây giờ người khó xử nhất chính là Vĩnh Thành, cậu đang đứng giữa hai người, vô cùng khó xử.
Hiểu Đồng quyết định nói rõ ý nghĩ để Vĩnh Thành quên đi nỗi lo trong lòng cậu.
- Vĩnh Thành! – Cô gọi.
Vĩnh Thành ngẩng đầu nhìn lên , đôi mắt cậu hiện rõ sự ưu tư.
- Chúng ta hãy chính thức đến gặp mặt Vĩnh Phong đi. Coi như là một sự tình cờ, anh muốn giới thiệu bạn gái mình với em trai .
Vĩnh Thành không ngờ Hiểu Đồng lại đề nghị với cậu chuyện này. Cậu vẫn tưởng cô sẽ lẫn tránh Vĩnh Phong, nào ngờ….
- Em không ngại sao? – Vĩnh Thành nghi ngờ hỏi lại.
- Em đã quyết định trọn đời này ở bên cạnh anh, chuyện gặp nhau chỉ là
sớm muộn mà thôi. Gặp sớm thì sẽ đỡ khó xử về sau – Hiểu Đồng cười giải
thích.
Vĩnh Thành mĩm cười “ừ “ một tiếng.
Nhưng hai người không ngờ rằng, hai người vẫn chưa đến tìm Vĩnh Phong thì ….
- Kính….kong…..
Nghe tiếng chương cửa, Hiểu Đồng định đi ra mở cửa nhưng Vĩnh Thành đã ngăn lại cười nói:
- Em cứ tiếp tục rửa chén đi, để anh mở cho.
Thế là Hiểu Đồng cứ tiếp tục công việc của mình, còn Vĩnh Thành đi
ra mở cửa. Sở dĩ , Vĩnh Thành không muốn Hiểu Đồng đi ra là vì cậu biết
người bên ngoài là ai.
Từ lúc cậu chuyển đến đây, chỉ có hai người lui tới: Một là Hiểu
Đồng, hai là bà ** Năm. Nhưng ** Năm thường không đến giờ này, vậy thì
người đến chỉ có thể là Vĩnh Phong mà thôi, vù đã cho Vĩnh Phong địa chỉ nhà cậu.
Quả đúng như Vĩnh Thành dự đoán, người bên ngoài cửa là Vĩnh
Phong. Dù biết trước nhưng mặt Vĩnh Thành cũng hơi nhợt một chút nhưng
vốn đã quen với thương trường dối trá cậu nhanh chóng lấy lại gương mặt
bình thường của mình rồi cười tươi chào Vĩnh Phong.
- Sao em biết anh ở đây – Dù đã biết câu trả lời nhưng Vĩnh thành vẫn giả vờ hỏi:
- ** nói. Nghe nói anh chuyển ra đây để sống với bạn gái – Vĩnh Phong nữa đùa nữa thật nói:
- Cái thằng này dám trêu anh à – Vĩnh Thành cười rồi đập nhẹ vai Vĩnh Phong một cái nhẹ, sau đó hất đầu nói – Vào nhà đi.
Vĩnh Phong đi thẳng vào trong nhà một cách tự nhiên, cậu bình thảnh thả người trên salon rồi nói:
- Hôm nay, bạn gái anh có ở đây không, sớm giới thiệu cho em biết để làm quen coi.
- Thằng này, mới đến mà định dọa cho người ta sợ à – Vĩnh Thành có ý ngăn lại.
Vĩnh Phong chỉ cười, không nói tiếp, cả hai an hem bắt đầu thủ
thỉ tâm sự chỉ có Hiểu D(ồng đứng trong bếp chết lặng từ bao giờ.
Cô không ngờ Vĩnh Phong lãi đến đây, ngay lúc này. Mặc dù cô đã
bảo sẽ cùng nhau đến gặp Vĩnh Phong nhưng là khi cô đã chuẩn bị sẵn tâm
lí rồi nhưng còn bây giờ.
Hiểu Đồng cảm thấy rất run, tim đập liên hồi, càng nghe giọng nói
của Vĩnh Phong vọng vào cô càng thấy khó thở. Cô không muốn cậu gặp cô
trông tình cảnh này, cậu chắc chắc sẽ hiểu lầm hai người.
“ Nhưng đây chẳng phải là điều mày muốn sao, chẳng phải càng hiểu lầm thì càng tốt sao, như vậy sẽ dễ dàng quên hơn.”
Nghĩ vậy, Hiểu Đồng hít một hơi thật sâu, cô quyết định bước ra.
Vĩnh Thành và Vĩnh Phong đang trò chuyện vui vẻ thì thấy Hiểu
Đồng bước ra, cả hai đều im bặt. Sắc mặt cả hai đều thay đổi, không còn
hồng hào nữa mà là tái nhợt.
Hiểu Đồng bước ra, tay bê một khay nước, cô vờ như không quen biết hỏi:
- Ai vậy anh?
- Đây là em trai anh – Vĩnh Thành thấy Hiểu Đồng giả vờ như không nên
cậu cũng làm như không có gì trả lời –Còn đây là Hiểu Đồng.
Hiểu Đồng đặt nhẹ nhàng khay nước xuống bàn, lấy nước mời Vĩnh
Phong xong cô ngồi xuống bên cạnh Vĩnh Thành, khoát lấy tay cậu nhìn
Vĩnh Phong cười nói:
- Chào anh! Em vẫn thường nghe kể về anh rất nhiều.
Vĩnh Phong đã nhanh chóng lấy lại vẻ mặt thản nhiên lạnh lùng của mình, cậu nhếch môi khẽ cười, ánh mắt lạnh nhạt:
- Anh ấy kể gì về tôi, có kể rõ về con người tôi với cô không?
Hiểu Đồng hơi tái mặt sau câu hỏi nhưng cô cố kìm nén mĩm cười nói:
- Anh ấy thường chỉ kể chuyện lúc nhỏ của hai người, vì sau này hai người sống ở hai nơi, nên cũng không có gì nhiều để kể.
- Vậy à – Vĩnh Phong gật đầu tỏ vẻ hiểu, sau đó cậu quay lại nhìn Vĩnh
Thành nói – Vậy bây giờ anh em ta nên gặp nhau thường xuyên hơn. Nghe
nói bạn gái anh nấu ăn rất ngon, không biết em có dịp được thưởng thức
không. Hay là em nên ghé đến đây thường xuyên hơn nhỉ, dù gì anh em ta
nên giống như hồi xưa than thiết với nhau. Anh nghĩ có được không?
- Tùy ý em – Vĩnh Thành nhã nhặn trả lời.
Sau đó, ba người cùng nhau trò chuyện, Vĩnh Thành và Hiểu Đồng xoay qua nói chuyện về bé Phong và bé Đường, cả hai nói chuyện rất vui vẻ,
Vĩnh Phong cảm thấy đau nhói, cậu như một người thừa. Hai người đó, đã
bước vào thế giới của riêng họ, thế giới mà cậu chưa từng và không thể
đặt chân vào.
Sauk hi cánh cửa nhà khép lại, Vĩnh Phong bước vào thang máy, cậu
dựa hẳn người vào thành thang máy, đau đớn nhắm mắt lại tự hỏi:
- Đã không còn gì nữa rồi sao. Đã hết thật rồi.
Hiểu Đồng vừa vào công ty, vẫn như thường lệ cô dọn dẹp sau đó đi pha cà phê cho mọi người. Vừa bước vào thì đã thấy giám đốc Điền ở đó.
Ông vừa nhìn thấy cô liền nói:
- Sau này cô cũng phụ trách pha cà phê cho phó tổng giám đốc uống, có biết không?
Quả là làm khổ cho Hiểu Đồng mà, cô vừa gặp cậu lúc nãy, đã cảm
thấy khó đối mặt rồi. Vậy mà bây giờ lại phải ngày ngày đối mặt. Hiểu
Đồng lí nhí hỏi:
- Giám đốc Điền, có thể thay người khác không ạ.
- Không được, vì hôm qua phó tổng giám đốc có uống cà phê do cô pha,
cậu ấy thấy hài lòng cho nên mới bảo cô tiếp tục pha – Giám đốc Điền gắt lên.
Hiểu Đồng cũng không dám nói them gì, cô cúi đầu định đi về chỗ ngồi thì:
- Cô mau đến gặp Phó tổng giám đốc đi, cậu ấy cho gọi cô – Giám đốc
Điền đã vội nói – Tôi phải đích thân đến đây gọi cô lên đó, cho nên liệu mà cư xử nếu không tôi cho cô thôi việc.
Hiểu Đồng thở dài chậm rãi bước đi đến phòng Vĩnh Phong. Buổi sáng này thật là khiến người ta mệt mỏi. Cả ba người họ đều phải nói dối,
đều là những người đau khổ.
- Cốc …cốc …cốc…
Vẫn là sự im lặng không trả lời, Hiểu Đồng thở dài gõ cửa lần nữa.
- Vào đi.
Hiểu Đồng mở cửa bước vào, Vĩnh Phong đang hí hoáy viết cái gì đó
đầu không ngẩng lên. Hiểu Đồng mím nhẹ môi lên tiếng hỏi:
- Phó tổng giám đốc cho gọi tôi có việc gì.
Vĩnh Phong ngẩng đầu nhìn lên một cái lạnh lùng rồi với tay lấy
xấp tài liệu trên bàn thảy lên trước mặt Hiểu Đồng lãnh đạm nói:
- Cô về làm lại toàn bộ kế hoạch này cho tôi. Sáng mai đem đến cho tôi.
Nói rồi cúi đầu tiếp tục viết, không đợi phản ứng của Hiểu Đồng càng không cho Hiểu Đồng có cơ hội biện bạch.
Hiểu Đồng nhìn tập tài liệu trên bàn, đó là tập tài liệu hôm qua cô
đã mang đến. Tập tài liệu này được làm cách đây 3 tuần lễ, trong khi cô
mới vào làm mười ngày, và tất nhiên người làm không phải là cô. Vĩnh
Phong chắc chắn biết điều đó, cho nên người cần làm lại không phải là cô nhưng cậu vẫn bắt cô làm.
Hiểu Đồng không nói gì chỉ lặng lẽ cầm tài liệu đi ra ngoài. Nhìn
thấy Hiểu Đồng đã ra ngoài, Vĩnh Phong mới ngẩng đầu nhìn lên ngã người
dựa vào ghế mệt mỏi, tay buông thỏng cây bút xuống khiến nó rơi xuống
đất. Cậu đưa mắt nhìn vào những chữ mà cậu mới viết. Chẳng rõ là những
từ nào cả, không đầu không đuôi, có có nghĩa.
Những người trong phòng kế hoạch thấy Hiểu Đồng trở về vội tranh
nhau hỏi. Cô cũng thật tình kể rõ mọi chuyện, ai nấy nghe xong đều nhất ý một long rằng: “ Hiểu Đồng đang bị đì sói trán rồi”
Hiểu Đồng phải đến nhờ anh Thắng, người đã phụ trách làm báo cáo
này cho cô xem các tài liệu liên quan để làm lại kế hoạch. Cậu ta vội
vàng giúp đỡ cô một cách tận tình, dù gì thì bão cũng đỗ lên đầu cô một
phần cũng vì cậu làm chưa tốt. Mặc khác trong long thấy nhẹ nhõm vì
người chết không phải là mình.
Kế hoạch này dài vô cùng, vừa tham khảo vừa tường trình, Hiểu Đồng đành phải ở lại làm đêm. Cô nhờ thím Hà – mẹ Đình Ân giữ bé Đường và bé Phong dùm mình, cũng nói dối Vĩnh Thành để cậu không lo lắng. Cứ thế
một mình ở lại làm cho xong bản kế hoạch.
Tất cả mọi người đều lần lượt ra về, chị Tình và Mai Thi vỗ vai
Hiểu Đồng động viên. Cô chỉ nhẹ cười đáp lại. Sau đó Mai Thi đã quay trở lại trên tay còn có một phần cơm và mấy bịch bánh.
- Này! Mình chẳng rành mấy cái này nên chẳng biết giúp cậu cái gì đâu.
Chỉ có thể mua cơm cho cậu thôi. Đói bụng thì lấy mà ăn đừng có nhịn
đói. Còn bánh này thì để khuya đói bụng ăn. Kiểu này cậu phải làm tới
sang quá – Mai Thi chắc lưỡi thở dài.
- Cám ơn cậu – Hiểu Đồng mĩm cười.
Sau đó Mai Thi ra về, Hiểu Đồng tiếp tục công việc, thỉnh thoảng
cô ra ngoài lấy nước mới hay mọi người đã ra về hết, không gian tắt đèn
tối thui. Chỉ có đèn phòng cô là còn sáng .
Hiểu Đồng chỉ ăn vội vài miếng cơm rồi cúi đầu làm tiếp, khi làm
xong thì cũng đã hơn hai giờ sáng rồi. Chẳng còn xe buýt hay taxi để về. Hiểu Đồng đành ngủ lại ở công ty đợi sáng về nhà sớm tắm rửa thay đồ.
Cô mệt mỏi gục đầu lên bàn ngủ lúc nào chẳng hay.
Trời bên ngoài mưa bắt đầu rơi xuống lạnh, một bóng người bước vào cằm theo chiếc chăn choàng lên người cô, mở lại điều hòa cho ấm, sau đó đứng nhìn gương mặt say ngủ của cô rất lâu, rất lâu….sau đó lặng lẽ đau lòng bỏ đi.
Trời vừa hừng sáng, Hiểu Đồng đã thức dậy, một vật gì đó từ trên
người cô rơi xuống đất. Hiểu Đồng quay người nhìn cái vật đó, cô nhận ra cái chăn đó là cái chăn ở phòng y tế, cô ngơ ngác tự hỏi:
- Ai đắp cái chăn này cho mình nhỉ. Đêm qua chẳng phải mọi người về nhà hết rồi sao. Chắc là bác bảo vệ đã đắp cho mình.
Hiểu Đồng từ khi thực tập ở đây đã quen than với bác bảo vệ ở đây.
Bởi vì cô luôn chào hỏi bác mỗi khi ra vào, bác bảo vệ cũng rất quý cô.
Hôm nay lại đúng ca trực của bác ấy.
Hiểu Đồng thu dọn ra về, cô phải tắm rửa thay đồ rồi quay lại công
ty. Cô ra cổng gặp bác bảo vệ để cám ơn bác ấy nhưng bác bảo vệ cũng ngơ ngác như cô:
- Hôm qua khi bác lên kiểm tra lần cuối thấy cháu vẫn còn thức bác bỏ đi xuống dưới này.
Hiểu Đồng chau mày suy nghĩ rồi chào tạm biệt bác bảo vệ. Bác bảo vệ nhìn theo bong cô môi mấp máy nhưng không nói ra :” Thật ra đêm qua còn một người ở lại”
- Làm lại – Vĩnh Phong lướt sơ qua bản báo cáo của Hiểu Đồng mấy cái rồi quăng trả cho cô – Sáng mai nộp cho tôi.
Hiểu Đồng nhìn Vĩnh Phong một cái không nói gì, thu hồi bản báo
cáo rồi đi ra ngoài. Đêm nay lại phải ở lại nữa rồi. Nhưng lần này, Hiểu Đồng không vất vả như lần trước, cô đã hiểu qui trình kế hoạch. Nhưng
lần này cô kiểm tra cẩn thận, bổ sung một cách đầy đủ hơn.
Ra về cũng đã hơn mười giờ, cô quay đi ngoảnh lại tìm taxi, chờ
mãi vẫn không có taxi, Hiểu Đồng thở dài. Cô định gọi Vĩnh Thành đến đón thì một chiếc xe màu đen chờ tới.
- Lên xe – Vĩnh Phong lạnh lùng ra lệnh.
- Không cần – Hiểu Đồng nhìn Vĩnh Phong một cách ấm ức nói, sau đó quay lưng bỏ đi nhưng…
Người ở trong xe bỗng nhào ra nắm tay cô lôi đến mở cửa thẳng
tay nhé cô vào trong xe. Rồi nhanh chóng đi vào phóng xe vút đi. Xe chạy rất nhanh, làm cho người ngồi bên cạnh tái mặt. Hiểu Đồng vội vàng thắt dây đai lại, một tay nắm chặt dây đai một tay nắm chặt phần ghế dưới
chân, môi mím lại nín thở sợ hãi. Tài lái xe của Vĩnh Phong không phải
cô không biết nhưng chỉ là cô không quen với việc chạy nhanh như thế
này. Cô thỉnh thoảng đưa mắt nhìn sang Vĩnh Phong, sắc mặt cậu lạnh
tanh, tay nắm chặt vô lăng, chăm chú lái xe.
Chiếc xe chạy vào con đường quen thuộc, băng qua hàng cây đậu
trước cánh cửa màu xanh vô cùng quen thuộc. Không gian bỗng nhiên im
lặng, bởi vì mỗi người đều dâng lên trong long một cảm xúc vừa ấm áp vừa đau đớn.
- Sao lại đưa tôi đến đây – Hiểu Đồng chợt lên tiếng hỏi.
Nhưng Vĩnh Phong không trả lời, mắt cậu vẫn nhìn về phía trước,
ánh đèn đường mờ ảo, chỉ có đôi mắt cậu là phát sáng. Cô không muốn ở
cùng Vĩnh Phong trong một không gian gần gũi thế này. Càng không dám thở mạnh, sợ rằng Vĩnh Phong sẽ nhận ra cảm xúc thật đang đè nén trong lòng cô. Sợ cậu nghe được tiếng tim đập của cô. Cho nên cô quyết định mở cửa bước ra.
Nhưng vừa đặt một chân xuống đất thì tay đã bị người kéo lại. Cô
quay qua nhìn cậu, đôi mắt trực trào muốn khóc nhưng Vĩnh Phong không
nhìn thấy, ánh mắt cậu vẫn nhìn về phía trước.
- Cô có từng trở lại đây không ? – Vĩnh Phong lên tiếng hỏi, giọng chứa nhiều cảm xúc mong mỏi.
- Có.
Trong lòng Vĩnh Phong bỗng thấy một cơn gió thổi qua nhưng đó lại là một cơn gió nóng bởi vì Hiểu Đồng đã nói tiếp.
- Dù gì đây cũng từng là nhà của tôi. Dù căn nhà này thuộc về anh hay
thuộc về một người nào khác thì tôi cũng sẽ đến đây nhìn nó. Trước đây
vẫn vậy, hôm nay vẫn vậy, và sau này vẫn vậy. Cho đến lúc nào đó tôi có
đủ khả năng mua lại nó.
- Cô nghĩ tôi sẽ bán nó cho cô à – Vĩnh Phong lạnh lùng quay sang nhìn Hiểu Đồng, ánh mắt chất chứa xa xăm.
- Vậy thì tôi đành nhờ người đàn ông bên cạnh mình giúp thôi. Dù gì
cũng là người quen biết, chắc là thương lượng dễ hơn – Hiểu Đồng mĩm
cười trả lời, cô cố ý nói ra những lời làm đau lòng Vĩnh Phong.
Ánh mắt Vĩnh Phong nhìn Hiểu Đồng lúc này như một ngọn lửa chất
chứa sự giận dữ. Bàn tay nắm lấy tay cô bóp chặt khiến Hiểu Đồng cảm
thấy đau nhưng cô im lặng cố không biểu hiện ra nét mặt. Dần dần bàn tay đó lỏng ra, cuối cùng rời khỏi tay cô. Vĩnh Phong quay đầu đi, không
muốn để Hiểu Đồng nhìn thấy nét mặt của cậu nữa.
Hiểu Đồng cụp mắt xuống, cảm nhận nỗi đau trong long Vĩnh Phong.
Cô mở cửa bước ra ngoài, lần này Vĩnh Phong không cản cô nữa. Cứ thế cô
từng bước từng bước rời đi, nước mắt chẳng thể rơi được nữa bởi vì nó đã chảy ngược vào tim đau nhói.
Cho đến khi Hiểu Đồng đi tới khúc quẹo thì bước chân cô xiêu
quẹo. Cô chỉ muốn Vĩnh Phong thấy cô đã quên, đã quên cậu từ lâu rồi cho nên cố bước đi mạnh mẽ nhưng giờ đây, cô đã đi khá xa tầm mắt cậu. Cô
không cần phải gồng mình chịu đựng nữa. Cô dựa vào một bức tường rồi từ
từ xụp xuống. Nước mắt từ tim được dốc ngược ra.
Một chiếc xe đậu ở đó không xa bỗng mở cửa, người trong xe bước đến bên cô. Ôm chặt lấy cô vỗ về.
- Cứ khóc đi cho nhẹ long – Vĩnh Thành chua xót nói.
Lúc Vĩnh Thành dìu Hiểu Đồng ngồi vào xe, cô mới chợt tỉnh vội hỏi:
- Sao anh biết em ở đây?
- Tan tiệc xong anh mua chút bánh cho bé Đường và bé Phong. Nhưng chẳng thấy ai ở nhà cả, gọi điện cho bác Hà mới biết em đã gửi hai đứa nó ở
nhà bác Hà hai hôm nay rồi. Anh gọi điện đến công ty thì được hay em đã ở lại làm them hai hôm nay rồi. Cho nên anh định đến đón em sẵn mau chút
gì cho em ăn. Nào ngờ vừa mới đến thì thấy Vĩnh Phong lôi em vào xe nên
anh đi theo hai người đến đây. Mà công ty có việc gì à.
- Vĩnh Phong bắt em làm lại báo cáo kế hoạch thôi, cho nên em phải ở
lại làm – Hiểu Đồng giải thích, cô không muốn Vĩnh thành nghi ngờ rồi
hiểu lầm.
- Có cần anh giúp không – Vĩnh thành đề nghị.
- Được rồi, em có thể tự làm
Nói xong bất giác cô thở dài. Vĩnh Thành đau xót nhìn cô đề:
- Hay là anh chuyển em đến chỗ anh quản lý nha.
- Thôi đi, tránh được nhất thời không tránh được cả đời đâu. Bây giờ mà đi còn khó xử hơn – Hiểu Đồng vội phản bác .
- Nhưng mà ….- Vĩnh Thành vẫn lo lắng nói.
- Đừng lo, em đâu phải là người không biết bảo vệ mình đâu. Nếu bị bức
ép quá em nhất định phản kháng lại. Dù gì em cũng có tổng giám đốc chống lưng rồi còn lo gì bị đuổi việc – Cô nhìn Vĩnh Thành nói đùa.
- Được. Vậy thì anh sẽ làm bùa hộ mạng cho em – Vĩnh Thành cũng cười nói, sau đó hai người lái xe trở về nhà cậu.
- Làm lại lần nữa cho tôi – Vĩnh Phong chỉ cầm tập tài liệu lật ra trang đầu tiên thì lặp tức quăng trả lại cho Hiểu Đồng.
Lần này thì Hiểu Đồng thấy tức giận vô cùng, rõ ràng là cậu cố ý,
chứ nếu không thì tại sao sửa tới sửa lui vẫn không hài lòng lại chẳng
thèm xem qua lấy một cái. Cô đã bỏ biết bao công sức và tâm huyết ra làm ( mình cũng giống vậy đó (^_^), bởi vậy ko thank là ta chém ) , Hiểu
Đồng tức giận vặn lại:
- Phó tổng giám đốc, xin anh nói rõ cho tôi biết chỗ nào chưa tốt, tôi
sẽ sửa lại. Chứ anh đừng có lấy việc công để trả thù riêng như vậy.
- Lấy công trả thù riêng – Vĩnh Phong nhìn Hiểu Đồng bằng ánh mắt dĩu cợt – Cô nghĩ cô đáng sao?
“ Cô đáng sao?” – có câu nói nào làm đau người bằng câu nói này
không ? Đúng vậy, cô không đáng, không đáng chút nào, không đáng để anh
quan tâm, không đáng để anh để ý, không đáng? – Hiểu Đồng cảm thấy rất
đau, nhưng rõ ràng cô mới là người đi đâm vào tim người khác cơ mà. Tại
sao tim cô lại đau chứ. Cô không để cậu thấy nỗi đau này.
- Vậy anh nói đi. Rốt cuộc là anh không hài lòng ở chỗ nào chứ - Hiểu Đồng sẵn giọng hỏi lại.
- Cô có biết cách để làm một nhân viên hay không vậy. Nhân viên là để
phục tùng cấp trên, làm mọi việc cấp trên yêu cầu. Phục vụ cho đến khi
cấp trên hài long chứ không phải là đi hỏi lại cấp trên cái này cái nọ - Vĩnh Phong khinh miệt nói, rồi cậu nhìn thấy nét mặt đông cứng của Hiểu Đồng mới nói – Được rồi, cô trở về phòng đi, gọi cậu Thắng vô đây cho
tôi.
Hiểu Đồng thất thểu đi về phòng. Vừa vào phòng cô liền đụng mặt giám đốc Điền, ông thấy cô liền vồn vã hỏi:
- Sao rồi, phó tổng giám đốc đã duyệt chưa?
Hiểu Đồng lắc đầu, vẻ mặt bí xị. Giám đốc Điền giơ tay lên trời thở dài:
- Trời ơi, tôi sắp sửa về hưu rồi không ngờ còn bị gặp nạn này. Đầu tôi vì cô mà bây giờ tiếp tục hói rồi.
Nói xong ông ta tiếp tục thở dài bỏ về phòng mình. Đợi ông ta đi
xa mọi người bắt đầu cưới phá lên. Hiểu Đồng và Mai Thi không hiểu đã
xảy ra chuyện gì ngơ ngác nhìn mọi người. Ngay cả chị Tình vốn điềm đạm
cũng đang run người vì cười.
- Chuyện gì mà mọi người cười dữ vậy – Mai thi không nén nổi tò mò hỏi.
Một người cố nén cười giải thích cho hai người hiểu:
- Giám đốc Điền, từ lúc anh vào làm đã thấy cái đầu hói bong lưỡng của
ông ta. Nhưng chưa bao giờ ông ta thừa nhận mình bị hói đầu cả. Ai mà
dám nói thế là chết với ông ta. Nhưng hôm nay vì Hiểu Đồng mà ông ta tự
thừa nhận bản than mình bị hói. Anh phải nói là anh rất khâm phục em –
Nói xong anh ta còn giơ ngón tay cái về phía Hiểu Đồng.
Mai Thi nghe vậy cũng bật cười, còn Hiểu Đồng thì chẳng thể nào cười nỗi, cô đi đến bên anh Thắng nói nhỏ:
- Anh thắng, phó tổng giám đốc cho gọi anh.
Nụ cười trên môi cậu Thắng tắt ngay thay vào đó là mồ hôi vã ra, cậu ta lắp bắp:
- Có phải vì bản kế hoạch không?
Hiểu Đồng gật đầu, mọi người ai nấy cũng nín cười, vẻ mặt lo sợ.
Cậu Thắng thở dài, cứ tưởng mình thoát nạn nào ngờ. Lần này cậu chết
chắc, cả một cô bé xinh đẹp như Hiểu Đồng mà còn bị mắng tơi bời thì
thân cậu còn bị trà đạp đến đâu. Cậu Thắng ủ rũ đi ra.
Lát sau cậu trở về gương mặt đầy nhẹ nhỏm, thấy ánh mắt tò mò của mọi người, cậu nói:
- Báo cáo không có vần đề, vấn đề nằm ở bảng số liệu. Tôi không kiểm
tra kỹ mà đưa vào. Giám đốc bắt Hiểu Đồng làm lại vì nghĩ cô ấy sẽ phát
hiện ra bảng số liệu bị sai, ai ngờ Hiểu Đồng lại đi vào vết xe đổ của
tôi. Cho nên phó tổng giám đốc mới nổi giận. Cũng không trách Hiểu Đồng
được, đến người có đầy đủ kinh nghiệm như tôi mà còn sai sót, huống hồ
là người mới như Hiểu Đồng. Cũng may, phó tổng giám đốc không nói gì,
chỉ bảo đi sữa lại số liệu mà thôi. Không ngờ, phó tổng giám đốc vừa
nhìn một cái nhận ra bảng số liệu này có vấn đề, đúng là khâm phục.
Nghe anh Thắng nói Hiểu Đồng mới giật mình nhận ra đúng là cô
không kiểm tra bảng số liệu. Cô cứ nghĩ bảng số liệu anh Thắng đã tra kỹ rồi. Lúc nãy còn nỗi giận mắng Vĩnh Phong, bất giác thở dài hối hận.
- Vậy chúng ta kết thúc bài phỏng vấn tại đây, cám ơn cô đã nhận lời
phỏng vấn của chúng tôi – Người phóng viên cúi đầu chào Đình Ân một cái
rồi thu dọn ra về.
Đình Ân cũng cuối đầu chào rồi cùng đạo diễn Quang Lỗi đi ra về. Vừa vào trong xe, đạo diễn Quang Lỗi đã khen Đình Ân:
- Lúc nãy con trả lời hay lắm.
- Là nhờ chú dạy thôi – Cô mĩm cười nói – Con cám ơn chú đã luôn nâng đỡ cho con.
- Thật ra cũng nhờ con có chút tài năng mà thôi. Chú vẫn nhớ ấn tượng vào ngày đầu tiên gặp cháu – Quãng Lỗi cười nói.
Trước mắt ông là cảnh tượng các thí sinh tham dự cuộc thi tuyển diễn viên năm đó.
Trước mắt ông là các cô gái trẻ rất xinh đẹp và gợi cảm. Nhưng
chẳng có ai làm cho ông chú ý cả. Bởi vì chẳng ai trong lúc này tỏ ra
rất lúc túng trước trang phục của mình. Trang phục bị ban giám khảo cố
tình làm rách. Họ hoàn toàn không biết ý đồ của ban giám khảo, có người
mếu mao giải thích không phải mình làm rách. Có người tự ý thay đồ khác, có người cứ thản nhiên mặc đồ rách như thế xuất hiện. Nhưng chỉ có cô
thí sinh số 17 là khác biệt.
Chiếc váy của cô không chỉ bị rách một nơi như mấy người kia mà
còn bị rách rất nhiều nơi. Hay nói chính xác hơn đó không phải một chiếc váy rách mà chẳng qua đó là một kiểu thiết kế mới lạ của một nhà thiết
kế lập dị nào đó.
Cho nên ông đã cầm micro lên hỏi các thí sinh:
- Trong buổi thi ngày hôm nay chúng tôi không công bố cho các cô biết
chủ đề là gì. Vậy ai trong các cô có thể cho biết chủ đề của buổi thi
ngày hôm nay là gì không. Dựa vào trang phục mà chúng tôi đã đưa cho các cô.
Các cô gái bắt đầu nhìn lại trang phục của mình, lật tới lật lui,
nhưng chẳng tìm thấy gì cả. Còn những người đã thay đồ ra thì tiếc nuối
vì đã không mặc nó lên đây đành nhìn qua trang phục của người khác tìm
hiểu.
Cuối cùng, họ đành trả lời đại, nhưng vẫn chẳng có ai trả lời đúng.
Ban giám khảo bắt đầu thấy chán nản và mệt mỏi trước đống thí sinh này.
Chỉ có thí sinh số 17 vẫn im lặng lắng nghe các thí sinh khác trả lời.
Thấy vậy ông mới cầm micro nói:
- Thí sinh số 17 câu trả lời của cô là gì?
Lúc này Đình Ân mới mạnh dạn tiến lên, cô mĩm cười chào ban giám khảo và tất cả mọi người. Rồi mới bắt đầu cầm micro trả lời:
- Theo em nghĩ chủ đề hôm nay là:” Tùy cơ ứng biến”.
Tất cả các giám khảo bắt đầu ngồi nhổm dậy nhìn vào cô thí sinh số 17. Một người lên tiếng hỏi:
- Tại sao em nghỉ chủ đề là “Tùy cơ ứng biến”
- Lúc em thay đồ, phát hiện váy mình bị rách, em lo lắng lắm. Nhưng sau đó em phát hiện những bạn khác cũng bị giống em. Lúc đó em bỗng phát
giác ra hình như tất cả những việc này là có chủ đích.
- Vậy em có thể giải thích ý nghĩ của bốn từ này không? – Một giám khảo hỏi.
Đình Ân liếc mắt nhìn Hiểu Đồng một cách kính đáo, cô thấy Hiểu
Đồng nhìn mình cười rồi đưa hai tay lên làm động tác cổ vũ cô cố gắng
lên. Đình Ân thu hết sức mình nắm chặt micro bắt đầu trả lời.
- Em nghĩ là sau này nếu em trở thành một diễn viên, có lúc vô tình sơ ý mà làm rách váy như thế này mà không thể về nhà thay đồ kịp thì phải
thật bình tĩnh, tự nghĩ ngay ra cách giải quyết. Biến cái bị động thành
chủ động, cho thấy mình là người làm chủ tình hình. Có thể thể hiện được nhiều mặt cũng như nhiều vai diễn trước mặt công chúng. Như vậy mới trở thành diễn viên thực thụ được.
- Tuy đây không phải là một câu trả lời xuất sắc nhất nhưng là câu trả lời hay mà tôi được nghe.
Ban giám khảo đã lên tiếng tất cả mọi người có mặt đều vỗ tay hoan hô không ngớt. Nhưng Đình Ân lại cầm micro lên tiếng:
- Thật ra, em không phải là người nghĩ ra chủ đề mà là bạn em. Cố ấy đang đứng ở đằng kia .
Đình Ân chợt chỉ tay về phía Hiểu Đồng đang đứng, ánh sáng lặp tức
quay về phía Hiểu Đồng. Gương mặt xinh đẹp cùng mái tóc dài đen nhánh
của cô được thu lại và hiện ngay trên màn hình. Tất cả mọi người đều ồ
lên trước sự xinh đẹp của cô gái này. Trong đầu ai cũng đặt ra câu hỏi:” Tại sao cô ấy lại không dự thi, nếu không thì chẳng cần phải chọn nữa”
Đạo diễn Quang Lỗi vừa nhìn thấy Hiểu Đồng, lúc này cô hơi lung
túng nhưng vẫn cố cười nhẹ. Đột nhiên ông thấy cô mới chính là diễn viên chính mà ông cần tìm.
Sau khi mọi người còn đang bàng hoàng trước sắc đẹp của Hiểu Đồng thì Đình Ân lại tiếp tục nói:
- Thật ra, bạn ấy vừa nhìn danh mục đề thi liền nhận ran gay vòng thi
này không có chủ đề cho nên nhìn thấy chiếc váy bị rách thì bạn ấy đã
nghĩ ra chủ đề, trong khi em học thuộc lòng danh mục mà không nhận ra,
còn nữa, chiếc váy này cũng là do bạn ấy tạo nên. Em hoàn toàn không
biết, cho nên em thấy mình không xứng đáng nhận lời khen của mọi người
càng không xứng dự cuộc thi này.
Nói xong cô trả micro cho người dẫn chương trình và bước xuống nắm
tay Hiểu Đồng đi vào trong hậu trường. Nghĩa là cô bỏ cuộc.
- Haha…vì thấy con thật thà rất giống vai diễn bạn của nhân vật chính
nên chú quyết định mời con hợp tác. Nhưng chú lại bị khả năng diễn xuất
của con chinh phục. Điều hối tiếc nhất là Hiểu Đồng không chịu diễn vai
nhân vật chính nếu không rating chắc chắn còn cao nữa – Đạo diễn Quang
Lỗi nhớ lại xong liền cười nói với Đình Ân.
- Quả thật rất đáng tiếc – Đình Ân cũng tỏ ý luyến tiếc.
- Được rồi chú đưa cháu về nhà, tối rồi.
- Khoan đã chú, chú cho cháu đến một nơi được không?
- Cậu thật sự từ bỏ cô ấy sao? – Thế Nam nhìn Vĩnh Phong ngờ vực.
- Tội gì phải ôm khư khư một bong hoa trong khi xung quanh cậu là một vườn hoa chứ - Vĩnh Phong cười nói.
- Nhưng mà ….
- Còn cậu, cậu có thể từ bỏ cô ấy không? – Vĩnh Phong chợt hỏi.
- Mình không từ bỏ được. Vĩnh Phong mình yêu Hiểu Đồng, cho tới bây giờ trong lòng mình vẫn chỉ có cô ấy mà thôi. Vì Hiểu Đồng yêu cậu nên mình chấp nhận rút lui. Nhưng bây giờ là cậu từ bỏ cô ấy. Mình không muốn
lại hối tiếc lần nữa – Thế Nam thở dài nói.
Cậu đã hối tiếc vì đã không bày tỏ tấm lòng của mình với Hiểu Đồng để rồi nhìn cô trong vòng tay Vĩnh Phong.
- Vì sao lại không thể từ bỏ. Vì hai người đã hôn nhau ư – Vĩnh Phong mĩa mai hỏi.
Thế Nam trợn mắt nhìn Vĩnh Phong. Cậu ấy biết ư, biết rằng cậu và Hiểu Đồng đã từng hôn nhau.
Bên ngoài cánh cửa khép hờ, một người con gái đau khổ rời tay khỏi
cánh cửa bước ra ngoài. Nước mắt rơi trên gương mặt xinh đẹp của cô.
Thì ra yêu thầm là một điều rất đau khổ. Yêu thầm một chàng trai mà trong lóng chỉ có hình bóng bạn thân của mình là điều đau khổ vô cùng.
Nhưng yêu đơn phương còn đau khổ hơn nhiều lần. Nhất là vẫn yêu đơn phương sau khi bộc bạch tấm long mình cho người con trai đó biết và bị
người đó “nhẹ nhàng” từ chối. Là “nhẹ nhàng” từ chối. Nếu người đó thẳng thừng từ chối thì ít ra cô cũng có thể từ bỏ mà không đau lòng.
Đình Ân lôi điện thoại ra nhắn tin cho Hiểu Đồng:”Mình mệt mỏi rồi, mình sẽ từ bỏ anh ấy”
Sau đó cô gọi điện cho Thiên Minh:” Có thể cho em mượn vai không?”
Hiểu Đồng nhìn tin nhắn của Đình
Ân cảm thấy tim như bị kim xuyên qua. Những người ở bên cạnh cô đều bị
cô làm tổn thương. Vĩnh Phong, Vĩnh Thành, Thế Nam, Đình Ân, tất cả bọn
họ, nếu như không quen biết cô, liệu họ có bước vào còn đường đầy đau
khổ này không. Có lẽ họ sẽ bước trên con đường hạnh phúc ngập tràn ánh
sáng. Tất cả đều là vì cô….
Vĩnh Phong nằm thao thức trở mình trên chiếc giường của mình. Cậu nhận ra khoảng cách giữa cậu và Hiểu Đồng càng ngày càng cách xa. Khi
chưa trở về, hằng đêm cậu đều mơ thấy Hiểu Đồng, có thể chạm vào cô, ôm
cô vào lòng hôn lên đôi mắt long lanh ấm áp mỗi khi cô nhìn cậu, dù rằng khi tỉnh giấc còn lại chỉ là cảm giác hụt hẫng. Còn bây giờ, cô đứng
trước mặt cậu, cậu cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ cô nhưng lại không thể chạm vào, trong lòng lại mang cảm giác đau khổ vô cùng. Vậy thì thà
rằng không gặp lại để dù rằng nhung nhớ trong giấc mơ còn hơn gặp lại
chỉ thêm đau lòng.
Cũng trong không gian này, Thế Nam đang ngồi trầm tư bên khói
thuốc. Cậu nghĩ đến tình cảm của Vĩnh Phong của Hiểu Đồng, của cậu và
Đình Ân. Tình cảm của bốn người bị trôi vào một lòng lẫn quẩn. Hiểu Đồng và Vĩnh Phong yêu nhau nhưng không đến được với nhau, cậu yêu Hiểu Đồng còn Đình Ân thì yêu cậu. Bốn người họ đều là những kẻ suy tình không
lối thoát.
Nghĩ đến Hiểu Đồng, Thế Nam cảm thấy tiếc nuối vì tình cảm của
mình không sớm nói rõ với cô. Khi Hiểu Đồng hơn cậu, Thế Nam biết trái
tim cậu mãi mãi thuộc về Hiểu Đồng. Vì một nụ hôn đó có bắt cậu chết cậu cũng cam tâm tình nguyện.
Nghĩ đến Đình Ân, cậu cảm thấy có lỗi với cô, là cậu phụ tấm chân tình của cô để đuổi theo một bóng hình mà mãi mãi không có được.
- Cậu thật sự từ bỏ anh ấy sao. Đã xảy ra chuyện gì vậy – Hiểu Đồng nhìn Đình Ân lo lắng hỏi.
Hôm nay cô đến đón bé Phong và bé Đường ở nhà Đình Ân. Vô tình
Đình Ân có nhà vậy là hai người cùng vào phòng Đình Ân trò chuyện.
- Không có gì cả, chỉ là do mình mệt mỏi rồi – Đình Ân cười buồn trả lời.
Hiểu Đồng nhìn nét buồn trên gương mặt bạn, cô biết Đình Ân không muốn cô nghĩ nhiều nên mới không kể, cô rụt rè hỏi:
- Có phải vì mình không?
Đình Ân cúi đầu không trả lời, không gian bỗng chìm vào im lặng,
chỉ nghe tiếng thở dài của cả hai. Lát sau Đình Ân ngẩng đầu lên nói.
- Thật ra trước đây mình rất ganh tỵ với cậu. Lúc nhỏ mình ghen tỵ vì
cậu được sống trong căn nhà to và đẹp. Được mặc quần áo đẹp, được ở
trong căn phòng như một nàng công chúa. Sau này gặp lại, dù chúng ta rất thân nhau nhưng mình vẫn thấy ganh tỵ, đi bên cậu lúc nào mình cũng
thấy mặc cảm. Bởi vì cậu vừa xinh đẹp vừa thông minh, dù cậu không cần
làm gì vẫn thu hút biết bao ánh mắt của người khác. Mình đi bên cạnh
cậu, vô tình làm phong nền cho cậu, là đối tượng để người ta so sánh và
khen ngợi cậu. Lúc trước mình cũng để ý đến một cậu bạn hồi trung học
nhưng bạn ấy lại thích cậu, còn lợi dụng mình để tiếp cận cậu nữa chứ
-Đình Ân cười khổ khi nhớ lại.
Hiểu Đồng ngớ người bang hoàng nghe những lời Đình Ân nói. Cô
không biết, cô không hề biết là Đình Ân luôn ganh tỵ với cô. Càng không
biết Đình Ân vì cô mà bị tổn thương đến như vậy. Vì cuộc sống Hiểu Đồng
không để ý đến mọi thứ xung quanh, khkông quan hệ với bất cứ ai, bỏ
ngoài ta tất cả mọi lời thì thầm của mọi người. Cô chỉ chăm chỉ làm việc kiếm tiền và cố gắng học hành.
Nhưng Đình Ân thì khác, cô có cha mẹ khỏe mạnh chăm lo, có anh
trai đỡ đần yêu thương bảo vệ nên cô không cần phải vất vả như Hiểu
Đồng, cho nên có có quan hệ với tất cả mọi người và càng để ý đến những
lời người xung quanh nói.
Hiểu Đồng đau khổ ngước mắt nhìn Đình Ân với đôi mắt đầy nước, lắp bắp nói:
- Đình Ân, mình…..
- Đồ ngốc, mình không trách cậu. Cậu đâu có lỗi gì đâu. Ganh tỵ thì
ganh tỵ nhưng đó là lúc còn nhỏ, bây giờ mình lớn rồi, mình hiểu rõ nỗi
vất vả của cậu, nỗi cực nhọc của cậu. Mình thương cậu rất nhiều, chỉ hận bản thân không thể san sẻ được hết nỗi nhọc nhằn trên vai cậu làm gì có thời gian mà ganh tỵ với cậu nữa.
- Vậy tại sao cậu lại từ bỏ - Hiểu Đồng vặn vẹo hỏi lại.
- Vì bản thân mình thôi. Hiểu Đồng mình nói thật, cậu vẫn còn rất yêu
Vĩnh Phong. Lúc trước là vì còn bác gái, cho nên cậu chia tay Vĩnh Phong nhưng bây giờ bác gái đã mất, cậu không nghĩ hai người nên quay lại với nhau hay sao. Mình gnhe Đình Khiêm kể, Vĩnh Phong chắc chắn còn yêu cậu rất nhiều, anh ấy chưa từng quên cậu.
- Mình không thể quay lại với Vĩnh Phong được nữa – Hiểu Đồng vội ngắt lời Đình Ân.
- Vì Vĩnh Thành sao?
- Đúng vậy, trong tâm mình bây giờ người mà mình chọn là Vĩnh Thành.
- Vậy thì mình cũng nói với cậu, mình quyết định đến với Thiên Minh – Đình Ân đột ngột nói.
- Cái gì – Hiểu Đồng đứng bậy dậy ra khỏi giường trố mắt nhìn Đình Ân – Cậu vừa nói gì?
- Mình quyết định nhận lời làm bạn gái Thiên Minh – Đình Ân quả quyết lặp lại .
- Không được – Hiểu Đồng lớn tiếng phản đối.
Đình Ân mở to mắt nhìn Hiểu Đồng bỗng nhiên kích động như thế.
Cảm nhận ánh mắt khác thường của Đình Ân, Hiểu Đồng vội vàng giải thích:
- Mình…mình không muốn cậu đi theo vết xe của mình ở bên cạnh người cậu không yêu.
- Mình khác cậu rất nhiều. Vĩnh Phong yêu cậu, còn Thế Nam không yêu
mình. Cậu chọn ở bên Vĩnh Thành vì cậu cảm thấy mình nợ anh ấy. Còn mình ở bên Thiên Minh vì anh ấy yêu mình, anh ấy có thể che chở cho mình,
đem lại niềm vui cho mình. Chẳng phải người ta thường nói, lấy người yêu mình, chứ đừng lấy người mình yêu hay sao. Đáng lí cậu nên mừng cho
mình chứ sao lại phản đối. Cậu không muốn mình vui vẻ hạnh phúc sao.
Hiểu Đồng nghe Đình Ân nói, cô từ từ ngồi xuống giường, nhìn Đình Ân dịu dàng nói:
- Tất nhiên mình muốn cậu vui vẻ và hạnh phúc. Cậu đã quyết định như vậy rồi thì mình chỉ có thể ủng hộ cậu mà thôi.
- Cám ơn cậu, Hiểu Đồng – Đình Ân ôm lấy Hiểu Đồng cười nói.
Hiểu Đồng cũng ôm lại Đình Ân, cả hai cùng nhận ra tình bạn của
họ còn hơn cả tình chị em. Không ai có thể thiếu ai. Nhưng Hiểu Đồng
trong lòng lại cảm thấy khổ sở.
Khi đưa bé Đường và bé Phong về nhà ngủ, cô hôn nhẹ nhàng lên má
hai đứa. Cô nhìn bé Phong đang ngủ say, nhớ lại những lời Đình Ân nói,
cô không biết phải làm sao đành thở dài.
Cô nhớ trong lúc cô đau buồn trước cái chết của mẹ và sự ra đi của Vĩnh Phong, Trúc Diễm từ ngoài trở về ấp úng nói:
- Hiểu Đồng, chị phải làm sao đây – Nét mặt Trúc Diễm vừa vui vừa buồn – Chị có thai ba tháng rồi.