“Tao không nghe nhầm phải không?! Con chó da vàng đê tiện mày dám bảo tao giải thích. Đầu óc mày bị hỏng à, mày không biết tao là ai hả, tao là...”
Abel còn chưa nói xong, gương mặt xinh xắn như thiên sứ đã in năm dấu ngón tay. Nghiêm Tiểu Tiểu nhảy dựng lên hung hăng cho anh ta một bạt tai.
Abel và mọi người trên lầu choáng váng, ai cũng không ngờ và không tin Nghiêm Tiểu Tiểu lại có gan tát Abel.
Abel tuy là học sinh khu Tây nhưng quyền thế còn lớn hơn hội trưởng hội học sinh khu Tây, Nghiêm Tiểu Tiểu đừng mong rằng sau này sẽ sống an ổn ở nơi đây.
“Mày.... mày....” Mặt Abel đau rát, anh ta tức giận đến nói không nên lời chỉ Nghiêm Tiểu Tiểu.
“Anh đáng bị đánh, ai kêu anh bất lịch sự! Mau lên, mau cho tôi lời giải thích!” Nghiêm Tiểu Tiểu không sợ, kiễng mũi chân nắm cổ áo của anh ta mắng, hoàn toàn mặc kệ nơi này là địa bàn của Abel và phía dưới toàn là người Anh.
Tính cậu giống mẹ Điền Vũ Mặc, bình thường dịu ngoan nhu thuận, hướng nội thẹn thùng, rất ít khi tức giận, nhưng một khi bị chọc giận sẽ biến đổi 180 độ, biến thành một người hoàn toàn khác.
“Không muốn giải thích phải không?!” Khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, Nghiêm Tiểu Tiểu vô cùng tức giận một lần nữa tát Abel trước mặt mọi người.
“Chó da vàng đáng chết! Mày biết bổn thiếu gia là ai không? Đồ chó chết tiệt, dám tát tao, tao muốn giết mày!” Abel điên rồi, toàn thân kịch liệt run rẩy.
Là cậu ấm được cưng chiều nhất của công tước, anh ta từ nhỏ đã được mọi người che chở trong lòng bàn tay, chưa từng có ai dám làm anh ta mất hứng, huống chi là đánh chửi. Vậy mà con chó da vàng đê tiện trước mắt này lại dám to gan lớn mật cho anh ta hai cái tát, anh ta nhất định phải khiến nó biết thế nào là đau khổ cùng cực.
“Nếu anh không kiểm điểm lại, tôi vẫn sẽ tiếp tục đánh cái miệng thối của anh, cho đến khi anh chịu giải thích mới thôi.” Nghiêm Tiểu Tiểu hoàn toàn không để lửa giận của anh ta vào mắt. Tính cậu là vậy, khi tức giận thì ngay cả trời có sập xuống cũng không sợ.
Cái gì cậu cũng đều có thể chịu được, nhưng không được vũ nhục ba mẹ cậu, không được vũ nhục người Trung Quốc. Ba đã nói là không thể nào bỏ qua nếu có người nhục mạ đất nước Trung Quốc chúng ta, nếu cậu nhịn, cậu sẽ không thể làm người Trung Quốc được nữa!
“Chó da vàng, mày được lắm! Nếu ngày hôm nay không giết mày tên tao sẽ không còn là Abel Dieter!” Abel bẻ năm ngón tay, tức giận đến nỗi thất khiếu* sắp chảy máu, lập tức quăng một quyền vào bụng Nghiêm Tiểu Tiểu
Nghiêm Tiểu Tiểu tránh không kịp, đau đến độ té xuống đất. Cậu dùng sức cắn chặt răng để không phát lên tiếng rên nào, cậu nhất định sẽ không trở nên yếu thế trước mặt đám người Anh này.
Đám học sinh phía dưới thấy thế thì trầm trồ khen ngợi, người người ai ai cũng đều chuẩn bị xem kịch vui, không ai đứng ra giúp đỡ Nghiêm Tiểu Tiểu!
Nghiêm Tiểu Tiểu là người nước khác không phải người Anh. Dù có là người Anh đi chăng nữa, một khi đắc tội Abel cũng sẽ không được giúp đỡ, ngược lại đám người hầu của Abel sẽ cùng nhau “sửa chữa” lỗi sai này.
“Cậu chủ Abel, thứ này nên để cho chúng tôi giải quyết. Thứ này không đáng làm phiền đến ngài, xin ngài hãy cho chúng tôi lên giúp!”
Chưa được Able cho phép, đám người hầu không dám lên lầu 2, lầu hai là thánh địa của riêng mình Abel, Nghiêm Tiểu Tiểu dám xông lên đó đánh Abel một cái tát, quả thực không thể tha thứ!
“Đi ra ngoài! Bổn thiếu gia muốn đích thân xử lý con chó đê tiện này!” Nếu chỉ giải quyết một con chó mà phải cần đến “đàn em” hỗ trợ, chẳng phải sẽ rất mất mặt à!
Học sinh dưới lầu lập tức vì anh ta mà lớn tiếng nói cố lên, đám người hầu luôn a dua nịnh hót còn nói anh ta là thiên hạ vô địch, mắng Nghiêm Tiểu Tiểu căn bản không phải là đối thủ của anh ta, nói Nghiêm Tiểu Tiểu nhỏ bé không có khả năng đánh lại.
Abel cười đi đến phía Nghiêm Tiểu Tiểu đang té đau chưa đứng dậy được, lại hung hăng đá cậu thêm một cước.
Không may chân này chính là cái chân đang bị thương, Nghiêm Tiểu Tiểu đau đến mồ hôi lạnh đều ứa ra, nhưng cậu vẫn cắn môi không phát ra tiếng động.
“Ha, sao vậy? Giờ đồ chó mày biết bổn thiếu gia lợi hại rồi sao!” Abel cực kỳ đắc ý.
Nghiêm Tiểu Tiểu cắn răng nhịn đau, dùng hết toàn lực mới có thể miễn cưỡng đứng lên, cơn đau liền truyền đến bụng, trừng y mắng:
“Lợi hại con khỉ, anh mà dám nói con chó da vàng ra khỏi miệng thử xem, đồ tự cho là đúng, quả là con heo da trắng ngạo mạn vô lễ!”
Bụng và chân cậu đau như chết lặng. Nhất là chân, cứ như sắp bị chặt đứt đến nơi, nhưng vẫn còn có thể đứng lên chắc là chưa bị gãy.
Vốn muốn đánh nhau với Abel là rất khó, lại thêm cậu đang bị trọng thương càng không có phần thắng, nhưng cậu quyết không nhận thua.
Cậu đây chính là liều mạng, để cho người da trắng các người thấy được bãn lĩnh của người da vàng, làm bọn họ không thể nào coi thường đồng bào của cậu.
“Mày dám mắng tao là heo da trắng?!” Abel không mảy may để ý hình tượng thét chói tai, mém chút nữa là xỉu, rồi y lại điên cuồng đánh về hướng Nghiêm Tiểu Tiểu.
Nghiêm Tiểu Tiểu lập tức nghênh chiến, cùng Abel loạn thành một đống. Cậu không chú ý đến một người cùng màu da với cậu đang ẩn nấp sau đám người ở dưới lầu, bạn thân của cậu - Tương An Tư.
Thật ra từ lúc Nghiêm Tiểu Tiểu vừa tiến vào nhà ăn, Tương An Tư đã đi theo từ phía sau. Vì cậu ta đã cất công tạo ra một hình dáng “tóc vàng mắt xanh”, hơn nữa lại che giấu rất khá, Nghiêm Tiểu Tiểu và các học sinh khác không phát hiện.
Hết chương 17.
•Chú thích•
*thất khiếu: hai con mắt, hai lỗ tai, hai lỗ mũi, một cái miệng.