“Đương nhiên là thật, không tin thì tụi anh sẽ chứng minh cho em xem.” Khoé miệng Thiệu Đại Hổ xuất hiện nụ cười tà quen thuộc.
“Đúng thế, tụi anh có thể chứng minh cho em xem.” Trên mặt Thiệu Tiểu Hổ cũng có nụ cười tà tương tự, à không, phải nói là nụ cười dâm đãng mới đúng.
“Mấy anh muốn làm gì? Em cảnh cáo mấy anh không được xằng bậy nha, hiện tại em đang bị thương, không chịu nổi mấy anh ép buộc đâu.” Nghiêm Tiểu Tiểu sợ hãi lắc đầu, chỉ cần hai con sắc hổ này muốn làm tình thì sẽ có nụ cười như thế.
“Tiểu Tiểu, em đang nghĩ cái gì vậy? Tụi anh đâu phải cầm thú, sao có thể thừa dịp em bị thương mà làm chuyện này.” Hai anh em họ Thiệu hắc một tiếng, cả hai đồng thời cười ha ha.
“Tiểu Tiểu, hoá ra cả ngày em đều suy nghĩ về chuyện này, chẳng lẽ em muốn được hai anh em bọn anh ôm đến thế sao! Dâm đãng thật đấy!” Tiếng cười của Thiệu Tiểu Hổ còn lớn hơn của anh trai mình.
“Mấy anh...” Nghiêm Tiểu Tiểu biết mình bị lừa, xấu hổ vô cùng, vừa muốn mở miệng thì đã bị đôi môi của hai người họ ngăn lại.
Đôi môi khô cằn nhưng hương vị vẫn tuyệt vời như vậy, hai anh em họ Thiệu muốn khiêu khích cái miệng của cậu, đi vào hôn sâu cậu. Nhưng hiện tại cậu đang có thương tích, sợ cậu ăn không tiêu nên chỉ có thể từ bỏ, cho cậu một nụ hôn bình thường đầy thâm tình liền bỏ ra.
Tuy đây không phải một nụ hôn sâu nhưng vẫn như cũ khiến cho Nghiêm Tiểu Tiểu có chút thở hổn hển, khuôn mặt tái nhợt nhiễm thượng xuân sắc, mắt hạnh hờn dỗi trừng bọn họ một cái.
“Sắc hổ!”
“Tiểu Tiểu, xin em đừng dẫn dụ tụi anh nữa, anh sẽ không được mất!” Thiệu Tiểu Hổ lại muốn hôn cậu.
“Tiểu Tiểu, em đúng thật là một nhóc yêu tinh mê người, đã bị thương mà còn có thể câu dẫn đàn ông.” Thiệu Đại Hổ lắc đầu thở dài, anh cũng giống em mình rất rất muốn thêm một lần ôm hôn người yêu.
“Em không có câu dẫn hai anh, đừng có mà đổ thừa em, rõ ràng là hai anh tự dưng phát tình mà. A, đây là nơi nào?” Nghiêm Tiểu Tiểu đỏ mặt mắng, song hỏi.
“Đây là nhà của anh.” Thiệu Đại Hổ trả lời.
“Nhà anh? Sao hai anh lại đưa em đến nhà hai người vậy?”
Nghiêm Tiểu Tiểu kinh ngạc la lên, nhanh nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện bây giờ mình đang nằm trong một căn phòng trắng đen hoa lệ nhưng không kém phần thoải mái, trên bàn, trên tường, trên trần nhà đều có ảnh chụp của cậu.
Hình này chụp từ khi nào vậy, sao cậu không biết?
Hai người họ dán nhiều hình mình trong phòng ngủ như thế, chỉ cần người trong nhà bước vào và liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy, nếu vậy chẳng phải cả nhà họ đều biết đến mình sao? Thiệt là mắc cỡ quá!
“Không còn cách nào khác, cơ thể em đặc thù, tụi anh biết không nên đưa em đến bệnh viện, chỉ có thể đưa em về nhà nhờ ba anh trị liệu, ba anh mặc dù không phải là bác sĩ chuyên nghiệp, nhưng quả thật có lúc tự học qua y thuật và đã được những bác sĩ khác kiểm chứng.” Thiệu Tiểu Hổ giải thích.
“Vậy là ba anh đã biết bí mật của em rồi!!!”
Nghiêm Tiểu Tiểu sợ hãi kêu lên. Ông trời ơi, chú Thiệu biết bí mật của cậu, không biết chú ấy sẽ nghĩ như thế nào, sẽ nghĩ cậu là quái vật, sẽ nghĩ cậu rất khủng bố kinh tởm, sẽ không cho phép hai đứa con quen cậu mất!
“Em đừng lo, tụi anh vẫn có chuyện chưa nói cho em, thật ra ba anh cũng là người song tính giống em!”
Thiệu Đại Hổ mỉm cười an ủi, tiết lộ cho người yêu bí mật lớn nhất của gia đình họ.
“Chú Thiệu giống em... sao có thể...”
Nghiêm Tiểu Tiểu khiếp sợ, khó trách trông chú Thiệu có vẻ trung tính ôn tồn như thế, khí chất không giống người thường.
Cậu cuối cùng hiểu được vì sao lúc hai con sắc hổ quăng cậu lên giường, phát hiện cậu là người song tính nhưng lại không kinh ngạc mấy, kế đó tiến hành ăn cậu, hoá ra là vì bọn họ đã sớm tiếp xúc với người song tính!
“Cho nên em cứ an tâm mà yêu tụi anh, cha mẹ tụi anh tuyệt đối sẽ không phản đối, mà ba của anh có vẻ rất thích em nữa kìa!” Thiệu Tiểu Hổ cười.
“Đúng vậy! Em cứ an tâm ở lại nhà bọn anh nghỉ ngơi cho tốt, cứ để tên Abel Dieter cho bọn anh xử lý, bọn anh nhất định sẽ khiến cậu ta sống không bằng chết.” Luôn luôn tao nhã, khuôn mặt tuấn tú thường hay mỉm cười hiền lành trở nên hung ác thô bạo.
“Bọn anh thề với em, bọn anh sẽ khiến cho Abel Dieter thảm thật thảm đến nỗi sẽ hận vì sao nó lại sinh ra trên đời này.”
Thiệu Tiểu Hổ cũng trở nên âm trầm doạ người, trong mắt tất cả đều là sát khí. Hận này không báo, hắn thề không làm người, dám làm Tiểu Tiểu của bọn hắn bị thương, đừng nói chỉ là con trai của một công tước, dù có là thái tử Anh hắn vẫn sẽ không buông tha.
“Đừng, không cho hai anh tìm Abel Dichard báo thù cho em.” Nào ngờ Nghiêm Tiểu Tiểu chẳng những không cao hứng mà ngược lại tức giận cự tuyệt.
“Tại sao?” Hai anh em khó hiểu.
“Đây là chuyện của em, em không muốn hai anh nhúng tay. Chuyện hôm nay em nhất định sẽ dựa vào chính mình để trả thù rửa nhục, em sẽ khiến mình mạnh mẽ hơn rồi một lần nữa quyết đấu với Abel, làm cho anh ta thua vì đã mắng người da vàng là chó, để rồi đời này anh ta gặp ai da vàng cũng không dám mắng là chó nữa.”
Nghiêm Tiểu Tiểu siết chặt tay, trong mắt chính là quyết tâm đang rừng rực chưa từng có.
Chuyện hôm nay giúp cậu phát hiện mình quá nhỏ yếu, cậu nhất định phải trở nên mạnh mẽ hơn!
“Tiểu Tiểu...” Hai anh em họ Thiệu kinh ngạc nhìn cậu, lập tức nở nụ cười, thật không hổ là người yêu của bọn họ!
“Tụi anh ủng hộ em, cố lên! Hôm nay em rất rất tuyệt vời!” Hai anh em không hẹn mà cùng khen ngợi người yêu bé bỏng của mình.
Nguyên nhân Tiểu Tiểu đánh nhau với Abel Dieter tại nhà ăn, lúc đến trước nhà ăn bọn họ đã nghe các học sinh nói, Tiểu Tiểu đã làm chuyện mà nhiều người còn không dám làm, thật sự thật sự tuyệt vời!
Lord Beaconsfield luôn luôn bài xích người nước khác, nhất là người da vàng và người Trung Quốc. Vì Trung Quốc vẫn là đất nước đang phát triển, hơn nữa trăm năm trước từng bị các đế quốc khác cùng xâm lược, thế nên người Anh cực kỳ xem thường người Trung Quốc.
Tuy rằng bọn họ lên làm hội trưởng và phó hội trưởng ở khu Đông nhưng bầu không khí ấy vẫn không thay đổi, người Trung Quốc tại Lord Beaconsfield vẫn không có địa vị, bị khinh thường vô cùng.
Nhất là sau khi Abel Dieter nhập học vào khu Tây, bầu không khí này ngày càng nghiêm trọng, không chỉ nhà ăn dành cho học sinh, mà còn rất nhiều nơi cấm không cho học sinh nước khác tiến vào, nhưng vẫn không có ai dám lên tiếng thành ra hai anh em bọn họ ở khu Đông cũng lười quản.
Abel Dieter từ trước đến giờ luôn thích mắng người da vàng là chó, người bị anh ta mắng đều ngại quyền thế của anh ta, không dám phản kháng, chỉ có duy nhất Tiểu Tiểu không sợ cường quyền dám ra tay, loại dũng khí này có rất nhiều người không có được.
“Cảm ơn.” Nghiêm Tiểu Tiểu ngượng ngùng gãi đầu, đây là lần đầu có người khen cậu như vậy, quả nhiên hôm nay cậu đã không làm sai, may mà cậu đã không làm một con rùa đen rút đầu.
Nhờ những lời khen của anh em họ Thiệu, Nghiêm Tiểu Tiểu càng quyết tâm mình phải mạnh mẽ lên, đả bại Abel Dieter.
Không biết sau này Nghiêm Tiểu Tiểu sẽ thay đổi thế nào, nhưng sẽ rất đáng mỏi mắt chờ xem!
Hết chương 21.