“Ba nuôi, mau tìm cách giúp con với, làm sao mà cho người ta nhìn vô là biết ngay con là người Trung Quốc, không bao giờ lầm con là người Nhật Bản nữa.” Nghiêm Tiểu Tiểu sau khi ăn cơm tối, lập tức cấp tốc lên mạng liên lạc với ba nuôi Long Cửu đang công tác tại Pháp, hiện đang là nhà thiết kế nổi tiếng bậc nhất, lúc nào cũng có nhiều ý tưởng, ông nhất định sẽ giúp mình tìm ra nhiều cách.
“Đơn giản thôi, con viết rõ lên người: Tôi là người Trung Quốc là OK!” Lão soái ca phương Đông ăn mặc đủ mọi màu sắc không kém phần chải chuốt, vẻ mặt phong lưu đa tình thông qua màn hình cười.
“Hả! Viết lên người: Tôi là người Trung Quốc?” Nghiêm Tiểu Tiểu sửng sốt.
“Yes. Tiểu tâm can của ba nuôi, cứ thoải mái an tâm giao cho ba nuôi, mấy ngày tới ba nuôi sẽ đặc biệt thiết kế cho con mấy bộ quần áo đậm sắc Trung Quốc, cam đoan sau khi mặc vào, sẽ không bao giờ có ai nói con là người Nhật Bản nữa.” Long Cửu gật đầu, nhiệt tình hứa hẹn.
“Cảm ơn ba nuôi.” Hy vọng ba nuôi đừng làm ra mấy bộ quần áo kỳ quái, ba nuôi tuy là đại sư trang phục nổi danh quốc tế nhưng cậu thấy quần áo mà ông thiết kế ra quá khoa trương.
“Mặt của con bị gì vậy?” Qua màn hình máy tính, Long Cửu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con nuôi rõ ràng bị ai đó đánh, nhíu mày.
“Mấy ngày trước con đánh nhau với người ta một trận.” Nghiêm Tiểu Tiểu nhẹ bâng quơ, không muốn làm ba nuôi lo lắng.
“Con cuối cùng cũng đi đánh nhau, quá tốt! Con trai là nên phải đánh nhau nhiều, vậy mới trưởng thành được!” Long Cửu không ngạc nhiên như người bình thường, ngược lại còn hứng khởi vỗ tay!
“Ba nuôi, ba có tuyệt chiêu nào để đánh tay đôi mà thắng không?” Nghiêm Tiểu Tiểu gật đầu.
“Đương nhiên là có, ba nuôi sẽ dạy cho ba tuyệt chiêu để đời, đảm bảo con trăm trận trăm thắng.”
“Tốt quá, mau dạy cho con đi.”
“Chiêu thứ nhất: đánh thẳng vào mắt kẻ thù. Chiêu thứ hai: dọng vào ngực kẻ thù. Chiêu thứ ba: đá vào bộ phận nhạy cảm của nó.”
Nghiêm Tiểu Tiểu nghe xong muốn trợn mắt há hốc mồm, đây là ba tuyệt chiêu để đời của ba nuôi sao, thật sự là....
“Tiểu Tiểu, ba tuyệt chiêu này trông có vẻ tầm thường, thực chất có lực sát thương rất lớn, con chỉ cần luyện tốt ba chiêu này, nhất định sẽ thiên hạ vô địch.”
“Dạ.” Nghiêm Tiểu Tiểu không muốn làm Long Cửu mất hứng, trong lòng thì nghĩ chiêu thuật tỉ bỉ hạ lưu như thế, cậu tuyết đối sẽ không dùng, có thắng cũng chả được mấy vinh quang.
“Đúng rồi, ba nuôi còn chưa chúc mừng con đậu vào trường Lord Beaconsfield, tiểu tâm can của ba nuôi có thể đậu vào ngôi trường huyền thoại quả thật rất tuyệt vời. Ba nuôi sẽ thiết kế quần áo mới và kí lên cho con, coi như là quà chúc mừng.”
“Cảm ơn ba nuôi. Ba nuôi Tiểu Đường đâu?” Nghiêm Tiểu Tiểu hiếu kì hỏi, nãy giờ không thấy ba nuôi Tiểu Đường, trước giờ khi tám chuyện với ba nuôi, ba nuôi Tiểu Đường lúc nào cũng ở bên cạnh.
“À... tại “vận động” quá mệt mỏi, đang nằm trên giường nghỉ ngơi.” Long Cửu dâm tục cười xấu xa.
Nghiêm Tiểu Tiểu vừa thấy biểu tình của ba nuôi là biết “vận động” trong miệng ông là ý gì, thiếu chút nữa buộc miệng nói ba nuôi thật xấu xa.
Long Cửu cười tà tà trong phút chốc, hỏi: “Tiểu tâm can của ba nuôi hiện tại cũng là học sinh cấp ba rồi, có quen bạn trai chưa?”
(Lé: thôi rồi, chưa gì hết là đã khẳng định “bạn trai”, chứ không phải “bạn gái”:)))) Xác định rồi Tiểu Tiểu ơi:)))
“Không có.” Nghiêm Tiểu Tiểu vội lắc đầu.
“Thiệt không?” Long Cửu có vẻ không tin.
“Thiệt mà.” Nếu để ba nuôi biết chuyện về hai anh em họ Thiệu, ông nhất định sẽ nói cho ba, đến lúc đó thì nguy.
“Vậy còn bạn gái?”
“Đương nhiên cũng không, con còn nhỏ.”
“Không nhỏ, tụi ngoại quốc đứa nào cũng yêu sớm hết. Con cũng thể yêu sớm, cứ coi như yêu là chuyện thiết thực nhất cũng được. Mẹ con bằng con bây giờ là đã có con rồi, ha ha...” Long Cửu nhớ đến Điền Vũ Mặc, nụ cười tà nơi khoé miệng càng sâu. Lúc Điền Vũ Mặc sinh Tiểu Tiểu còn chưa lớn bằng Tiểu Tiểu bây giờ, bạn chí cốt là trâu già gặm cỏ non chân chính, còn chơi trò yêu đương cấm kị.
“Ba không cho con yêu sớm đâu.”
“Ba con chính là đồ cổ, con đừng để ý. Muốn ba nuôi giới thiệu cho con vài người mẫu không, tất cả đều là siêu đẹp trai hoặc là siêu đẹp gái, họ...”
“Đừng! Ba nuôi, con phải làm bài tập, lần sau nói tiếp, hẹn gặp lại!” Nghiêm Tiểu Tiểu đánh gãy lời ông, vội vàng nói xong tắt cửa sổ máy tính.
Từ lúc cậu 14 tuổi, ba nuôi mỗi lần nhìn thấy cậu đều hỏi biết yêu chưa, nếu không thì ông làm mai cho. Nếu để hai con sắc hổ biết, họ nhất định sẽ tức chết, chuyện này trăm ngàn không thể nói cho hai sắc hổ...
Hết chương 41.