Sẽ Hỏng Mất, Nhẹ Chút

Chương 59: Chương 59




Thật ra hắn cố tình doạ Nghiêm Tiểu Tiểu, cho dù Dream Band có xong đời đi chăng nữa thì công ty đĩa nhạc bọn hắn cũng đâu dễ gì suy sụp, công ty còn rất nhiều ca sĩ rất nổi tiếng, nhưng chẳng ai có lực ảnh hưởng bằng Lars có thể kiếm nhiều tiền.

“.... Vậy ông muốn tôi làm gì?” Nghiêm Tiểu Tiểu e sợ hỏi, lỡ ông ta bắt cậu bồi thường mấy triệu bảng Anh thì sao đây! Chẳng lẽ phải nhờ ba giúp đỡ? Cậu không muốn, tự cậu tạo ra cục diện rắc rối thì tự cậu sẽ xử lý, thế này mới đúng nghĩa đàn ông!

“Ký hợp đồng với tôi!” George nâng ly cà phê uống một ngụm, từ tốn nói.

“Hả? Ông nói gì?” Nghiêm Tiểu Tiểu sửng sốt nhìn hắn, không hiểu mô tê gì.

“Tôi nói ký hợp đồng với tôi, tôi sẽ biến cậu thành ca sĩ.” George nhìn Nghiêm Tiểu Tiểu, nói một cách nghiêm túc, Lars đã sụp đổ, hắn buộc phải bồi dưỡng ra một ca thần tiếp tục kiếm tiền cho hắn, mà ca sĩ trong công ty không có đủ thực lực, giờ chỉ còn mỗi thằng oắt da vàng trước mặt này thôi.

Dù rất rầu vì thằng oắt da vàng này huỷ mất cây rụng tiền của hắn, đã thế còn chừa lại cục diện rối rắm cho hắn dọn dẹp, nhưng hắn không thể không phủ nhận oắt con da vàng này là một kỳ tài, cậu ta so với Lars còn có thiên phú hơn. Chỉ cần được bồi dưỡng đàng hoàng, sớm hay muộn gì cậu ta cũng sẽ ưu việt hơn Lars, sẽ nổi tiếng hơn Lars, trở thành thiên vương siêu nổi tiếng trên thế giới.

Hắn nhất định phải mau bắt lấy cây rụng tiền này, mau mau mài một cục đá bình thường thành một viên kim cương chói mắt nhất, khiến cậu ta thu về một bộn tiền cho mình.

Tuy rằng tính phiêu lưu khá lớn, thằng oắt này là người da vàng, mà hiện nay còn đang bị fan của Lars hận thấu xương, còn mình chắc chắn sẽ bị người dân khắp cả nước mắng nát đầu, nhưng hắn tin tưởng ánh mắt của mình, oắt con này rất đáng giá cho hắn phải mạo hiểm.

“Ông đang đùa hả!” Nghiêm Tiểu Tiểu căn bản không thể tin, ông chủ công ty đĩa nhạc của Lars không những không tính sổ mà còn muốn ký hợp đồng với cậu, muốn cậu trở thành đàn em của Lars, đây nhất định là chuyện cười thế kỷ!

“Cậu có thấy tôi có giống đang đùa không! Lars không thể ca hát được nữa, Dream Band cần một ca sĩ hát chính mới. Tôi thấy cậu rất thích hợp. Có điều khởi nghiệp bằng chuyện Lars với màu da của cậu, mọi người sẽ không chấp nhận, nhưng tôi tin, bằng giọng ca của cậu, một ngày nào đó mọi người sẽ chấp nhận.”

George quả là một thương nhân điển hình, trong mắt chỉ biết đến ích lợi. Biết Lars không còn cách nào tiếp tục ca hát kiếm tiền cho mình nữa, hắn lập tức không chút nương tay vứt bỏ Lars, vội vàng tìm một người thay thế, trong khi đối phương lại là người hại Lars không bao giờ thể ca hát được nữa. George lãnh khốc vô tình một cách đáng sợ.....

George hoàn toàn không thấy hành vi của mình không ổn chỗ nào. Đối với hắn mà nói, nghệ sĩ trong tay hắn đều là món hàng cả. Món hàng nào có thể kiếm ra nhiều tiền thì hắn sẽ bảo vệ và trân trọng rất kỹ lưỡng, nhưng nếu hư hỏng không thể kiếm tiền được thì sẽ lập tức vứt bỏ.

Huống chi Lars và hắn đã sớm bất hoà, Lars không ngừng gây phiền phức, lần ký hợp đồng này còn muốn công phu sư tử ngoạm*, nay Lars không thể ca hát, không còn giá trị nào để lợi dụng, hắn còn giữ anh ta làm gì....

“Tôi không được, ông đi tìm người khác đi!” Nghiêm Tiểu Tiểu lắc đầu, cậu chưa bao giờ nghĩ tới sẽ làm ca sĩ, giấc mơ của cậu là trở thành một luật sư nổi tiếng đứng lên vì người nghèo, giúp những người bần hàn không có tiền đòi lại công bằng.

“Không đồng ý?” Geroge có hơi ngoài ý muốn, người trẻ tuổi không phải đều ôm mộng trở thành ngôi sao, muốn được biểu diễn trên sân khấu hoa lệ được mọi người sùng bái, vừa được danh lợi vừa được tiền ư?!

“Thật ngại quá, khiến các ông bị tổn thất, tôi rất xin lỗi. Nhưng tôi không thể gia nhập Dream Band được.” Cậu cảm thấy ông chủ thật quá đáng, Lars không thể hát thì lập tức không cần anh ta, còn bắt mình gia nhập Dream Band, Lars thật sự rất đáng thương!

“Vậy thì gặp nhau ở toà! Tôi sẽ tố cáo cậu muốn quỵt tiền bồi thường, chuẩn bị ngồi tù đi.” George nói móc, hắn chưa bao giờ không chiếm được thứ hắn muốn, hắn không tin thằng oắt da vàng này không sợ bị tố cáo.

“Ông....” Nghiêm Tiểu Tiểu đâu hề ngờ đến hắn sẽ ti bỉ đến thế, không đồng ý bèn tố cáo mình.

“Cậu có thể chọn giữa ký hợp đồng ngoan ngoãn kiếm tiền, được ngàn người sùng bái và đền tiền ngồi tù, mà nếu phải bồi thường cho buổi biễu diễn cũng như giọng hát của Lars, tôi sợ cả nhà cậu có đi bán thân cũng đền không nổi.” George cười như ác ma, theo hắn thấy khí chất của thằng oắt da vàng này nhất định là con nhà bình thường, cậu ta tuyệt đối không có khả năng đền bù chi phí mang số tiền ngàn vạn.

George thuê thám tử tư điều tra tên họ, số điện thoại, địa chỉ và trường học, nhưng vẫn không thể tra ra gia thế của Nghiêm Tiểu Tiểu như thế nào, cho nên hắn mới có thể cho rằng gia đình của Nghiêm Tiểu Tiểu không có tiền.

Nghiêm Tiểu Tiểu nhất thời lâm vào khó khăn. Nếu ký hợp đồng, cậu sẽ trở thành ca sĩ, thường xuyên bị truyền thông theo dõi, chuyện mình và mẹ là người song tính sẽ bị phát hiện bất cứ lúc nào. Nhưng nếu không ký thì phải chịu tố cáo, còn phải đền tiền, tệ hơn nữa là phải ngồi tù. Cậu tin chắc ba sẽ giúp cậu, nhưng cậu muốn tự giải quyết vấn đề của mình....

“Tôi ký! Nhưng tôi có điều kiện. Tôi sẽ không thay thế Lars tham gia vào Dream Band, tôi muốn được lập nhóm nhạc của riêng mình.” Nghiêm Tiểu Tiểu nhìn George nói, Dream Band là của Lars, cậu tuyệt đối sẽ không cướp lấy, đấy là sự tôn trọng mà cậu dành cho Lars.

Cậu đã hại Lars không thể tiếp tục ca hát, nếu cậu thay thế anh ta trở thành giọng hát chính của Dream Band, vậy cậu cũng quá vô sỉ, không còn là người nữa!

“Cậu muốn lập nhóm riêng của mình?” George có hơi kinh ngạc.

“Đúng, tôi có hai đàn anh biết chơi bass và đánh trống, tôi muốn cùng bọn họ lập thành một nhóm.” Nghiêm Tiểu Tiểu nói nghiêm túc, lúc cậu học hát và guitar, anh Đại Hổ và anh Tiểu Hổ rất thích học nhạc cụ, học được vài loại, anh Đại Hổ am hiểu nhất là bass, còn anh Tiểu Hổ là đánh trống.

“... 2 giờ chiều ngày mai dẫn đàn anh của cậu đến văn phòng tôi, thấy người trước rồi nói sau.” Geroge nghĩ nghĩ, thực ra hắn rất muốn cự tuyệt, bộ cậu ta không biết làm cho một nhóm nhạc vô danh trở nên nổi tiếng có biết bao nhiêu khó khăn sao.

Dream Band đã vốn nổi tiếng, cậu ta gia nhập vào là sẽ có thể nổi tiếng ngay lập tức. Nhưng hắn cũng muốn nhìn xem người mà cậu ta đề cử như thế nào, nếu không đặc biệt xuất chúng vĩ đại, hắn sẽ ép cậu ta gia nhập Dream Band.

“Được, cảm ơn.” Nghiêm Tiểu Tiểu cao hứng cười, tinh thần vui vẻ khiến cho hai lúm đồng tiền trên má hiện lên trước mắt George.

Mắt lam âm trầm loé loé, thằng oắt này cười rộ lên thật xinh đẹp, nhất định sẽ khiến cho mọi người thích. Cậu ta quả thật có tiềm chất trở thành ngôi sao...

Hết chương 59.

•Chú thích•

*công phu sư tử ngoạm: được voi đòi tiên, muốn quá nhiều tiền, muốn quá nhiều thứ quá đáng.

Lé: Một câu thôi, lâu ngày không gặp mà thụ vẫn ngu như xưa:)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.