Sẽ Hỏng Mất, Nhẹ Chút

Chương 74: Chương 74




Nghiêm Tiểu Tiểu và anh em nhà Thiệu sắp tức chết mất thôi, hai anh em còn định qua mặt bảo vệ mà đi vào, nhưng Nghiêm Tiểu Tiểu ngăn cản.

“Tụi mình sẽ biểu diễn ở ngoài này.” Nghiêm Tiểu Tiểu nói với hai người họ, đã đến đây, bằng mọi giá phải hát được một ca khúc, có người xem thì có, không có cũng không sao. Tuy cậu biết rõ không thể đoạt lấy cúp quán quân, cũng sẽ không lấy được tiền thưởng, nhưng cậu không muốn nhanh chóng bỏ cuộc như thế.

“Tiểu Tiểu....” Anh em nhà Thiệu khuyên người yêu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt vô cùng kiên định của cậu, câu nói “hãy bỏ cuộc” lập tức bị nuốt trở vào trong.

“Được, em muốn thế nào thì như thế ấy, tụi anh sẽ luôn ủng hộ em.” Thiệu Đại Hổ nhìn bé con mỉm cười, kệ đi, đều theo em ấy, miễn em ấy vui là được.

Thiệu Tiểu Hổ gật đầu, hắn cũng nghĩ giống anh trai, chỉ cần bé con vui vẻ, cho dù có bắt hắn làm cái gì, hắn cũng đều cao hứng phối hợp.

“Có điều tụi mình không có nhạc cụ, diễn bằng cách nào bây giờ?” Thiệu Đại Hổ nhíu mày kiếm, nếu đã làm thì phải làm cho trót.

Nghiêm Tiểu Tiểu cũng phân vân, cũng may Thiệu Tiểu Hổ nghĩ ra một ý, nói: “Lúc chạy đến đây, anh có thấy một nhà có trưng bày rất nhiều nhạc cụ, tụi mình có thể đến đó mượn, hoặc là mua.”

“Được, đi thôi.” Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức xán lạn lộ ra lúm đồng tiền, Nghiêm Tiểu Tiểu mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của bảo vệ, cùng hai bạn trai chạy đến căn nhà đó mượn nhạc cụ.

Chạy nhanh đến nơi, bọn cậu gặp lại người tài xế anh Lý, bọn cậu trình bày ý tưởng biểu diễn bên ngoài sân vận động Paul cho anh Lý nghe. Anh Lý cực kỳ ủng hộ, hắn cực kỳ cảm động và bội phục nhóc con Nghiêm Tiểu Tiểu không biết chịu thua là gì.

Thuê micro, guitar, bass và trống, sau đó chạy đến sân vận động Paul. Bên ngoài không có gì ngăn cản, cũng nhờ anh Lý sau khi nghe Nghiêm Tiểu Tiểu trình bày đã chuẩn bị tốt cho bọn cậu, dưới đề nghị của hắn, bọn cậu lên đứng trên xe bánh mỳ của anh Lý, có như vậy ca hát mới khí thế, tiện thể quan sát những tên bảo vệ canh giữ ngoài sân vận động khinh thường và không cho bọn cậu tiến vào.

Nghiêm Tiểu Tiểu đang định chuẩn bị hát một ca khúc, nào ngờ trời không chiều lòng người, trời đổ mưa phùn, mưa rồi!

Nghiêm Tiểu Tiểu vẫn không lùi bước, chỉ là một cơn mưa nhỏ mà thôi, cho dù có là mưa đá cậu vẫn sẽ hát. Tính của cậu rất quật cường, chỉ cần là chuyện cậu đã quyết thì cho dù có bao nhiêu khó khăn đi nữa, cậu tuyệt đối không thay đổi quyết định.

Nghiêm Tiểu Tiểu hoàn toàn không hề lo cơn mưa sẽ làm quần áo cậu ướt nhẹp, để người phát hiện thân thể cậu có đường cong khác thường so với con trai, vì dạo này trời rất lạnh, nên cậu bận đồ rất dày, bởi thế dù mưa có lớn hơn đi chăng nữa thì cũng không thể làm ướt hết quần áo cậu.

Nghiêm Tiểu Tiểu ra dấu tay với hai bạn trai, cậu và Thiệu Đại Hổ cùng đeo guitar và bass, đợi Thiệu Tiểu Hổ chuẩn bị trống xong, cả ba toàn lực tấu lên ca khúc trào dâng nhiệt tình nhất, khiến cho các nốt nhạc cháy bỏng tại trong cơn mưa phùn vang tới từng góc đường gần đó.

“Trong lòng mỗi người đều có một bài hát, trong lòng mỗi người đều có một thứ âm nhạc tuyệt vời, chẳng phân biệt là ai, chẳng phân biệt màu da, chẳng phân biệt chủng tộc, âm nhạc trên thế giới này không hề phân biệt dân tộc nào, và cũng không hề có biên giới. Chúng ta hãy cùng nhau hát vang, hãy cùng nhau điên cuồng cùng âm nhạc....” Nghiêm Tiểu Tiểu đứng dưới cơn mưa hát lên, vừa hát vừa đàn guitar, nốt nhạc tuyệt vời, tiếng ca chân thành tha thiết truyền thẳng vào không trung, cắt ngang cả bầu trời đêm.

Trong mưa chỉ có mình anh Lý là khán giả, nhưng không sao cả, bao nhiêu khán giả cũng được, cậu chỉ muốn biểu diễn nhạc phẩm mới sáng tác - Âm Nhạc Không Biên Giới một cách hoàn mỹ, nhằm thể hiện sự nhiệt tình của cậu đối với âm nhạc, bày tỏ nỗi lòng buồn bực và phê phán những ai kì thị chủng tộc.....

Nghiêm Tiểu Tiểu hát rất to, bởi vì biểu diễn ngay bên ngoài sân vận động, nên toàn bộ khán giả đến dự chung kết bên trong đều nghe được, người người đều lộ ra thần sắc kinh ngạc. Vừa nghe là biết ngay tiếng ca của Nghiêm Tiểu Tiểu, không phải ban tổ chức đã tuyên bố Dragon Band đến muộn nên bị huỷ bỏ tư cách dự thi ư, sao Nghiêm Tiểu Tiểu vẫn đứng hát ở ngoài kia?!

Ca sĩ đang biểu diễn trên sân khấu phát hiện khán giả dưới đài đều bị tiếng ca bên ngoài hấp dẫn, cực kỳ tức giận kinh hoảng, càng cố gắng hát, nhưng hoàn toàn không có tác dụng, tiếng ca của anh ta căn bản không thể cạnh tranh với giọng ca càng lúc càng trào dâng từ bên ngoài truyền vào.

Tiếng ca ấy là được cất lên từ đáy lòng, có thể làm kinh ngạc tâm hồn mỗi con người, sạch sẽ không tạp chất, tiếng ca trung tính kì dị đặc biệt, tựa như âm thanh truyền từ thiên đường, xinh đẹp khó thể hình dung, hoặc tựa như ma âm từ địa ngục truyền đến, có một ma lực khác thường, nắm chặt tâm của người khác.

Đa số ở đây đều là những khán giả ủng hộ Dragon Band, đột nhiên tất cả đều hét lớn: “Là Dragon Band, Dragon Band ở bên ngoài, đi ra ngoài thôi....”

Chỉ thấy khán giả mặc kệ cả ca sĩ đang biểu diễn trên sân khấu, điên cuồng chạy ra ngoài, thấy thế, giám khảo George, trên mặt hắn hiện lên một chút ngạc nhiên, sau đó nở nụ cười.

Không hổ là người hắn coi trọng, mấy oắt con Trung Quốc này thật lợi hại, vốn tưởng bọn chúng do muộn mà bị huỷ tư cách dự thi sẽ bỏ cuộc, nào ngờ bọn chúng cũng dám đứng ở ngoài hát, hấp dẫn tất cả khán giả bên trong và dẫn dụ được họ ra ngoài....

Dragon Band trở thành truyền kì mà trước nay chưa từng có, bọn chúng đã sáng tạo nên một thần thoại mà bất kỳ ai cũng không thể tưởng tượng được, dù bọn chúng không đoạt được quán quân,n hắn vẫn muốn ký hợp đồng.

Bên ngoài, Nghiêm Tiểu Tiểu và anh em nhà Thiệu nhìn thấy khán giả ở trong chạy ra đây, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó lập tức cao hứng nở nụ cười, càng dụng tâm biểu diễn.

Nhất là Nghiêm Tiểu Tiểu, cậu kích động muốn chết, cậu đã có thể dùng tiếng ca của riêng mình khiến cho biết bao người bên trong chạy ra ngoài xem bọn cậu biểu diễn.

“Dana Nghiêm, chúng tôi yêu cậu! Anh em nhà Thiệu, chúng em yêu anh! Dragon Band các anh tuyệt đỉnh....” Những khán giả dưới mưa đều giơ các tấm bảng có ghi chữ Dragon Band và điên cuồng hét lớn với hai bạn trai của cậu.

“Chúng tôi cũng yêu các bạn!” Nghiêm Tiểu Tiểu và anh em nhà Thiệu cùng kêu lên, đáp lại sự ủng hộ của khán giả dành cho mình.

Nghiêm Tiểu Tiểu tiếp tục hát Âm Nhạc Không Biên Giới cho đến cuối cùng, sau đó không hề dừng lại, tiếp tục hát bài hit đã làm cho bọn họ nổi tiếng: Tôi Muốn Hát, cậu đang rất HIGH, không hề có ý định dừng lại...

Cậu hiện tại đang hát không phải vì quán quân, cũng không phải vì tiền thưởng, mà cậu chỉ đơn thuần ca hát cho những khán giả đã ủng hộ cho mình....

Không hề thiếu khán giả thuộc lời Tôi Muốn Hát, lập tức hát cùng Nghiêm Tiểu Tiểu, thấy Nghiêm Tiểu Tiểu và anh em nhà Thiệu dầm mưa ướt nhẹp nhưng vẫn hồn nhiên tiếp tục biểu diễn, người người trong lòng đều vô cùng kích động, không biết sao mà mắt lại tự dưng ươn ướt....

Trời càng mưa càng lớn, nhưng mỗi một con người ở đây đều không hề lạnh, bởi vì buổi biểu diễn của Dragon Band đã khiến cho máu họ sôi trào, toàn thân bốc cháy...

Đêm nay là của Dragon Band, là của Nghiêm Tiểu Tiểu, sự cố chấp của họ, sự nhiệt tình của họ đã chiến thắng, nhận lấy được sự tôn trọng và tình yêu thương của mọi người, bao gồm những bảo vệ vốn khinh bỉ họ, không cho họ vào trong sân vận động. Khi nghe xong, những bảo vệ này trong lòng nhịn không được kích động, lẫn vào trong đám người, cùng mọi người la to hoan hô, vỗ tay vì Dragon Band....

Hết chương 74.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.