“Anh Tiểu Hổ nhầm rồi! Đây không phải là ông nội, mà là ba của em....” Nghiêm Tiểu Tiểu lo âu nói với Thiệu Tiểu Hổ, nhưng muộn mất rồi, Nghiêm Kí Hạo đã nộ khí xung thiên, hơn nữa còn tức không ít.
“Oắt con, cậu gọi ai là ông? Tôi có già đến thế à!” Nghiêm Kí Hạo nổi giận quát Thiệu Tiểu Hổ, ông sắp bị tức chết mất.
Khó trách Nghiêm Kí Hạo lại nổi giận đến thế, tuổi tác là điều ông để ý nhất, mắt thấy mình càng ngày càng già đi, tóc bắt đầu trắng, trong khi con riêng lại rất trẻ, chưa đến ba mươi tuổi, vẫn nằm trong khoảng thời gian đẹp nhất của đời người.
Trước đây không thèm để ý tuổi tác chênh lệch nhau, nhưng bây giờ điều này đã trở thành tâm bệnh của Nghiêm Kí Hạo, lớn hơn Điền Vũ Mặc cả bó tuổi to làm ông tự ti trầm trọng.
Ông sợ nhất người khác bảo ông già, ấy vậy mà bây giờ có người gọi ông là ông nội của Tiểu Tiểu, ông không nổi điên không được!
“Hoá ra là chú Nghiêm! Con xin lỗi chú, con không cố ý.... Xin chú tha thứ cho con.....” Thiệu Tiểu Hổ đâu ngờ mình đoán sai, ông già tóc bạc trước mắt mình vậy mà lại là ba của bé con, ba vợ tương lai của bọn hắn, thôi tiêu rồi...
Nhưng cũng không thể trách hắn, ai mà biết ba của bé con già đến thế, còn già hơn lão già trong nhà mình nữa....
“Chú Nghiêm, thật sự thật sự xin lỗi, em con lỡ miệng, xin chú lượng thứ.” Tác phong nhanh nhẹn - Thiệu Đại Hổ cũng vội vàng xin lỗi, trong lòng mắng thầm: Tiểu Hổ, đồ con lợn mày, mới lần đầu gặp người nhà Tiểu Tiểu mà đã chọc ba em ấy nổi đoá, vậy sao có thể bàn hôn sự với người ta nữa.
“Các cậu lập tức cút cho tôi, vĩnh viễn đừng để tôi thấy mặt các cậu nữa....” Lửa giận ngút trời đã khiến Nghiêm Kí Hạo sắp bùng nổ, hoàn toàn không thèm để ý đến lời xin lỗi của họ, hung dữ muốn đuổi họ đi.
“Chú, chú đừng vậy mà, tụi con....” Anh em nhà Thiệu lo lắng cầu xin, có điều còn chưa nói xong, Nghiêm Kí Hạo đã muốn đen mặt tống cổ họ ra khỏi cửa.
“Ba, ba đừng giận mà, anh Tiểu Hổ không cố ý, ba nghe người ta xin lỗi đi....” Nghiêm Tiểu Tiểu gấp đến độ chực khóc, ôm chặt lấy tay ba khẩn cầu, thực trạng còn tệ hơn cậu tưởng tượng, nên làm sao đây bây giờ?
“Hai thằng oắt các cậu nghe cho rõ đây, tôi cảnh cáo hai cậu từ rầy trở đi đừng có bén mảng lại gần Tiểu Tiểu nhà tôi nữa, không thì đừng trách tôi không khách khí....” Nghiêm Kí Hạo đẩy con trai sang một bên, chỉ thẳng vào cặp sinh đôi nổi giận mắng, nói xong lập tức lạnh lùng nhốt hai anh em ở ngoài cửa.
“Anh Đại Hổ, anh Tiểu Hổ....” Nghiêm Tiểu Tiểu thương tâm khóc lên, muốn mở cửa ra ngoài nhưng bị ba ngăn lại.
“Không được ra ngoài, con cũng nghe cho rõ, ba không cho phép con gặp lại cặp sinh đôi đó nữa!” Nghiêm Kí Hạo chộp lấy con trai, lạnh giọng ra lệnh.
“Không, con muốn đi tìm anh Đại Hổ và anh Tiểu Hổ, ba buông....” Nghiêm Tiểu Tiểu lắc đầu. Cậu đâu ngờ mọi chuyện sẽ trở nên như vậy, anh Đại Hổ anh Tiểu Hổ mới vừa ra mắt mà đã bị ba ghét, hai người họ vẫn chưa kịp nói chuyện ba người bọn cậu mà!
“Tiểu Tiểu, nghe lời, hai anh em kia vừa nhìn là biết không phải thứ tốt, không cho phép con chơi với hai đứa hỗn láo đó nữa, nếu không thì đừng nhận ba là ba của con....” Nghiêm Kí Hạo càng thêm tức giận, con trai từ nhỏ luôn rất ngoan, cho dù ông có nói cái gì nó cũng gật đầu, chưa bao giờ chống đối ông như bây giờ, nhất định là hai anh em đáng giận kia khiến nó trở thành như vậy.
“Mẹ....” Nghiêm Tiểu Tiểu biết tính tình của ba, đành phải cầu xin giúp đỡ từ người mẹ luôn yêu mình nhất, ba lúc nào cũng nghe lời mẹ cả.
Bị doạ choáng váng, Điền Vũ Mặc lúc này mới lấy lại tinh thần, vừa định giúp con, Nghiêm Kí Hạo đã lên tiếng trước: “Tiểu Mặc, em đừng có bênh vực Tiểu Tiểu. Tôi cũng chỉ muốn tốt cho Tiểu Tiểu thôi, em cũng thấy cặp anh em kia đáng giận biết nhiêu, dám gọi tôi là ông nội....” Nhớ đến chuyện này, ông lại nổi sung như thể sắp bùng nổ, hận không thể đâm hai anh em kia một nhát.
“Ba, anh Tiểu Hổ đã xin lỗi ba, ba còn tức giận làm gì! Ba thiệt keo kiệt, không phải chỉ gọi ba vài tiếng ông nội thôi sao, có gì quá đáng đâu chứ!” Nghiêm Tiểu Tiểu chu miệng phụng phịu, ba thiệt tình, cư xử như thế, họ là hai người cậu thích nhất đấy!
“Phản! Phản rồi! Con dám bênh vực tụi nó, rốt cuộc tụi nó là gì của con?! Con không giúp ba, mà còn hùa theo tụi nó!” Nghiêm Kí Hạo nổi trận lôi đình, tức giận sôi máu. Tiểu Tiểu mắng ông keo kiệt? Không chấp nhận được, không thể nào chấp nhận được! Đều tại hai thằng hư đốn kia làm hại....
“Hai anh ấy là.... người yêu của con. Con.... con đã là người của họ từ lâu rồi, họ hôm nay đến đây là để cầu hôn!” Nghiêm Tiểu Tiểu cũng nổi đoá, lớn mật hét lên.
“Con nói gì?” Nghe con nói, Nghiêm Kí Hạo và Điền Vũ Mặc đều sợ ngây người, trăm miệng một lần hét lớn.
“Con nói là anh Đại Hổ và anh Tiểu Hổ là người yêu của con, con rất thương hai anh ấy, tụi con chuẩn bị kết hôn....” Nghiêm Tiểu Tiểu bất chấp mọi chuyện lớn tiếng trả lời.
Nghiêm Kí Hạo và Điền Vũ Mặc đều nghi ngờ mình có nghe nhầm chăng, đứa con ngoan hiền vâng lời ấy vậy mà lại có bạn trai, đã vậy không phải một người mà đến tận hai người! Mà quan trọng nhất là đã leo lên giường với cặp sinh đôi đó, trở thành người của người ta, còn chuẩn bị kết hôn!
“Ba không cho phép!” Nghiêm Kí Hạo lấy lại tinh thần trước, rống lớn. Hoang đường, thật là hoang đường! Tiểu Tiểu đằng nào cũng phải lập gia đình, nhưng lại gả cho hai thẳng oắt kia cùng một lúc, nhất định có chỗ nào đó không ổn!
Điền Vũ Mặc ngu người nhìn con trai, thái dương đau quá, tin tức này đối với anh là đả kích cực lớn, anh căn bản không tiếp nhận được. Con trai còn khoa trương hơn cả mình, cùng một lúc hai người.... Thượng Đế ơi! Đây nhất định là một giấc mơ, không phải sự thật....
“Nhưng mà con thích hai anh ấy, với lại..... Với lại con đã có thai....” Nghiêm Tiểu Tiểu dũng cảm đối diện với người cha đang tức giận, nói ra sự thật.
Lại thêm một tin tức mang sức công phá tàn bạo như bom nguyên tử, Điền Vũ Mặc sắp xỉu mất thôi, Nghiêm Kí Hạo vội vàng đỡ anh.
“Tiểu Mặc, em không sao chứ?” Nghiêm Kí Hạo lo lắng hỏi, đợi Điền Vũ Mặc hồi phục lại, an ủi: “Tiểu Mặc, em yên tâm, tôi nhất định sẽ giết hai thằng ranh đó!” Dám làm Tiểu Tiểu to bụng, ông nhất định phải làm thịt chúng nó!
“Ba, đừng mà ba...” Nghiêm Tiểu Tiểu nghe thế, vội vàng lắp bắp cầu xin.
“Đính đoong.... Đính đoong...” Đột nhiên, tiếng chuông cửa vang lên.
“Vậy là hai thằng ranh kia chưa đi, còn dám bấm chuông nữa à, xem ra chúng thật sự không muốn sống, bữa nay ba nhất định phải giết chúng nó....” Nghiêm Kí Hạo nghe được tiếng chuông cửa, càng thêm nổi trận lôi đình, lập tức vọt vào phòng bếp cầm một con đao thái thức ăn rồi đùng đùng sát khí mở cửa, ông hôm nay nhất định phải làm cho hai anh em kia chết trong tay ông....
“Ba, đừng...”
Nghiêm Kí Hạo cầm đao thái chạy ra ngoài, nhưng ngoài dự đoán của mọi người, người ấn chuông cửa không phải anh em nhà Thiệu mà là một đại mỹ nữ đầy đặn thước tha, dáng người cực kì nóng nỏng, quyến rũ đến nỗi khiến người ta thở không thông, tương xứng với khí chất cao nhã sảng khoái, Nghiêm Kí Hạo vội vàng cất đao đi.
Ba Thiệu nhằm để tiện cầu hôn, cố ý mặt đồ nữ, sợ nếu mặc đồ nam sẽ doạ sợ ba mẹ Nghiêm Tiểu Tiểu, khiến cho ba mẹ Nghiêm Tiểu Tiểu cảm thấy kì quái vì sao hai đứa con y mình lại có hai người cha, mà vẫn chưa biết ba mẹ Nghiêm Tiểu Tiểu cũng giống với gia đình mình.
Đứng bên cạnh ba Thiệu là cha của Thiệu Đại Hổ và Thiệu Tiểu Hổ - Thiệu Thành Long, Thiệu Thành Long miệng ngậm một điếu thuốc, mặt không chút thay đổi, lãnh nhược băng sơn, khí thế còn bá đạo hơn cả Thiệu Đại Hổ và Thiệu Tiểu Hổ, khốc đến cực điểm!
Mà khiến cho Nghiêm Kí Hạo hận đến nghiến răng nghiến lợi là anh em nhà Thiệu không những chưa cút mà còn núp phía sau lưng “ba mẹ”, khi vừa bị đuổi ra, nhưng cũng là lúc cha và ba đến, khiến cho hai người nhẹ nhõm thở phào.
“Anh Nghiêm.... Anh Nghiêm? Chào... chào anh! Tôi là mẹ của Thiệu Đại Hổ và Thiệu Tiểu Hổ.... Do đường kẹt xe nên đến trễ, mong anh lượng thứ cho! Tôi... tôi thay mặt hai đứa con tôi đến xin cưới ạ....”
Ba Thiệu khiếp đảm nhìn con đao sắc bén trong tay Nghiêm Kí Hạo, nuốt nước miếng, nở một nụ cười miễn cưỡng, giọng nói đáng lẽ ra phải thoải mái nhưng ngay lúc này lại hơi run run.
So với ba Thiệu sợ hãi, Thiệu Thành Long cực kỳ bình tĩnh, không hề để tâm đến con đao trong tay Nghiêm Kí Hạo, trên không mặt không có lấy một tia e ngại, vẫn yên lặng không động đậy.
“Mơ đi! Mấy người cứ mơ đi, tôi tuyệt đối không gả Tiểu Tiểu cho hai thằng con cầm thú của mấy người.... Tôi muốn làm thịt hai tên khốn này, dám làm Tiểu Tiểu nhà tôi lớn bụng....” Nghiêm Kí Hạo đẩy ba Thiệu qua chỗ khác, con đao vung vẩy lập tức hướng về phía anh em nhà Thiệu, hai anh em vội vàng né tránh.
“Ba, ba tha cho anh Đại Hổ và anh Tiểu Hổ đi mà....”
“Anh Nghiêm, anh bình tĩnh chút, có gì cứ từ từ nói....”
Ba Thiệu và Nghiêm Tiểu Tiểu hoảng hồn, lập tức cùng xông lên ngăn cản Nghiêm Kí Hạo đang ôm cơn giận ngút trời, sợ ông nhất thời xúc động sẽ thật sự giết chết anh em nhà Thiệu.
Thiệu Thành Long vẫn lạnh lùng không hề thay đổi, nhàn nhã hút thuốc, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hai thằng ranh kia chết là đáng lắm, chết đi, để rồi ba sẽ thuộc về một mình mình....”
Hắn cực kỳ chán ghét hai thằng con của hắn, từ nhỏ đã giành lấy ba với hắn, còn thường xuyên trêu ghẹo hắn, có lần còn thiếu chút nữa làm hỏng cả vật tượng trưng cho đàn ông của hắn, hắn tức giận đến nỗi suýt chút nữa là ném bọn chúng vào cô nhi viện.
Nay nhìn thấy hai thằng ranh này bị ba vợ tương lai của chúng nó chém giết, trong lòng hắn thoải mái không tài nào diễn tả bằng lời, hai thằng ranh kia làm gì ngờ được mình cũng có ngày hôm nay, ha ha ha....
“Buông ra, tôi hôm nay nhất định phải làm thịt hai thằng ranh này....” Nghiêm Kí Hạo giận không thể nguôi vung đao, hận không thể chém chết anh em nhà Thiệu, đáng tiếc ông bị ba Thiệu và Nghiêm Tiểu Tiểu giữ chặt, không thể nào đạt được mục đích.
“Nhạc phụ đại nhân, tụi con thành thật xin lỗi! Xin ba bớt giận, tụi con thật lòng yêu Tiểu Tiểu...” Hai anh em đau đầu nhìn ba vợ tương lai phát điên cầm con đao với ý đồ hành hung, hai người to đầu lớn xác liều mạng cầu xin.
*nhạc phụ = ba vợ
“Không được gọi tôi là nhạc phụ, tôi không phải nhạc phụ của các cậu, tôi đã bảo không gả Tiểu Tiểu cho mấy người rồi, mấy người đừng có mơ...” Nghiêm Kí Hạo giận dữ hét, dùng sức thoát khỏi gọng kiềm của ba Thiệu và con trai ông, sau đó lại tấn công hai anh em một lần nữa....
“Tiểu Long, đừng đứng đó nhìn nữa, mau tới đây giúp.... Anh Nghiêm, giết người là phạm pháp, anh nhất định phải bình tĩnh....” Ba Thiệu lo lắng nhìn ông xã của mình từ hồi đầu đến giờ chỉ đứng chứ không động, sức của anh Nghiêm rất khoẻ, họ căn bản không thể cản lại được!
“Không, liên quan gì đến con!” Thiệu Thành Long lắc đầu, lạnh lẽo cự tuyệt.
“Con....” Ba Thiệu sắp bị hắn chọc tức chết rồi, Đại Hổ và Tiểu Hổ sắp bị ba vợ tương lai giết chết, thế mà hắn vẫn lãnh huyết vô tình, không ra tay tương trợ gì cả.
Ba Thiệu thấy Thiệu Thành Long không có ý định giúp đỡ, đành phải dựa vào bản thân mình, vội vàng cùng Nghiêm Tiểu Tiểu cố gắng khuyên can giữ chặt Nghiêm Kí Hạo vung đao lung tung rượt chém con mình, nhất thời trước cửa nhà Nghiêm cực kì náo nhiệt.
Đúng lúc này, đột nhiên trong phòng có tiếng vật nặng rơi xuống, Điền Vũ Mặc nhìn tình hình hỗn loạn trước mắt, không chịu nổi kích thích, cuối cùng ngất xỉu....
“Á— Mẹ xỉu...”
“Nhạc mẫu đại nhân.....”
“Chị Nghiêm....”
“Tiểu Mặc, em sao thế này, mau tỉnh lại..... Hai thằng khốn kia, không được qua đây, tôi muốn giết chết hai cậu....”
Hết chương 77.
Lé: nhạc mẫu, nhạc phụ + đại nhân là từ trang trọng khi đến cầu hôn:>