Sẽ Không Nương Tay Với Cậu

Chương 9: Chương 9: Bữa khuya




Lúc Trác Du ôm lẩu tự sôi cùng nước khoáng rón ra rón rén đi đến bên ngoài kí túc xá thì Đàm Đinh đã ngồi xổm ở cầu thang ngoài kí túc xá được 10 phút.

Xung quanh rất tối, hơn nữa Đàm Đinh không biết bật đèn ở điện thoại lên, vì thế hắn chỉ mở màn hình di động dùng chút ánh sáng ấy chiếu sáng bài tập toán trong tay.

Đàm Đinh đang sửa lại đáp án của câu hỏi điền vào chỗ trống.

Hắn khẽ cúi lộ ra làn da trắng nõn mềm mại sau cổ.

Trác Du không được tự nhiên mà khụ một tiếng.

Đàm Đinh giật mình, cảnh giác quay đầu qua.

Nhìn thấy người đến là Trác Du, khuôn mặt lạnh lùng của Đàm Đinh lập tức liền tan ra, hắn giống như có chút vui vẻ, lại giống như có chút không biết làm sao, cuối cùng vẫn là vội vội vàng vàng vàng, hoang mang rối loạn đứng lên, co quắp bất an hướng Trác Du vẫy tay.

Trác Du bước nhanh lại chỗ bậc thang.

“Sao cậu lại... mặc loại quần áo này ra đây?” Trác Du nghiêm túc hỏi.

Đàm Đinh sửng sốt nhìn áo ngủ trên người mình.

Sau một lúc hắn mới ngượng ngùng nói: “ Cái gọi là khoá khéo ở áo đồng phục kia... Tôi có chút không kéo quen, lại sợ cậu chờ lâu liền trực tiếp ra luôn.”

Lúc này Trác Du mới chú ý đến ngọn tóc trên đầu Đàm Đinh hơi ướt, ngay cả hai má dưới ánh trăng cũng có chút hồng nhạt.

Như vậy là hắn vừa tắm xong liền trực tiếp bị mình gọi ra.

Vì thế Trác Du lại có chút không được tự nhiên.

“Cậu, cậu lần sau mà bận thì cứ nói cho tôi...”

Trác Du nhỏ giọng nói thầm: “... làm như tôi máu lạnh, không để ý đến người khác vậy...”

Đàm Đinh chỉ cười cười.

Hắn sẽ không thừa nhận rằng hắn vừa về kí túc xá đã lăn lộn suy nghĩ một hồi lo lắng đồ ngốc Đàm Đinh này lại quên không ăn cơm chiều, sau đó lại ở trước mặt mình kiều kiều nhược nhược mà ngất đi.

Vì thế hắn lấy cớ chép bài tập mà hẹn người ra, chính là hiện tại thấy người rồi lại không biết phải mở miệng như nào.

Nếu nói thẳng ra lại giống như là mình đang vội vàng quan tâm hắn...

“Lẩu của Khương Đại Nhân, ăn cũng ngon nên đem tới cho cậu mở mang tầm mắt.”

Trác Du hàm hồ nói, vô cùng thô lỗ đem lẩu cùng nước nhét vào lòng Đàm Đinh.

Hắn cũng không quên diễn cho tròn vai, vươn tay: “Mau đưa bài tập toán cho tôi.”

Đàm Đinh ngây người.

Hắn cúi đầu nhìn lẩu tự sôi trong tay, lại ngẩng đầu lên, quả nhiên trong mắt sáng lấp lánh, giống như giây tiếp theo ánh sáng trong mắt sẽ tràn ra vậy.

“Cho tôi sao?”

Đàm Đinh hỏi lại.

Đáy mắt Đàm Đinh tựa hồ có hơi nước mờ mịt lại mang theo chút nhảy nhót vui vẻ.

Trác Du trong lòng ngứa ngáy, hắn cũng không rõ vì sao tự dưng lại cảm thấy vui vẻ.

Hắn ừ đại một cái, quay đầu đi, lặp lại một lần nữa: “...Đưa bài tập toán cho tôi.”

Lúc này Đàm Đinh mới bừng tỉnh mà a một tiếng.

Hắn một tay gắt gao ôm hộp lẩu tự sôi, hơi cong lưng, một tay khác đem sách trên bậc thang cầm lên nhét vào tay Trác Du.

Hai người đối mặt trầm mặc trong chốc lát.

“Cậu biết cái này ăn như thế nào sao?” Trác Du chĩa cằm về phía hộp lẩu trong lòng hắn.

Đàm Đinh chần chờ gật đầu.

“Tìm củi, nhóm lửa, đổ nước, sau đó đem nó đổ vào...”

Đàm Đinh cẩn thận nhìn khuôn mặt xanh mét của Trác du dưới ánh trăng, chính hắn cũng bắt đầu nghi ngờ: “...không phải như vậy sao?”

- ----

Rạng sáng 12 giờ 23 phút, bên cạnh bồn hoa ở cửa sau của kí túc xá trường trung học XX.

“Sau đó đem nước, nhất định phải là nước lạnh, từ chỗ này, đổ lên cái bao ở dưới cùng kia.”

Trác Du ngồi xổm trên mặt đất, vừa đổ nước vào vừa nói lời dạy dỗ vô cùng thấm thía:“Không cần đổ quá nhiều vừa vừa như này là được rồi, hiểu không?”

Đàm Đinh ngồi xổm bên cạnh hắn, giơ di động chiếu sáng cho hắn, ngoan ngoãn gật gật đầu.

“Sau đó lại đem cái nắp này đậy lên, chờ mười lăm phút, cậu phải nhìn chằm chằm vào thời gian trên di động.”

Trác Du đem cái nắp thuần thục mà đắp lên, đắc ý dào dạt: “Trong chốc lát mở ra liền có thể ăn.”

Đàm Đinh mở to hai mắt nhìn chằm chằm khói trắng thoát ra ở hộp lẩu, hắn dùng đầu ngón tay cẩn thận thử một chút của độ ấm của nước liền bị nóng đến rụt tay lại trong nháy mắt.

Trác Du bị một loạt thao tác đầu gỗ này làm cho hoảng sợ, vừa định nói cái gì đó, liền nhìn thấy Đàm Đinh ngẩng mặt, hâm mộ nhìn hắn.

“Trác Du.”

Đàm Đinh hồn nhiên nói: “Cậu thật là lợi hại.”

Trác Du sửng sốt, sau một lúc lâu quay đầu đi, hừ một tiếng.

Đàm Đinh lại tiếp tục vui vẻ ngồi canh lẩu của hắn, không biết Trác Du bên cạnh mặt ngoài nhìn qua vân đạm phong khinh, kỳ thật trong lòng đã nở hoa, sướng lên tận trời.

Trác Du thật sự vô cùng sung sướng, vô cùng hãnh diện. Ngày thường hắn được khen không ít, mấy đứa bé trong môn phái luôn lấy dính hắn, vỗ mông ngựa*kêu rất vang, đều nói Trác Du sư huynh tuổi trẻ nhưng kiếm pháp tốt, lớn lên rất đẹp trai, ngay cả tiểu tức phụ tương lại cũng nhất định là cô nương xinh đẹp.

(* là nịnh hót đó.)

Bất quá lời này nói nhiều nghe nhiều, nên cũng thấy chán.

Nhưng nếu là người ngày thường trầm mặc ít lời, kiếm pháp cùng hắn không phân cao thấp, đột nhiên thực nghiêm túc, thực sùng bái mà nhìn hắn, nói sư huynh thật là lợi hại.

Hai cái cảm giác này đương nhiên sẽ không giống nhau.

Trác Du lại trộm liếc thiếu niên bên cạnh một cái.

Thiếu niên mặc áo ngủ lỏng lẻo, nghiêng đầu, đang cắn cắn đôi đũa trong tay. Vẻ mặt hắn nghiêm túc ôm di động, còn không quên thường thường lật qua màn hình xem thời gian, chỉ là vì canh giữ cái hộp lẩu đang bốc khói trước mắt hắn.

Trác Du cảm thấy người này cũng không như trong ấn tượng của hắn thuộc kiểu cao lãnh quái gở, nhưng thật ra có điểm không thể nói tới, ngốc, không có tâm nhãn, bộ dáng cũng ngu ngu ngốc ngốc...

Trác Du gãi gãi đầu.

Hắn có chút mê man, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều, thừa dịp chờ lẩu sôi, đem sách bài tập trong tay mở ra.

Nhờ vào ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn, Trác Du mở cameras chụp lại sách bài tập toán trong tay.

Sau một lúc lại ngẩng đầu liền thấy Đàm Đinh vẫn như cũ cắn chiếc đũa, chỉ là đã ngẩng đầu lên, mong đợi nhìn chằm chằm ảnh chụp trên điện thoại trong tay hắn.

Đàm Đinh không nói chuyện, chỉ là khao khát cùng hâm mộ trong mắt hắn đều sắp hoà thành thực chất mà tràn ra.

Trác Du: “.......”

“Sau này tôi sẽ dạy cậu sử dụng di động.”

Trác Du chậm rì rì nói: “Thứ này có không ít tác dụng, tôi dùng nhiều ngày để mò ra.”

Đàm Đinh có chút cao hứng ừ một tiếng.

“Cậu cũng vậy, không hiểu đề nào có thể hỏi tôi...”Đàm Đinh nói:“Không nên chỉ chép đáp án cho xong việc, sau này đến lúc đi thi...”

Lại tới nữa, lại tới nữa.

Trác Du vội vàng xốc cái nắp hộp lẩu lên, nói lớn: “Nấu xong rồi, nấu xong rồi!”

Vì thế Đàm Đinh đần độn bị hắn đánh trống lảng quên mất luôn.

Cái hộp lẩu nhỏ này thật sự rất thơm.

Trác Du cảm thấy có chút đói, nhưng vẫn là cầm lấy di động trong tay Đàm Đinh vừa giúp hắn chiếu sáng vừa chỉ huy: “Cậu đem gói nguyên liệu mở rồi trộn đều, cẩn thận một chút, sau đó trực tiếp ăn là được.”

Đàm Đinh mở gói nguyên liệu, vô cùng nghe lời mà đem nguyên liệu trộn đều, sau đó gắp một miếng thịt, ngửi ngửi, lại ngẩng đầu nhìn Trác Du một chút, sau đó mới cẩn thận cho vào miệng.

Trác Du đắc ý nhìn hắn, chờ đợi ánh mắt sùng bái, kính nể của Đàm Đinh.

Nhưng Đàm Đinh vẫn không nói chuyện.

Ngay sau đó Trác Du nhìn thấy mặt hắn lấy tốc độ mắt thường có thể thấy từ từ hồng lên, chóp mũi cũng bắt đầu đỏ lên, đáy mắt nhanh chóng tràn đầy lệ quang.

Trác Du nhìn đến choáng váng.

Đàm Đinh gian nan đem thịt nuốt xuống.

Hắn ngẩng đầu, nở một nụ cười gượng ép, tựa hồ muốn cùng Trác Du nói cái gì đó, nhưng giây tiếp theo rốt cuộc nhịn không được, quay đầu đi, ho khan một trận long trời lở đất.

“Cậu không thể ăn cay thì phải nói sớm cho tôi biết chứ.”

Trác Du quả thực không còn gì để nói với cái đồ ngốc này: “Cho dù tôi không biết, chính cậu cũng không thấy cái gói nguyên liệu này có không ít ớt sao, như thế nào lại ngốc như vậy cho luôn vào miệng chứ?”

Đàm Đinh cổ họng có chút khàn:“Tôi nhìn không rõ, chỗ này rất tối, tôi chỉ thấy cái gói kia một mảnh đen xì xì...”

Đàm Đinh thập phần uể oải: “... hơn nữa tôi nghĩ đồ ăn ở thế giới sẽ vô cùng ngon...”

Trác Du cạn lời.

Với cái đầu óc đơn thuần, khờ dại này, với cái ánh mắt ngây thờ mờ mịt như con nít này, nếu đổi thành Đàm Đinh một mình xuyên đến thế giới này sợ là không đến mấy hôm đã bị người xấu lừa đi?

Nhưng mà cái miệng nhỏ của Đàm Đinh vẫn như cũ cắn cắn sợi rong biển,một bên hà hơi, một bên không ngừng nhét vào trong miệng.

Tâm tình của Trác Du có chút phức tạp.

Hắn nghẹn lại trong chốc lát, vẫn là nhịn không được hỏi: “Tôi thấy tính tình cậu tựa hồ cũng không phải lãnh đạm cao ngạo như bọn họ nói, chính là vì sao ở trên Thu Y Sơn cậu toàn độc lai độc vãng một mình vậy?”

Đàm Đinh dừng một chút, đem đôi đũa chậm rãi thả xuống.

Trác Du ý thức được hắn hình như nói sai, nhất thời ảo não mà chà xát hai tay.

Miệng hắn vụng về, còn sĩ diện, nhất thời cũng không biết chính mình nên nói cái gì, chỉ có thể ra vẻ trấn định, khô khốc nhìn chằm chằm Đàm Đinh.

Ánh trăng nhàn nhạt thực nhu hòa chiếu lên sườn trên mặt Đàm Đinh, Trác Du liền nhìn thấy lông mi Đàm Đinh khẽ run rẩy, ở trên làn da dưới mắt tạo thành một cái bóng mờ cong cong giống như một chiếc quạt nhỏ.

“Bởi vì không phải ai cũng biết kết bạn.”

Đàm Đinh đột nhiên nhỏ giọng nói.

Trác Du sửng sốt.

“Tôi vẫn luôn rất hâm mộ cậu, Trác Du.”

Đàm Đinh đem cái hộp lẩu nhỏ đậy lại, ngẩng đầu, nhẹ nhàng hướng về phía Trác Du cười cười: “Bởi vì bất luận là ở nơi này hay vẫn là ở trên Thu Y Sơn, bên cạnh cậu tựa hồ ngay từ nhỏ luôn sẽ có vô cùng nhiều người tốt, thật lòng đối tốt với cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.