Chị có buồn khi xa em không?
Không, đương nhiên là không rồi.
Tô Niệm Sơ dẫn Cố Tuyền đi tham quan quán bar từ trong ra ngoài, từ trần nhà trắng muốt tới sàn nhà tông nâu hạt dẻ, từ những chùm đèn độc đáo khắp quán cho tới từng bậc thang lầu lên xuống, từ phục vụ cho tới pha chế đều có đồng phục được đo may một cách cẩn thận rõ ràng cho từng công việc. Blues giống như đứa con của cô, cô có thể hiểu rõ từng ngóc ngách từng điều bí ẩn bên trong nó, có thể dùng những từ ngữ đơn giản nhất để miêu tả nó một cách tỉ mĩ kĩ càng nhất.
Mà thứ hấp dẫn Cố Tuyền kể từ khi bước chân vào Blues đó chính là một dãy bậc thang dài hẹp, Tô Niệm Sơ nói với nàng nó gọi là “Vãng sinh“. Những bậc thang rất cao, xám xịt, một gam màu ảm đạm buồn bã. Từ trước đến nay Cố Tuyền chưa bao giờ nhìn thấy một cầu thang nào dốc đến như vậy, nàng nói đùa rằng
<Chắc bậc thang này chỉ dùng để đi xuống chứ chẳng thể nào leo lên nổi được>.
“Cầu thang này do em thiết kế đó, nó gọi là “Vãng sinh”, nhưng không ai biết.” Tô Niệm Sơ đứng ở lầu hai nhìn những cặp tình nhân dìu nhau từng bước từng bước một bước xuống bậc thang mờ mịt nguy hiểm, một cô gái nào đó vừa thét lên rất lớn rồi từ từ thay thế bằng tiếng thở dốc mơ hồ.
“Nếu như có người mình yêu ở bên cạnh, thì họ có thể dìu nhau, từng bước từng bước chầm chậm đi xuống, họ có thể ôm nhau, có thể hôn nhau, trao nhau hẹn ước thề nguyền hoặc.....” Tô Niệm Sơ mỉm cười, làm động tác đẩy một ai đó: “.... đẩy người kia xuống, cầu thang rất cao nên khả năng sống sót cực kỳ nhỏ bé.”
Cô chỉ vào bậc thang, tạo một góc nghiêng: “Ở góc độ này là nguy hiểm nhất, chỉ cần vô ý té xuống là không thể nào cứu kịp.”
“Trừ khi người đó tự mình dừng lại ở bậc thang cuối cùng?” Cố Tuyền đứng ở sau lưng cô.
“Đúng vậy, trừ khi người đó tự biết dừng lại.” Tô Niệm Sơ xoay người, mỉm cười:
“Quán bar của em, ban đầu mở ra vốn là nơi để chữa lành các vết thương.”
“.....em thay đổi nhiều quá.”
“Chị cũng vậy.”Tô Niệm Sơ bước lên bậc thang hướng về phía lầu ba, giọng nói của cô cô đơn mờ mịt hòa vào âm thanh ồn ào náo động ở lầu hai:
“Hay là em thật sự chưa bao giờ biết rõ về chị. Chị vẫn là chị của lúc trước, chỉ là em không biết mà thôi.”
Lầu hai là thiên đường của những kẻ chán chường. Bạn có thể hút thuốc, uống rượu, hát hò, tán tỉnh những chàng trai, cô gái mà bạn biết hoặc...không hề biết, nhưng Blues không cung cấp ma túy hay các dịch vụ đặc biệt nào cả.
Có rất nhiều các bức tranh treo dọc khắp các hành lang trong quán, những đứa trẻ sơ sinh, bà mẹ đơn thân, những nghệ sĩ hay hát tại quán bar, những nụ hôn đồng giới, biển rộng trời cao... đây là một thế giới mới. Những kẻ cô đơn, lạc lõng giữa dòng đời với nội tâm trống trãi tới cực điểm sẽ trực tiếp lên lầu hai, lặng lẽ ngắm nhìn những bức tranh sơn dầu này, từ tây sang đông, sau đó họ có thể trực tiếp lên lầu ba để nghỉ ngơi.
“Phòng 301 và 303 từng có hai vụ tự sát, cảnh sát hỏi em có phải có ý định chống lại xã hội hay không?” Tô Niệm Sơ đẩy cửa bước vào, cô với tay mở công tác đèn. Công tắc kiểu cũ đột ngột hiện ra giữa bức tường trắng toát.
“Nếu cứ như vậy quán bar sẽ phải đóng cửa?”
“Sao chị lại nghĩ vậy, dựa trên quan điểm kinh tế à?” Tô Niệm Sơ hỏi ngược lại.
“Nó sẽ trở thành một điều kì diệu. Bởi vì chúng ta sẽ chẳng bao giờ hiểu những kẻ cô đơn này sẽ trở nên khô cằn, thiếu sức sống thế nào khi mà trái tim họ đã chết và tâm hồn của họ hóa thành sa mạc.”
“Trước đây em... sẽ không nói như vậy.”
“Đúng vậy, nhưng không phải chị cũng nói đó là em của trước đây hay sao?!!”
“Uống một ly chứ?”
“Không, cám ơn!”
“Tại sao, quán bar không bán rượu à?”
“Em không có thói quen uống rượu với người quen!”
“Chị có thể biết lý do được không?”
“Bởi vì uống say rất dễ mất kiểm soát.”
Tô Niệm Sơ đứng dựa lưng vào tường mỉm cười vui vẻ, cô đã dùng lý do này từ chối rất nhiều người, vậy nên mấy năm qua cô chỉ uống rượu một mình. Không cần nói bất cứ điều gì, cũng không cần lắng nghe bất cứ câu chuyện nào, uống rượu giống như hút thuốc vậy, nó là một điều gì đó riêng tư, cá nhân đến mức ta chỉ thật sự cảm thấy thoải mái khi làm một mình. Đơn giản, trực tiếp, thuần túy, tràn ngập ấm áp và an toàn.
“Chúng ta xa nhau bao lâu rồi nhỉ?”
Cả căn phòng đột nhiên tối đen, chỉ có ánh đèn lờ mờ bên ngoài cửa sổ hắt vào, cho dù cách âm ở đây rất tốt nhưng bạn vẫn có thể cảm nhận sàn nhà rung nhè nhẹ, như một cánh bướm Châu Mỹ đang quạt đôi cánh cô độc của nó, nhè nhẹ nhè nhẹ. Để tạo đà cho những rung động trước một đợt bùng nổ to lớn.
Tô Niệm Sơ không biết mình đã trả lời như thế nào, hoặc có lẽ cô chẳng nói gì. Cô chỉ nhớ kỹ, trong bóng tối bàn tay của Cố Tuyền dịu dàng vuốt ve khuôn mặt cô. Giống như rất nhiều năm trước, nàng dùng đôi môi mềm mại của bản thân âu yếm môi cô, dịu dàng cắn nhẹ, liếm láp bờ môi một cách từ tốn nhẹ nhàng như đang trân trọng một thứ gì đó quý giá. Cả thế giới như ngừng bước chân vội vã của nó lại, thời gian trở nên dài dằng dặc, kéo dài tới vô biên.
Cô đã từng hỏi Tống Tử Dục: “Anh đã từng thật lòng yêu ai chưa?”
Nếu tình yêu chỉ là một niềm đam mê đầy lãng mạn; nếu tình yêu chỉ giống như thủy triều thôi thúc; nếu như...khi yêu một ai đó mà bạn chưa từng trao những nụ hôn lên đôi môi mềm mại của họ, hay lên vầng tráng cao cao kia; nếu như bạn chưa từng yêu tới mức muốn khắc sâu hình bóng của người ấy vào tận xương cốt của bản thân, đôi khi chỉ muốn giết chết người đấy để người đấy chỉ thuộc về một mình bạn. Vậy thì khi chỉ còn lại một mình, dùng cả ngày lẫn đêm để thở và vật vờ, thật cô đơn xiết bao. Nếu như bạn chẳng thể nào phân biệt được tình yêu và tình dục, vậy thì thật tội nghiệp, bạn sẽ chẳng bao giờ hiểu được bản thân sẽ hạnh phúc như thế nào khi làm điều hạnh phúc ấy với người mà mình yêu.
Tô Niệm Sơ cảm giác hình như nước mắt cô đang trào ra khỏi khóe mi cay. Nó cứ tuông rơi không ngừng, trôi đi lớp phấn son trên mặt, làm nó bị nhòe đi, dường như nó cũng cuốn trôi luôn lớp mặt nạ mà cô cố gắng tạo ra trong mấy năm nay.
Ký ức của quá khứ như trỗi dậy, khung cảnh quen thuộc như một thướt phim quay chậm cứ chầm chậm chầm chậm sống động trong tâm trí cô. Những tưởng đã quên mất nhưng thật sự chỉ là lừa mình dối người. Nó vẫn hằn sâu trong tâm trí cô, chưa bao giờ biến mất, chưa bao giờ nhạt phai. Trong nháy mắt đó quá khứ như hiện ra trước mắt cô...
Thời gian có thể làm cho những ký ức, những kỉ niệm của quá khứ kéo dài đến vô tận, nhưng nó cũng có thể làm cho chúng trở nên thối rữa và nhanh chóng lụi tàn. Thời gian có thể làm được tất cả....
Ánh mắt của anh trai, rất sáng, ấm áp, đầy thương tiếc nhưng cũng rất cương nghị.
“Em phải tránh xa cô ấy.” Anh ấy đã nói: “Tiểu Sơ, Tiểu Sơ, em phải tránh xa cô ấy“.....
Tô Niệm Sơ đẩy nàng ra, bàn tay lần mò trên tường tìm kiếm công tắc, nhấn một cái, đèn sáng trở lại.
“Em cảm thấy như Tống Tử Dục đang hôn em đó!” Tô Niệm Sơ buông cánh tay của Cố Tuyền ra, không biết từ khi nào, cô đã nắm chặt lấy cổ tay của nàng.
Cố Tuyền yên lặng nhìn theo bóng cô, không biết qua bao lâu, nàng mở miệng hỏi:
“Dạo này anh trai của em sao rồi?”
“....Rất tốt. Tất cả chúng ta... đều ổn...” Tô Niệm Sơ kéo rèm cửa sổ nhìn ra khoảng không trống trải bên ngoài, không hề quay đầu lại.
“Tối nay chị có thể ngủ ở đây, ngày mai cứ đi thẳng tới công ty là được!”
“Em phải đi?”
“Ừ!!”
Tô Niệm Sơ bước vào phòng tắm rửa sạch lớp trang điểm trên mặt, cô cứ vóc nước lạnh vào mặt, bọt nước tí tách nhỏ xuống, trượt khỏi khuôn mặt xinh đẹp, lăn qua chiếc cổ thon dài rồi mất hút nơi cổ áo.
“Em không tò mò về sự thật đằng sau tất cả à?”
Lúc Tô Niệm Sơ gần đi, Cố Tuyền đột nhiên lên tiếng.
“Thật ra, em muốn hỏi chị, trả được thù chị có vui không?” Bất giác Tô Niệm Sơ nắm chặt sợi dây chuyền vàng trên cổ cô.
“Chị không ngại nếu em trả thù lại!” Cố Tuyền nói tiếp.
“Tô Niệm Sơ, em thật sự rất hạnh phúc, em không hiểu!”
“Cố Tuyền! Em chẳng muốn gì cả!”Tô Niệm Sơ buông tay, mặt dây chuyền hình trái tim hiện ra trước mắt Cố Tuyền.
Rốt cuộc cô chẳng hề nói gì cả, cũng chẳng có gì đáng để nói và cũng không nghe thêm bất cứ lời nào nữa. Mọi chuyện đã quá muộn.
Tô Niệm Sơ mở mặt dây chuyền ra, trong đó là một bức ảnh trắng đen.Trong ảnh chàng trai mỉm cười hạnh phúc.
Nếu thật sự trả thù có thể mang lại mạng sống của Tô Trường An, cô sẵn sàng báo thù trăm ngàn lần, thế nhưng nó có thể sao? Chẳng có ích gì cả... Có lẽ Cố Tuyền không bao giờ biết được rằng, sự trả thù của nàng khiến cho một người mất đi cả sinh mạng.
Tô Niệm Sơ mỉm cười, nụ cười rất giống Tô Trường An, chẳng ai biết vì sao cô lại cười, chỉ có mình cô biết mình cười vì điều gì.
Cố Tuyền nhìn cô bước ra khỏi căn phòng, ngón tay nàng vuốt ve xương quai xanh của cô, thì thầm:
“Tất cả... bất quá chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi.”
.....................Đây là một hồi ức;
Trong trí nhớ của Tô Niệm Sơ, Cố Tuyền là một cô gái kiêu kỳ nhưng rất dịu dàng, mái tóc đen dài óng ánh bồng bềnh trên nền sơ mi trắng kết hợp với quần tây màu xanh da trời. Trong buổi chào đón sinh viên mới, chị ấy rất nhiệt tình hướng dẫn cho cô mọi thứ cần biết, dù rõ ràng dáng người của chị cũng cao gầy mảnh khảnh giống anh trai nhưng chị lại kiên quyết giúp cô mang hành lý tới cổng ký túc xá mới chịu rời đi.
Sáu tháng cuối cùng của năm thứ nhất, cô trở thành bạn thân với chị gái xinh đẹp khóa trên này, chị là một cô gái tốt vậy nên chị có rất nhiều bạn trai, hay nói một cách chính xác là bạn trai cũ. Nam sinh trong trường theo đuổi chị nhiều không kể xiết. Những chàng trai trong số đó, có người chỉ thích chị vì ngoại hình xinh đẹp, có người thích chị bởi danh tiếng hoa hậu giảng đường của chị, nhưng cũng có những anh chàng thật lòng thích chị, muốn bảo vệ chị. Cũng chẳng biết vì lý do gì, Cố Tuyền luôn khinh thường thậm chí nghi ngờ những chàng trai vây quanh chị. Cô thay chị nhận rất nhiều thư tình, những bó hoa tươi không lưu lại một lời nhắn, nhưng dù nhận dùm rất nhiều lần như vậy, cho tới bây giờ cô vẫn chẳng hiểu được ý nghĩa của những đóa hoa hồng ấy. Nhưng Tô Niệm Sơ biết rất rõ, cô không ngừng bị thu hút bởi chị, cô thích Cố Tuyền, thích chị gái xinh đẹp dịu dàng khóa trên.
Lúc Cố Tuyền mỉm cười, chị rất xinh đẹp nhưng cũng rất đỗi mong manh. Cô biết Cố Tuyền thích khiêu vũ, có thể nói khiêu vũ như mạng sống của chị, thế nhưng cuối cùng chị chọn học tài chính. Cố Tuyền từng nói có một người đã làm chị gặp phải tai nạn giao thông, tai nạn giao thông lần đó không cướp đi tánh mạng của chị nhưng lại làm bắp chân và mắt cá chân của chị bị tổn thương nghiêm trọng. Chị không bao giờ.... Có thể khiêu vũ được nữa. Lúc chị nói những lời này, ánh mắt chị tối sầm, không chút ánh sáng....
Tô Niệm Sơ vẫn luôn nghĩ rằng, cô sẽ thích một chàng trai giống như anh trai của cô vậy. Anh ấy hiền lành, cẩn thận, tỉ mỉ từng li từng tí, cho dù anh ấy không hề lãng mạn nhưng anh ấy là người mà bạn cảm thấy đáng giá giao phó cả cuộc đời mình cho anh ấy. Hoặc có lẽ cô sẽ tìm một người giống như cô, cả hai có thể hiểu rõ lẫn nhau, có thể chung suy nghĩ chung chí hướng, cùng nhau đi hết cả cuộc đời.
Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới một ngày kia cô sẽ thích một cô gái; thích vuốt ve mái tóc dài của chị; thích uống ly trà sữa ấm nóng thơm lừng do chị pha; thích cái cách chị nắm lấy bàn tay của cô rèn từng nét chữ thư pháp trên nền giấy trắng; thỉnh thoảng cả hai cũng có những tranh chấp nhỏ nhặt, cũng có những lúc khó xử, những khoảng lặng thinh không nói thành câu; thỉnh thoảng cả hai sẽ nằm chung trên một chiếc giường, than thở những bất công của cuộc đời, nói ra những hoài bão những ước mơ về một mái nhà chung, một nơi dành riêng chỉ có hai người; rồi lại an ủi nhau bằng những nụ hôn nồng nàn, bằng những cái vuốt ve dịu dàng cháy bỏng. Cô thích đứng phía sau ôm lấy chị trên quảng đường rợn bóng cây xanh, dưới tán lá, ánh nắng len lỏi lấp ló đâu đó, một nụ hôn bất ngờ, rồi cô sẽ cười phá lên, ngây ngô vui vẻ.
Lẽ ra, đây là một tình yêu thầm lặng vô vọng và dài đằng đẳng, có lẽ nó sẽ nhanh chóng tiêu tan và biến mất một cách hoàn toàn dưới sự che lấp của thời gian. Thế nhưng, hôm đó Cố Tuyền che mắt của cô lại, chị nói rằng: “ chị cũng thích em“.
Tô Niệm Sơ chẳng hề do dự đồng ý ở bên Cố Tuyền. Lúc đó Tô Niệm Sơ ngây thơ tới mức nào nhỉ? Cô kể hết tất cả mọi chuyện về anh trai của mình cho Cố Tuyền nghe nhưng điều duy nhất mà cô giấu kín, đó chính là anh trai cô bị bệnh tim. Tô Trường An là một chàng trai tốt, nhưng điều khiến anh tự ti nhất cũng khiến anh tự trách nhất chính là anh sinh ra đã mang theo căn bệnh tim bẩm sinh. Vậy là Tô Niệm Sơ lanh chanh, tự cho là mình thông minh thay anh trai che giấu đi sự thật này. Sau đó cô hết lòng kể cho chị biết anh trai của cô tốt với cô đến thế nào.!! Cố Tuyền chỉ mỉm cười lắng nghe, cô không hiểu nụ cười của chị lúc đó, sau này xảy ra rất nhiều chuyện, nghĩ lại thì nụ cười của chị chứa đầy ẩn ý.
Năm đó, đúng vào ngày sinh nhật của cô, cô và chị hôn nhau dưới gốc hoa anh đào trước cửa nhà, đó là một nụ hôn nồng nàn khó thể tách rời. Ngay lúc đó Tô Niệm Sơ đã nghĩ, đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời của cô.
Cho đến khi bị Tô Trường An nhìn thấy.
Phải ngu ngốc tới mức nào mới có thể làm anh trai của mình tức chết cơ chứ?
Vốn dĩ bởi vì kịp thời đưa đến bệnh viện nên Tô Trường An may mắn thoát khỏi tình trạng nguy hiểm. Thế nhưng lúc đó Tô Niệm Sơ bị tình yêu che mờ lý trí, cô kéo Cố Tuyền chạy tới bệnh viện tìm anh trai mình, cô nói với anh trai mà cô yêu quý nhất rằng:
“Anh hai, em thích một người, chị ấy tên là Cố Tuyền. Em muốn được ở bên cạnh chị ấy cả đời.”
Tô Niệm Sơ vĩnh viễn không bao giờ quên được ánh mắt của anh trai cô khi ấy, đau đớn, tự trách, anh nắm chặt lấy tay cô, không ngừng nhắc
Cố Tuyền cũng không còn.... dịu dàng như cô từng biết, ánh mắt của chị tối sầm, không chút ánh sáng, trong đó chỉ là hận thù, buồn bã.
Nếu như nói Cố Tuyền yêu Tô Trường An, vậy Tô Niệm Sơ lại là gì chứ?
Nếu như Cố Tuyền yêu Tô Trường An, vậy sao chị lại nhất định muốn anh ấy chết?
Thế nhưng, nếu Cố Tuyền không yêu Tô Trường An thì Tô Niệm Sơ làm sao có thể gặp và quen biết cô gái tên là Cố Tuyền kia?
“Em không tò mò về sự thật đằng sau tất cả à?”
“Em không muốn biết.” Tô Niệm Sơ đã trả lời như thế.
Em không muốn biết chị gặp anh ấy khi nào, cả hai người đã từng yêu nhau ra sao.
Em không muốn biết có phải chính anh ấy là người đã khiến cho chị mất đi khả năng khiêu vũ, thậm chí mất đi cả hoài bão, ước mơ của chị.
Em không muốn biết chị hận anh ấy bởi vì chị còn yêu anh ấy, chị yêu anh ấy nhưng chị lại giết chết anh ấy. Mà em chỉ là tên hề trong vở hài kịch của chị, em chưa bao giờ có được tình yêu của chị, thậm chí em còn phản bội lòng tin của anh trai em dành cho em.
Người anh trai hiền lành luôn ôm em đứng dưới tán cây hoa anh đào, người anh trai tài giỏi biết ca hát luôn hát ru em mỗi khi đêm về, dỗ em đi vào giấc ngủ mê. Anh trai đã nói rằng, anh sẽ sống thật lâu - thật lâu, để có thể chăm sóc và bảo vệ em suốt cả cuộc đời.
Chính tay tôi đã dùng hạnh phúc của bản thân mình giết chết anh trai.
Mà anh cũng dùng tánh mạng của anh giết chết hạnh phúc của em gái mình.
<Từ nay về sau anh không tồn tại nữa và em cũng vậy, từ nay về sau em không bao giờ có được... hạnh phúc nữa.>
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tô Trường An nói: “Tôi chỉ có thể sống trong hồi ức.”