Sẽ Không Yêu Cậu Nữa

Chương 10: Chương 10




Tô Niệm Dao đang hút thuốc.

Trong một nhà kho bỏ hoang mà Đường Cẩm chưa bao giờ tới. Tô Niệm Dao đứng dựa vào tường, phả khói thuốc vào trong không khí, nhìn từng cột khói từ từ tan dần, lưu lại mùi hương nhàn nhạt, cô dập tắt điếu thuốc, thả nó rơi tự do xuống nền đất. Tô Niệm Dao rất thích chỗ này, yên tĩnh vắng vẻ, có chút gì đó thê lương đến buồn bã. Ở đây là một tiếng vang kỳ ảo, nơi chôn giấu tất cả bí mật của một người.

Hệ thống không thể nào hiểu nổi vì sao Tô Niệm Dao cố chấp với thuốc lá tới vậy, cũng giống như hiện tại, nó không hiểu nổi vì sao cô lại bỏ qua Trần Ly Sinh và Đường Cẩm, ngồi một mình trong kho hàng hoang vắng, thờ ơ hút thuốc, thở dài, hát những đoạn nhạc không đầu không đuôi. Nó không hiểu, vậy nên nó hỏi, mặc dù từng có ai đó nói với nó, có ba điều về Tô Niệm nó không cần hỏi tới: một là hút thuốc, hai là ngủ, ba là im lặng. Nhưng nó vẫn hỏi, lý do rất đơn giản, hệ thống cũng biết tò mò.

Khi nó hỏi vấn đề này, Tô Niệm đang tựa đầu trên cánh tay trái, tay phải quăng gói thuốc lên không trung đợi nó rơi xuống rồi lại quăng lên, khá thích thú.

“Nguyên nhân? Lý do?” Cô ngừng động tác trong tay, ánh mắt lóe sáng:

“Có lẽ là yêu một người thật sự rất mệt mỏi. Tô Niệm Dao cần thả lỏng một chút.”

Có thể nói, dù cho là Tô Niệm của quá khứ hay là Tô Niệm Dao của hiện tại thì các nàng quá cố chấp vào tình yêu, cũng quá vụng về trong tình yêu, vậy nên tình yêu đó khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy mệt mỏi. Tô Niệm Dao chật vật ngồi xuống:

“Đã nói ngươi chỉ là một hệ thống, dù cho trí thông minh của ngươi có thể cao tới 100%, nhân cách hóa của ngươi có thể đạt tới 90%, tất cả những vấn đề khác của ngươi tôi có thể hiểu nhưng tôi nghĩ sự hôm nay ngươi tò mò như vậy, không phù hợp với phong cách của hệ thống!!!”

Hệ thống: [Bạn chưa bao giờ nghĩ tới việc nhờ hệ thống không gian tìm hiểu sao?]

Tô Niệm Dao khẽ xì một tiếng:“ tôi nói rồi, cô ấy gả cho ai là chuyện của cô ấy, tôi muốn lấy ai là chuyện của tôi, không ai liên quan tới ai nữa, dạo này ngươi rãnh quá đúng không, có cần đưa về tổng bộ để nâng cấp, coi thử xem có cần cải tiến chỗ nào không?!!!”

Hệ thống im lặng không nói, Tô Niệm Dao huýt sáo hài lòng, sau đó vỗ vỗ bụi bậm trên quần áo, từ từ đi ra khỏi nhà kho.

“Tiểu bảo bối Đường Cẩm chắc đang đầu ấp tay gối nói chuyện tình cảm với tiểu đệ đệ Ly Sinh?” Giọng điệu ngã ngớn như bình thường nhưng hệ thống biết, Tô Niệm Dao đang tức giận. Tô Niệm Dao rất ít khi tức giận nhưng đôi lúc chỉ cần một câu nói, một biểu hiện, một ngòi nổ đơn giản sẽ làm cô tức giận. Đây chính là con người của Tô Niệm Dao, cô điềm tĩnh nhưng cũng rất tùy hứng, vẻ mặt của cô có lúc rất nghiêm túc, có lúc lại ngã ngớn không gì sánh được, cô ấy là một người cảm tính nhưng lại hành động theo lý trí, cô ấy là một người phức tạp, cực kỳ phức tạp nhưng cũng rất đơn giản.

Tô Niệm Dao cảm thấy kiệt sức, về cả thể xác lẫn tinh thần, trên đường trở về cô nhận được điện thoại của Đường Cẩm, giọng nói của nàng vẫn ngọt ngào trong sáng như trước, nhưng lại mất đi sự ấm áp vốn có.

“Nói chuyện với tớ?” Tô Niệm Dao ngẩng đầu, ánh mặt trời chói chang treo giữa không trung, không hề thương tiếc người qua đường.

“Vườn hoa sau trường, buổi chiều ở vườn hoa sau trường.” Tô Niệm Dao cúp điện thoại và thấy một kết nối khác của điện thoại. Tô Niệm Dao cắm tay nghe, mở kết nối, nghe cuộc đối thoại.

“Một cô gái hoạt bát đáng yêu như tiểu Cẩm chắc có nhiều người thích lắm?”

“Làm gì có, tớ rất bình thường, đứng trong đám đông thì chẳng ai nhận ra tớ đâu.”

“Đó là vì cậu không chịu hòa nhập với tập thể đó thôi, nếu như cậu chịu mở lòng mình ra, hòa đồng với mọi người, cậu sẽ phát hiện mọi người đều rất thân thiện. Cậu từng nói có người không thích bạn Tô, cậu có thể đứng ở giữa thử giản hòa cho cả hai, biết đâu mọi người có thể vui vẻ với nhau.”

“Ly Sinh, cám ơn cậu, nhưng.... Tiểu Dao không thích vậy.”

“Vậy còn cậu, cậu cũng không thích những bạn học đó à? Tô Niệm Dao mặc dù là bạn thân của cậu, nhưng cậu cũng không cần phải.... Bạn không cần từ bỏ cách sống của bản thân vì điều này....”

“Không, không phải như vậy.... dù sao cậu cùng không cần quan tâm chuyện của chúng tôi, cậu ấy sẽ không vui.”

“Cậu ấy quan trọng hơn cả tớ à?”

..............

Giọng nói trong cuộc đối thoại, một người là Trần Ly Sinh, một người là Đường Cẩm. Có phải tất cả đàn ông đều muốn kiểm soát người họ thích một cách vô lý không nhỉ? Đột nhiên Tô Niệm Dao thầm nghĩ, Trần Ly Sinh cũng không đơn thuần hơn cô là bao. Hoàn cảnh sống của cả hai đã định sẵn tính cách của họ, để có được đồ vật hay người mà họ để ý thì dù cho sử dụng những biện pháp không vẻ vang gì, họ cũng sẽ làm, giống như Trần Ly Sinh vậy.

Cậu giống như đang cứu vớt một cô gái lầm đường, dùng hết tất cả mọi biện pháp không ngừng khuyên can Đường Cẩm, trong khi nàng còn đang lưỡng lự, cố gắng kéo nàng ra khỏi thế giới của cô. Tô Niệm Dao là kẻ thù của cậu, vì vậy cậu sẽ cố gắng hết sức, như ánh mặt trời trên cao kia, chẳng thương tiếc bất cứ kẻ nào.

Khi bạn buông tay, nhìn mọi chuyện chuyển hướng đúng theo quỹ đạo mà bạn mong đợi, cho đến khi bạn không thể nào thay đổi được nữa, người mà bạn yêu cuối cùng sẽ ôm lấy người khác, lý tưởng của bạn bị hiện thực tàn khốc đánh bại, bạn có thể nhẹ nhàng nói:“Tớ sẽ không bao giờ yêu cậu nữa.” rồi mỉm cười bỏ đi.

“Nhanh hơn, nhanh hơn.”Tô Niệm Dao lẩm bẩm nói, hai bàn tay nắm thật chặt, rồi buông ra, tai nghe bị giật phăng, nằm ở bên vệ đường.

.............

Có rất ít người trong vườn hoa.

Đường Cẩm nhìn thấy Tô Niệm Dao đang ngồi trên một chiếc xích đu, cánh tay thon dài thả lơ lửng giữa không trung như những cánh chim tự do bay lượn, từ từ lại xuống thấp lại từ từ bay cao, càng lúc càng cao, càng lúc càng xa, nhẹ nhàng nhưng thật xa xôi.

“Buổi học bù tốt chứ?” Tô Niệm Dao dừng lại, nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt lo lắng của Đường Cẩm.

“Tốt, rất tốt.” Đường Cẩm tới gần cô, che đi ánh mặt trời chói chang trên đầu.

“Tiểu Dao, tớ có chuyện muốn bàn với cậu.”

“Ừ.”

“Cậu đồng ý trước được không?”

“Cậu nói trước đi!”

“À ừ, Ly Sinh nói nếu như đạt được thứ hạng trong cuộc thi âm nhạc sắp tới, có thể được trường học viết thư cử đi học đại học.”

“Trần Ly Sinh nói, cậu tin?”

Tô Niệm Dao buông sợi dây, dựa vào thân cây, nhìn nàng với ánh mắt xa lạ:

“Tớ đã nói với cậu, chỉ cần cậu có thể theo kịp tốc độ ôn tập của tớ, cải thiện thành tích môn vật lý, cậu có thể tự do tuyển chọn bất kỳ trường đại học nào, bao gồm trường của tớ dự thi.”

“Nhưng mà tớ không muốn làm phiền cậu nữa, với lại.... tớ không muốn lựa chọn trường cậu định học.”

“Vậy nên cậu lựa chọn Trần Ly Sinh, chấp nhận đề nghị của cậu ta?” Tô Niệm Dao lắc lắc điện thoại:

“Cậu ta tỏ tình với cậu, cậu ta thích cậu.”

Đường Cẩm nhìn chằm chằm điện thoại:

“Cậu nói vậy là sao?” Hai ngày trước Trần Ly Sinh tỏ tình với nàng, thậm chí nàng còn nghĩ đó chỉ là một giấc mơ. Tô Niệm Dao không có mặt lúc đó, vậy mà giờ đây cô nói cho nàng biết điều này, cô biết tất cả.....Điều đó có nghĩa là gì?

“Cậu theo dõi tớ?”Nàng không dám tưởng tượng, tất cả mọi hành động của nàng và Trần Ly Sinh đều bị đối phương theo dõi. Nàng mím môi, cảm thấy ớn lạnh cả người.

“Theo dõi.....”Tô Niệm Dao nhấn mạnh hai từ này, có cảm giác bản thân đang nhai thủy tinh trong miệng, chỉ cần một cái chạm nhẹ, đầu lưỡi sẽ chảy máu đầm đìa.

“Cậu nghĩ tớ đang theo dõi cậu?” Cô tự giễu cười cười:

“Rốt cuộc cậu muốn nói gì hả Đường Cẩm? Muốn chia tay với tớ à!!”

“Chúng ta chưa từng ở bên nhau!!” Đường Cẩm ngắt lời cô một cách lo lắng:

“Nếu như không phải cậu ép buộc tớ, tớ cũng không như hiện tại.....”

“Mỗi ngày tớ đều sợ hãi và mặc cảm, rõ ràng chúng ta từng là bạn thân của nhau, nhưng cậu đã nói....... nói cậu..... cậu..... thích tớ.”

“Tớ chỉ muốn chúng ta là bạn thân như lúc trước, tớ có tự do của tớ, có cuộc sống của tớ, tớ không phải con rối của cậu, cậu bảo tớ làm gì tớ sẽ....”

“....... Phải làm gì đó.” Vài câu cuối như một cọng rơm rạ, đánh vỡ toàn bộ lý trí của Đường Cẩm, đẩy nàng ngã thật đau. Nàng đưa tay lau sạch nước mắt trên mặt, nghẹn ngào nói:

“Tớ không muốn, tớ không muốn lại như vậy nữa.”

Tô Niệm Dao nở một nụ cười gượng gạo.

“Khi tớ muốn cậu ở bên cạnh tớ, cậu không phản đối; khi tớ nói tớ không ép buộc cậu nữa, cậu không phản đối; Đường Cẩm, bây giờ cậu lại nói với tớ rằng cậu hối hận.”

Cô chỉ về hướng thư viện: “Vì Trần Ly Sinh.”

“Tất cả mọi thứ hiện tại cậu có đều là do tôi đưa cho cậu, cậu có quyền gì mà đổi ý?” Câu hỏi của Tô Niệm Dao như một con dao sắc nhọn.

Đường Cẩm che hai lỗ tai:

“Tô Niệm Dao, cậu luôn như vậy, cậu luôn cho rằng bản thân luôn đúng!! Những gì cậu đưa cho tớ tớ chẳng hề cần!! Tớ sẽ trả lại cho cậu tất cả, trả lại cho cậu tất cả mọi thứ.”

Kẹp tóc, trâm cài áo, vòng tay tặng trong ngày sinh nhật nháy mắt bay ra khỏi người Đường Cẩm, rơi xuống mặt cỏ xanh biếc. Đường Cẩm khóc chạy mất, để lại một bóng lưng bướng bỉnh nhưng kiên quyết.

Tô Niệm Dao ngồi xổm xuống, cười như một người điên cho đến khi cô kiệt sức té trên mặt cỏ. Trâm cài vẫn không có đóng lại, xẹt qua làn da, vết thương cũ lại rỉ máu. Cô cúi đầu nhìn chằm chằm trâm cài, nắm chặt tất cả trong tay, ném thật mạnh vào hồ nước gần đó.

“Thật không ngoan.” Cô che mắt, tùy ý để nước mắt thấm vào vết thương, chìm xuống bãi cỏ.

Cậu trả cho tớ.....Cậu lấy cái gì trả cho tớ chứ... Tất cả tình cảm, nước đổ khó hốt.Tiểu Cẩm, cậu không hiểu.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.