Cả thế giới là một chuỗi thức ăn khổng lồ. Cá lớn nuốt cá bé, cá bé thì lại ăn tôm, đó không chỉ là quy luật tự nhiên mà còn là quy luật sinh tồn của xã hội loài người. Cách mà lúc trước Trần Ly Sinh đối xử với Tô Niệm Dao và cách mà hôm nay Tô Niệm Dao đối xử với Sở Thiên Thiên là hoàn toàn giống nhau, chẳng có gì khác.
Đây là lần đầu tiên mà Sở Thiên Thiên tới phòng ký túc xá của Tô Niệm Dao. Căn phòng vốn dĩ hai giường thì giờ đây chỉ có đơn độc một chiếc giường của Tô Niệm Dao. Gần đây trong trường có lời đồn là hai người đang cãi nhau, có vẻ là thật. Trên bàn có mấy chai bia thanh đảo, những chiếc vỏ chai xanh lá dưới ánh mặt trời vậy mà trông thật ảm đạm, lạnh lẽo. Một cái bật lửa chưa kịp cất đi, một cái gạt tàn màu nâu và vài lọ thuốc nhỏ màu trắng đổ trên mặt bàn. Tất cả như một bức tranh sơn dầu, trực tiếp kích thích thần kinh của Sở Thiên Thiên.
Tô Niệm Dao kéo một cái ghế ra ngồi xuống, cô nhìn Sở Thiên Thiên đang ngạc nhiên nhìn chằm chằm cô. Cô liếc mắt nhìn những món đồ lộn xộn trên bàn, gõ gõ mặt bàn, kéo lại ý thức của người đối diện:
“Bạn Sở......một năm trước chúng ta đã nói chuyện rõ ràng với nhau?”
Sở Thiên Thiên lo sợ trả lời: “À ừ...chắc là vậy!!” Thật ra thì cô nhớ rất rõ cuộc nói chuyện cách đây một năm, cũng vào một ngày hè nóng bức, cô hãm hại Đường Cẩm lại bị Tô Niệm Dao phát hiện, mấy ngày sau, cô bị một đám người kéo vào một góc đánh cho một trận no đòn. Cả hai đều biết rõ đều này, nhưng bây giờ Sở Thiên Thiên thầm cảm thấy may mắn là cô không có lại bị kéo ra đánh một trận.
“Tớ không ngại giúp cậu nhớ kỹ lại.” Tô Niệm Dao lắc lắc bao thuốc lá, giữa không khí yên tĩnh trong phòng ký túc xá, nó vọng ra âm thanh nho nhỏ.
“Gần đây ba của cậu tìm đến ba công ty khác để cùng nhau nộp đơn cho chính phủ, nhưng nghe nói không được suôn sẻ lắm, tớ nghĩ rằng thời điểm này cậu không nên gây thêm rắc rối cho ông nữa mới đúng chứ??”
Sở Thiên Thiên cúi đầu, khí thế cũng giảm xuống:
“Sau này tớ sẽ không kiếm chuyện với cô ấy nữa.”
“Cứ tự nhiên.” Tô Niệm Dao chỉ vào cánh cửa phòng, làm động tác đóng cửa.
“Tại sao cậu cứ che chở cô ấy chứ? Tớ không nghĩ cô ấy có gì hấp dẫn, thua xa cậu. Vậy mà cậu vẫn bảo vệ cô ấy?” Sở Thiên Thiên vẫn chưa rời khỏi, cô lấy hết can đảm mà hỏi.
Tô Niệm Dao rút một điếu thuốc ra: “Hút không?”
Sở Thiên Thiên ngây ngốc lắc đầu: “Không.”
“Vậy giúp tớ cài cửa lại, từ bên ngoài.”
“Vâng vâng!” Sở Thiên Thiên đi ra ngoài không quên khép cửa lại, đột nhiên cô nắm chặt tay nắm cửa thầm chửi bản thân, cô mới nhớ ra một điều:
“Chết tiệt, cô ta còn chưa trả lời mình mà.!!”
Giữa tháng năm, Lý Thiên Dương lên máy bay bay ra nước ngoài.Tô Niệm Dao đến sân bay tiễn anh, vẫn bộ dạng thô lỗ cợt nhã như bình thường, mái tóc được buộc lên, kính râm che hết khuôn mặt, hôm nay anh mặc một cái áo thun ngắn tay, anh nhìn về phía Tô Niệm Dao la to:
“Người đẹp mặt than, đằng này, đằng này.”
Tô Niệm Dao khựng lại, sau đó cô đi tiếp, bước qua đoàn người, dưới sự tò mò của mọi người đi thẳng tới trước mặt anh. Lúc này cô thật sự muốn đạp cho anh một cái.
“Người đẹp, tôi biết thế nào cô cũng đến tiễn tôi mà!” Lý Thiên Dương cực kỳ đắc ý: “Hơi muộn tý!!”
Tô Niệm Dao nhìn bím tóc của mình: “Ừ, kẹt xe.”
“Được rồi, tha cho cô đó!”
“Sắp tới giờ rồi.” Tô Niệm Dao giơ tay lên nhìn vào chiếc đồng hồ trên cổ tay, ngay khi cô vừa dứt lời, giọng đọc loa từ phòng chờ vang lên. Lý Thiên Dương cười gượng, vươn tay sờ đầu cô:
“Ôi chao, người đẹp tôi phải đi rồi, có cơ hội nhớ đến xem triễn lãm của tôi.”
“Ừ.”
“....Dứt khoát vậy sao?” Lý Thiên Dương kéo vali: “Rãnh gọi điện thoại cho tôi.”
“Còn có, nếu như có thể từ bỏ, thì buông tay đi. Ở nước ngoài rất nhiều người đẹp, loại hình nào cũng có, cô thích người như thế nào, tôi có thể giới thiệu cho cô...”
“Được rồi, được rồi, đừng có đẩy..... tôi đi đây...”
Tô Niệm Dao thừa nhận cô rất cảm động khi nghe Lý Thiên Dương nói vậy. Nhưng câu cuối thì... cô không thể nhịn được, bắt tay đẩy anh đi. Thật sự không nhịn được mà.
Nhìn Lý Thiên Dương đi khuất tầm mắt, Tô Niệm Dao cũng xoay người bỏ đi. Cô ngồi xe buýt trở lại trường, lúc vừa tới cổng trường cô gặp Trần Ly Sinh và Đường Cẩm đang cùng nhau đi ra. Cả hai cũng nhìn thấy cô, bầu không khí vui vẻ bỗng trở nên nặng nề.
Trần Ly Sinh cúi đầu, cậu đi đến trước mặt Tô Niệm Dao nhưng không nói gì cả. Đường Cẩm nhìn cô, trong mắt nàng như có hàng nghìn hàng vạn điều muốn nói nhưng cuối cùng nàng cũng chỉ gật đầu chào rồi bỏ đi. Tô Niệm Dao thấy vậy cũng định rời đi, nhưng Trần Ly Sinh chặn cô lại. Cậu đứng chắn trước mặt cô, mở miệng nói:
“Tô Niệm Dao, chúng ta nói chuyện đi.”
Cả hai chọn một quán cà phê gần trường, không gian được cây xanh bao phủ, mùi cà phê thơm nồng, cảnh vật rất hài hòa, nhưng trong lòng cả hai thì lại không hề bình tĩnh như cảnh vật bên ngoài.
“Cậu muốn nói gì?”
“Cậu vẫn vậy, chẳng nể mặt tôi chút nào.” Trần Ly Sinh nắm chặt hai tay lại với nhau, nhớ lại tình cảnh lần đầu cả hai gặp nhau, trong lòng tràn ra muôn vàng cảm xúc.
“Tôi biết cậu có tình cảm sâu đậm với Đường Cẩm, mặc dù cậu có ân với cậu ấy, cậu ấy cũng coi cậu là bạn thân nhất, nhưng cậu không thể thay cậu ấy quyết định cuộc sống của cậu ấy được, hai cậu khác nhau, đây cũng là lý do mà tôi giúp cậu ấy thoát khỏi cậu.”
“Cậu lấy tư cách gì khuyên tôi buông tay?” Tô Niệm Dao nhíu mày, ngước nhìn cậu hỏi lại với một giọng điệu mỉa mai:
“Bạn bè? Bạn cùng lớp? hay là... bạn trai?”
“Bất luận tôi có tư cách hay không thì lời nói của tôi cũng là đại biểu cho suy nghĩ của cậu ấy!” Trần Ly Sinh nói xong lấy một tấm card từ trong ví ra.
“Trong thẻ có tiền, đây là số tiền mà cậu giúp cậu ấy ứng tiền viện phí, cả tiền học phí nữa, tất cả số tiền đó Đường Cẩm muốn trả lại cho cậu.”
“Còn nữa, cậu ấy nhờ tôi nói với cậu: Xin lỗi.”
“Đổi người bao nuôi nhỉ?” Tô Niệm Dao nhận lấy tấm card, móng tay tím tái. Trần Ly Sinh hơi khó chịu, cậu nhíu mày.
“Tôi hi vọng cả hai vẫn là bạn.”
“Thành thật xin lỗi, hi vọng của cậu là không thể.”
“Haha” Đôi mắt Trần Ly Sinh ánh lên vẻ tinh ranh.
“Tô Niệm Dao, tôi nghĩ chắc cậu phân biệt được thế nào là thích thế nào là chấp niệm, suy nghĩ hiện tại của cậu sẽ làm tổn thương người khác. Cậu hiểu không?”
Tô Niệm Dao chuẩn bị vỗ tay cho tràng diễn văn sáo rỗng của cậu, cô liếm đôi môi nứt nẻ của bản thân:
“Sao nào, có phải muốn nói với tôi rằng trên đời này chỉ có âm dương giao hợp mới là điều đúng đắn phải không. Tình cảm của tôi dành cho Đường Cẩm là khác biệt vậy nên tất cả những gì tôi làm đều trở thành sai trái?”
“Trần Ly Sinh, thực tế thì cậu cũng chỉ có vậy.”
Trong lòng của Tô Niệm Dao không hề bình tĩnh như vẻ mặt bên ngoài của cô lúc này, cô ném tấm card lên bàn, dùng cốc cà phê dằn lên trên nó, vẻ mặt bất lực nhìn Trần Ly Sinh.
“Nếu như cậu chỉ muốn tôi buông tay, gọi cho Đường Cẩm, tôi chỉ hỏi những gì tôi muốn hỏi, khi biết đáp án, tôi sẽ nói cho cậu ấy biết quyết định của tôi.”
“Cậu chắc chứ?”
Tô Niệm Dao vươn tay, không trả lời.
Trần Ly Sinh đưa điện thoại di động cho cô.Tô Niệm Dao cầm lấy, đầu ngón tay chạm vào nhau, lạnh lẽo không giống như người sống. Trần Ly Sinh thấy khó hiểu nhưng Tô Niệm Dao chẳng thèm quan tâm tới ánh mắt của cậu. Cô mở danh bạ, trực tiếp kết nối.
Giọng nói của Đường Cẩm vọng lại từ đầu dây bên kia,Tô Niệm Dao thầm nghĩ có phải nhiệt độ xung quanh đang giảm xuống hay không?!!. Cô quên mất đã bao lâu rồi cô không gọi điện cho Đường Cẩm, có lẽ từ thời điểm Đường Cẩm đổi số điện thoại, các cô trở thành những người xa lạ.
“Tớ là Tô Niệm Dao.”
Cánh môi không ngừng líu lo của Đường Cẩm khép lại, hồi hợp lo lắng nói:
“Tiểu, Tiểu Dao....”
“Đường Cẩm, tớ hỏi cậu ba chuyện. Tớ muốn nghe câu trả lời thật lòng của cậu.”
“Chuyện thứ nhất, cậu ở chung với Trần Ly Sinh đúng không?”
“Tớ.... Vâng. Tụi tớ ở cùng nhau.”
“Chuyện thứ hai, tất cả những gì cậu đang làm là do cậu muốn làm đúng không?”
“Vâng.”
“Chuyện thứ ba,....... “ Giọng nói của Tô Niệm Dao nhỏ lại: “Đường Cẩm, cậu có thích tớ không?”
Trần Ly Sinh không hiểu sao cô có thể nói chuyện này ra một cách nhẹ nhàng tới vậy. Cậu nhìn thẳng vào khuôn mặt của cô, cánh môi cô không ngừng run rẩy, lông mi như những cánh bướm gãy.
Trong khoảnh khắc ấy, cậu dường như hiểu được tình cảm của cô, cô giống như cậu, chỉ mới mười tám tuổi, ở cái tuổi đẹp nhất của thanh xuân, gặp được một người xứng đáng được trân trọng.
“Không thích, không thích cậu.” Đường Cẩm nhấn mạnh từng chữ, đó là câu trả lời cho Tô Niệm Dao cũng là lời nhắc nhở của nàng dành cho chính mình.
Đã từng trong quá khứ, cho dù là bởi vì bất cứ lý do nào mà chấp nhận tình cảm, sự chăm sóc của đối phương thì trong hiện tại và cả tương lai sau này, sẽ không bao giờ dùng danh nghĩa của yêu thương để dằn vặt lẫn nhau nữa.
“Tớ sẽ không làm phiền cậu nữa.” Đường Cẩm nghe Tô Niệm Dao nói với bản thân, vẫn lạnh nhạt như bình thường, vẫn dịu dàng ôn nhu chứ không hề lạnh lùng.
Cúp máy, Tô Niệm Dao trả điện thoại lại cho Trần Ly Sinh:
“Tiền tôi nhận, tiền cà phê hôm nay coi như tôi mời.”
Trần Ly Sinh nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, bước tới đỡ lấy cô:
“Hình như cậu bệnh rồi, để tôi đưa cậu về ký túc xá.”
“Tôi nghĩ tôi không cần.” Tô Niệm Dao cười cười, vịn bàn đứng lên.
“Cậu là người chiến thắng, tôi chỉ là người ngoài cuộc thậm chí cả cơ hội để tham dự cũng không có.” Cô bỏ cánh tay của cậu ra, nói rõ từng câu từng chữ.
“Cậu yên tâm, tôi đã có được đáp án. Tôi sẽ không làm phiền hai người các cậu.”
“Tôi có thể tin cậu không?” Trần Ly Sinh nhìn bóng lưng của cô hỏi.
“Tại sao không? Cho dù yêu một ai đó thì không lẽ ngay cả lòng tự trọng cuối cùng của bản thân cũng không giữ hay sao?”
Đó là lần đầu tiên Trần Ly Sinh nghe được có người nói “Yêu“. Cậu chắc chắn cha mình yêu mẹ, nhưng hiếm khi ông nói với bà là ông yêu bà, bởi vì tình yêu của ông được chứng minh bằng những hành động của ông; Cậu thích Đường Cẩm, nhưng cậu biết đó chưa phải là tình yêu, hay có thể nói thói quen của cậu đối với Đường Cẩm chưa đạt đến mức độ tình yêu. Tình yêu có nghĩa là chấp nhận, cam kết, gánh vác và giao phó, yêu một cách chắn chắn. Ở một mức độ nào đó, yêu là cô độc, là thẳng thắn thành thực. Nhưng ngay lúc này đây, một cô gái bằng tuổi cậu nói với cậu rằng, ngay cả khi yêu một người cũng phải giữ lại lòng tự trọng cuối cùng của bản thân. Cậu phải thừa nhận: cô nói đúng. Đây là một điều cực kỳ vô lý, nhưng nó đã xảy ra một cách tự nhiên nhất. Tô Niệm Dao là một người thẳng thắn, có lẽ chỉ cần cô muốn, cô có thể biểu hiện điều đó ra một cách công khai, bất kể kết quả như thế nào.
Bạn chẳng thể nào tưởng tượng được những cảm xúc mãnh liệt đầy lửa đam mê sẽ được rèn dũa như thế nào để có thể bình tĩnh, dịu dàng nhất chạm thẳng vào trái tim của bạn.
Một thời gian dài cho tới lúc mà cậu hiểu được rõ ràng câu nói của cô, yêu một người không khó, cái khó chính là khi bạn sẵn sàng làm tất cả vì người ấy, nhưng bạn vẫn là chính bạn.