Lại là một ngày đẹp trời.
Thư viện yên tĩnh, chạng vạng tối - ánh nắng chiều chiếu sáng một góc bàn đọc sách bên cạnh cửa sổ. Trời xanh, mây trắng, ánh hồng, những hạt bụi li ti bay đầy trong không khí, dường như ta có thể nghe thấy tiếng xào xạt của ngòi bút viết trên trang giấy.
Góc nghiêng thần thánh, đang yên tĩnh làm bài bỗng nhiên Trần Ly Sinh ngẩng đầu lên nhìn về phía Đường Cẩm đang ngồi đối diện với cậu. Mái tóc ngắn của nàng đã dài ra hơn bình thường, xen lẫn trong làn tóc đen lộ ra vành tai trắng nhỏ. Nàng nhíu mày, miệng không ngừng lẩm bẩm điều gì đó, thỉnh thoảng tự vỗ vào đầu mình, hoặc nếu không thì cắn nắp bút, đối mặt với quyển đề thi như có thù hận, ghét cay ghét đắng nó.
Trần Ly Sinh không thể nhịn cười, âm thanh rất nhỏ, khó có thể nghe thấy, nhưng Đường Cẩm nghe thấy nó. Nàng ngẩng đầu nhìn cậu, vốn rầu rỉ không vui bỗng trở nên bực bội, nàng không hiểu cậu đang cười chuyện gì. Trần Ly Sinh cười càng rạng rỡ hơn, khoe hàm răng trắng đều. Đường Cẩm đỏ mặt, nhấc bút lên chọc. Bầu không khí vui vẻ, dường như có một điều gì đó bí ẩn đang diễn ra. Không ai biết gì, chỉ coi như nó vốn dĩ là một điều rất dỗi bình thường.
“Cậu không hiểu chỗ nào, tớ sẽ giúp cậu?” Trần Ly Sinh cố gắng nhịn cười, giả vờ nói với giọng điệu nghiêm túc, dùng thái độ bình thường nói chuyện với Đường Cẩm.
“Ở đây, chỗ này, chỗ này...... à còn có chỗ này nữa....” Đường Cẩm xoay ngược cuốn đề thi, dùng bút khoanh tròn một vài điểm, sau đó cúi đầu lại gần, mái tóc nhung mềm mại phớt nhẹ qua trán của cậu, thật mềm!!!
Trần Ly Sinh im lặng một lúc, không biết nói lời nào hỏi nàng:
“Một đề thi năm câu mà có bốn câu cậu không biết?”
“Ừ....” Đường Cẩm lúng túng gật đầu, trả lời một cách miễn cưỡng:
“Cái này không trách tớ được nha, tiếng Anh của tớ rất kém, Tiểu Dao vẫn đang kèm tớ.”
“Vâng, tớ thực sự không bằng Tiểu Dao của cậu.” Trần Ly Sinh đối quen với việc Đường Cẩm luôn luôn nhắc tới Tô Niệm Dao. Cũng hiểu rõ được câu nói mà lúc Tô Niệm Dao điện thoại cho cậu đã nhắc tới:
“Cậu ấy hơi ngốc, hi vọng cậu có thể kiên nhẫn.” Đáng tiếc, đã quá muộn.
<Một tuần trước>
Trần Ly Sinh đang mặc áo ngủ, cậu chuẩn bị trở về chiếc giường thân yêu của mình thì thấy dì Trương nháy mắt với cậu mấy cái.
“Dì Trương, có chuyện gì à?” Trần Ly Sinh không hiểu ý nghĩa của mấy cái nháy mắt này.
“Cậu chủ, vừa nãy có một cô bé gọi điện thoại cho cậu.”
“...” Trần Ly Sinh buồn cười nhìn bà:
“Là chị Viện Viện hay là tiểu Lỵ.”
“Ồ, dì Trương cũng không biết. Cậu chủ nên tự đi xem đi, cô bé chỉ nói là bạn học của cậu chủ. “
Phản ứng đầu tiên của Trần Ly Sinh, là Đường Cẩm. Nhưng cậu cũng nhanh chóng nhớ tới, mặc dù cậu rất thân thiết với Đường Cẩm nhưng vì lý do gia đình nên cậu cũng không cho nàng số điện thoại nhà mình, còn những người khác, không có khả năng biết. Giữ những nghi ngờ trong lòng, cậu gọi lại.
Điện thoại được kết nối rất nhanh, đầu dây bên kia im lặng rất lâu. Trần Ly Sinh lịch sự hỏi thăm, cậu nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ từ bên kia.
“Trần Ly Sinh, tớ là Tô Niệm Dao.” Không biết qua bao lâu, cô gái kia mới nói chuyện.
“Bạn Tô?” Trần Ly Sinh vô thức trả lời:
“Đã trễ thế này cậu còn gọi điện thoại cho tớ, có chuyện gì quan trọng à?” Cậu cũng không hỏi cô vì sao biết số điện thoại nhà cậu, cũng không nói cậu cũng không thân với cô, cậu chỉ đơn giản hỏi thăm, điệu bộ không giống như đang nói chuyện với một bạn học chung lớp.
Tô Niệm Dao thở dài một hơi, giọng cô bình tĩnh xuyên qua điện thoại. . Truyện Hot
“Cậu còn nhớ lớp học bổ túc một kèm một mà thầy hiệu trưởng đã đưa ra không?Tớ có một cô bạn, tớ muốn nhờ cậu kèm cậu ấy, không biết có làm phiền cậu không?”
Đây có lẽ là lần đầu cô nói nhiều như vậy với cậu, đó cũng là lần đầu cậu nghe thấy cô nói chuyện dịu dàng như thế, thậm chí cậu còn có thể tưởng tượng khuôn mặt cô cũng không còn vẻ lạnh lùng như ngày thường. Một giây sau, cậu cũng dùng một giọng nói ôn như tới mức cậu cũng không nghĩ tới hỏi ngược lại.
“Nếu như tớ giúp cậu, cậu lấy gì trả ơn tớ.”
“Hử?” Tô Niệm Dao khịt mũi không dám tin, nhưng rất nhanh cô bình tĩnh trở lại:
“Cậu muốn tớ trả ơn cậu như thế nào?”
“Khụ khụ.” Trần Ly Sinh xấu hổ.
“Bạn Tô đừng hiểu lầm, tớ chỉ nghe dì Trâu thủ thư nói cậu mượn tập thơ của Qua Ninh, tớ chỉ muốn xem nó một chút.”
“Ừ, ngày mai tớ đem tập thơ cho cậu.”
“Tớ có thể hỏi một chút, tớ kèm ai vậy?” Trần Ly Sinh dường như đã có đáp án, bởi vì Tô Niệm Dao quá ít bạn bè. Quả nhiên, Tô Niệm Dao im lặng một giây rồi nói:
“Cậu ấy họ Đường.”
“Cậu ấy hơi ngốc, hi vọng cậu có thể kiên nhẫn.” Rõ ràng chỉ là một chút chuyện nhỏ nhặt nhưng Trần Ly Sinh lại phát hiện đối phương rất chú tâm. Cậu thở phào nhẹ nhõm, thoải mái nói:
“Cậu cứ yên tâm, tớ luôn luôn giữ lời hứa.”
“Ừ.... Tớ cúp máy đây.” Giọng nói của Tô Niệm Dao trở nên xa vời, trầm lắng, mù mịt. Câu “cảm ơn” vang lên trước khi điện thoại bị cắt dứt.
Trần Ly Sinh bất lực nhìn chiếc điện thoại trong tay, hay là âm thanh “Đô Đô”phát ra từ trong đó:
“Không có chi.”
Vậy nên dưới sự giới thiệu của Tô Niệm Dao, một lần nữa Trần Ly Sinh “quen biết” Đường Cẩm. Mặc dù với cả hai mà nói, họ đã quen thuộc với nhau rồi, nhưng nàng vẫn sốc khi nhìn thấy cậu. Trần Ly Sinh đột nhiên nghĩ tới, dù cho Đường Cẩm vẫn luôn nghĩ rằng Tô Niệm Dao rất tốt, nhưng nàng chưa bao giờ giới thiệu hay nói tới cậu với cô. Ngược lại thì Tô Niệm Dao và cậu đã gặp nhau từ trước, mối quan hệ của hai người vẫn luôn bình thường, không hiểu sao cô lại giới thiệu cậu với Đường Cẩm. Mối quan hệ cắt xén hỗn loạn này thật sự làm Trần Ly Sinh cảm thấy bối rối trong một thời gian khá lâu. Phải mất một khoảng thời gian khá dài cậu mới có thể làm quen với nó.
Kết thúc bài giảng, đã gần sáu giờ, còn rất ít người trong thư viện. Trần Ly Sinh nhìn thấy nàng cẩn thận cất quyển đề thi vào cặp thì cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Mặc dù Đường Cẩm hơi ngốc nhưng nàng rất nghiêm túc học tập.
“Hôm nay làm bài khá tốt, cậu có muốn đi ăn gì đó bây giờ không?”
“Không được không được, bây giờ tớ phải đi ăn với Tiểu Dao.” Đường Cẩm nhìn cậu muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng nàng lắc lắc đầu, nuốt xuống những gì muốn nói.
“Cọc cọc cọc.” Tiếng bước chân ngắn ngủi phá vỡ sự im lặng trong giây lát của cả hai. Như thường lệ, là Tô Niệm Dao với vẻ mặt thờ ơ của cô.
Trần Ly Sinh cất cuốn sách, mỉm cười ấm áp.
“Chà, tớ đi ăn tối trước đây, mai gặp lại.”
“Các cậu cũng nhớ ăn tối đó.”Cậu xoay người, nói với Tô Niệm Dao. Tô Niệm Dao gật đầu, nghiêng người, nhường lối đi cho cậu, ánh mắt tự nhiên như thường nhìn về phía sau cậu. Trần Ly Sinh theo ánh mắt của cô nhìn thấy Đường Cẩm đang cẩn thận ôm lấy mấy quyển sách.
Bầu không khí lại trở nên khó hiểu.
Chờ Trần Ly Sinh ra khỏi thư viện, Tô Niệm Dao mới đi tới trước mặt Đường Cẩm, cô cố gắng điều chỉnh nét mặt của bản thân, yên lặng kéo ghế ngồi xuống.
“Hôm nay học thế nào?”
“... Rất tốt.”
“Tốt, thu dọn đồ đạc, chúng ta đi ăn cơm.”
“À ừ.” Đường Cẩm gật đầu, đứng lên, luống cuống thu dọn sách vở.
Tô Niệm Dao nhíu mày, nhìn bàn tay trái của đối phương quét lên mặt bàn nhiều lần. Quyển vở cuối cùng cũng được thu dọn xong, Đường Cẩm không hề chú ý tới một cây đinh trên bàn.
“Cẩn thận!!” Tô Niệm Dao nhìn hành động vô thức của đối phương, cô đứng lên, đẩy bàn tay của nàng ra trong tích tắt, mu bàn tay bởi vì dùng lực quá lớn vô tình đụng trúng cây đinh.
“Cậu có sao không?” Đường Cẩm chạy tới trước mặt cô, nhìn một vết cắt rất sâu trên mu bàn tay cô. Vừa nói xong, máu tuôn ra.
“Lần sau cậu phải cẩn thận hơn!!Tớ nhớ hôm qua tớ đã nói với cậu trên bàn có đinh, dặn cậu cẩn thận rồi!!” Tô Niệm Dao cũng không nghe nàng nói, tùy ý lau máu trên tay, lo lắng cho Đường Cẩm.
“Đừng lau nữa, đừng lau nữa! Tớ đi mua băng cá nhân cho cậu!!” Đường Cẩm nói xong muốn chạy xuống lầu.
Tô Niệm Dao kéo nàng lại, vẻ mặt không có chút nào biểu hiện đau đớn:
“Đi chung đi.”
Khuôn viên trường học vẫn như ngày thường, tốp năm tốp ba học sinh cùng nhau tới lui, Đường Cẩm nắm tay Tô Niệm Dao đi qua đám đông tập trung trước lối vào căn tin, rồi qua sân huấn luyện nhỏ, nàng dừng bước, cúi xuống thở.
“Tớ.... tớ mua băng... băng cá nhân cho cậu....” Nàng le lưỡi, cũng không nhìn vẻ mặt của đối phương, nắm lấy thành cầu thang, một lần nữa leo lên.
Tô Niệm Dao nhìn vết thương trên mu bàn tay, lại nghĩ tới vừa rồi bị kéo chạy cả quảng đường, đột nhiên thở dài, Đường Cẩm mỗi ngày chạy 800 mét sân trường quả nhiên có tác dụng.
“Cô bé, em nên dùng loại này, giá tiền chênh lệch không bao nhiêu nhưng cái kia độ chống thấm nước chỉ ở mức trung bình, khó lành vết thương.” Tô Niệm Dao từ từ đi lên lầu, vừa đúng lúc cô nghe thấy một giọng nữ đang nhiệt tình giới thiệu cho Đường Cẩm mấy loại băng cá nhân khác nhau, từ nhãn hiệu cho tới tính năng chống thấm nước rồi giá cả, cụ thể từng chi tiết, cô có cảm giác bản thân không phải đang trong phòng y tế của trường mà đang ở một tiệm thuốc chuyên doanh trong trung tâm thương mại.
“Ồ, vậy cái này tốt nhất phải không? Em lấy cái này!!” Đường Cẩm mơ mơ màng màng gật đầu, nàng bỏ sách vào cặp, kiếm tiền lẻ ra trả, nàng cúi người kiếm tiền trả liền nhìn thấy Tô Niệm Dao dưới lầu đi lên. Cô chỉ vào hộp băng cá nhân thứ nhất bên trái:
“Không cần lấy loại mà cô ấy nói, mua cái này, một hộp là đủ rồi.” Nói xong liền đưa tiền cho nàng.
“Nhân viên y tế đã nói loại băng cá nhân đó không tốt mà cậu còn mua?” Đường Cẩm đi xuống cầu thang, tức giận nhìn Tô Niệm Dao:
“Lỡ nhiễm trùng thì sao?”
“Thiết bị y tế Na Dã gần đây có nhiều lời bình không tốt, rất nhiều người dùng nói nó không hợp quy cách gì đó, băng cá nhân cũng nằm trong số đó; Sản phẩm của Bách Lệ tuy rằng là sản phẩm mới trên thị trường, nhưng vừa mới tung ra thị trường thì cần thiết nhất là chất lượng sản phẩm; vậy nên lúc này tớ tình nguyện mua Bách Lệ chứ không mua của Na Dã, cậu hiểu rồi chứ?”
Tô Niệm Dao lấy sách gõ nhẹ đầu của đối phương, nhìn nàng trợn mắt nhưng chẳng tức giận chút xíu nào, chỉ chán nản vài giây sau đó mắt nàng phát sáng:
“Tiểu Dao, tiểu Dao, sao cái gì cậu cũng biết vậy? Tớ xin lỗi, tại tớ nghĩ cậu bị thương nên mới choáng váng!!”
Tô Niệm Dao:...” Cậu còn đói không?”
“Hình như.... Không đói nữa!!”
“Không đói đúng không?” Tô Niệm Dao rẽ sang một hướng khác:
“Không đói bụng vậy đi ra sau vườn ngồi một chút..”
“Tiểu Dao, đột nhiên tớ đói rồi, chúng ta đi ăn trước được không? Đi mà, tớ sắp chết đói tới nơi rồi, đi mà Tiểu Dao...”
“Cậu đừng đi, quay lại nhìn tớ một cái đi.... này này....”