Nếu nhắc tới kinh đô ánh sáng Paris của nước Pháp đa số mọi người đều có chung một suy nghĩ, sự lãng mạn.
Lãng mạn có nghĩa là những cuộc gặp gỡ bất ngờ.
Một cuộc gặp gỡ tình cờ giữa một cô gái xinh đẹp và một anh chàng đẹp trai, giữa họ có thể nảy sinh một tình yêu ngọt ngào hoặc chỉ là một mối tình một đêm, một cuộc vui chơi qua đường. Tuy nhiên, chẳng quá quan trọng, đúng không?? Trên đất Pháp, dưới bầu trời cao vời vợi, khi bạn quay đầu nhìn lại và mỉm cười, chính cuộc gặp gỡ tình cờ đó lại là một điều cực kỳ thú vị. Niềm vui này đủ để vượt qua tất cả mọi vấn đề bạn có thể gặp phải, bạn chỉ cần lặng lẽ chờ đợi, đến khi cơ hội vụt qua bạn nhanh đưa tay ra nắm lấy, nắm chặt nó, như nắm lấy một bông hoa có gai. Chà đạp, nghiến nát nó, để cho mọi hương vị tươi mọng nhất cũng bị phá hủy.
Thổ lộ tình yêu là một sai lầm.
Một ngày mưa ở Paris, mưa lất phất nhỏ giọt, cả không gian là mùi ẩm ướt. Dường như năm nay Paris được rửa tội bằng nước mắt, thuần khiết và tinh khôi.
Chàng trai quỳ gối trên mặt đất nhìn cô gái đang nhắm nghiền đôi mắt nằm trên sofa. Hôm qua họ vừa cãi nhau một trận chỉ để tranh luận xem ai sẽ là người rửa chén, vậy mà giờ đây cô nằm yên trên ghế sofa, say giấc như một đứa trẻ. Đôi môi căng mọng cắn tới nỗi tím tái, lông mày nhạt nhíu chặt tỏ vẻ khó chịu. Trán cô nóng hổi, hai bàn tay lạnh lẽo, gân xanh hằn rõ trên da, ngoằn ngèo như một con sông. Những ngón tay tím tái nhợt nhạt như làm nổi bật thêm đường gân xanh dữ tợn. Lúc này trông chúng thật mong manh.
Chàng trai chăm chú nhìn cô gái, dùng ánh mắt của một người đàn ông nhìn cô, nhưng không phải loại ánh nhìn tầm thường dung tục. Anh cũng nhận ra rằng, anh không nhìn cô bằng ánh mắt của một người thợ săn nhìn con mồi, có lẽ anh nhìn cô theo một hướng bình đẳng hơn, thậm chí là yêu thích. Anh cũng không biết như vậy là tốt hay xấu, nhưng anh cũng không phản cảm với điều đó. Cuộc sống giống như một trò chơi, kết quả rất quan trọng nhưng tận hưởng niềm vui trong cả quá trình đó là một phần không thể thiếu.
“Anh cứ nhìn tôi như vậy cũng không có thấy hoa đâu.” Cô gái bỗng nhiên mở mắt ra, nước mắt rơi xuống từ khóe mi. Cô dùng ngón tay lau đi giọt nước mắt trên khóe mi, giọng nói run rẩy như rất cố sức.
“Anh không nghĩ nên làm gì đó à?”
Chàng trai liếc mắt nhìn sang hướng khác, suy tư điều gì rồi đi tới trước mặt cô gái, do dự trong chốc lát rồi vươn tay ra, ôm lấy cô vào lòng, ngập ngừng nói:
“Cho cô một cái ôm ấm áp?”
Cô gái liếc chàng trai, cố đẩy anh ta ra nhưng đáng tiếc cô không còn chút sức lực:
“Bà cô đây chỉ cần một ly nước đường nâu..... nước đường nâu hiểu không?”
Chàng trai do dự một lúc, cúi đầu, giọng nói đầy nghi ngờ:
“Cô chắc chứ?”
Cô gái – chính là Tô Niệm Sơ gật đầu, hơi nhếch mép lên, trả lời chắc chắn.
“Tôi chắc chắn, tôi chỉ là có bà con tới thăm chứ không phải sắp chết.”
“Ngoài ra, đừng tưởng rằng anh đẹp trai thì có thể đụng tay đụng chân, tôi không chấp nhận.”
Chàng trai sờ mũi, vuốt vuốt mép sofa:. Truyện Xuyên Nhanh
“Tôi đi mua đường nâu cho cô, cô chờ tôi một chút.”
Tô Niệm Sơ “ậm ừ” bằng giọng mũi, cô nghiêng người không thèm nhìn anh.
“Tống Dục, nhớ mang dù và trở về trước khi tôi chết.” Cô kéo chiếc chăn mềm mại lên che khuất cả khuôn mặt chỉ chừa một chóp đỉnh đầu đen tuyền.
“....” Tống Dục ngừng động tác thay giày, liếc nhìn một góc phình trên sofa, giọng nói hài hước chứ không trầm thấp như bình thường:
“Cô nên cầu nguyện là trong siêu thị có bán đường nâu đi!!”
Vâng, đường nâu thực sự rất phổ biến trong các siêu thị ở Trung Quốc nhưng điều đó không có nghĩa là nó sẽ tồn tại ở trong các siêu thị ở nước Pháp. Tống Dục mở cửa, cầm dù đi xuống cầu thang, mọi thứ đều rất suông sẻ, nhưng đến khi anh ngồi vào trong xe, nhìn bức màn mưa bên ngoài cửa sổ, trong lòng bỗng sinh ra một cảm giác hoang đường.
Anh nhớ tới lần đầu gặp cô. Đó cũng là một ngày mưa lất phất, anh lang thang một mình trên đường phố Paris hoa lệ. Giống như những người đàn ông khác, anh mặc một bộ vest màu xanh đậm, cầm cây dù màu đen và hút một điếu thuốc sản xuất ở Trung Quốc. Nếu có gì đó khác biệt thì đại khái là bộ quần áo của anh nhìn sang trọng đắt tiền hơn, cây dù nhìn kiên cố hơn và điếu thuốc tinh tế hơn. Có lẽ điều khác biệt lớn nhất là vẻ ngoài trẻ trung đẹp trai của anh. Anh biết rằng anh đang tìm kiếm một mối tình mới. Nghe có vẻ thô tục nhưng thực tế là như vậy. Tống Tử Dục là một chàng trai biết bản thân mình muốn gì. Dù ở Paris, anh vẫn là một thợ săn ưu tú và Tô Niệm Sơ xuất hiện - cô là con mồi của anh.
Tô Niệm Sơ rất đẹp. Vẻ đẹp của cô không phải như những cô gái Á Đông mang nét đẹp mềm mại nhu mì, vẻ đẹp của cô mang nét mạnh mẽ sắc sảo, trong lần đầu khi cả hai gặp nhau nét đẹp đó của cô đã biểu hiện rất rõ ràng. Lúc ấy cô mặc một chiếc váy màu đen, góc váy được điểm tô bằng những bông hoa vàng, cô đắm mình trong cơn mưa nhẹ của Paris tùy ý hạt mưa lăn dài trên làn da trắng nhợt nhạt. Cô trang điểm rất đậm, đôi môi đỏ tươi căng mọng, phấn mắt xanh lam.
Mưa phùn lất phất trong công viên, cô ngồi một mình trên băng ghế đá vừa hút thuốc vừa nói chuyện điện thoại. Tống Tử Dục nghe cô nói tiếng Pháp, không hề trôi trãi nhưng ngắn gọn dễ hiểu, hoàn toàn mất đi sự lãng mạn vốn có của tiếng Pháp. Cô có vẻ khá kích động trong lúc nói chuyện, sau khi cúp máy cô đạp mạnh chân xuống nền đất, giày cao gót hung hăng nện trên vũng nước đọng, bọt nước vung lên ưu nhã.
Nói chuyện điện thoại xong, Tô Niệm Sơ dựa lưng vào ghế tiếp tục hút thuốc.Cô không hề phát hiện ngồi dưới mưa mà không che dù là một việc thật lạ lùng. Tống Tử Dục đi tới phía sau, giơ cây dù che trên đỉnh đầu cô, nhìn cô sững sờ trong phút chốc, cô ngậm điếu thuốc, hất cằm nhìn anh. Một đôi mắt rất đẹp, không quá hiếm thấy nhưng cũng không phải dạng thông thường dễ dàng bắt gặp. Cô dùng tiếng Pháp nói chuyện với anh.
“Soái ca, anh có thể thu lưu tôi vài ngày được không?”
Và anh trả lời cô bằng tiếng Trung:
“Tôi không có ý kiến gì, nếu cô muốn.”
Vậy là Tống Tử Dục đơn giản cầm vali dẫn Tô Niệm Sơ xuống bãi đỗ xe và chở cô về nhà anh.
Tống Tử Dục nói với cô rằng anh tên là Tống Dục, là người miền Nam, nhân lúc rãnh rỗi anh tới Pháp du lịch và hiện tại anh đang sống một mình ở vùng ngoại ô. Các biệt thự nhỏ ở vùng ngoại ô, các tác phẩm điêu khắc những thiên thần trắng tinh khiết lắng nghe theo lời dạy của Chúa trong làn mưa bụi, phong thái của anh chứng tỏ cuộc sống thời thượng của anh. Xe lướt đi trong làn mưa bụi, anh dừng xe, nhìn thấy cô ôm đai an toàn ngủ ngon lành.
Tô Niệm Sơ tỉnh dậy, đôi mắt vẫn còn mơ màng trong cơn mụ mị. Cô vô thức tháo đai an toàn, mở cửa xe, rồi tự mình nhấc vali hành lý ra khỏi cốp sau xe trong khi Tống Tử Dục chăm chú nhìn cô. Cô tùy tiện chỉ tay vào những ngôi biệt thự nằm sát nhau hỏi:
“Căn nào là nhà anh?”
Tống Tử Dục nhếch môi, bước tới cầm lấy vali trong tay cô:
“Vào trong thôi.” Vậy là cô và anh ở cùng nhau tới hiện tại.
Bạn nghĩ rằng tới đây Tống Tử Dục đã thành công đưa người đẹp về nhà, tiếp tục đắc ý với tình trường thành công của bản thân?? Không, sai rồi. Sau này Tống Tử Dục cũng phát hiện rằng anh đã sai, sai quá sai – Tô Niệm Sơ xuất hiện làm cho anh hiểu được, cô nói thu lưu thật sự chỉ là thu lưu.
Không có chuyện gì xảy ra trong đêm đầu tiên. Vừa vào nhà Tô Niệm Sơ đã vội vàng vào phòng tắm, lúc cô đi ra tóc dài ướt đẫm, bọt nước từ đuôi tóc nhỏ xuống sàn nhà. Cô nhìn chằm chằm sàn nhà giống như muốn nhìn thủng nó vậy. Tống Tử Dục vừa hút thuốc vừa quan sát cô, nhìn cô vụng về lau tóc, dáng người nóng bỏng như ẩn như hiện sau làn váy ngủ. Anh vừa muốn nói điều gì đó, cô đã lên tiếng trước:
“Tôi có thể lấy quần áo ra sấy khô không?”
“Được thôi.”
“Tôi có thể ăn chút gì đó không?”
“Được thôi.”
Sau khi ngốn nghiến nguyên cả một ổ bánh mì to bự, Tô Niệm Sơ lau miệng, hài lòng ợ một cái, sau đó cười ngượng ngùng:
“Soái ca, tôi có thể ngủ một giấc không?”
Tống Tử Dục thật sự bối rối, anh vô thức hỏi:
“Một mình?”
Tô Niệm Sơ mỉm cười nhìn anh, không chút đề phòng:
“Tôi nghĩ nếu hai người ngủ trên một chiếc giường thì có vẻ khá chật chội.”
Tống Tử Dục nhíu mày, đi lên lầu mở cửa phòng khách cho cô, anh nhìn cô ngã mình xuống chiếc giường êm ái rồi vẫy tay vui vẻ nói chúc anh ngủ ngon, không để ý bởi vì hành động quá trớn của bản thân để lộ phong cảnh dưới lớp áo ngủ. Anh đứng ngoài cửa phòng, vẫn cầm chìa khóa trong tay, nhìn cô trở mình, không lâu sau tiếng ngáy liên tục vang vọng trong phòng – cô đã ngủ.
Rốt cuộc Tống Tử Dục cũng có thể khẳng định những hành động vừa rồi của cô chỉ là vô ý.Tuy rằng tối nay anh không có hoạt động giải trí nào cả nhưng dường như lại nhận được một niềm vui lớn hơn. Anh đóng cửa phòng, đi tới một căn phòng khác. Lần đầu tiên anh tha thứ cho một đêm buồn tẻ như vậy.
Tô Niệm Sơ cứ như vậy mà ở trong nhà anh. Cô không nhõng nhẽo năn nỉ anh, cũng chẳng dùng cái kiểu nói “sau này tôi sẽ trả tiền thuê lại cho anh” để cho qua chuyện. Tám giờ sáng hôm sau, cô thức dậy, mỉm cười nhìn anh nói chào buổi sáng. Tống Tử Dục liền quyết định cứ để cô ở lại nhà anh, vậy là cô đã ở đây được một tuần.
Trong một tuần này, Tống Tử Dục hiếm khi ra ngoài. Không phải là vì anh lo lắng cho cô mà là trong những ngày đầu cô ảnh hưởng rất nhiều tới anh. Anh rất quan tâm tới cô.Sự quan tâm này xuất phát từ lòng tò mò đối với một cô gái xinh đẹp bất ngờ đi vào cuộc đời anh trong một ngày mưa Paris, cũng xuất phát từ khát khao chinh phục của một chàng trai đối với một cô gái đẹp đầy thú vị. Trước đây anh cũng từng gặp phải những đối thủ ngang cơ, quyến rũ anh một cách thầm lặng. Vậy là anh tự động mà sa vào. Đây là phương thức chung sống bình thường giữa nam nữ. Ngoài trừ thành công trong sự nghiệp, anh còn đam mê tìm kiếm sự phấn khích về mặt cảm xúc. Nhưng Tô Niệm Sơ lại có suy nghĩ hoàn toàn khác. Cô rất thành thực cũng khá thẳng thắn. Những hành động của cô cũng đủ nói cho anh biết rằng, cô không muốn chơi trò chơi tình ái này. Dù cho anh có đẹp trai, giàu có, phong độ. Hay dù rằng cô đang ở trong nhà anh.
Sau một thời gian dài, rốt cuộc Tống Tử Dục cũng hiểu được. Cô không phải có nguyên tắc mà cô là kiểu người:
“Mặt dày chiếm được lợi từ người khác nhưng lại chẳng muốn lả lơi trao đổi.” Mà hình như anh biết hơi chậm rồi!!!