Seducing Mr. Right

Chương 12: Chương 12




Mắt mờ lệ, Cat dựa hông vô bồn rửa mặt. Vừa đóng cửa phòng tắm là cô cởi bỏ cái áo đầm, kéo nó qua đầu. Cô cảm thấy quá xấu hổ. Và biết hoàn toàn do lỗi của cô. Có nhớ ý định để Luke khởi đầu mọi thứ không Cat? cô trách mình, cố kềm tiếng nức nở.

Chuyện đã vậy còn chưa đủ tệ, một chiếc cúc áo mắc vào tóc cô, cô đứng đó, tay giơ cao, mặt bị che lại, và không cách nào gỡ ra được.

Chuyện thật buồn cười mà: nếu nhìn lại khoảng 28 năm sau.

Càng cố gỡ thì cái áo càng quấn chặt cánh tay cô. Giận dữ, bực bội, cố nén tiếng khóc, cô giằng mạnh đám rối sau tóc. Nhưng càng cố thì càng vướng. Càng cố nín khóc thì tiếng nức nở càng thêm đau đớn. Càng cố không yêu Luke thì tim cô càng thêm lún sâu.

“Đau. Đau. Đau.”

Cửa phòng tắm hé mở. “Cần giúp không?”

Cat ré lên, rồi gắt gỏng. “Khỉ thật, Luke, em đang trần truồng đây nè!” Cô không thể lấy khăn lông che người chứ đừng nói dùng tay mà che. Cô định quay đi nhưng lại đổi ý, đằng nào anh cũng đã thấy hết rồi.

“Đi ra đi Van Buren!”

“Hmmm. Coi bộ thú vị đây.”

Thật là trớ trêu mà: cô đứng đó trần truồng, tay giơ cao và giữ chặt trên đầu, không nhìn được gì, vừa giận vừa xấu hổ. “Tìm cho em cái kéo rồi đi đi.”

“Vướng tóc hả?” Dù anh không chạm vào cô, Cat vẫn cảm thấy hơi ấm tỏa ra từ Luke bên cạnh cô. “Sao không để anh gỡ cho thay vì phải cắt đi?”

“Vì em không muốn anh cạnh em,” cô nghiến răng. “Đi đi.”

Cô yêu anh. Anh chỉ quan tâm cho cô. Thế thôi. Rồi cô sẽ quên anh, thề với Trời, dù là phải đến hết thiên niên kỷ sau, cô cũng sẽ cố làm như thế. Bất ngờ cảm thấy tay anh ấm áp trên hông cô. Cô ép sát vào bồn rửa mặt mát lạnh.

“Em không muốn anh đụng vô em,” Cat ra vẻ hết sức bất bình.

“Chết chưa,” Luke dịu dàng nói, bồng cô lên như Rhett bồng Scarlett đi lên lầu (truyện Cuốn theo chiều gió). Anh vẫn khỏa thân. Sao chưa chịu mặc đồ. “Vậy là không được rồi?”

“Thả em xuống, Luke kia. Em không có đùa, thả e-” Anh thả cô xuống giường. Nước mắt lại dâng lên trong mắt cô, hoàn toàn không có liên quan đến mớ tóc rối.

“Chắc em chưa kịp vệ sinh đâu?” Luke thản nhiên trò chuyện

Cat có thể cảm thấy ánh mắt anh lướt trên người cô, và mừng là chiếc áo đầm đã che đi khuôn mặt đỏ bừng của cô. Cô lau những đôi gò má sũng nước bằng cánh tay. “Em ghét anh,” cô chân thành nói. “Đi về phòng anh đi.”

Cô nghe tiếng anh cười khẽ xa xa. Gì đó...? Tiếng nước chảy. Anh đang trong phòng tắm. Như chuyên gia uốn dẻo, cô dùng chân để tìm tấm trải giường, hi vọng có thể che được người cô trước khi anh quay lại.

“Giỏi quá.” Cái đệm giường lún xuống khi anh ngồi sát bên cô. “Em lẽ ra nên theo đoàn xiếc.”

“Em không cần anh thương hại đâu Lucas Van Buren. Đừng!” cô cảnh cáo khi anh chạm vào đùi cô.

“Ít nhất cũng để anh làm chuyện này đi Cat.” Giọng anh dịu dàng đến đớn đau. “Làm ơn đi?”

Thật đáng ghét mà. “Thì tắt đèn đã.”

Chiếc khăn ướt chạm nhẹ vào chỗ đó, Cat suýt nữa đã vọt khỏi giường.

“Không.”

Cô gần như quên mất cô đã yêu cầu gì. Ồ, phải rồi, tắt đèn.

“Giờ sao đây? Coi em như đứa ngốc vậy hả?”

Luke phì cười. “Coi như cầm tù, buộc em vào cột giường thôi.”

“Đây đâu có cột giường.”

“Thì đúng rồi.”

Cat run rẩy khi anh dùng chiếc khăn lau cho cô. Gò má cô nóng bừng, làm nước mắt như biến mất. Cô chưa bao giờ cảm thấy hở hang và dễ tổn thương như lúc này, và hoàn toàn không vì cô đang trần truồng. Sao anh có thể đối với cô như vậy? Anh có biết sự phản đối lúc nãy của anh làm cô thấy sao không?

Luke cẩn thận vệ sinh cho cô, rồi để cái khăn qua một bên. Cô cảm thấy anh rời khỏi giường.

“Mai gặp nha.” Cô nói nhanh.

“À, con cua bé nhỏ của tôi ơi, thật là tiện cho em để trốn sau cái áo đó phải không? Anh thiệt là may mà.” Chiếc đệm lại lún xuống. Cô ré lên. Cô đã tưởng tượng anh đã mặc quần vô và bỏ đi.

Anh cầm chân phải cô lên. “Đừng hét lớn vậy Cat. Bảo vệ khách sạn nhào vô đây thấy em như vầy thì ngại chết. Mình bắt đầu ở đây nha.”

Những ngón chân Cat co lại khi bàn tay nóng ấm của anh ôm bàn chân cô.

“Lần đầu tiên anh biết yêu đôi chân này là... ồ, có lẽ khi em khoảng 16 tuổi.” Ngón tay cái của anh vuốt nhẹ lòng bàn chân cô. Cô cố kéo chân ra nhưng anh không cho. “Em đang ngồi ở hồ bơi. Em mặc bộ đồ bơi cùng màu nước hồ, nhớ không? Và em đã sơn móng chân em màu hồng tươi. Anh đã nghĩ em là người đẹp nhất anh từng được thấy.”

“Anh điên rồi. Chân em khổng lồ như vậy.”

“Không hề, đúng kích cỡ thôi.” Hơi thở anh đùa giỡn với những ngón chân cô. Cô cố giằng nó lại. Luke cười khẽ. “Nhớ lúc mình đi mua đồ không? Quỷ thần ơi, bé mèo có biết là anh nên được đề cử làm thánh không. Anh đã muốn nắm lấy chân em và... làm... như vầy.” Anh ngậm ngón chân cô vào miệng.

Cat suýt nữa rớt khỏi giường. Khỉ thật, cô muốn nhìn... à mà không. Cô nằm ngả người trên đống gối, cảm nhận lưỡi anh mơn man ngón chân cô, cảm giác thật khó tả.

“Luke...” cô không biết mình định nói gì, và cũng chẳng sao vì anh phớt lờ sự can thiệp của cô. Anh hôn, mơn trớn ngón chân, lòng bàn chân, gót chân. Cảm giác thật đê mê, dù anh không tiến xa hơn mắt cá chân.

Tới lúc anh để cả hai chân cô xuống giường thì tim Cat đã đập dồn và người cô rũ ra như cọng mì, nhưng lại căng thẳng như vừa chạy đua đường trường xong. Chớp mắt, cô ước gì có thể nhìn thấy vẻ mặt Luke, nhưng cái áo vẫn choàng qua đầu.

“Luke, anh có thể-”

“Anh phải thừa nhận là anh đã để ý mắt cá chân em sớm hơn nhiều. Chắc lúc em khoảng 15 tuổi hay cỡ đó. Em vừa mua đôi giày cao gót ánh kim để đi dự tiệc tốt nghiệp với tên Tom khùng, nhớ không?” Ngón tay cái anh mơn man mắt cá chân phải cô, trong khi môi anh lướt nhẹ lên chân kia. “Em bước xuống lầu và điều đầu tiên anh thấy là mắt cá chân em. Anh suýt sặc. Tuyệt vời, đôi mắt cá chân này.”

Và anh nâng niu từng đường uốn lượn, từng ngóc ngách. Sao hôn mắt cá chân có thể đem lại nhiều cảm giác thế?

“Lúc đó anh đang cặp với Anna Silk.” Cô rục rịch trên giường. Muốn... ham muốn. “Em ghen xanh mắt với cô ta, và những cô nàng anh đã đưa về gặp ba. Người nào cũng đẹp... Anh không còn nhớ Anna, đúng không?”

“Không. Anh chỉ nhớ mỗi cô nàng tóc đỏ hoang dại với đôi mắt mê hồn. Anh nhớ đã ước cô ấy mau mau lớn lên.”

Lưỡi anh ẩm ướt, nham nháp trên chân cô.

“Anh có biết em đã yêu anh nhiều thế nào khi em 15 tuổi không.”

Tay anh lướt lên chân cô. “Thật hả?” anh thì thầm.

“Ôi, phải...” Người Cat run lên. “Em thương anh ngay từ lúc mới gặp anh. Nhưng năm 15 tuổi là năm em biết thầm yêu anh. Anh trông cau có, trầm tư một cách lãng mạn.”

“Vậy sao?”

Cô cố gỡ tóc ra khỏi cúc áo.” “Em chắc làm anh điên lắm khi cứ bám theo anh suốt. Có nhớ anh đã lên án em vậy không?”

Luke hôn lên khủyu gối cô. Môi anh nóng bỏng, cảm giác tê rần râm ran hết chân cô. “Anh đã không tốt.”

“Không tốt chút nào, nhưng em hiểu anh. Anh không về nhà ngủ thường nhưng khi anh về, em cố gắng tận dụng cơ hội để được gần anh. Em đang bắt đầu lớn, nhưng không hiểu sao anh chẳng hề chú ý em.”

“Có chứ. Như anh còn nhớ, em đi ăn tiệc nướng về, và lúc đó em mặc một chiếc quần short ngắn tới đây.” Ngón tay anh lướt nhẹ lên phần giữa đùi. “Nhớ không?”

Nhớ? Cô gần như mụ mị đi nè. “Anh chọc em vì cái quần đó.”

“Chỉ để khỏi sụp xuống và hôn chân em thôi. Tin anh đi Cat, anh đã mơ về đôi chân này...” Lưỡi anh lướt nhẹ lên từng đùi, trong khi tay anh vuốt ve. “Mơ về chúng hoài...”

Sự ẩm ướt gia tăng giữa đùi cô, núm vú cô cương lên, người đau nhức. Luke chắc có thể cảm thấy được anh đã khiến cô bốc cháy thế nào.

Cô lại cố gỡ chiếc áo, nhưng sau đó lại nằm yên để cảm nhận khi Luke tiếp tục vuốt ve cô.

Anh khàn giọng thì thầm, “Và đôi chân này,” trong lúc đưa tay lướt cao hơn. “Anh có thể ca tụng đôi chân tuyệt vời này suốt đời. Quỷ thần ơi, em có biết đôi chân này đã bao nhiêu lần làm anh cương cứng trong mơ không. Em cứ cười đi: anh lớn đầu, kinh nghiệm đầy mình vậy mà lại đắm đuối một đôi chân.”

Sao anh có thể nghĩ, có thể nói chuyện được nhỉ? Cat liếm môi. “Người em toàn tàn nhang.”

“Tạ ơn Trời.” Luke di chuyển đến ngồi cạnh cô. “Anh đã luôn nghĩ đến chuyện nối liền những chấm này. Kiên nhẫn với anh nha. Chắc phải mất cả đời mới xong đó.”

Cả đời...?

“Em còn nhớ cái đêm anh thôi chịu đựng em,” Cat thì thầm. “Mấy đứa bạn đưa em đi câu lạc bộ thoát y. Lần đầu tiên em được thấy đàn ông khỏa thân. Lần đầu tiên uống bia. Rồi em về nhà và thấy anh trong bếp. Anh mặc jeans với áo thun đen. Khi em thấy anh, tim em muốn nhảy ra ngoài. Em rất muốn tỏ vẻ thạo đời, và rất muốn là một cô nàng tóc vàng nhỏ bé,” cô nói thêm, rục rịch khi anh hôn lên hông cô.

“Mắt em lấp lánh ánh sao, và em mặc một chiếc đầm vàng nhạt. Nó phấp phới quanh chân em khi em chạy ào vô bếp và nhào vào vòng tay anh.” Tay anh lướt trên đùi cô, làm hơi thở cô đứt quãng.

“Anh bế em lên quay vòng vòng, làm em chóng mặt, rồi anh ghì em vô cửa tủ lạnh và hôn em.”

“Anh nhớ.”

“Chân em nhũn ra và đầu em quay cuồng. Tim em đập rộn, da em lúc nóng lúc lanh, em chưa bao giờ cảm thấy như vậy.”

“Rồi em ói lên giầy của anh.”

“Anh xô em ra.”

“Không. Anh cảm thấy áy náy muốn chết vì đã lợi dụng sự ngây thơ của một cô bé đang say. Anh không muốn nặng tội thêm khi kéo em nằm xuống sàn bếp với anh.”

“Mới hôn em như trong mơ, thì ngay đó đã la hét với em, giận dữ vì em say và cư xử giống mẹ em. Anh nói nhiều điều ghê lắm, và em đau vì biết đó là sự thật. Em đúng là phiền toái mà.”

“Anh đã muốn em đến nỗi suýt nữa là sẵn sàng chấp nhận cho ba giết anh, nhưng anh đã nghĩ lúc đó là sự âu yếm của anh làm em kinh tởm. Em ói quá chừng, và nhìn anh như anh mới giết chết đứa bạn thân nhất của em. Anh đã muốn ánh mắt tôn thờ của người em gái, nhưng anh không muốn em là em gái của anh.”

“Em đâu muốn anh làm anh trai em. Em ói vì có qua nhiều phấn khích cũng như đã uống quá nhiều. Anh có định gỡ cái áo đáng ghét này ra cho mình đối mặt với nhau trong cuộc trò chuyện quan trọng này không?”

“Lát nữa. Coi nào, anh tới đâu rồi? À, tới đây.” Môi anh lướt nhẹ lên rốn cô và lưỡi anh liếm nhẹ từ đó xuống hông, rồi vòng trở lại. Hông cô nhấc lên, người cô nổi da gà.

“25 tháng 6, tiệc sinh nhật 18 tuổi của em. Bikini màu hồng. Nick đi chung với anh. Có qua trời cô trẻ đẹp ở đó nhưng anh không thể rời mắt khỏi em. Em trông gần như không bận gì-”

Hôm đó cô đã chờ hoài, và anh đến trễ, ở lại có nửa tiếng. “Anh bỏ về sớm.”

“Khó che giấu sự cương cứng trong quần bơi lắm em.”

“Bây giờ tới tay em. Thon dài, ngón tay nghệ sĩ. Anh thích cái là em chưa bao giờ sơn móng tay. Anh thích cách em gõ tay lên bàn khi giận dữ. Yêu cách em luồn tay vào tóc anh. Dù anh biết lúc này là không thể. Nhưng lát nữa...”

Cat muốn anh hôn cô, và muốn hôn trả lại anh. “Mình xong lúc em 17 chưa?”

“Tạm thời là thế. À đôi vai này. Mảnh mai nhưng vững chãi. Em đã gánh cả thế giới trên đôi vai này. Nhưng em không cần phải thế.” Anh vuốt ve cổ cô. “Em có muốn anh không Cat?”

Hơn cả hơi thở cuối cùng của em nữa.

“Em sẽ phải làm gì khi có được anh?” cô nhẹ giọng hỏi, tim đập thình thịch.

“Để anh tính coi.”

Anh nâng niu ngực cô, ngón tay cái vuốt ve núm vú cương cứng. Cô rên lên. Anh cười khẽ nhưng tiếng cười trầm hẳn. Cat cảm thấy ngây ngất, sung sướng, hi vọng.

“Nhưng trước tiên,” hơi thở anh mơn man trên ngực cô, “anh cần phải nâng niu đôi gò bồng đảo tuyệt vời mà anh đã may mắn có được.”

“Nhỏ thấy mồ.”

“Điên sao cô nương? Lớn hơn lòng bàn tay là lãng phí đó.” Và nhiều phút sau đó, anh chứng minh bằng cách dùng môi anh trên ngực cô. Đầu anh cúi xuống, thấp dần, thấp dần đến khi anh chạm vào chỗ đó.

“À, giải thưởng cao nhất đây.” Lưỡi anh tách cô ra và luồn vô. Anh liếm cô như liếm chiếc kem quế.

“Đây-” anh chậm rãi lướt lên trên “là-” xuống dưới “điều anh luôn mong mỏi”, và đẩy sâu vô trong.

Cat ưỡn người cao lên, anh giữ mông cô trong tay và tiếp tục hôn cô. Mạnh mẽ, mềm mại, sâu rồi nông.

Cat quên mất cả hít thở.

“Đừng tới,” Luke gấp gáp nói. “Đừng-” anh đẩy cô lên cao, “-tới”.

Sao cô kềm nổi. Người cô căng lên như dây đàn. Các dây cảm xúc run rẩy chờ cái vuốt ve của anh. Luke nằm lên người cô. “Anh ở đây. Chờ. Anh.”

Dương vật của anh khẽ đẩy vào, và phổi cô như vỡ ra khi anh đẩy thật sâu vô trong. Nước mắt cô ứa ra, chảy vào tóc. Cô vùi mặt vào cánh tay, tim đập loạn trong lồng ngực. Tiếng đập như đang nói: em yêu anh, em yêu anh.

“Ẩm ướt và hoang dại, nhưng khít chặt,” anh thì thầm, hôn lên cần cổ cô. “Anh có đang làm em đau không?”

“Không.” Cô gần như không nói nên lời. Anh đưa tay xuống giữa cơ thể 2 người và mân mê cái núm nhỏ.

“Ôi,” người cô oằn lên. “Làm ơn đi.”

“Tới đi em, bé yêu, tới đi, có anh ở đây.”

Và cô tung người bay bổng, và Luke ở đó để đón chờ cô.

Người cô co giật, Luke ôm chặt lấy cô, kềm chế cơn cực khoái của anh đến khi cô lại đến đỉnh lần nữa.

“Anh yê- phải rồi cưng - đúng rồi-”

Họ cùng nhau tan vào ánh sáng.

Cuối cùng, người cô dịu lại, cô nằm sóng soài dưới anh, da thịt hai người đẫm mồ hôi, bện chặt. Ngực Luke nhấp nhô khi anh ráng hít thở. Cô cảm thấy anh di chuyển trong cô nên siết chặt lại để giữ anh ở đó

“Ôi Cat,” anh thở ra vẻ mãn nguyện và đưa bàn tay còn run rẩy lên vuốt nhẹ cổ rồi lần xuống gò ngực còn nhạy cảm của cô.

“Anh có định giúp em gỡ cái áo này ra không Van Buren?” Cat thì thầm. “Tay em mỏi lắm rồi nè.”

“Biết anh đang nghĩ gì không?” anh ngẩng đầu lên và cô cảm thấy anh đang nhìn cô.

Cô muốn cả hai cứ như vầy hoài. Mơ màng, cô dụi cái mũi được che bởi cái áo đầm vào ngực anh.

“Anh nghĩ em chẳng thể nhận ra người trong mộng dù hắn có ở ngay đó cắn mông em một phát.”

Cô giằng mấy sợi tóc khỏi áo và ló được mặt ra. “Anh thì biết sao?”

Ánh mắt anh long lanh khi nhìn vào mắt cô. “Tất nhiên rồi.”

Cô kéo cái áo qua đầu và thảy xuống sàn, rồi nhìn vô mắt cô.

Cả hai thật gần nhau. “Có lẽ anh ta quá quáng gà nên không thể thấy mông của em ngay cả khi nó được dọn sẵn ra đó.” cô nói nhanh.

Luke xoa cằm. Thấy ghét, anh đang toe toét cười. “Có lẽ anh ta sẽ thấy.”

“Có lẽ không.”

Anh cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô. “Mình cứ luẩn quẩn hoài, phải không. Cat này, anh xứng đáng được thưởng huân chương sau khi giải quyết xong chuyện này đó. Mà Cat ơi, mình cần phải học cách trò chuyện tốt hơn đi.”

Cô vẫn cảm thấy vết nước mắt trên má, cô cố đọc nét mặt anh, và chớp mắt khi nhìn vẻ mặt anh, nhìn vào mắt anh.

Anh ôm mặt cô bằng cả hai tay. “Anh yêu em, Cat”.

“Yêu? Còn chuyện anh không muốn đầu tư hết tình cảm vào 1 nơi thì sao?”

“Em là tất cả tình cảm của anh bé mèo à, là tình yêu, là hi vọng, là tương lai.” Ánh mắt anh xanh thẫm. “Em có biết điều gì tốt nhất cho anh không?”

“Anh biết là em biết mà.”

“Em.”

“Em sao?”

Em là điều tốt nhất dành cho anh, Catherine.”

“Catherine?”

“Anh muốn em thấy anh nghiêm túc như thế nào. Em là trái tim của anh.”

“Trách nhiệm thôi.”

“Anh sẽ giành cả đời mình để chứng minh với em rằng anh yêu em nhiều thế nào.” Anh nhắm mắt lại. Anh sẽ chết mất nếu cô không tin anh.

“Là như vầy,” anh khó khăn nói, trước khi cô có thể xen vô. “Anh đã hứa với em và ba là ah sẽ luôn là anh trai tốt để chăm sóc cho em. Anh đã hứa vậy đó Cat à, và anh luôn tâm niệm sẽ giữ lời hứa đó. Nhưng từ lâu rồi, anh không cảm thấy chút tình anh em nào với em, vì anh đã yêu em, và bây giờ anh đành phản bội lời hứa của mình.”

Cô đập vào tay anh. “Đó là lúc em còn bé, ngố ạ! Tại sao chứ? Tại sao không nói với em?”

“Vì anh đã nghĩ em cần một gia đình hơn là một người tình thoáng qua. Anh đã chờ đợi em lớn lên để có một quyết định khôn ngoan cho chuyện chúng mình, nhưng sự thật thì người cần lớn lên chính là anh chứ không phải là em.”

“Anh có yêu em không Luke? Yêu thật sự, chứ không phải theo kiểu biết-ơn-vì-đã-làm-tình-với-tôi, không phải kiểu Trời-ạ-tôi-mới-ngủ-với-Cat, bây giờ phải làm sao.Mà là yêu thật lòng đó?”

“Có.” Anh cười, tiếng cười hạnh phúc, hào hứng như ánh nắng ấm áp sưởi ấm cô. “Yêu bằng cả trái tim, cả linh hồn. Yêu muốn điên luôn. Yêu mãi mãi.”

“Thật hả?” Cat cảm thấy muốn mỉm cười. “Còn chuyện người trong mộng cắn mông em thì sao?”

“Anh ấy sẽ rất vui được làm như vậy.”

“Phải không đó?”

“Phải mà.”

Cô trượt ra khỏi dưới người anh và lăn ra nằm sấp xuống, trong lòng thấy vui vì anh phản đối cô đã rời khỏi anh. Cô chỉ lên hông cô, nới có chữ LUKE được xăm bằng mực đỏ.

Luke nhìn chằm chằm vào đó. “Ôi Trời ơi, chắc phải đau lắm em hả.”

Cô nghiêng đầu để nhìn rõ anh hơn. “Không đau bằng việc anh chẳng biết có em tồn tại trên đời.”

“Ôi Cat,” giọng anh nghe dịu dàng một cách kỳ lạ. Anh nhẹ vuốt ngón tay lên hàng chữ bay bổng. “Em xăm lúc nào?”

“Sinh nhật 17 tuổi. Em luôn biết ai là người trong mộng của em. Luke nè?”

“Gì đó bé yêu?” anh cố gắng lắm mới trả lời được.

“Cắn em đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.