Seducing Mr. Right

Chương 6: Chương 6




Nick đưa anh một thanh gỗ dầy: để đẩy lùi mấy tên sẽ vây quanh Cat. Không đùa chút nào. Với đà tiến triển hiện nay, Luke sẽ sớm cần đến nó thôi. Anh không thích tỉ lệ nam nữ hiện giờ: 3-1. Lợi thế nghiêng về phía Cat.

Anh thích phụ nữ và coi chuyện tán tỉnh như một trong những thú vui của cuộc sống. Nhưng 1 trong những luật lệ bất thành văn của anh là không lừa gạt phụ nữ. Anh không che giấu quan điểm của anh về hôn nhân/quan hệ lâu dài với họ.

Ngay khi Cat vừa choàng tay Allan đáng mến ra khỏi cửa là Luke gọi cho một người phụ nữ đã mấy tháng rồi anh không liên hệ. Suzette là một phụ nữ tóc nâu xinh đẹp, nhỏ nhắn. Thông minh và khôn ngoan, cô không ngại cho anh biết cô luôn sẵn sàng và chấp nhận luật chơi của anh.

Khoảng 10 người làm việc trong nhà, 1 số khác đã đem lò nướng qua bên kia đường nướng đồ kiểu dã chiến. Luke đã dán kế hoạch làm việc lên cửa, và dù luôn than vãn, rên rỉ, nhóm nhân công bất đắc dĩ của anh vẫn hoàn thành nhiệm vụ.

Cat và Allan đang sơn phòng ngủ của khách. Họ đã ở trong đó mấy tiếng rồi, cửa thì đóng kín. Đương nhiên, Luke nghĩ, lôi từ trong thùng lạnh ra chai sô-đa 1 lít, chưa có bàn ghế giường tủ gì trong đó. Nhưng hai người sơn một căn phòng nhỏ như thế thường phải mất bao lâu nhỉ?

“Đang cố dùng nhãn lực để mở cửa à?” Nick đi vô bếp và bắt gặp anh đang gườm gườm nhìn cánh cửa cuối hành lang. Nick hít lên ngồi lên trên bàn bếp. “Tao tưởng mày vô lấy sô-đa?”

“Ra tới đây.” Luke giơ chai sô-đa và chồng li giấy ra. “Mấy nàng nhăn nhó hả?”

“Suzette và Kirsten đang tự hỏi tại sao mọi người đang cày cực khổ còn mày cứ lang thang từ phòng này sang phòng kia để ra lệnh cho tụi tao.”

“Tính toán cẩn thận chứ.” Luke nhìn cái cửa đóng kín lần nữa. “Để hai phụ nữ với nhau mà không giám sát là nguy hiểm đó Stratton. Ai biết họ sẽ âm mưu quỷ quái gì trong khi tụi mình không chú ý? Quay về làm việc đi.”

Nick trượt xuống khỏi cái bàn bếp. “Cat có nói gì về vụ bỏ đi từ lúc tới đây không?”

“Không.”

“Cô bé và Allan trông xứng đôi đó chứ. Mày nghĩ sao?”

Chỉ vì phản ứng kỳ cục của Luke với việc Cat đưa Allan theo mà anh đã mời cả triệu người đến đây. Ngôi nhà đầy người. Cảm thấy như bị bao vây, và anh phải phân thân chạy tới chạy lui cùng lúc để giám sát công việc mọi người đang làm. “Tao nghĩ Allan đã ở trong đó với Cat đủ lâu để sơn xong cả cái nhà thờ Sistine Chapel rồi.”

“Vậy sao? Vô đó giám sát đi.”

Luke chửi thề. “Nè, cầm ra cho mấy cô ngoài đó đi, tao ra ngay.” Anh đưa Nick chai sô-đa và chồng li, rồi bước vội khỏi bếp đi xuống cuối hành lanh.

Ngồi chéo chân trên sàn, Cat liếc ra sau lưng khi cánh cửa phòng ngủ bật mở. Luke. Cô giả bộ rên lên rồi đảo tròn mắt, làm Allan mỉm cười.

“Anh ấy đã quay lại. Nhanh, ra vẻ bận rộn không thôi anh ấy lại giao việc nữa.”

“Ha ha ha.” Liếc nhanh qua, Luke kiểm tra mấy bức tường còn ướt sơn và những nẹp gỗ sơn dở dang. “Trông được đó. Tốt lắm.” Anh nói với Allan rồi quay sang Cat. “Nói chuyện chút đi?”

Cô để cái cọ sơn xuống mép thùng sơn rồi duỗi tay khi đứng dậy. “Gì cũng được, miễn em có thể cho đôi tay tội nghiệp của em được nghỉ ngơi”

Như mọi khi, Luke trông gọn gàng, bảnh bao còn cô thì từ đầu đến chân phủ sơn màu kem. Tiếng nhạc, tiếng cưa máy và tiếng búa gõ dồn đến từ mọi hướng khi họ đi xuyên qua nhà.

“Có chuyện gì?” cô la lớn, theo anh ra hiên trước. Luke ra dấu đi tiếp và dẫn cô xuống mấy bậc thang và đi ngang cái sân trước ngổn ngang đồ, rồi đi băng qua con đường nhỏ xuống biển. Tiếng ồn từ trong nhà vọng ra giảm hẳn, phần nào bị tiếng sóng biển vỗ bờ che lấp. Một ngày tuyệt đẹp đã trở nên hoàn hảo vì cô được ở cùng Luke.

Cat cởi đôi xăng-đan và hít sâu hơi biển mặn nồng. “Tuyệt quá. Hơn mùi sơn rồi.”

Nhiều nhân công miễn phí vờ núp sau những bụi cỏ dại khi thấy Luke đi xuống phía biển.

“Không phải hết giờ ăn trưa rồi sao?” Anh la lớn.

“Chúng tôi còn chưa đốt lửa được nè”

Nhiều tên trong đám thốt lên những lời trêu chọc và Luke cũng đối đáp lại đầy vui vẻ. Mọi người thường hay bị anh thu hút như vậy đó. Nó là một trong những điều mà Cat thích về Luke: anh không cố gắng nhưng vẫn toát ra sự ấm áp, thoải mái, dễ chịu. Anh là người hướng ngoại và có khả năng lôi cuốn mọi người khiến họ vui vẻ khi ở gần bên anh. Ai nấy cũng muốn làm việc hết sức mình khi có Luke gần bên.

Họ cùng nhau bước dọc bãi biển theo hướng ngược lại với đám đông đang ăn trưa ồn ào.

“Anh thật may có những người bạn tốt như thế.”

“Ừ. Tụi nó tốt lắm. Em cũng hòa hợp đó chứ. Mấy tên, tên nào cũng nghĩ là em quyến rũ. Cánh phụ nữ cũng thích em nữa.”

Cat cảm thấy ấm lòng. Trong những năm cô chăm sóc ba của anh, cô đã mất liên lạc với nhiều người bạn. Cô gần như lo sợ là cô đã mất đi khả năng xã giao. Không chỉ bằng lời, mà trong giọng nói của anh cũng có vẻ hài lòng và điều đó làm cô nghẹn ngào. Cô mừng là cô đã dời lại chuyện bỏ đi sang ngày khác. Cô sẽ có thể có thêm kỷ niệm về Luke.

“Mình đi đâu đây?” Cô chạy theo cho kịp những sải chân dài của anh. “Không phải vì em phản đối được nghỉ ngơi sau khi miệt mài với cây cọ nhiễu sơn đâu.”

“Qua kia ngồi trong bóng mát đi.” Luke chỉ sang phía một đụn cát nhỏ nằm cạnh một cái cây và bụi cỏ cao. Anh ngả người tựa vào thân cây sù sì, mảnh khảnh và nhìn ra chân trời xanh thẳm trong vài giây mà không nói một lời. Tim Cat như thắt lại.

Cô cố che giấu cảm giác bất an đang lan tỏa khắp người, một cảm giác quen thuộc và khó ưa. Quá khứ. Cô thường có thể kiềm chế nó nhưng đôi khi nó vẫn làm cô mất bình tĩnh. Cô cảm thấy nó khi mẹ cô bỏ cô lại với Peter Van Buren. Cô cảm thấy nó mỗi khi Luke trêu chọc cô khi cô còn nhỏ, nhất định rằng cô chẳng có quan hệ gì với anh. Cô cảm thấy nó sâu sắc nhất vào đêm SN 17 tuổi, khi Luke phản đối những cử chỉ âu yếm ngây thơ của cô. Và cô cảm thấy nó lần cuối là khi người đàn ông cô thương như ba ruột qua đời, cách đây 8 tháng.

Cô không cần chuyên gia tâm lý để nói cho cô biết là cô có bịnh sợ bị bỏ rơi. Đừng có vớ vẩn, cô tự nhủ, chẳng ai bỏ rơi ai cả. Luke vẫn như mọi khi - một người anh lớn mẫu mực. Đâu phải là lỗi của anh khi tình cảm cô phát triển và chuyển hướng. Chỉ vì tình cảm anh không thay đổi mà trách anh là không công bằng cho anh. Luke sẽ không bao giờ làm tổn thương cô. Ít nhất là không cố ý. Tự phòng thủ lấy mình như con cua con, cô cố che giấu phản xạ tâm lý tự nhiên của cô. Quên nó đi, cô nghiêm khắc nói với mình. Cô đã quyết định ra đi rồi.

“Nếu anh định giảng cho em một bài gì đó, thì tốt nhất anh nên giữ hơi.” Cat thận trọng ngồi xuống trên đụn cát nóng và vòng tay ôm đầu gối. Nhúc nhích ngón chân, cô vùi chúng vào lớp cát khô nóng. “Mai em biến khỏi mặt anh rồi.”

“Đó là chuyện anh muốn nói với em. Coi nào, đâu phải là em bắt buộc phải đi, đúng không? Nhà thì bán rồi. Em đã nói là muốn làm lại từ đầu. Khu Vịnh rất được. Khoảng 1 tháng hay hơn chút là anh đã dọn ra đây rồi, lúc đó em có thể biến nó thành rừng Amazon nếu muốn. Sao lại đòi đi?”

Cô gãi gãi vết sơn khô trên chân. “Em làm vướng bận anh.”

“Không đâu Cat.” Luke quỳ xuống bên cạnh cô. Anh nâng cằm cô lên bắt cô nhìn anh. “Em không có vướng bận anh chút nào. Anh thích có em ở bên anh.”

Sự đụng chạm của anh như đánh dấu cô. Cat hơi xoay người để tay anh không còn chạm vào mặt cô. Tâm trạng của cô rối bời. Những nỗi sợ hãi và nghi ngờ cũ về việc làm cho anh nhìn cô một cách khác hơn bỗng dồn dập ùa về.

Ánh mặt trời làm cho mái tóc ngắn của anh có màu cà phê, làn da anh sáng bóng khỏe mạnh. Anh đủ gần để cô cảm nhận được sự chạm khẽ của chiếc quần short của anh trên đùi cô, đủ gần để cô có thể hít thở mùi đàn ông đặc trưng của anh.

Cô yêu anh đến đớn đau.

“Căn hộ chỉ có 1 phòng ngủ, Luke à. Và em dùng nó. Anh thậm chí không thể đi vô phòng tắm mà không bị vướng phải đồ đạc của em.”

“Anh có vướng đâu. Nói thẳng ra thì anh mà không buộc em bỏ hành lý ra, em vẫn để hành lý y nguyên. Em quá gọn gàng đến nỗi anh có khi không nhận ra là em đang ở đó nữa.”

“Anh không thể đưa bạn về nhà.”

“Lúc này anh không muốn làm vậy. Với lại nếu điều đó có thay đổi, anh cũng lo được. Anh đâu phải nghiện sex đâu Cat. Dù anh muốn khoe với em là anh có hàng tá bạn gái đến qua đêm với anh, sự thật cũng không phải thế. Trong thời gian gần đây.”

“Suzette thì sao. Hay Elizabeth Đáng Ghét đó.”

“Cả hai đều quyến rũ và thú vị nhưng không có gì nghiêm túc hết.”

“Vậy sao?”

“Vậy đó. Ở lại đi Cat.” Anh vòng tay ôm vai cô như một người anh. “Thề với Trời, anh thích có người để anh nấu ăn cho họ. Với lại, nhìn móng tay anh hồng hào chưa nè.” Anh xòe bàn tay to lớn trước mặt cô.

Môi Cat khẽ lay động. “Móng tay của anh?”

“Thì rừng cây của em tạo nhiều ô-xi tốt cho anh. Và anh phải làm gì khi dùng hết nồi niêu hay khi không thể nhìn thấy cái sàn nhà vì không có em ở đó nhặt vớ cho anh?

“Anh có thể thuê người ở, Van Buren.”

Cơn cám dỗ được tựa vào người anh thật choáng ngợp. Da anh ấm áp, cảm giác đê mê khi da cô chạm vào da anh lan khắp người cô như rượu sâm banh mắc tiền.

“Người ở đâu cho anh cảm giác bình an, và cũng đâu có cười khi anh pha trò.”

“Vậy hứa với em một điều thôi, chịu không? Nếu anh bắt đầu thấy không thích, cứ nói thẳng với em. Không giận anh đâu.”

“Không bao giờ có chuyện đó. Em luôn luôn có anh là chỗ dựa. Mãi mãi.”

Cô nghiêng đầu dựa lên vai anh, hi vọng anh không nhìn thấy mắt cô ướt. “Em yêu anh, Luke Van Buren, anh biết không?”

“Anh cũng yêu em, bé mèo. Tìm đâu ra được người em gái tốt hơn em.”

Xuyên thẳng vô tim. Sau một giây sững sờ, Cat đưa tay day mắt. Thật mạnh. Luke nhúc nhích bên cạnh cô. “Em sao vậy?”

“Cát,” cô nói nhỏ sau cổ tay. “Ôi, đau thật.”

Không phải mắt cô. Là tim cô.

“Muốn anh coi không?”

Không, anh sẽ không thể thấy gì đâu. Anh đâu có tầm nhìn tốt cô cần. “Chút nữa là hết à.”

Thêm hoặc bớt 50 năm.

Luke quay lại nhà một mình. Cat quyết định chạy bộ trên biển. Anh lắc đầu. Cô nàng điên rồi. Nóng thế kia. Anh thấy Nick trong bếp.

“Mọi thứ ổn chứ?”

“Ừ. Mới nói chuyện với Cat xong. Cô bé sẽ ở lại.”

“Lẽ ra tao nên đánh cược chuyện đó.”

“Làm việc đi Stratton.” Anh và Nick cùng đi xuyên qua hành làng, tiếng giày của họ vang vang trên lớp sàn lót. Cánh cửa trước để mở đón gió mùa hè, đem theo hơi biển ngai ngái cùng mùi đồ nướng hấp dẫn. Vài người đang chà mịn ngoài hiên, mùi bụi gỗ trộn lẫn với mùi dầu, mùi sơn. Hai chiếc ra-đi-ô mở ầm ĩ hai đầu nhà, mỗi cái một đài. Luke hít thật sâu khi bước qua cánh cửa đôi vào phòng lớn. Tổ ấm. Nơi đây sắp trở thành tổ ấm.

Suzette và Kirsten, bạn gái tạm thời của Nick, một cô nàng tóc vàng cao ráo với điện nước tuyệt vời, nhìn lên khi họ bước vô, nhưng tiếng nhạc quá lớn để có thể nói chuyện, nên họ quay lại đánh bóng sàn tiếp.

Nick rót sô-đa cho hai nàng rồi nghiêng người dựa vào lò sưởi để uống li của anh trước khi ngồi xuống đóng đinh vô sàn.

Cái lò sưởi đá cao đụng trần nhà, Ánh nắng bụi bặm soi qua những tấm nhựa che cửa sổ trải dài trên sàn gỗ sồi. Những tấm nhựa phập phồng trong gió như những con thú đang thở.

Luke hình dung căn phòng được trang trí nội thất. Hai chiếc so-fa da đen đối diện lò sưởi. Kệ tủ bằng thép ở kia. Tượng điêu khắc bằng kim loại ở đó. Những bức tranh độc màu, kiểu cách trên bức tường đằng đó.

Anh cau mày.

Bỗng nhiên, một rừng cây xuất hiện cạnh cửa sổ và một đống gối kê lưng da thú nằm la liệt trên cái bàn cà phê cạnh so-fa.

Suzette đứng lên và bước qua ôm Luke. “Em hi vọng rằng cái cau mày dữ dội đó không dành cho em.” Cô cất cao giọng và chỉ vào giữa đôi lông mày của Luke. Cô có nụ cười tươi và hàm răng trắng đều, cô thơm mùi nước hoa Obsession, cô thông minh.

Cô đã từng làm anh chán muốn chết.

“Kirsten và em tuyên bố đình công vài giờ để ăn rồi đi bơi. Tụi em sẽ quay lại sớm để làm cho xong cái sàn, chịu không?” Suzette cởi bỏ áo sơ-mi, khoe ra đôi gò ngực rám nắng và chiếc bụng phẳng lì trong bộ bikini trắng nhỏ xíu. Mắt Luke không buồn nhấp nháy.

“Anh tới không?” (are you coming?)

Anh nhận thấy cô diện đồ thật thiếu vải nhưng không quan tâm. Anh day day thái dương và gượng cười. “Ừ, để lát nữa.”

Tới? Ký ức thật xa vời... (từ come còn có nghĩa là đạt cực khoái trong sex, ý Luke là lâu rồi anh không có sex.)

“Em không cần phải rón rén. Anh còn thức.”

Luke trông bù xù một cách đáng yêu khi anh chui ra khỏi đống chăn và ngồi dậy ngay khi cô vừa mở cửa vô nhà buổi tối sau đó. Anh để đèn cho cô, ánh đèn mờ ảo chiếu lên vùng ngực trần của anh. Anh tựa vào thành ghế và nhìn chiếc đầm vàng của cô vẻ hài lòng.

“Trông em như hoa thủy tinh vàng. Hẹn Ted sao rồi?”

Cat nhún vai. “Anh ấy biết rành về nấm.”

“Hắn là nhà thực vật học mà.”

Cô để ví lên góc bàn và cởi giầy.”Có lẽ em sẽ không bao giờ ăn nấm được nữa.”

“Bớt thôi, chứ không thể bỏ luôn. Hẹn hắn nữa không?”

Cat lắc đầu, nhặt giầy lên. “Chẳng có chút cảm giác. Để em ví dụ cho anh: anh cho em ăn bánh mì không trong khi em thèm bánh sô-cô-la.”

Luke ngồi ngoài hiên nhà Nick, lon bia để trên bụng, chân bắt chéo gác lên thành lan can. Hôm nay nóng nực, họ gọi pizza và ăn ngoài sân. Lúc này sương đã bắt đầu bao phủ lấy họ khi hai người ngồi trong bóng đêm ngắm đèn lấp lánh ngoài Vịnh: hiện ra, biến đi.

“Ê,” Nick chậm rãi nói. “Đoán coi hôm nay ai gọi? Rochelle Lemmon. Cuối cùng thì bà ta muốn mình thiết kế thêm phần mở rộng.”

Luke nhìn bạn cộng sự. “Theo cách của mình?”

Tòa nhà kiểu Victorian của họ Lemmon rất lộng lẫy. Anh và Nick đã từ chối làm hồi tháng trước vì hai vợ chồng khăng khăng đòi hiện đại hóa phần mở rộng đằng sau tòa nhà. Phục chế nhà kiểu Victorians không chỉ là sở trường của hai người trong nghề kiến trúc mà còn là sở thích.

“Ban công, mái ngói, kính mờ, mọi thứ,” Nick hân hoan kể, và hớp một ngụm bia. “Tao kêu Christy lên kế hoạch rồi.”

Đầu Luke làm việc nhanh chóng. Anh muốn thợ giỏi nhất cho công việc quan trọng này. Không có nhiều thợ thủ công có thể làm công việc đòi hỏi tính tỉ mỉ và nghệ thuật cao này. Tính chất của kiểu nhà này đòi hỏi bàn tay thành thạo và con mắt tinh tường.

“Willie lo ống khói. Mike McGuire lo họa tiết mái nhà.” Luke liếc đồng hồ. “Nếu cả hai chưa xong công trình Simpson, Lemmon phải đợi thôi.”

“Họ chờ mà,” Nick tự tin nói. Anh và Luke nổi tiếng làm chất lượng cao nên khách hàng của họ luôn sẵn lòng chờ. “Có hẹn hay sao?”

“Cat về trễ. Thứ 2 là Ted. Tối thứ ba đi với 1 trong 2 Bob coi bóng bầu dục. Thứ 4 Allan qua đưa đi Ghiradelli Square. Tối nay đi hòa nhạc với Kevin. Tao thôi hỏi xem ai là người kế tiếp rồi.”

“Đó là ý định của mày mà, đúng không? Tìm hiểu bạn trai?” Nick nhúc nhích trên đệm. “Chuyện gì nữa? Mày giận vì cô nàng đắt bồ và có thể thay bồ nhanh gấp 2 lần thay đồ lót à?”

“Làm ơn đi.” Luke ngưng lon bia đang trên đường tới miệng. Anh áp lon bia lạnh vào ngực. “Đừng có nhắc Cat với đồ lót cùng lúc, được không?”

Anh nhìn ra những con sóng đang vỗ bờ biển rộng bên đường đối diện. Nhiều người đang đưa chó đi dạo dù đã 11 giờ đêm. Anh tự hỏi Cat và Kev đang làm gì lúc này. Buổi diễn đã xong rồi. Chắc là cà phê. Hi vọng nơi nào đó đông đông.

“Mày biết không bạn già, đôi khi mày nghe giống anh người yêu ghen tuông hơn là anh trai quan tâm em gái. Tao tự hỏi tại sao?”

“Mày viết tiểu thuyết được đó Stratton. Tao chỉ muốn Cat có quyết định đúng đắn thôi.”

Luke cảm thấy thật khó thở. Anh ước gì có thể khai thật với Nick. Anh và Nick luôn chia sẻ với nhau, gần như mọi thứ. Không chỉ cùng làm chủ một công ty, họ còn gần gũi hơn cả anh em ruột. Không ai trên hành tinh này được Luke tin tưởng và tôn trọng hơn Nick.

Nhưng Nick không phải là vấn đề. Vấn đề là ở Luke.

Bí mật này anh đành đem xuống mồ. Ngay khi tình cảm của anh dành cho Cat được thoát ra khỏi cái ngục tù chặt chẽ anh dành cho nó, anh sẽ phải gặp nhiều đau khổ. Một khi đã bộc lộ ra, anh biết anh sẽ không bao giờ dồn nén che giấu nó được như anh đã gắng làm nhiều năm qua.

“Mày có thấy chỗ tao ở lúc này chưa?” anh nói, cố gắng đổi đề tài. Từ Cat sang chuyện… liên quan đến Cat. “Toàn cây cối. Nếu cô nàng mua thêm 1 cái cây nữa, chắc tao cần 1 cái rựa để có thể vô được nhà.”

“Cô bé đang xây tổ.” Ánh đèn phản chiếu lon bia của Nick khi anh nhấc lon bia lên môi. “Nhìn mấy cái đồ cổ cô bé tự nhiên thích sắm đó, 3 tuần nữa cô bé sẽ hoàn toàn thay đổi căn hộ. Cây cối, đồ nội thất, gối đệm, nến. Mấy thứ con gái thích không à. Khỉ gió, bạn già này, nếu tao mà không biết... Mà thôi đi, không gì đâu. Tao với mày có thằng nào sống chung với phụ nữ bao giờ, làm sao tao biết mấy chuyện đó có nghĩa gì chứ?”

“À, quên nữa,” Nick lơ đãng nói. “Nếu lúc trước tao chưa nói qua, thì Cat sẽ đi chơi với tao tuần sau đó.”

“Mày?” Luke nghe một tiếng động lạ, và chợt nhận ra là tiếng nghiến răng của anh. 'Quên nữa?' Từ lúc nào mày với Cat có mối quan hệ kiểu đó?”

“Hmm. Quan hệ.” Giọng Nick bí hiểm như trong phim Bóng ma trong rạp hát (the phantom of the opera). “Tao hơi bị thích từ này đó.”

“Ồ, không, đừng mơ.” Luke thả chân từ thành lan can xuống đất cái thịch. “Mày tránh xa Cat ra. Cô ấy không giống những người mình hay cặp đâu. Cat không biết luật chơi, và có thể tin mấy lời ba xạo của mày rồi mày sẽ làm tan nát tim Cat thôi.”

“Tao sẽ không đùa giỡn với tình cảm của Catherine đâu. Mày tin tao đi.”

“Tao không tin mày. Và mày có thôi gọi 'Catherine' kiểu đó đi không?”

“Kiểu gì? Tên nàng là 'Catherine' mà”

Xương hàm Luke muốn nứt rạn. “Mày tốt nhất nên đối xử với Cat như từ trước tới giờ. Như một người em gái.” Giọng anh âm vang trong đêm tối. Anh không muốn Nick nhắc nhở anh rằng chẳng ai trong hai người là anh của Cat hết. “Cat tin mày. Cư xử cho đúng mực.”

Sự im lặng giữa hai người được tô đậm bởi tiếng còi tàu hụ, tiếng chó sủa, tiếng xe đổi số khi quẹo cua. Xe Kev và Cat? Từ cao như vầy thật khó nhìn thấy.

“Sao mày chưa lần nào đưa cô bé đi chơi vậy?” Nick từ tốn hỏi.

“Tao? Lúc nào tao chẳng đưa Cat ra ngoài.”

“Tao không nói chuyện đưa Cat đến nhà kia làm nô lệ, thằng khỉ. Ý tao là hẹn hò đó.”

Luke bóp dẹp lon bia đang cầm rồi ném đại vô hướng cái hộp pizza nằm trên sàn. “Chuyện đó sẽ... không hay đâu.”

Suốt mấy ngày sau, Luke không thôi suy nghĩ về câu hỏi của Nick? Sao anh không thể rủ cô đi chơi? Họ sống chung với nhau, họ là bạn. Không có gì sai trái khi rủ bạn đi coi phim hay đi coi đấu bóng, phải không?

Mặt khác, anh có thể nghĩ ra thật nhiều lý do tại sao đó là 1 ý tưởng không hay.

Lời hứa với ba của anh.

Lời hứa với Cat

Lời hứa với chính bản thân anh.

Nếu đi hẹn hò, anh sẽ cảm thấy đó là cơ hội để phát triển xa hơn, trong khi thực tế thì đây là thời gian dành cho Cat, để cô có thể có bất cứ điều gì cô muốn, và bất cứ cái gì cô đáng được hưởng. Cô đã tốn nhiều năm liền ẩn dật trong ngôi nhà lớn đó để chăm sóc ba của anh, mà không chút than van, không chút trách móc là cuộc sống của cô đang bị lãng phí. Cô xứng đáng được hưởng mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời.

Đã hứa là phải làm. Anh không thể rút lại lời hứa của mình, anh thà nhảy xuống vực còn hơn làm cô đau khổ. Phải, Luke quyết định, cảm thấy mình thật cao cả, việc tối thiểu nhất anh có thể làm là che giấu bản thân và giúp ước mơ của Cat thành hiện thực.

Công ty Van Buren và Stratton sở hữu một tòa nhà Victorian thời 1860 được phục chế một cách tuyệt vời trên Đại lộ. Nơi đây không chỉ là văn phòng của công ty đang ăn nên làm ra của họ, mà còn là một hình mẫu sáng chói thể hiện tài năng của họ trong lĩnh vực kiến trúc và phục chế. Từng milimet tường đã được cẩn thận bảo trì và chăm chút.

Hình ảnh của Catherine tràn ngập từng căn phòng trong tòa nhà này. Ảnh của 3 người chụp vào ngày khánh thành công ty được để trong văn phòng của Luke. Cô đã tự hào vì nhờ tài năng giao dịch cổ phiếu của cô mà Nick và Luke đã có thể mua tòa nhà này khi họ bắt đầu mở công ty vào 5 năm trước. Cô lúc đó cũng mới vô nghề giao dịch và dù tỏ vẻ tự tin, cô vẫn không chắc cô có thể thành công trong thế giới cổ phiếu thất thường đó. Nhưng cô đã làm được. Bằng sự nhanh nhạy trong giao dịch theo thời, cô đã từng bước có lời, không khi nào cô thắng lớn, nhưng vì vậy cô cũng không hề bị mất trắng như những giao dịch viên khác cô biết.

Cô và Nick ngồi trong khu tiếp tân lộng lẫy, nơi trước đây là phòng giải trí của các quý phu nhân. Cô đã cùng Luke đi mua tấm thảm trải Aubuson bạc màu đó. Cùng Nick, hai người đã phát hiện bộ sa-lông da lạc đà này trong một tiệm đồ cổ nằm trong xó xỉnh chẳng ai thèm tới.

“Điều em muốn,” Cat nói với Nick, “là Luke tỏ ra một chút dấu hiệu là anh ấy đã nhận thấy em không chỉ là người đi theo dọn dẹp những chiếc vớ của anh ấy.”

“Trừ lý do thằng bạn của anh bị mù, thì anh không hiểu nổi sao nó có thể bỏ qua những việc rành rành trước mắt như thế,” Nick an ủi cô, đầu anh hơi gục xuống như đang tìm kiếm gì đó trên chiếc bàn cổ bằng gỗ anh đào của cô tiếp tân Christy.

Cat đã tính ghé vô xem Luke có rảnh đưa cô đi ăn trưa trước khi cô đi mua sắm không, nhưng anh đã ra ngoài. Nick trấn an cô rằng anh sẽ không đi lâu.

Và đây là cơ hội tuyệt vời để lập chiến lược.

Nick thảy một đống hồ sơ trên bàn của Christy. Cat nhăn nhó “anh tìm gì vậy?”

“Hồ sơ thầu của Stockton.”

“Nó trong tủ hồ sơ xanh trong phòng lưu trữ đó.”

Nick liếc lên. “Vậy hả? sao em biết?”

“Vì tất cả các hồ sơ đấu thầu đều ở đó. Nick nè? Anh có thể ngưng tìm kiếm một lúc được không?”

Cat co chân lên ghế và hơi ngả người dựa vào ghế so-fa, kéo váy của cô che kín chân, rồi cầm lấy tách nước của cô. Cô hơi rám nắng sau khi lang thang ngoài biển mấy hôm trước, và chiếc đầm lụa cổ tròn màu kem càng làm nổi bật nước da hồng hào của cô. Chiếc áo khoác được cô trải ngay ngắn trên thành ghế bên cạnh. Cô ôm tách nước trong tay.

“3 tuần vừa qua, Luke đã gạn hỏi tất cả những người hẹn hò với em như anh ấy là một ông tướng vậy,” cô ngao ngán nói với Nick, “anh ấy làm như anh ấy là anh của em, nhưng em thì muốn anh ấy coi em như một người phụ nữ hấp dẫn, gợi cảm, chứ không phải là đứa em gái. Em không biết làm sao để anh ấy nhận ra điều đó.”

“Em trông rất gợi cảm, Cat à. Tin anh đi,” Nick tỉnh bơ. “Chẳng có tên nào trong bữa tiệc hôm đó không nhận ra điều đó hết.”

Cat nhìn về cánh của trước của văn phòng với vẻ dè chừng. “Em không quan tâm đến ai khác, em chỉ cần Luke yêu em thôi.”

Nick nhìn cô như dò xét rồi thở ra vẻ ái ngại. “Chỉ như vậy là đủ sao Cat? Chỉ cần hắn yêu em? Luke là một người đàn ông tốt, nhưng cả hai chúng ta đều biết hắn có thành kiến với chuyện kết hôn. Mấy định kiến đó khiến hắn chẳng bao giờ chịu biểu lộ tình cảm ra ngoài. Em có chấp nhận được chuyện hắn sẽ không bao giờ cưới em không?”

“Chỉ cần anh ấy yêu em là đủ.”

“Được bao lâu?”

Cô nhìn thẳng vào mắt anh. “Cho đến khi anh ấy thôi yêu em.”

“Thật sao?” Nick nghi ngờ. “Vậy tại sao em nhờ hắn tìm chồng cho em?”

“Để đánh lạc hướng. Đừng nhìn em kiểu đó. Được lấy Luke là điều em luôn mơ ước nhưng em biết điều đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra. Em biết anh ấy mà. Em thực tế hơn anh tưởng nhiều.”

“Sao em lại yêu hắn vậy Cat?” Nick hỏi. “Vì em biết hắn gần hết cả cuộc đời em? Vì hắn là hiện thân của sự an toàn đối với em? Vì em cô đơn sau khi ba em qua đời?”

“Không... Có thể. Có lẽ phần nào là như vậy. Nhưng nhỏ thôi,” cô nhanh chóng nói thêm, “Em yêu Luke vì anh ấy chân thành, mạnh mẽ và có đạo đức. Bởi vì anh ấy có khiếu hài hước mà em thích. Em yêu anh ấy vì khi em ở cùng anh ấy, em là... một người hoàn thiện. Nói vậy, anh hiểu không?”

“Hiểu,” Nick cười nhẹ. “Hiểu rõ lắm. Được rồi, bé yêu, em đang có sẵn một nhà quân sự đại tài ngay đây.” Anh toe toét, trông quyến rũ một cách đáng ghét. “Với hai chúng ta hợp sức, hắn sẽ không thoát được đâu.”

“Em muốn anh ấy nhưng không có nghĩa là em chịu mất đi những gì tụi em đang có hiện giờ đâu. Anh hiểu không?”

“Luke nói đúng mà,” Nick mỉm cười. “Em là một con cua nhỏ. Em cần phải mạnh dạn lên Cat à. Không được lùi bước.”

“Anh chắc chắn, đảm bảo, không chút nghi ngờ gì là em có thể được, phải không?” Cat ghét sự kém tự tin của bản thân. Cô đấu tranh với nó mỗi ngày nhưng đôi lúc, cảm giác sợ bị bỏ rơi vẫn len lén tìm đến và làm cô muốn chạy trốn. “Nếu anh chắc chắn là em sẽ không tự làm trò cười...”

Nick đến bên cạnh và ngồi xuống trên ghế với cô, anh cầm lấy hai tay của cô trong tay mình. “Em muốn Luke nhìn em như một người phụ nữ, đúng không? Vậy thì em phải làm sao cho hắn không nghĩ em còn con nít nữa.”

Như là cô chưa từng thử làm điều đó suốt 10 năm qua. “Em cần làm sao đây?”

Đôi mắt xanh của Nick lóe lên vẻ tinh quái khi anh thả tay cô ra để vuốt nhẹ môi cô. “Em thách Luke dạy em nghệ thuật quyến rũ.”

Cat, đang đưa chiếc tách sứ mỏng manh lên miệng uống, suýt sặc. Đôi mắt cô mở lớn. “Anh đùa hả?”

“Không hề. Luke biết em không có kinh nghiệm mấy chuyện này mà. Kêu hắn dạy em.”

Cat cẩn thận để cái tách xuống bàn. “Không ai ngây thơ vậy hết.”

“Luke nghĩ em vậy đó. Nếu cần thì em cứ giả vờ.”

“Em diễn dở lắm Nick à. Trời ơi, em chưa bao giờ làm mặt tỉnh bơ khi chơi poker được thì sao em làm vụ này được?”

“Em sẽ tìm ra cách thôi.” Nick vẫn cầm tay cô và ngước nhìn lên ngay lúc cửa văn phòng mở ra và Luke bước vô.

“À, người trả tiền cho bữa ăn của chúng ta đây rồi.” Anh đứng dậy và kéo Cat theo rồi vòng tay qua vai cô. “Mày về đúng lúc đó, bạn già. Cat với tao đang đói quá chừng à, mày đi theo trả tiền cho tụi tao đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.