Một buổi tối cách lễ đính hôn 3 ngày.
Vũ có ra ngoài đi loanh quanh ở mấy trung tâm mua sắm. Lệ muốn có một
đôi giày ưng ý nên kéo Vũ đi cùng. Giờ Lệ đang đi spa và nói Vũ về
trước. Đang về, Vũ chợt nhìn thấy Hà và Hiếu đang đi bộ ngược chiều với
mình.
Hà lúc nào cũng vậy, phong cách ăn mặc rất khó đoán giới tính. Như hiện
tại, Hà mặc một chiếc áo ba lỗ (loại dành cho tom boy) khoác bên ngoài
một chiếc áo thể thao màu đen. Mặc chiếc quần thể thao cũng màu đen nốt, mang giày thể thao. Đúng là không khác gì đàn ông cả.!
Hai người đang nói chuyện vui vẻ, chợt có 3 tên du côn xuất hiện trước mặt. Vì đứng khá gần lên Vũ có thể nghe được tiếng của bọn chúng.
“ Ha ha Hà Nhật, chào mày lâu rồi không gặp.”
“ Mày muốn gì?” Hà nhếch mép cười nhạt, hỏi hắn.
“Không có gì, chỉ là tao nghe tin Tôn Chấn Vũ biến mất khỏi giang hồ, nên muốn đến hỏi thăm chút thôi”
“Đó không phải chuyện của chúng mày.” Hà gằn giọng.
“Ha ha. Mày sợ rồi. Mất hắn coi như mất cánh tay phải đúng không? “Black Rose” sẽ sớm sụp đổ thôi”
“Ha ha” Hà cười gằn.
“Nó sợ đến mức đó rồi, anh em giải quyết nó đi. Chúng ta mà giải quyết được Hà Nhật của Black chắc chắn chúng ta sẽ nổi tiếng”
“Chúng mày tìm hiểu thiếu một thông tin về tao rồi.” Hà cười khẩy.
“Không hề thiếu gì hết”
“Vậy...thử xem”
Dứt lời thì....kết quả mọi người đều biết rồi đấy, 3 cái bóng cao lớn, đầu xanh đầu đỏ nằm hun đất vô cùng thảm bại, Hà dùng chân giẫm lên
lưng tên nói nhiều nhất ban nãy. Đứng cả hai chân lên người hắn, lộn một vòng trên không rồi hạ cánh xuống lưng hắn, một âm thanh vang lên ,
chứng tỏ hắn đã gãy ít nhất là 2 cái xương sườn.
Hà cúi xuống gần tai hắn, thì thào.
“Lẽ ra mi nên điều tra thêm một chi tiết nữa, là ta rất khoái đánh nhau, chứ không như bọn khác chỉ biết dựa vào sức đàn em” Rồi thổi nhẹ vào
tai hắn.
Mọi người có nghĩ đó là luồng không khí nóng dễ chịu, man mát không?
Tên này không hề nghĩ thế...Hắn chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh chạy
xuống cổ hắn mang theo sát khí và bao nhiêu da gà cứ theo nhau nổi hết
lên....
Hà đứng dậy, nói với Hiếu đang vô cùng ngơ ngác.
“Mẹ cậu sẽ mắng nếu chúng ta tiếp tục la cà ở đây đó!”
“À, đi thôi” Hiếu bừng tỉnh đi theo Hà nhưng hiện giờ trong đầu cậu vô
cùng hỗn loạn những từ ngữ “Hà Nhật, Black Rose , Tôn Chấn Vũ, cánh tay
phải, sếp, du côn...” rốt cuộc thì Hà có liên quan gì tới chúng??????
Trong xe ô tô, Vũ cũng đang ngẫm nghĩ điều đó, thật khó để hiểu những từ ngữ mập mờ khó hiểu đó, Vũ nói với tài xế:
“Đi theo hai người đó”
*
Sau khi đợi gần hai tiếng trước cổng nhà Hiếu cũng thấy Hà bước ra. Hiếu cũng đi ra tiễn.
“Để tớ đưa cậu về!”
“Không cần đâu, tớ tự đi bộ được mà”
“Nhưng vụ vừa rồi, tớ rất lo” Giọng Hiếu ánh lên vẻ lo lắng.
“Nếu để cậu đưa tớ về, sau đó cậu tự đi về mình thì tớ còn thấy lo hơn. Haha” Hà bật cười.
“Tớ không phải trẻ con” Hiếu nhăn nhó.
“Tớ biết, nhưng tớ vẫn không yên tâm, haha, thôi tớ về” Hà quay người đi.
“Hà!”
“Sao?” Hà quay lại thì Hiếu hôn phát vào trán Hà, xong cậu nói.
“Ngủ ngon.”
Hà nhún vai rồi hôn chụt phát vào má Hiếu, rồi trêu.
“Ok. Bé cưng cũng ngủ ngon nhé. Haha”
“Lần sau không được hôn vào má tớ!” Hiếu nghiêm giọng.
“Why?” Hà chớp mắt, ngây thơ hỏi.
“Cảm giác như mẹ chúc con ngủ ngon vậy!” Hiếu nhăn nhó.
“Ha ha” Hà cười lớn, đưa tay vò tóc Hiếu rồi nói “ Ok, rồi vào ngủ đi, tớ về đây”
“Ừ. Ngủ ngon”
Hà giơ tay chào Hiếu rồi bước đi.
Hiếu đứng đó đến khi Hà khuất bóng mới vào nhà.
Trong ô tô.
Một con người vô cùng bực bội đang đá mạnh vào ghế. Không hiểu sao khi
thấy họ cười với nhau, Hà lại hôn vào má Hiếu khiến cậu cảm thấy vô
cùng..vô cùng khó chịu. Thô bạo mở mạnh cửa ô tô, cậu nói với tài xế:
“Bác Thông, cháu ra đây một lát, bác ngồi đây đợi nhé!”
Vũ nhanh chóng nhìn thấy Hà đang đi, cậu chạy đến gần. Đi sau lưng Hà
một hồi, cậu khẽ đưa tay định chạm vào vai Hà thì lập tức thấy Hà xoay
người, chân tung ra một cú đá đang hướng thẳng đến mặt cậu...
Hà đã cảm thấy có người đi theo từ ban nãy, khi hắn vừa đưa tay đến gần, Hà đã có cảm giác và xoay người tung một cú tạt về phía hắn. Nhưng..sao lại là ..Vũ???
Nhận ra là Vũ, Hà lập tức khống chế lực chân. Nó dừng lại cách mặt Vũ
khoảng một chút xíu. Thu chân về, Hà quay bước định đi thì có người đã
túm lấy khuỷu tay Hà, kéo lại. Lực kéo mạnh đến nỗi mà Hà bị đập cả
người vào cái người đang đứng đối diện.
Mặt nhăn nhó, Hà ngước lên nhìn Vũ, nhíu mày hỏi:
“Có chuyện gì không?”
“Rột cuộc, quan hệ giữa tôi và em là thế nào?” Vũ nhìn sâu vào mắt Hà.
“Bạn bè.” Hà trả lời chắc như đinh đóng cột.
Mắt Vũ tối sầm lại. Bạn bè ư? Là bạn tại sao cô lại tránh cậu? Là bạn
tại sao cô lại cười với họ còn cậu thì tuyệt nhiên không? Là bạn sao cô
lại muốn cậu quên cô càng sớm càng tốt? Là bạn tại sao nhìn thấy cô và
Hiếu gần nhau cậu lại khó chịu? Tại sao?
Mỗi lần nghĩ đén một lý do là tay cậu lại bóp chặt tay Hà hơn, Hà nhíu
mày nhăn nhó, cố gắng gỡ ra. Nhưng càng gỡ lại càng bị xiết chặt hơn. Hà bực tức ngẩng lên nhìn Vũ:
“Thả tay tôi ra!” Giọng nói mang chút ra lệnh. Vũ giật mình nhìn khuôn
mặt cau có khó chịu của cô, rồi dừng lại ở làn môi hồng ấy. Vừa rồi trên làn môi này còn cười với Hiếu, còn hôn vào má cậu ta cơ mà? Sao giờ nó
lại như thế này.?
Rồi thế là, cậu đưa tay còn lại ôm lấy eo cô, kéo sát lại gần mình, giữ
thật chặt. Rồi cúi xuống, đặt môi mình lên làn môi hồng ấy.
Ban đầu hôn nhẹ nhàng để thăm dò, rồi dần dần, cậu bắt đầu hôn mạnh lên, mãnh liệt. Nụ hôn kiểu độc chiếm, không ai được động vào nó ngoài cậu.
Vừa rồi cô dám hôn thằng khác, cậu phải tẩy ngay mùi thằng đó còn đọng
lại trên cô.
Dù nghĩ vậy nhưng cậu vẫn cảm thấy vị ngọt ngào lan tỏa khắp khoang
miệng mình, càng ngày càng rõ rệt. Trong đầu cậu tự nhiên xuất hiện một
cảnh tượng, cô nằm ở dưới cậu trên một cái giường và hai người cũng đang hôn nhau. Nghĩ đến đó, tự dưng cậu lại xiết chặt cô hơn. Hơi thở cứ gấp dần lên.
Hà bắt đầu cảm thấy khó thở, cái tên này đã hôn cô như vậy lại còn ôm
chặt khiến người cô chạm vào hắn, tay cũng bị giữ chặt. Dù cô cũng cảm
thấy vị ngọt ngào từ hắn nhưng vì đang bị ôm quá chặt, cô muốn thoát ra
để hít thở. Nhưng bằng cách nào? Tay bị hắn giữ, chân...à há chân.
Nghĩ vậy, lập tức cô giẫm mạnh lên chân hắn. Vũ giật mình mở to mắt, lại nhìn thấy cô đang nhìn cậu chằm chằm, mắt ánh lên vẻ tức giận. Cậu lập
tức dừng lại, thả cô ra.
Được thả ra, Hà lập tức hít thở không khí một cách thỏa mãn. Hơi thở dù
vẫn con gấp nhưng đã đều đặn hơn trước, Hà nhìn Vũ rồi nói:
“Mấy hôm nữa cậu đính hôn rồi mà còn dám làm trò này, không biết sau này cậu sẽ sống với vợ cậu thế nào?”
Không để Vũ trả lời, Hà quay bước đi thẳng.
Vũ giờ mới tỉnh lại, khẽ đưa tay lên. Trên vạt áo vẫn còn mùi hương kì
lạ của cô. Môi vẫn còn nguyên vị ngọt. Trước đây cậu từng nghe là khi
hôn người mình yêu thật sự sẽ có cảm giác ngọt ngào, vừa rồi cậu cũng có cảm giác đó, lẽ nào...trước đây cậu đã từng yêu cô và giờ cũng vậy???