Một lúc có đến 7 tên xông lên. Đối với Vũ thì 7 tên này không có vấn đề
gì quá khó cả, nhưng mà sau lần ngã đầu tiên, chúng chạy lại xe lôi côn
và gậy ra. Hưng thấy vậy lập tức chạy về xe của mình, trong cốp xe luôn
có vũ khí. Tung cho Vũ một cây gậy gỗ, đưa cho Hà một cái côn mặc dù Hà
không tham gia đánh nhau.
Mặc cho bọn chúng đứng đánh nhau, Hà cầm côn đi về phía Nhật Lệ.
“Muốn tham gia không?” Hà cười nhạt.
“Mày…”
“Sao?” Hà hơi nghiêng đầu.
“Chết đi…” Lệ hét lên cùng lúc với cái tên đằng sau Hà giơ cái gậy lên.
Dưới vành mũ lưỡi trai, lộ ra một nụ cười nửa miệng.
“Bốp.”
Một cú đá hậu trúng ngực tên đó, tiếp theo Hà tung cái côn trong tay, đánh tới tấp vào tên đó. Tên đó vừa giơ tay đỡ, vừa nói.
“Đại ca Hà Nhật, em xin lỗi mà, em…”
“Đoàng…”
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Hà cảm thấy nhói ở vùng lưng..ngoảnh lại, Lệ đang cầm khẩu súng ngắn, tay run run, mặt tái mét.
Hà cắn răng, xém tí thì ngồi khuỵu xuống. Nhưng Hà không ngã, vẫn ngẩng cao đầu,nói.
“ Được đấy! Dùng súng sao?”
Máu tuôn từ vết thương ra ngày càng nhiều, đó cũng chính vào chỗ mà Hà mới bị đánh hôm trước. Hưng sợ hãi chạy đến.
“Sếp, chúng ta…phải đi bệnh viện.”
Rồi mặc Hà có đồng ý hay không, Hưng kéo Hà vào cái xe ô tô gần đấy,
nhưng cậu không biết lái ô tô, lại nghe tiếng Hà bên cạnh.
“Dùng gót chân trái nhấn chân côn hết cỡ rồi từ từ thả ra…”
Hưng làm theo lời Hà thì thào bên tai, nhưng vì chưa quen tí thì ngã
xuống bãi mấy lần liền. Hà thì đã ngất xỉu, máu chảy be bét cái ghế.
Hưng sợ quá, gào lên.
“Sếp ơi cố lên, sắp đến nơi rồi….”
Cuối cùng cũng nhìn thấy cái bệnh viện, Hưng lập tức nhấn chân
phanh…Kitsss một cái tí thì lật cả xe lên. Vừa mở cửa xe đã thấy có xe
cấp cứu chờ sẵn, Hưng cùng bác sĩ đưa Hà vào trong. Nhìn mặt Hà tái mét, miếng băng trên tay đã nhuốm thành màu đỏ, hưng thấy vô cùng hoảng sợ,
ra sức chạy theo bác sĩ. Và Hưng chỉ dừng lại ở phòng phẫu thuật. Thầm
cầu mong sếp không bị làm sao.
Đang tâm trạng đứng ngồi không yên, bác sĩ đi ra ngoài.
“Xin lỗi, ai là người nhà của bệnh nhân này ạ?”
“A, tôi..tôi là bạn của bệnh nhân.”
“Xin lỗi, chúng tôi cần nhóm máu AB, anh có không ạ? Ngân hàng máu không còn đủ để tiếp cho bệnh nhân.!”
“AB? Tôi..tôi nhóm máu A.”
“Tôi có máu AB.” Vũ chạy vào vừa đúng lúc.
“A, Anh cũng là người nhà bệnh nhân hả?”
“Vâng, tôi là người nhà bệnh nhân.”
“Mời anh đi theo tôi.”
“Vâng…”
…
2 ngày sau.
Hà vẫn chưa tỉnh dậy. chỗ xương đó mới bị gãy lại bị một phát đạn gần
vào chỗ đó nên bác sĩ đã phải phẫu thuật và xếp lại xương cho Hà. Hơn
một ngày trời phẫu thuật mới xong, giờ Hà vẫn chưa tỉnh lại. Mọi người
đang ngồi xung quanh chờ Hà tỉnh và nghe lại câu chuyện từ Vũ.
Từ lúc Lệ bắn Hà xong sợ quá chui lên xe về nhà luôn, mấy tiếng sau
xin phép bố ra sân bay chạy sang nước ngoài luôn. Giờ mọi người chỉ biết là Lệ đang ở Chicago nhưng không biết chính xác là đang ở vùng nào. Nói đúng hơn thì Lệ bỏ chạy, bỏ tất cả để thoát thân.
Bố của Lệ cũng đến xin lỗi gia đình Hà và chịu chi phí cho ca phẫu
thuật vừa qua. Ông nói ông rất ân hận, ông không nên cho Lệ mang súng,
vì ngày xưa ở Mĩ những đưa trẻ luôn được dạy là “Hãy đối xử với mọi
người xung quanh thật tốt vì có thể họ có súng!” chính vì vậy ông cũng
đã cho Lệ học bắn súng nhưng không ngờ có ngày lại gây ra kết quả thế
này.
Vì Lệ bỏ đi nên hôn ước giữa hai người đã được xóa bỏ. Điều này làm Vũ vui nhưng khi nhìn Hà vẫn đang nằm mê man trên giường bệnh cậu lại cảm
thấy sợ. Liệu Hà có bị gì về sau không? Cánh tay này sẽ không sao chứ?
*
Bước sang ngày thứ năm.
Hà he hé mắt nhìn xung quanh. Mọi thứ đều có màu trắng. Một tay Hà
hiện đang bó bột, một tay thì đang truyền nước. Hà ngoảnh nhìn xung
quanh, không có ai trong phòng cả, nhìn cái đồng hồ treo tường. Giờ là
8h sang, chắc mọi người đi học. Cố gắng ngồi dậy, vai đau nhức và nặng
kinh khủng, Hà cảm thấy người mình chẳng có chút sức lực nào hết , và Hà ghét cảm giác này.
“Xoạch” Cửa phòng bệnh mở ra.
Mười hai người con trai chen nhau bước vào.
“Từ từ..đừng chen lấn…nè”
“Suỵt..đây là bệnh viện nhỏ tiếng thôi” Hưng đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng.
Khi nhìn Hà đang ngồi trên giường lập tức bọn họ đều nói.
“A, sếp tỉnh rồi…”
“Sếp đã hôn mê 5 ngày rồi đấy!”
“Sếp làm tụi em lo quá.”
Hà bật cười, nói.
“Cảm ơn mọi người, tôi chỉ bị gãy tay thôi, gì mà ghê vậy?”
“Ui sếp ơi..” Hưng nói.
“Gì cơ?”
“Sếp là con gái hả?”
“Hả?” Tất cả mọi người đều đồng thanh nhìn vào Hưng rồi lại nhìn Hà.
Hà ngạc nhiên, xong rồi nhìn bọn họ.
“Bộ…mấy cậu vẫn nghĩ tôi là con trai hả?”
“Rầm…”Tất cả đều ngã xuống, sau đó.
“Thì ra sếp là con gái!”
“Sao sếp mạnh vậy?”
“Thì ra thủ lĩnh nổi tiếng của chúng ta là con gái…”
“…”
Hà nhìn bọn họ, rồi chìa tay ra.
“Vậy giờ chính thức làm quen nhé. Tôi là Lê Vũ Nhật Hà!”
“Vâng, sếp!”
Từng người bắt tay Hà, được cái ngày xưa bắt tay với khoác vai mãi
không sao mà hôm nay chỉ bắt tay thôi mà chàng nào cũng đỏ mặt hết á,
ngộ ghê cơ.
“Thôi sếp nghỉ ngơi, tụi em về. Rảnh tụi em lại ghé thăm.”
“Cảm ơn mọi người nhé!” Hà đưa tay vẫy vẫy bọn họ.
*
Chiều hôm đó Vũ vào thăm Hà. Thấy Hà đã tỉnh lại, Vũ nói cho Hà nghe
về việc đã hủy hôn với Lệ. Vì trong phòng chán quá nên Hà nói Vũ đưa
mình ra ngoài chơi. Hiện tại Vũ đẩy xe đưa Hà ra ngoài đi dạo.
Cảnh hoàng hôn thật là đẹp, Hà nhìn rồi mỉm cười. Dạo này tuy có nhiều việc xảy ra nhưng kết quả thì không quá tồi tệ. Đặc biệt cô càng ngày
càng thấy anh em trong bang thật dễ thương.
Vũ đang đứng đằng sau Hà đột nhiên đi ra phía trước. Cậu nhìn Hà một lúc rồi mỉm cười, hỏi.
“Vui nhỉ?”
“Đương nhiên rồi!” Hà đắc ý lại cười to hơn.
“Vậy, chúng ta đính hôn nhé?”
“Hửm, bộ không thấy tôi vẫn bị gãy tay đây hả?”
“Đương nhiên là anh thấy! Anh sẽ đợi mà.”
Hà há hốc ra khi nghe Vũ thay đổi cách xưng hô.
“Anh nói một lần thôi, em nghe nhé. Anh yêu em, Hà à!”
Nhìn mặt Hà vẫn nhăn nhó, Vũ cau mày hỏi.
“Sao thế?”
“Làm ơn cho tôi thời gian thích ứng với cách xưng hô mới của cậu được không?” Hà cười nhăn nhở.
“Chậc.” Vũ tặc lưỡi, xong rồi nói “Vậy. Sếp à, tôi yêu sếp!”
“Dễ nghe hơn rồi đó” Hà gật gù, rồi ôm cổ Vũ “Tôi cũng yêu cậu, khỉ đỏ à!
“Khỉ đỏ?”
“Phải, Khỉ đỏ. Có vấn đề gì à?”
“Không. Khỉ đỏ thì khỉ đỏ.” Vũ cười.
Trong ánh tà dương, bóng hai người đổ dài trên mặt đất và hòa vào
thành một. Một nụ hôn ngọt ngào sẽ kết thúc câu chuyện và mở ra một câu
chuyện mới cho họ, cho tôi và cho cả các bạn nữa!!!
Lời kết:
Trong cuộc sống có nhiều khó khăn, nhưng hãy vượt qua những khó khăn
bạn nhé, khi vượt qua nó, ta sẽ có những thứ vô cùng ngọt ngào, như tình yêu ngốc xít của cô nàng tomboy Nhật Hà với anh chàng “Cấp dưới”- tên
mới là khỉ đỏ, Chấn Vũ chẳng hạn. Cảm ơn mọi người đã đọc tác phẩm đầu
tay ngốc xít của tui mà tui viết từ năm lớp 9, giờ mới thực sự hoàn
thành!!! Thanh kiu!!!!
Mặc dù vẫn muốn viết thêm vì tình yêu của hai người nhưng tui lại là
một người lười biếng. Hôm nay tui ngồi cả buổi để viết đoạn cuối này,
nếu cái kết chưa hợp lòng với các bạn thì tui rất tiếc, vì tui là con
người…không biết lãng mạn là gì hết á. Nhưng dù gì cũng cảm ơn mọi người đã đọc và đi cùng tui trong suốt…một tháng qua. Hehe. Thời gian hoàn
thành quá kỉ lục…he he he..
Hẹn gặp lại mọi người trong fic mới nhất của tui.
“Phải chăng…là định mệnh!” Nhưng ko biết có ai đọc không nữa…thôi, dù gì cũng cảm ơn mọi người một lần nữa….!!!!