“Xin lỗi, sợ lắm hả?” Hà cất tiếng nói phá tan bầu không khí im lặng nãy giờ.
“Ưm tao rất sợ,nghe hắn nói tao đã xuýt khóc nhưng …khi nhìn thấy mày như vậy tao thật sự còn thấy sợ hơn gấp ngàn lần.”
“…”
“Tại sao mày lại trở nên như vậy, trước đây mày đâu có như thế?”
“…Lúc trước…”
“Hả?”
“Mày còn nhớ Trần Lâm không?” Hà ngẩng mặt lên nhìn trời.
“Hả? à, có chứ..”
“Hắn đã lừa tao, hắn làm cho tao yêu hắn,yêu tính cách hiền lành, yêu những câu nói yêu thương hắn thốt lên, vậy mà…”
“…”
“Một lần hắn đưa tao đi chơi vào buổi tối, hắn đã đưa tao đến con hẻm
đó,con hẻm hôm trước đó. Hắn rao bán tao cho một nhóm lang thang,rồi ôm
tiền chạy mất.Chúng có 3 tên,ban đầu tao còn gọi hắn nhưng khi hắn nở nụ cười đó,tao biết, hắn chỉ lợi dụng tao lấy tiền mà thôi….”
“..sau đó thì sao?”
“Tao đã đánh được hai tên, nhưng tên còn lại quá khỏe,ta xuýt chết với
nó,nhưng lúc đó Vũ đi ngang qua đã cứu tao ra khỏi con hẻm đó” Ngừng một lát, Hà nói tiếp “Sau này Vũ là người dạy tao mọi thứ,dạy tao phải quên những kí ức đáng sợ đó, dạy tao võ,dạy bóng rổ,tất cả mọi thứ, tao đã
thắng người cầm đầu 1 băng nhóm nhỏ, quân của hắn nhận tao làm đại ca và như bây giờ, mặc dù Vũ giỏi hơn nhưng cậu ấy vẫn nhận tao làm sếp…tao
đã cho tên Lâm một trận nên hắn sợ bỏ ra nước ngoài rồi đó.”
“Ừm..”
Trang đưa mắt nhìn Hà.Chắc đây là kí ức đau buồn nhất của nó,nhưng nó
lại quá khéo che dấu, không hề thể hiện tí nào ở bên ngoài, nhưng nó
biết bạn thân của nó đang đau khổ lắm. Vừa rồi mấy tên kia đã làm nó nhớ lại những điều đó.Bất chợt nó quay sang ôm cổ con bạn, bật khóc ngon
lành. Phải,nó đang thương Hà lắm. Hà hơi bất ngờ trước thái độ của con
bạn nhưng rồi nó mỉm cười ôm lấy con bạn.Mặc dù ở ngoài đường nhưng cũng không có ai thắc mắc về một cô bé mặc đồng phục nữ sinh,tóc dài để xõa
với một ‘cậu bé’ mặc sơ mi ca rô ,quần jean mài,tóc ngắn, mang giày thể
thao.hơn nữa do chiều cao quá cách biệt mà (Hà cao 1m70,Trang cao1m61)
nhìn ngoài thì đúng là giống y một đôi tình nhân.Chỉ có hai người biết
mà thôi.Trang vẫn vô tư khóc trên vai Hà đến khi.
~Khóc trong mưa cho không ai hay ta đang mắt ướt lệ.Lúc cơn mưa vô tư
rơi trên đôi mi đã xóa nhòa.Khóc trong mưa cho không ai hay thật ra ta
yếu đuối sau nụ cười.Tiếng mưa nhắc lại những nỗi nhớ ngỡ quên.~_Tiếng
điện thoại của Hà nhưng cô chẳng buồn nghe. Là Vũ. Đang suy nghĩ Vũ lại
gọi lần nữa:
“Alô..”
“Sếp đang ở đâu?sao không có ở nhà?sếp có biết mấy giờ rồi không?” Vũ gắt lên.
“Ưm, tôi đang đi cùng Trang,sắp về đến nhà rồi.”
“Sếp nhanh lên tôi đơi sếp ở cổng.”
“Ưm..”
“Vậy tôi gác máy nhé?”
“Ưm..à Vũ này?”
“Có chuyện gì ạ?”
“À không.. mà cảm ơn cậu nhé..”
“Ơ cảm ơn về điều gì ạ?”
“Cậu tự nghĩ đi hì..bye,tôi sắp về đến nhà rồi.”
“Vâng chào sếp”
(T/g:Anh chàng Vũ thật dễ thương các bạn nhỉ ^0^)
*
Họ và tên:Tôn Chấn Vũ
Tuổi:18
Chiều cao:184 cm
Cân nặng:73kg
Tính cách:hiền lành,quan tâm người khác,tử tế,học giỏi,đánh nhau chưa ai địch nổi…có vẻ ích kỉ trong tình yêu.
Gia cảnh:là con thứ hai trong gia đình có ba anh em,bố là chủ tịch của
một khách sạn lớn, mẹ là ca sĩ.Đại khái là 1 công tử nhà giàu.
*
“Muộn rồi có chuyện gì mà đến đây vậy?” Hà lên tiếng hỏi khi thấy Vũ đang đứng tựa lưng vào cổng nhà mình.
“À là thế này…mai là sinh nhật bố tôi,..ông muốn tôi đưa bạn gái về nên…” Nói đến đây Vũ ngước mắt lên nhìn Hà.
“Vậy thì sao?tôi chưa hiểu gì hết à??”
“À tôi muốn nhờ sếp đóng vai bạn gái tôi…”
“Tại sao lại nhờ tôi? Tôi nhớ cậu có mấy em vẫn hay theo mà?”
“Không..”
“Vậy thì nói với bố cậu cậu chưa có bạn gái đi.” Hà nhún vai, bất cần,Hà vẫn còn bị ám ảnh chuyện cũ nên nhạy cảm với mấy từ ‘bạn gái’.
“Nhưng nếu vậy tôi sẽ phải đính hôn với con gái công ty đối tác mà tôi
không muốn thế..sếp làm ơn đi tôi còn yêu cuộc sống tự do này lắm, mà
sau này còn phải cưới người tôi không yêu nữa..tôi xin sếp đấy.”
Hà nghe đúng là có hơi mủi lòng, dù gì thì Vũ đã giúp nó quá nhiều
rồi.Thở hắt ra một cái,nó quay lại áp hai tay mình lên mặt Vũ, kéo gần
đến mặt mình,khoảng cách thì hơi bị gần khiến Vũ lúng túng.Nó nhìn vào
mắt Vũ hỏi:
“Cậu đảm bảo là sẽ không có chuyện gì chứ?”
“Vâng ..sếp cứ yên tâm” Vũ nhìn mặt Hà nói trong vô thức.
“Vậy cậu về đi mai tôi đến” Hà thả tay ra bước vào nhà. Mãi một lúc sau Vũ mới hết đơ lên xe về.
* *
Ngày hôm sau..
Hà quyết định kể cho Trang nó nghe và vừa tan học Trang đã lôi Hà đến
cái shop của chị họ nó. Ban đầu Hà hét toáng lên vì những thứ mà Trang
vừa đưa cho nó .Đang hỉ hả vì tác phẩm của mình hơi ‘bị’ đẹp thì Vũ đã
đến. Lúc nãy Trang đã gọi Vũ đến đón Hà.Vừa mở cửa cái xoạch Vũ thấy tim mình đập mạnh lên một cái nhìn mà không chớp mắt.
Lúc này Hà quá đẹp. Mái tóc ngắn ngủn hoe hoe hàng ngày giờ thay bằng
mái tóc giả dài đến ngang lưng màu hung đỏ,đánh xoăn nhẹ xõa dài theo bờ vai gầy gầy trắng muốt. Giờ Hà đang mặc một cái váy dạ hội ngắn,màu
trắng có cái nơ bản to màu đen túm ở phần eo. Váy hơi ngắn để lộ bắp
chân dài, thon thả,trắng mịn. Gương mặt trang điểm nhẹ nhìn rất dễ
thương, vẫn còn đang đơ thì Hà lên tiếng khiến Vũ giật mình :
“Bộ tôi xấu đến mức đó à mà sao cậu có vẻ ngạc nhiên thế?”
“Ơ không…không hôm nay sếp.. rất đẹp khiến tôi không nhận ra” Vũ đưa tay gãi đầu ,bối rối nhìn xuống chân mình.
“Tao không thể đi cái giày cao gót này được,nó đang hành hạ đôi chân yêu quý của tao quá” Hà quay sang nói với Trang.
“Mày đã thấy ai mang giày thể thao mà mặc đổ búp bê chưa? Ráng chịu đi” Trang quay sang Vũ hỏi “Hai người đi luôn chứ?”
“À , ừ ta đi thôi sếp…tạm biệt bạn,cảm ơn” Vũ cười khiến Trang ngơ ngẩn.
“Không có gì, hai người cứ đi đi mà nhớ đổi cách xưng hô đi nhé.bye..”
….
“Kítsss” Vũ xuống mở cửa xe cho Hà và thì thầm:
“Sếp nhớ là phải gọi em xưng anh với tôi đó!”
“Okie mà.” Hà mỉm cười nhăn nhở, lúc này cái giày cao gót mới thực sự là ác mộng của Hà.Mỗi bước đi là lại đau điếng nhưng nhìn nét mặt thì chả
ai bảo vậy cả. Hà biết kiểm soát khuôn mặt mà.
Vũ đưa Hà đến chỗ có hai người đàn ông trung niên đang ngồi nói chuyện và một cô gái trẻ, xinh đẹp, đang mỉm cười e lệ.
“Con chào cha, cháu chào bác.” Vũ lên tiếng chào hai người đàn ông “Chúc cha sinh nhật vui vẻ.”
“A,Vũ…giờ mới vác mặt đến hả??”Ông mắng yêu đứa con trai,cười xòa.
Cô gái kia thấy Vũ thì mặt đỏ lên, nhìn Vũ cười dịu dàng.
“Vũ lớn nhanh quá” Ông bạn kia giờ mới lên tiếng “Nhật Lệ chào anh đi
con!” Ông đánh ánh mắt về phía cô gái đó. Trông cô ta chỉ khoảng 16,17
là cùng.
“Em chào anh Vũ.Mấy năm rồi không gặp!!”
“Chào Nhật Lệ, em đã thành một cô gái xinh đẹp rồi” Vũ lại cười khiến cô gái đó mặt đỏ bừng cúi đầu xuống.
Ông bố Vũ đưa mắt nhìn Vũ cười hài lòng. Nụ cười tắt khi nhìn thấy Hà,ông hỏi Vũ:
“Cô gái này là…?”
“Bạn gái của con.Hôm trước bố chẳng nói con đưa về cho bố xem mặt sao” Vũ ngoảnh sang cười với Hà “Đây là Nhật Hà.”
“Cháu chào bác, bác là bố anh Vũ? Cháu đã nghe anh kể về bác” Hà cúi đầu chào ông,rồi ngoảnh sang chào hai bố con Nhật Lệ.
Vũ thì đang đơ nặng khi nghe hai từ “anh Vũ” phát ra từ miệng Hà. Mặc dù đã nghĩ đến nhưng giờ được nghe tận tai làm Vũ thấy lòng ấm áp lạ.
“Chào cháu, thằng Vũ giờ nó mới chịu đưa bạn gái về nên bác hơi ngạc nhiên,cháu quen nó lâu chưa?”
“Dạ, cháu quen anh Vũ gần hai năm rồi ạ.”
“Ồ ..” Tất cả mọi người đều kinh ngạc vì ngoài Nhật Lệ , chưa ai gặp Vũ
đi cùng một người con gái khác nên tất cả đều sửng sốt. Cô bé Nhật Lệ
nhìn xinh xắn thế mà giờ mặt mày nhăn nhó mắt hình viên đạn xăm xoi nhìn Hà:
“Năm nay cô bao nhiêu tuổi?”
Hà giật mình nhìn cô bé, khóe miệng nở nụ cười nhẹ, nhìn cô bé một cách hơi bị ‘tình cảm’.
“Tôi 17 tuổi..”
“Vậy cô chưa đủ tuổi lấy anh Vủ đâu” Mặc dù khá ngạc nhiên trước ánh mắt Hà, Lệ vẫn hằn học nói.
“Cô mới 16 phải không? Tuổi nhỏ lo học hành tốt hơn” Hà cười vô tư.
Nhật Lệ giật thót. Sao Hà biết cô mới 16, giấu đi sự ngạc nhiên cô vặn lại:
“Tôi hoàn toàn có thể cưới anh Vũ,ngay bây giờ cũng được. Còn cô thì không phải không?” Lệ nhếch mép cười.
“Tất nhiên,tôi đâu có muốn lấy chồng bây giờ. Tôi còn có sự tự do của
mình, hơn nữa tôi chưa đủ tuổi kết hôn và tôi không hề thích vi phạm
pháp luật chút nào.” –Hà nói xong lại cười.
Nhật Lệ cứng họng không nói được gì. Ông bố của Vũ hài lòng vì Hà không phải một cô bé đào mỏ. Ông cười hiền nhìn Hà và Lệ , đề nghị.
“Mẹ của Vũ trước đây là một ca sĩ, hiện bà đang ngồi đằng kia” Rồi ông
chỉ tay vào một người phụ nữ quí phái đang đánh dương cầm “Các con có
thể hát cho bà nghe không?”
“Thưa cha..tại sao?” Vũ chưa bao giờ nghe Hà hát, hơn nữa mẹ cậu rất
thích con dâu mình phải đam mê âm nhạc để sau này có người cùng bà nói
chuyện âm nhạc, Vũ lo Hà không vượt qua người mẹ khó khăn này.
“Hãy coi như đang hát cho Vũ nghe và coi như đang bày tỏ với nó. Được chứ?”
“Dạ” 2 cô gái đồng thanh.
“Vậy ai hát trước đây?”Ông hỏi.
“Để con” Lệ đứng dậy đẩy ghế mắt lướt qua Hà tự tin đoạn nói với Vũ:
“Đây là tình cảm em dành cho anh, anh hãy nhận nhé.” Nói đoạn Lệ bước về sân khấu. Hà nhíu mày nhìn Vũ rồi thong thả ngồi xuống ghế khi bố Vũ
mời. Tiếng người mc nói qua micro.
“Mọi người hãy chào đón ca sĩ Nhật Lệ…”
“Ào…” mọi người vỗ tay cổ vũ mặc dù chưa nghe cô bé hát bao giờ nhưng họ biết bố cô bé là người rất có thế lực nên vẫn nhiệt tình ủng hộ.
“Cảm ơn mọi người, bài hát này tôi xin tặng cho anh CHẤN VŨ….”
“Ồ …..”
Nhạc dạo bài my love cất lên,mặc dù bài hát đã từ lâu lắm rồi nhưng ý
nghĩa lời hát không bao giờ phai nhạt. Đó là giá trị của tất cả các bài
hát.
“An empty street. An empty house, a hold inside my heart. I’m all alone and the room’s are getting smaller………………………….”
“So I say a little pray and hope my dreams will take we there.Where the skies are blue to see you once again………………………………….”
Giọng hát khá tốt, nhưng không có tính truyền cảm, Lệ hát như một cái
máy, mặc dù mắt vẫn đắm đuối nhìn Vũ. Mọi người bắt đầu chán nhưng chả
ai giám nói gì.
Mẹ Vũ ngồi trong hang ghế nghe bài hát và khẽ lắc đầu, rồi bà đưa ly rượu lên uống.
“I’m holding on forever ,reaching for the love that seem so far……………………………………..”
Bài hát kết thúc, mọi người như một cái máy vỗ tay lấy lệ. Lệ hoàn toàn
không biết lượng sức cúi chào một cách kiêu hãnh, tự tin đi xuống dưới.
Khi đi qua Hà, cô ta khẽ chạm vào vai Hà tự tin nói:
“Đến lượt cô rồi.”
Hà chậm rãi đẩy ghế đứng dậy, ngoảnh sang Vũ, nở nụ cười nhẹ:
“Đợi em nhé..”
Vũ gật đầu trong vô thức nhìn theo cái dáng thân quen đi lên sân khấu.
“Các bạn còn muốn nghe hát không? Hãy cổ vũ cho cô bé Nhật Hà của chúng ta…..”
~~~~~~ Im lặng…~~~~~~~~~~~~~~
Đơn giản thôi họ đâu có biết Nhật Hà là ai nên ai cần ủng hộ. Đến khi
cô bé bước lên sân khấu, dưới ánh sáng nhẹ của đèn, cô cất giọng nhẹ
nhàng..
“Xin chào tất cả mọi người có mặt tại đây đêm nay, hôm nay là sinh nhật
ông Chấn Khang .Tôi xin chúc ông và gia đình mạnh khỏe. Chúc tất cả mọi
người một đêm vui vẻ. Và bài hát này tôi xin dành tặng người tôi yêu…..”
“Ohhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh………”
“ÀO …ÀO..”
Tiếng nhạc vang lên một bài hát nhẹ nhàng và giọng người con gái cũng nhẹ nhàng nhảy vào tim người nghe…
“…. Biết đâu bất ngờ đôi ta chợt rời xa nhau .
Ai còn đứng dưới mưa ngân nga câu ru tình.
Và môi hôn rất ướt dư âm dấu trong mưa .
Cơn mưa kéo dài.
Sẽ là dối lòng khi em chẳng ngại âu lo .
Lo em sẽ mất anh trong lúc yêu thương nhất.
Vì tình yêu mong manh hay em quá yếu mềm?
Người yêu ơi anh có biết ??.........”
“Xoảng” Ly rượu trên tay bà vỡ tan. Bà nhìn lên sân khấu đó cô gái
đang hát ca khúc lòng của bà, ca khúc mà khi vừa nghe lần đầu bà không
thể nghe ca khúc nào khác. Nó đã lột tả hết số phận của bà. Miệng bà lắp bắp “Nhật Minh…..”
“….Em yêu anh hơn thế nhiều hơn lời em vẫn nói .
Để bên anh em đánh đổi tất cả bình yên .
Đêm buông xuôi vì cô đơn còn riêng em cứ ngẩn ngơ.
Có khi nào ta xa rời……
Mọi người ở bàn mắt vẫn nhìn lên cô gái trên sân khấu, cô gái ấy cứ
như sắp khóc, nước mắt như sắp rơi ra thì lại trở lại . Vũ mắt không rời Hà, lòng cậu đau khi nghe bài hát này và cậu nghĩ cô cũng vậy. Hát bài
này có lẽ cô sẽ nghĩ tới hắn, nhưng cậu sẽ giúp cô quên, nhất định cô ấy sẽ là của cậu….
“…. Buông tay nhau em nhé đừng theo anh làm chi nữa.
Anh sẽ nhớ em, nhớ rất nhiều yêu thương của anh..
Khi cô đơn hay yếu đuối đừng khóc khi không có anh .
Biết không em,anh yêu em……..” Anh chàng đệm đàn hát thay lời này cho Hà. Hà đã nhờ anh ta từ trước,vì đây là lời của người con trai……
“….Anh đưa em theo với, cầm tay em và đưa lối….
Đến nơi đâu em có thể bên anh trọn đời .
Nơi yêu thương không phôi pha được bên nhau mỗi sớm mai.
Quá xa xôi không anh ơi…..
Nơi yêu thương không phôi pha được bên nhau mỗi sớm mai..
.. Biết không anh, em yêu anh….”
Bài hát kết thúc, mọi người đơ mấy giây rồi tiếng vỗ tay như sấm dậy.
‘‘HOAN HÔ…..ÀO ÀO …..’’
Hà cúi chào nhẹ nhàng rồi cảm ơn mọi người . Xuống đến bàn lại nhìn
thấy vẻ mặt nhăn nhó của Lệ, Hà phì cười khi đi qua Hà còn nghe rõ: