Vũ tí tởn đến chỗ cái Trang tay còn cầm quả bí ngô mới khoét, mặt
hớn hở. Ngó trước ngó sau, thấy Trang vẫn đang nói chuyện với bạn, cậu
khều khều vai Trang hỏi:
“Sếp đâu rồi?”
“Vào nhà vệ sinh rồi..”
“Lâu chưa?”
Trang nhìn đồng hồ rồi trả lời:
“15’ trước...”
“Ờ...” Xong Vũ đứng nói chuyện với bạn mà ruột gan cồn cào. Khoảng 30’ sau cậu lại hỏi Trang:
“Sếp vào toa-lét làm gì mà lâu vậy?” (t/g: vô duyên quá >’’
“À có người đi qua làm đổ rượu vào tay nó, nó đi rửa... ê ê Vũ, đi đâu đấy?”
Vũ vừa chạy đi, như nhớ ra điều gì, cậu quay lại lôi cái Trang theo...
-“Ra đây một lát.”
Trước cửa nhà vệ sinh nữ:
“Cậu vào xem thế nào đi” Vũ đẩy Trang vào.
“Thảo nào lại kéo tôi đi, hóa ra là để tôi vào..A A A A A A .......”
“Sao thế?” Vũ hỏi.
“Cậu vào đây, nhanh lên..”
Vũ lưỡng lự rồi bước vào, cậu suýt ngã khi trên tường có vết máu, dưới
sàn cũng có vài giọt và quan trọng hơn là cái đinh ba rơi gần vết máu.
Cậu lao ra ngoài tìm mọi nơi trong phạm vi 1km để tìm Hà, nhưng chưa
thấy. Người cậu nóng ran như có lửa đốt, mồ hôi nhễ nhại, chân mỏi nhừ
nhưng cậu vẫn đi tìm khắp nơi miệng luôn gọi:
“Hà ơi....”
* *
Không biết đã nằm bao lâu. Hà tỉnh dậy khi cảm thấy có ai đó đang gọi
mình. Đầu óc quay cuồng, chân tay bị trói chặt bằng băng keo . Gắng
gượng ngồi dậy nhìn xung quanh, có vẻ như là một nhà kho, vết thương
trên đầu làm Hà cảm thấy tỉnh táo, Hà thò tay vào trong giày lấy ra một
con dao gấp- vũ khí đề phòng, cắt băng keo ở tay, xong cắt luôn ở chân
nhưng chưa tách chúng ra vội, cất con dao về chỗ cũ khi nghe tiếng cửa
đang dần mở. Nhìn Hà thì tưởng vẫn đang bị trói nhưng thật ra đã không
bị nữa..
Cửa mở, một cô gái cùng hai thằng đàn ông bước vào. Một người bật cái bóng điện lù mù 25w lên, nó đủ sáng để nhận ra những người trước mặt,
Hà thốt lên:
“Nhật Lệ...”
“Còn nhận ra tao sao?”
“Sao lại bắt tôi?”
“Vì sao à? Tao đã từng bảo mày tránh xa anh Vũ ra rồi cơ mà sao cứ bám lấy anh ấy không chịu buông thế,con ranh?”
“À ra là vì Chấn Vũ...”
“Bốp...” Một cái tát hạ cánh xuống mặt Hà, Lệ tức giận mắng nó:
“Tên của anh Vũ để mày gọi như thế đấy hả? Tao định không làm gì mày, chỉ định cảnh cáo thôi nhưng mày giám nói thế thì...”
“Xoẹt...” Một con dao gấp được mở ra “Để tao kỉ niệm cho mày vài đường trên mặt nhé !”
Bình thường vào tình huống này, những nạn nhân phải xin xỏ ,mếu máo... nhưng Lệ đang đơ toàn tập khi thấy Hà đang mỉm cười, nụ cười đáng sợ,
thấy vậy Lệ liền nói cứng:
“Mày còn dám cười? mày không biết rằng làm thế chỉ trêu tức ta sao?”
“Mày có đảm bảo là sẽ rạch được mặt tao không? Mày có tin là mai mày sẽ
trở thành người trọc không,?Không còn một sợi tóc nào không?” Hà nhếch
mép cười.
Thoáng rùng mình nhưng ngay lập tức Lệ tiến đến tay lăm lăm con dao. Khi dao cách mặt 5cm
“Pực....”
“Á...”
Sợi dây trói đứt Hà tóm lấy cánh tay nó ,con dao rơi xuống, Hà nở nụ cười nguy hiểm:
“Tao đã cảnh báo rồi nhé..”
Nhặt con dao lên luồn vào tóc bắt đầu.
“Xoẹt...” Một túm tóc rơi xuống.
“Xoẹt.....xoẹt....xoẹt...” Hà thả tay ra, giờ thì tóc Lệ nham nhở chỗ chọc lốc,chỗ thì vẫn còn tóc nhưng nham nhở.
Lệ khóc thét lên:
“Chúng mày đứng trơ mắt đấy hả,giết nó đi.!!”
Hà quay lại nhìn hai tên kia, nở một nụ cười nửa miệng. Hai tên xông đến.
10s trôi qua.
Hai tên đứa ôm mặt nhổ ra máu,đứa ôm chân vì bị nã thẳng và..gãy. Hà ngồi xuống cạnh chúng, thì thầm:
“ Động đến ‘black rose’ mà bị vầy là nhẹ đấy, nên nhớ ta là…Hà Nhật”
Hai tên nghe thấy cái tên Hà Nhật, chẳng ai bảo ai, chúng cùng nhau ..xỉu.
Quay sang nhìn Nhật Lệ, Hà mỉa mai:
“Lần sau kiếm đứa nào mạnh mạnh tí và phải đông đấm nó mới sướng tay nghe không?”
Nói xong Hà bỏ đi, Nhật Lệ sau vụ này tởn đến già, nó sẽ tìm cách khác để mồi Vũ chứ không thể dùng cách này nữa....
Hà quay lại chỗ tổ chức tiệc thấy Vũ đang ngồi ở cổng mặt xám ngoét. Hà đến gần lên tiếng hỏi:
“Cho hỏi có phải ma cà rồng Tôn Chấn Vũ đây không? Hình như cậu có vấn đề về sức khỏe thì phải?”
Vũ ngước lên:
“Ôi! Sếp” Vũ đứng hẳn dậy, cơ thể mệt mỏi không nghe lời dồn hết vào Hà, ôm chặt như thể cô sắp biến mất vậy.
“Nặng quá, gcái tên khỉ đỏ này, chắc vừa rồi hắn chạy đi tìm mình” Hà nghĩ thầm.
“Sếp , lần.. sau đi đâu .. nhớ báo cho tôi biết nhé..”
“Ê nè, cậu có sao không?..nè…nè…khỉ thật hắn bất tỉnh òy…”
Cố gắng đưa cái tên nặng như cùm này về một ngôi biệt thự nhỏ của hắn
cách đây hơn 1 km . Đây là một ngôi nhà hắn tự mua để thỉnh thoảng đến
tự sướng vài buổi . Giờ coi như may vì có chỗ nghỉ chân. Nó cũng đã từng đến đây mấy lần nên không cảm thấy sợ khi đi qua bãi tha ma buổi tối .
May mắn hơn nữa là hắn luôn để chìa khóa dưới tấm thảm chùi chân ngay
trước cửa.
Mở cửa một cách khó nhọc, tệ hơn là phải đưa hắn lên tầng 2 . Lật bỏ
tấm vải phủ ở giường, Hà vứt hắn xuống đấy đi vào mở bình nóng lạnh, cọ
cái bồn tắm đầy bụi rồi bưng một chậu nước ấm vào lau người cho
tên-đàn-em-phiền-phức-đang-ngáy-ngon-lành kia.
Bây giờ việc khó khăn nhất là thay đồ cho hắn . Trong tủ lúc nào cũng có quần áo nhưng bản lĩnh để thay cho con trai thì không phải là ai cũng
có. Được rồi, nó hạ quyết tâm rằng, cứ nghĩ thằng đang nằm trên giường
kia là thằng cu Bin-con nhà hàng xóm và quan trọng hơn là thằng nhóc
mới-chỉ-năm-tuổi. Nghĩ là làm, Hà tiến tới cởi áo hắn rồi cởi quần, khó
hơn Hà tưởng vì hắn rất là cao lớn nhưng vẫn xong nếu vào tay Nhật Hà.
Woa cởi áo mới biết hắn có thân hình đẹp body chuẩn quá, mà khoan nó
đang nghĩ cái gì thế này, thật ngốc nghếch quá đi.
Khẽ khàng lau người cho hắn bằng khăn ẩm . Rồi đắp chăn cho hắn xong
thì mở tủ hắn kiếm bộ quần áo rồi Hà đi tắm. Lát sau, mở cửa phòng tắm
đi ra nó thầm nghĩ sau một ngày mệt mỏi không gì thích thú hơn việc tắm
nước nóng. Vết thương trên đầu bắt đầu đóng vảy mỏng không đau nữa, nó
khoan khoái bước ra rồi khựng lại khi ý nghĩ mới vụt qua đầu, nó sẽ ngủ ở đâu.??? Biệt thự này rất nhỏ và chỉ có một phòng ngủ và chỉ có một
chiếc giường đôi lẽ nào phải ngủ chung sao? Nó gạt ý định đó và đi giặt
đồ rồi lau dọn qua cái ngôi nhà này nhưng rồi nó buồn ngủ và không còn
cách nào khác nó bèn lầm bầm một mình:
“Bin à, cho chị ngủ chung một đêm nhé, chỉ một đêm thôi nhé ,bé cưng. Ngủ ngon nhé.”
Nói rồi nó nằm xuống và ngủ luôn một mạch tới sáng..