Từ hôm đó trở đi, mỗi lần đi qua lớp Hà , Vũ không còn nhìn vào nữa.
Tâm trạng phức tạp, cậu đi về phía cổng trường, một tuần nữa cậu và Nhật Lệ sẽ đính hôn. Mắt đang lờ mờ nhìn chiếc li mô đang đi đến , cậu thấy
trước mặt mình Nhật Lệ và Hà đang đứng nói chuyện. Lệ đang nói gì đó, Hà trầm ngâm lắng nghe, lát sau mấy người bạn của Hà đến , Lệ lại nói với
họ, ai cũng lắc đầu. Vì ở xa nên Vũ không hề nghe thấy họ nói gì. Lát
sau thấy Lệ đưa một sấp giấy vào tay Hà rồi bước đi. Hà chẳng thèm nhìn, đang đi về thùng rác định vứt vào thì Trang ngăn lại, nói nói cái gì
đó, thoáng lưỡng lự, xong Hà gật đầu với họ rồi đi về.
Vũ ngồi trong xe nhìn bóng họ đi khuất mới nói với tài xế lái xe về.
*
Tối hôm đó là sinh nhật Hà . Mọi người lôi nhau đi karaoke, quyết tâm
quậy đã thì thôi . Nhưng vừa bước vào quán karaoke, thì nhận ra Vũ và Lệ cũng đang đứng ở chỗ tiếp tân . Tất cả mọi người nhìn nhau, rồi nhìn
Hà, mặt Hà nhìn thản nhiên như chẳng hề liên quan đến mình vậy . Bước về phía tiếp tân, Hà mỉm cười nói:
“Cho em một phòng đi..”
“Ừ, em đi một mình à?” Anh tiếp tân cười.
“Không đâu, bạn em kia kìa.” Hà chỉ vào lũ bạn.
“Ồ, 2 nam 3 nữ sao?”
“Vâng..”
“Ừ đây, phòng 3 nhé”
Hà chào anh tiếp viên rồi nói với lũ bạn:
“Làm gì vậy? nhanh lên..”
Tất cả đều đi, lướt qua Vũ và Lệ vẫn đang đứng đực ra, mọi người chả
ai nhìn ai, đi thẳng . Vì hôm nay là sinh nhật nên Hà mặc đồ nữ tính một chút, theo yêu cầu của Trang, Hiếu và Phượng. Hà mặc cái áo pull dài
,quần sooc ngắn, để lộ cặp chân dài, trắng trẻo, khoác ở ngoài một cái
áo choàng ngang đùi, màu kem, đi đôi bốt đen sành điệu, đội mái tóc giả
xoăn xoăn hung đỏ, cột lên cao, hôm nay Hà không đeo kính lại cặp một
cái cặp tóc có hình cỏ ba lá nhìn nữ tính vô cùng. Mới đầu nhìn Hà đi
với Trang đến Hiếu còn thốt lên:
“Trang, bảo cậu đi đón Hà sao lại đưa em nào theo thế này ? Hà đâu ?”
Và đương nhiên Hiếu được tặng một cú thụi vào bụng, và một cái véo má đau . Vừa véo má Hiếu, Hà vừa cười nói:
“Thưa anh, em là bạn của của anh từ bé đến lớn đây, em xấu đến thế sao anh?”
“Ơ, Hà à ?”
“Vâng,tôi đây, đấy bạn bè thế đấy, không nhận ra người ta mà lại còn ‘em nào đấy’ nữa chứ.” Hà cố tình kéo dài giọng chữ ‘em nào đấy’ khiến mặt
Hiếu đỏ bừng và mọi người lăn ra cười..
Mọi người đang đi vào phòng thì nghe tiếng của Lệ:
“Xin lỗi, dù gì chúng tôi chỉ có hai người, chúng tôi có thể hát chung với các bạn không ?”
Hiếu quay lại nhìn Lệ nhíu mày rồi quay sang Hà, Hà cũng đang nhìn Lệ ,xong nói với mọi người:
“Ok?”
“Ok..” Cả nhóm đồng thanh, nghĩ rằng thôi thì hôm nay sinh nhật Hà ,Phá lệ chút cũng không sao.
Vừa vào phòng, cởi hết áo khoác ra vì trong này rất nóng, Hiếu đã sun
xoe hát bài ‘khúc hát mừng sinh nhật’ tặng Hà, mọi người vỗ tay rầm rộ. Lệ vui vẻ hỏi:
“Anh Hiếu, hôm nay là sinh nhật ai vậy ?”
“À Hà..” Hiếu trả lời..
“À chúc chị sinh nhật vui vẻ..”
“Cảm ơn..” Hà cười.
Trang với An nói chuyện ríu rít, Vũ với Lệ ngồi cạnh nhau, Hiếu đang
hát. Hà đang ngồi nhâm nhi ly whisky, làm sếp mà, đương nhiên phải biết
uống rượu rồi. Nhìn Hà uống rượu Hiếu chạy đến giằng ly rượu của Hà nói:
“Cậu biết uống rượu từ khi nào thế ?”
Hà ngẩng lên, mỉm cười nói:
“Từ khi làm sếp..”
“Sếp???” Hiếu, An và Phượng vẫn chưa biết Hà làm sếp. Thấy mình lỡ lời Hà đứng lên nói:
“Tớ muốn hát một bài..”
“Sếp là sao?” Hiếu vẫn đứng trước Hà, nghiêm giọng.
“Là khi thằng em tớ gọi tớ bằng sư phụ ý..” Hà nói liều.
“Sư phụ?” Hiếu nhớ ra 4 năm trước lúc Hà xử lý tên bạn bắt nạt thằng em
trai, từ lúc đó thằng em Hà đột nhiên gọi Hà là sư phụ “Từ lúc đó á?”
“Ưm, nào hát đi, chọn giúp tớ bài ‘sẽ mãi yêu em như vậy’ đi..”
“Của con trai mà?” Hiếu thắc mắc.
“Kệ, chọn đi..”
“Ừm”
Hà bắt đầu hát:
“Đặt tay lên khóe môi đang mỉm cười
Rộn ràng theo bước chân ta vai sánh vai
Tay nắm tay vẫn thẹn thùng bao suy nghĩ
Có đôi lúc xuyến sao nhìn nhau
…………………….”
Giọng Hà khi hát bài này nghe rất giống con trai nhưng nghe rất ấm, mọi người bắt đầu cổ vũ..
“Thật lòng anh muốn đêm nay thời gian ngừng lại
Để vòng tay ấm hơn em trao đến ai?
Anh biết em còn ngại ngùng chưa giám nói
Mỗi khi ánh mắt ta chạm nhau..”
Hà liếc nhìn Lệ và Vũ, nở nụ cười tươi rồi tiếp tục hát.
“Đến lúc đưa em về lại nghẹn ngào
Say good bye sao chẳng thể quay bước đi
I wanna keep you in my mind
Sẽ mãi yêu em như vậy
Without your love it ends my life
Em hãy nhớ trong tim rằng
Every thing I do is just for one smile from you
Rồi em ôm lấy anh, một nụ hôn thật sâu
….”
“Lần đầu gặp gỡ ngỡ như giấc mơ sao khó tin
Anh sẽ nhớ mãi những yêu dấu hôm nao mình trao nhau giữa đêm thâu
Và dù ngày tháng có trôi qua nhanh anh vẫn tin
Một niềm tin cho ta mãi yêu nhau cùng bên nhau say đắm yêu thương. Đến muôn đời…”
“Ha ha…hay quá”
Cả căn phòng vỗ tay cổ vũ, Hà mỉm cười cúi chào, đi xuống ngồi cạnh Hiếu, nhấp ly whisky, nghe Hiếu nói:
“Lâu rồi mới nghe cậu hát, phong độ vẫn như xưa nhỉ?”
“Haha, đương nhiên rồi…”
Cả phòng đang vui vẻ nghe màn song ca tình cảm An & Trang . Hà quay sang hỏi Hiếu:
“Hôm haloween Trang và An xảy ra chuyện gì hả?”
“Sao cậu lại hỏi thế?”
“Trực giác..”
“Ừ, tụi nó xxx rồi”
“Phụt…”
Hà vừa đưa ly rượu lên uống một ngụm, nghe câu nói của Hiếu lập tức phun ra, bị sặc:
“Khụ! Khụ!”
“Không sao chứ?”
“Không sao !” Hà lầm bầm ‘quả nhiên, nhìn thái độ của bọn chúng thì có thể biết ngay mà’
“Cậu lầm bầm gì đấy?” Hiếu cười cười.
“Không, nghe Lệ hát kìa”
Lệ hát bài when you tell me that you love me. Giọng hát vẫn y như thế. Vũ ngồi nhìn Hà xong nhìn Lệ, bỗng cậu có một kí ức mơ hồ rằng đã từng
xảy ra chuyện Hà và Lệ từng hát thì phải, cậu cố nhớ nhưng càng nhớ lại
càng cảm thấy đau đầu. Vớ lấy ly rượu đang uống dở của Hà- vì đang ở gần Vũ. Uống một hơi cạn rồi lại tiếp tục rót ra. Uống hết ly này đến ly
khác đến lúc người Vũ bắt đầu mềm nhũn ra, mặt đỏ bừng, người nồng nặc
hơi men, đầu óc Vũ quay cuồng, đến nỗi nhìn thấy Hà ngồi đối diện có đến 2 cái đầu, người to vô cùng. Cậu lắc lắc cái đầu, cố gắng tỉnh táo,
nhưng vẫn ngủ thiếp mất.
Hà đang ngồi nhâm nhi ly rượu khác, bọn Hiếu cũng bắt đầu uống rượu vì chơi bài thua, ai cũng say mèm, còn mỗi mình Hà vì luôn thắng nên phải
uống có hơn 2 ly. Vẫn còn tỉnh táo, ngồi nhâm nhi tiếp.. nhìn xung quanh thì Lệ và Vũ đang ngủ gục vào nhau. Trang và Phượng đang hò hét cổ vũ
cho An đang hát, say rượu mà, vừa hát vừa hò hét đinh tai nhức óc. Hiếu
uống rượu kém, mới một ly đã ngủ gục trên vai Hà. Nhìn lên đồng hồ 11:53 đêm, lại nhìn sang lũ bạn, sao mà về được bây giờ, chả lẽ lại ngủ ở đây à. Nghĩ vậy Hà gọi điện cho mẹ, nói đang bị kẹt không về được. Được cái mẹ Hà rất tôn trọng quyền riêng tư của Hà, bà không can thiệp vào cuộc
sống riêng của Hà nhưng nếu muốn qua đêm chỉ cần báo đang ở đâu là muốn ở đến bao giờ thì ở. Mẫu hình người mẹ lý tưởng hiện nay (hì).
2h sáng. Phòng karaoke chìm trong bóng tối và im lặng. Chỉ có một ánh đèn mập mờ đủ nhìn thấy mặt nhau. Hiếu khẽ cựa mình, tỉnh dậy, mắt tuy
chưa mở nhưng cảm nhận thấy mùi sữa tắm hoa hồng thoang thoảng hòa với
mùi rượu, cậu đang gối trên một thứ gì đó rất êm và ấm, cả người nằm
trên sô pha hơi khó chịu nhưng đầu rất dễ chịu. Trên trán cậu có một cái khăn ẩm ẩm, rất dễ chịu. Từ từ mở mắt, phải mất mấy giây để thích nghi
với ánh sáng nơi này, cậu nheo mắt nhìn cho kĩ rồi đột nhiên mở to khi
nhận ra…cậu đang gối đầu trên đùi Hà, Hà đang ngồi ở đầu ghế sô pha, tay khoanh trước ngực, mắt ngắm lại và đầu giữ rất thẳng không hề bị gật
gù, nhìn sang xung quanh thấy An và Vũ nằm chung một ghế, dáng nằm có vẻ khó chịu thì phải. Trang và Phượng nằm cùng nhau. Không thấy Nhật Lệ ở trên ghế nào, Hiếu nhìn xung quanh chợt thấy Lệ đang đứng ở cửa sổ, tay cầm ly rượu, mắt nhìn ra ngoài cửa, thỉnh thoảng lại rùng mình vì trời
quá lạnh. Hiếu ngồi dậy cầm lấy cái áo khoác, đi đến cửa sổ, khoác lên
vai Lệ rồi hỏi nhỏ:
“Có tâm sự à?”
“Anh Hiếu..” Lệ ngoảnh lại, nhìn thấy Hiếu thì ngạc nhiên rồi lại hỏi “Anh không ngủ được à?”
“Ừ, anh thấy em có tâm sự phải không?”
“Vâng, em thấy hơi căng thẳng.”
Hiếu liếc nhìn Lệ rồi khẽ cười giọng như đang trêu:
“Con gái trước khi về nhà chồng đều vậy hả?”
“Anh Hiếu..” Mặt Lệ đỏ bừng.
“Haha..” Hiếu khẽ cười, xong lại nói “Việc này có vẻ hơi vội vàng đấy,
em còn quá trẻ, mới 16 tuổi, tuổi này dễ bồng bột lắm đấy…”
“Nhưng em yêu anh Vũ..em không bao giờ hối hận..em đã ở bên anh Vũ từ bé đến giờ,em chỉ theo bố ra nước ngoài có mấy năm mà ở nhà anh ấy đã có
người khác..không thể chấp nhận được..nhưng giờ anh ấy đang mất trí nhớ
em phải tranh thủ chứ..”
Hiếu liếc nhìn Lệ rồi lại cười, nói:
“Chúng ta rất giống nhau!”
“Sao?” Lệ hơi nghiêng đầu, hỏi.
“Anh cũng đã yêu một cô gái từ rất lâu rồi. Anh và cô ấy có cả tuổi thơ
bên nhau, nhưng khi gia đình anh sang Pháp 4 năm trước,anh đã mất hết
liên lạc về cô ấy..”
“...Rồi sao nữa..?”
“Khi anh trở lại đây, anh nhận ra cô ấy đã thay đổi, giờ đây cô ấy rất
khó đoán..có lúc cô ấy rất vui vẻ, nhưng có lúc cô ấy lại lạnh đến mức
nó khiến anh cảm thấy sợ . nhiều lúc anh không còn nhận ra cô ấy nữa,và
cũng đã có người khác yêu cô ấy, và cô ấy đã yêu người đó..”
“Có phải..chị Hà không?”
Hiếu nhắm mắt lại, Lệ cũng không hỏi nữa, lát sau Hiếu trả lời:
“Anh cũng không rõ chính xác rằng..giờ tình cảm của anh đối với cô ấy
còn là tình yêu nữa không, có thể nó chỉ còn là bạn, hay vượt hơn tình
bạn một chút nhưng chưa đến lúc gọi là tình yêu, anh nghĩ rằng…có thể em với Vũ cũng như vậy nhỉ?”
“Không thể nào! Anh không được nói bậy..”
“Đó là điều em nên suy nghĩ lại, hãy nghĩ xem, một ngày nào đó Vũ sẽ nhớ lại mọi chuyện thôi, vấn đề chỉ là thời gian…em còn một tuần để suy
nghĩ lời anh nói..” Hiếu bước đi, xong ngoảnh lại nói “Ngủ đi, uống rượu lại thức khuya, có hại lắm.”
“Cảm ơn..”
Còn một mình Lệ lại suy nghĩ về những lời Hiếu vừa nói. Đúng là từ
trước đến nay Vũ luôn coi Lệ như em gái, cũng chưa bao giờ giới thiệu Lệ là người yêu như đã làm với Hà. Lẽ nào…thứ tình cảm giữa 2 người thật
sự không phải tình yêu.