Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ

Chương 78: Chương 78: Chương 75




"Có khi nào... Thật ra người chết trong tai nạn đó chính là Đường Nhạn?" Hướng Dương suy đoán.

"Không thể nào." Thẩm Băng Niệm xem tin tức, nói, "Chuyện xảy ra vào mùa hè, trong đó có nói rõ người chết đúng thật là một cậu bé, không sai."

"Đầu Gỗ, Đường Nhạn đã tới nước nào?" Mọi người còn đang nghi hoặc, A Từ đột nhiên hỏi, "Đường Hạc có phải cũng từ nơi đó trở về?"

"A..." Đàm Mộc nhìn lại tên quốc gia đã bị hắn bỏ qua, không kiềm được hô lên.

Vừa khéo Tiếu Tiếu đứng ngay bên cạnh hắn, cúi đầu nhìn qua, cũng rất kinh ngạc: "Đây không phải là đất nước có rất nhiều người chuyển giới sao?"

"Chuyển giới?" Hướng Dương trừng lớn hai con mắt ti hí, "Nhưng tôi chỉ nghe đàn ông chuyển thành đàn bà, chưa từng nghe đàn bà chuyển thành đàn ông."

"Có đấy, hồi trước trong tin tức có nói." Tiểu Hắc nói, "Chẳng qua, nữ thành nam sẽ rắc rối hơn nam thành nữ, nguy hiểm khi giải phẫu cũng lớn hơn. Với lại, sinh... một số công năng không có tác dụng gì, chỉ nhìn cho giống đàn ông thôi..."

Hướng Dương khẽ giật mình, liếc nhìn mấy người Giản Ngôn một cái, chợt nhớ tới tin đồn hắn nghe thấy ở công ty Doãn thị. Đường Hạc có một người bạn gái, nhưng vì lúc lên giường không cứng nổi mà cuối cùng bị cho là đồng tính luyến ái.

Dáng vẻ hai người giống nhau như đúc, Đường Nhạn xuất ngoại, người trở về lại là Đường Hạc, mà Đường Hạc còn bất lực...

Hứa Thư Hòa còn nói hai người này thậm chí không cùng xuất hiện tại bất kỳ nơi đâu. Thật ra, ý Hứa Thư Hòa muốn nói chắc là hai người chưa từng đồng thời xuất hiện? Chẳng qua, hắn cố ý nói vòng vo, khiến cho người ta hiểu lầm bọn họ chỉ vì không hợp mới không muốn xuất hiện cùng nhau, mà không nghĩ hai người căn bản chính là một, cho nên không thể đồng thời xuất hiện. Khó trách, lúc ấy Hứa Thư Hòa nói mình không nói dối, nhưng lại không thừa nhận mình nói thật. Người này thật đúng là một con cáo già.

Nhưng đã có một loạt chứng cứ này, trên cơ bản có thể xác định Đường Hạc hiện tại chính là Đường Nhạn sau khi chuyển giới. Mà Đường Hạc thật sự thì đã chết vào năm 12 tuổi.

"Niệm Niệm, việc Đường Hạc gặp tai nạn giao thông, cụ thể là chuyện gì?" A Từ hỏi.

"Con nhà giàu gây chuyện bỏ trốn, Đường Hạc không chữa được bỏ mình..." Thẩm Băng Niệm xem tin tức, lại xem tư liệu khác mình tra được, "Sau chuyện này, Đường gia liền chuyển nhà về Khê Lăng."

"Con nhà giàu đó, không phải Doãn Trí Viễn chứ?" Tiếu Tiếu kinh ngạc nói.

"Không biết, trong tin tức không có nói." Thẩm Băng Niệm thì thầm.

"Lập tức bắt giữ "Đường Hạc"." Giản Ngôn nói.

Rất nhanh, Đường Hạc đã bị đưa về đồn cảnh sát, Giản Ngôn kéo A Từ đi thẩm vấn.

Giản Ngôn vừa đẩy cửa vào đã gọi: "Đường Nhạn."

Cả người "Đường Hạc" cứng lại, ngẩng đầu nhìn Giản Ngôn và A Từ một lúc lâu. Nhưng trên mặt hắn không có vẻ nào là bối rối hay sợ hãi, thậm chí không có cảm xúc dư thừa nào.

Giản Ngôn và A Từ cũng không nói lời nào, một mực đối mặt với hắn.

Khoảng 2 phút sau, "Đường Hạc" mới có phản ứng, giọng điệu hắn vẫn rất tỉnh táo: "Các vị đã tra được?"

Giản Ngôn gật đầu, nói: "Chúng tôi đã biết cậu là Đường Nhạn, tự cậu nói đi."

"Tôi là Đường Nhạn." Dường như Đường Nhạn đã biết sẽ có ngày này, hắn rất bình tĩnh nói, "Trước đây tôi có phẫu thuật chuyển giới, sau này luôn sống dưới thân phận của em trai Đường Hạc."

Dừng một chút, hắn lại nói: "Trên thực tế, từ khi em trai tôi mất, những năm gần đây tôi luôn chuyển đổi qua lại giữa hai thân phận Đường Nhạn và Đường Hạc. Ví dụ như thi đại học, trước tiên tôi để cho Đường Hạc tạm nghỉ học một năm, sau đó lấy danh nghĩa Đường Nhạn tham gia thi đại học. Đến năm thứ hai, tôi lại lấy danh nghĩa Đường Hạc đi thi đại học. Sau đó, tôi dùng hai thân phận để học ở hai đại học khác nhau."

Hắn thở dài cực nhẹ, A Từ cảm thấy giọng nói của hắn vô cùng nặng nề.

Đường Nhạn không phải người mắc bệnh tâm thần phân liệt. Hắn phải thường xuyên qua lại chuyển đổi giữa hai thân phận khác nhau, nói gì thì nói, chỉ cần không lộ ra sơ hở đã rất là khó.

"Nhưng vì sao anh phải làm như vậy?" A Từ hỏi, cách làm của Đường Nhạn thật sự rất khó tưởng tượng.

"Lúc mới đầu là vì em trai chết khiến cho mẹ bị đả kích, tinh thần xuất hiện một vài vấn đề. Bởi vì hai người chúng tôi giống nhau như đúc, cho nên tôi thường hay giả thành em trai, để giúp mẹ tôi vui." Sau khi thừa nhận thân phận của mình, Đường Nhạn đã nói chuyện như bình thường, không còn nói những câu có gai nữa, "Sau đó... Sau đó dần dần cũng thành thói quen. Vì khi em trai chết đã không tới đồn công an để báo tử, tại nơi ở mới cũng không có ai biết chúng tôi, cho nên tôi vẫn luôn xuất hiện với hai thân phận. Nhưng càng lo bị lộ ra sơ hở, tôi càng cố gắng tạo ra cảnh hai chị em không hợp, có tính cách khác lạ. Bởi như vậy mới có thể gạt được hầu hết tất cả mọi người."

"Vậy tại sao cậu phải giết Doãn Trí Viễn?" Giản Ngôn hỏi.

"Bởi vì, Doãn Trí Viễn chính là người gây nạn lái xe bỏ trốn năm đó. Lúc đấy hắn ta còn là vị thành niên, căn bản không có bằng lái." Đường Nhạn nói, "Do biết được chuyện này, chúng tôi mới dọn nhà tới Khê Lăng. Có điều, càng ngày gia thế Doãn gia càng lớn, chúng tôi càng không thể làm gì Doãn Trí Viễn. Bởi vì Doãn Trí Viễn đụng chết em trai mà mẹ tôi bị bệnh tâm thần, ba tôi vì không chịu được kích thích mà không lâu sau cũng qua đời... Hết thảy căn nguyên tai ương trong gia đình tôi đều là do Doãn Trí Viễn, tôi hận hắn muốn chết, đương nhiên phải giết hắn."

Đường Nhạn không có biểu hiện gì, A Từ quay qua nhìn Giản Ngôn. Dù sao cậu cũng cảm thấy giọng nói của hắn không có nhấn nhá, nghe không giống như hận một người đến chết. Có thể là vì quá sức mệt mỏi rồi? Dẫu sao, lúc Đường Hạc chết thì Đường Nhạn cũng chỉ mới 12 tuổi mà thôi.

"Nhưng cho dù cậu có hận Doãn Trí Viễn, cậu cũng không cần phải... hiến thân mình cho hắn chứ?" Giản Ngôn không bị lây nhiễm cảm xúc của A Từ, vụ án vẫn còn điểm đáng nghi, hắn nhất định phải hỏi tiếp.

"Nếu tôi không làm như vậy, căn bản không thể đến gần hắn được..." Đường Nhạn rốt cuộc lộ ra nụ cười thảm liệt. Bộ dạng hắn thật sự quá đẹp, chỉ cần cười một cái đã khiến cho lòng người tràn đầy thương tiếc, ngay cả việc giết người tựa như cũng thành ra "về tình có thể tha thứ".

Song dường như Giản Ngôn căn bản không thấy được như thế, vẫn hỏi tiếp vấn đề: "Nhưng hai năm trước cậu đã chia tay với Doãn Trí Viễn. Nếu như cậu muốn giết hắn, ở lại bên cạnh hắn không phải sẽ càng dễ dàng hơn sao? Tại sao phải đợi đến hai năm sau cơ chứ?"

"Ở bên Doãn Trí Viễn, từng giây từng phút tôi đều muốn giết hắn. Nhưng mà, Doãn Trí Viễn cũng không phải vô dụng như vẻ bề ngoài. Thật ra hắn vẫn luôn rất cảnh giác, hắn không tin tưởng tôi. Dù sao tôi cũng là một người phụ nữ, nếu cứng rắn đối phó, căn bản không phải đối thủ của hắn. Tôi không tìm được cơ hội thích hợp để ra tay, bản thân tôi lại chợt xảy ra sự cố..." Nói đến đây, Đường Nhạn dừng một chút lại nói, "Biết được chuyện này, Doãn Trí Viễn muốn chia tay tôi. Tôi vừa tức vừa bất đắc dĩ, cuối cùng trong lúc xúc động tôi đi làm phẫu thuật chuyển giới, quyết định dùng thân phận em trai để báo thù, cũng coi như là an ủi đối với em trai linh thiêng ở trên trời."

"Nhưng việc chuyển giới này khiến cho tôi rất... Tôi vốn là một người phụ nữ bình thường, bỗng nhiên thành ra cái dạng này, tôi không thể quen nổi, phải rất lâu mới thích ứng được. Sau đó thông qua Hứa Thư Hòa, tôi vào làm việc ở Doãn thị. Và thừa dịp có một cơ hội như vậy xuất hiện, tôi đóng vai thành Đường Nhạn đi giết Doãn Trí Viễn."

"Nhưng với việc cậu và Doãn Trí Viễn từng có quan hệ rồi xích mích, làm sao hắn có thể dùng em trai cậu?" Giản Ngôn vẫn không hiểu, đã vậy còn vì Doãn Trí Viễn chia tay mà chạy đi chuyển giới? Chuyện này cũng quá ư kỳ lạ.

Dường như Đường Hạc đoán biết hắn đang nghĩ gì, nói: "Sỡ dĩ tôi đi chuyển giới cũng không phải vì chia tay Doãn Trí Viễn. Chủ yếu khi đó tôi đã phạm tội, đã có vết nhơ, chính tôi không chịu nổi, cũng không thể lăn lộn ở những công ty khác. Với thời gian dài giả thành em trai, tôi càng dễ nghĩ đến việc dùng thân phận em trai để sống. Đương nhiên, chủ yếu nhất vẫn là vì xúc động. Còn chuyện đến Doãn thị làm việc, ngay từ đầu Doãn Trí Viễn cũng có ý kiến. Nhưng tôi có Hứa Thư Hòa che chở, hắn ta căn bản không thể xử lý Hứa Thư Hòa. Hơn nữa, tuy rằng năm đó chúng tôi chia tay, nhưng cũng không đến mức ồn ào khó coi. Hắn có nhiều tình nhân như vậy, cũng không để tâm cho lắm."

Toàn bộ quá trình, Đường Nhạn đều phối hợp đến không ngờ, ngay cả Giản Ngôn cũng thấy hơi ngạc nhiên.

Đường Nhạn lại nói: "Dù tôi đã sống đến ngày hôm nay, nhưng thật ra những năm gần đây tôi không hề thấy vui vẻ. Sau khi giết Doãn Trí Viễn, mối thù chấp nhất nhiều năm cũng đã báo, càng sống càng cảm thấy nhàm chán. Nhưng bắt tôi đi tự thú tôi cũng không muốn. Hứa Thư Hòa cũng nói, để xem tới cuối cùng các vị có đủ bản lĩnh phá vụ án này hay không. Việc này coi như cũng có chút niềm vui, tôi bèn không chủ động tự thú. Hiện tại các vị đã điều tra được, đương nhiên tôi cũng không cần giấu diếm làm gì."

Lại là Hứa Thư Hòa, Giản Ngôn rất bực tức: "Hứa Thư Hòa cũng biết bí mật này của cậu?"

Đường Nhạn nói: "Việc này cũng không rõ lắm, tôi chưa từng nói với hắn. Có điều, hắn là số ít người quen biết cả Đường Nhạn và Đường Hạc. Hắn rất thông minh, có thể hắn tự nghĩ ra cũng không chừng."

Cuối cùng, A Từ hỏi một vấn đề không hề liên quan: "Nhiều năm trôi qua như vậy, trong lòng anh chắc phải chịu áp lực rất lớn? Anh đã điều chỉnh như thế nào? Có đi tìm bác sĩ tâm lý hay không?"

Hôm nay Đường Nhạn vẫn luôn tỏ ra rất phối hợp, với câu hỏi này thì lại suy tư rất lâu mới nói: "Bản thân tôi thỉnh thoảng cũng đọc những cuốn sách về phương diện tâm lý học. Chuyện như vậy, tôi nào dám với cho người khác biết? Vậy nên, tôi cũng chưa từng đi gặp bác sĩ tâm lý."

Ra khỏi phòng thẩm vấn, A Từ nói với Giản Ngôn: "Em vẫn cảm thấy tâm lý Đường Nhạn hơi có vấn đề. Em muốn tìm bác sĩ tâm lý tâm sự với hắn."

Giản Ngôn nhìn A Từ, cười nói: "Chính em không phải cũng rất lợi hại sao? Lần trước còn khai thông cho Đàm Mộc nữa chứ, còn nói sẽ chỉ đạo miễn phí cho anh, chẳng qua tới nay vẫn chưa thấy thực hiện."

A Từ không ngờ chuyện qua lâu như vậy mà hắn còn nhớ rõ, bật cười: "Lúc đấy em chỉ nói đùa thôi, anh tưởng thật luôn hả? Ngành của chúng ta, có ai không từng học qua một chút tâm lý học? Nhưng dù sao chúng ta cũng không chuyên nghiệp, em luôn cảm thấy vấn đề của Đường Nhạn khá lớn. Song bản thân em không đủ khả năng, không dám trò chuyện với hắn quá nhiều. Thôi thì cứ tìm một người chuyên nghiệp tâm sự với hắn đi."

"Em nói tới vậy rồi, anh đương nhiên sẽ đồng ý. Yên tâm, anh có biết một vị bác sĩ tâm lý rất tài giỏi, tối nay anh sẽ liên hệ với y." Giản Ngôn nhìn A Từ, nói, "Nhưng anh vẫn không hiểu, vì sao em lại để bụng tới Đường Nhạn như vậy? Chẳng lẽ em muốn chuẩn đoán cho hắn có bệnh tâm thần, sau đó được phán vô tội? Em đừng để dáng vẻ đáng thương hiện tại của hắn che mắt, hắn chính là người đã từng tiết lộ cơ mật công ty, nhân phẩm chưa chắc đã tốt đẹp được bao nhiêu."

Nói đến đây, Giản Ngôn mới chợt nhớ ra mình đã quên hỏi Đường Nhạn cụ thể chuyện ăn cắp kia. Nhưng hiện tại hắn không muốn quay lại tái thẩm, thôi cứ để lần sau hỏi lại.

Nghe Giản Ngôn nói, A Từ lắc đầu: "Anh nghĩ đi đâu vậy? Em chĩ nghĩ nếu như Doãn Trí Viễn chết thật sự đơn giản như thế, vậy thì chuyện bên Mao Lôi là tình huống gì? Mà Đường Nhạn, có thể phân thành hai người trong nhiều năm, song vẫn chưa bao giờ bị sơ suất, tâm lý và năng lực chịu đựng không phải bình thường. Nhưng biểu hiện bên ngoài của anh ta, rõ ràng không giống một người có nội tâm mạnh mẽ tới vậy."

Dừng một chút, cậu lại bổ sung thêm: "Và còn Hứa Thư Hòa nữa, hắn ta cứ liên tục xuất hiện trong vụ án này. Hơn nữa, căn cứ theo tình hình trước mắt, hắn có quan hệ không bình thường với cả hung thủ và nạn nhân, còn từng xúi giục Cát Quả cố ý bỏ sót tin tức quan trọng. Những cái hắn giải thích có thể là thật, nhưng em tuyệt đối không tin đó là tất cả. Trong vụ án này, nhất định Hứa Thư Hòa còn có liên quan nào khác."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.