Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ

Chương 87: Chương 87: Chương 84




Những ngày kế tiếp, quả nhiên Giản Ngôn không hề nhắc tới chuyện hai mươi năm trước, một lòng một dạ cho vụ án của Doãn Trí Viễn.

Nhưng A Từ vẫn biết so với ngày thường hắn có gấp hơn một chút, rất muốn phá án nhanh hơn.

Thật ra cũng dễ hiểu thôi, dù sao đó vẫn là chuyện trọng đại đã đặt trong lòng hơn hai mươi năm, có liên quan tới nguyên nhân thật sự về cái chết của cha mẹ. Sau khi có được danh sách trong tay mà Giản Ngôn vẫn kiềm nén được đã là sự khắc chế phi thường.

Song ông trời lại không toại lòng người, mấy ngày rồi vẫn không tra được chút tin tức gì. Hung thủ giết Mao Lôi cũng chưa bắt được. Rõ ràng bọn họ đã tìm được rất nhiều manh mối nhưng không thể tiến thêm bước nữa. Chân tướng như bị cách một tầng lụa mỏng, cứ đung đưa qua lại trước mắt mà không cách nào chạm đến.

Ngược lại hôm nay bên Lão Mã đã lén truyền tới một tin tức, nói là đã gặp được Doãn Đồng. Doãn Đồng quả thật đã bị Doãn Qua đưa đi, song lại không đưa về Khê Lăng, thế nên bên Giản Ngôn vẫn luôn không tìm thấy tin tức.

Doãn Đồng không có chuyện, Giản Ngôn A Từ đều thở phào nhẹ nhõm. Lão Mã có lén liên lạc với bọn họ nhưng không nói được nhiều, chỉ có thể báo bình an. Giản Ngôn biết để gặp được Doãn Đồng, Lão Mã đã phải cúi đầu trước Doãn Qua nên mới không tiện nói ra.

Giản Ngôn do dự không biết có nên tìm Doãn Qua nói chuyện hay không. Hắn vẫn chưa đi là vì tin tức trong tay không đủ. Đối với loại cáo già như Doãn Qua nhất định phải một kích trúng đích, nếu không sẽ rất dễ rút dây động rừng. Nhưng bây giờ bọn họ lại không tìm được nhiều manh mối hơn.

Giản Ngôn còn đang phân vân, bỗng chợt nghe thấy giọng nói Trâu Hồng Thạc vang vọng ngoài cửa: "Giản Ngôn, A Từ. Hai đứa ra đây một lát."

Hai người tạm dừng công việc, vội vàng cùng nhau đi ra.

"Trâu cục, có chuyện gì ạ?" A Từ theo phép lên tiếng chào hỏi Trâu Hồng Thạc.

Trâu Hồng Thạc thấy nữ cảnh sát đi ngang nhìn ông với ánh mắt vừa ám muội vừa kỳ quặc, sững sờ một hồi mới lấy lại tinh thần nói: "Trưa nay cùng nhau ăn cơm đi."

Nghe ông nói, Giản Ngôn mới nhận ra đã đến giờ cơm trưa.

Nhưng Giản Ngôn vẫn cảm thấy lạ. Trâu Hồng Thạc là một người rất tiết kiệm. Tuy đã cưu mang Giản Ngôn rất nhiều năm nhưng vì tránh hiềm nghi mà xưa nay chưa từng động vào tiền của Giản Ngôn. Bình thường ông vốn cũng không đi ăn cùng Giản Ngôn mà luôn nhất quyết phải ăn tại căn tin cục.

Thế nên hành động mời bọn họ ăn cơm ngày hôm nay mới khiến Giản Ngôn kinh ngạc vô cùng, hắn bèn trêu: "Lão gia tử, bộ ngài đây mới trúng số độc đắc à? Hay là hôm nay mặt trời mọc ở phía tây?"

Trâu Hồng Thạc thuận tay quạt hắn một cái, nói: "Chớ lắm lời!"

Sau đó dừng một chút mới giải thích: "Lão Giả đã tới."

Giản Ngôn sựng lại, sầm mặt nói: "Không đi, mấy việc đón tiếp lãnh đạo đã có cục trưởng ngài là đủ rồi. Bên đây chúng tôi còn một đống việc, vụ án vẫn chưa phá được, không có rảnh."

"Cái thằng nhóc này..." Trâu Hồng Thạc hơi do dự nhưng cũng không khuyên nữa, đoạn đưa mắt ra hiệu với A Từ.

A Từ suy nghĩ rồi gật đầu: "Trâu cục, ngài gửi địa chỉ cho con đi, lát nữa chúng con sẽ đến."

Thấy A Từ nói như vậy, Giản Ngôn không phản đối nữa.

Trâu Hồng Thạc khen ngợi gật đầu, gửi địa chỉ qua cho A Từ.

Đợi Trâu Hồng Thạc đi rồi, Giản Ngôn liếc A Từ một cái nhưng giọng điệu cũng không dữ: "Tại sao phải đồng ý? Ăn cơm chung với người già sao mà bằng hai chúng ta đi hẹn hò?"

"Anh còn giận ông ta hả?" A Từ hỏi lại.

"Em cũng biết chuyện đó nhỉ..." Dừng một chút, Giản Ngôn lại lắc đầu thản nhiên nói, "Không có, từ lâu anh đã không thèm để ý. Chẳng qua đến cuối vẫn không thể thân thiết nổi. Cho nên hiện tại trong mắt anh, ông ta cũng chỉ là một Bộ trưởng."

A Từ nhìn hắn, đột nhiên nói: "Sư ca, anh có từng nghĩ, Giả bộ trưởng cũng là bạn thân của cha mẹ khi còn sống. Sự tình hai mươi năm trước, thật ra có thể ông ta cũng biết một chút gì đó."

Giản Ngôn ngẩn ra. Giả Đình là bạn thân của cha mẹ khi còn sống, lúc đầu còn là đối tác làm ăn. Chẳng qua sau này Giả Đình bỏ thương theo chính, bọn họ xem như không còn chung đường nhưng quan hệ luôn rất tốt. Đến giờ Giản Ngôn vẫn còn nhớ rõ trước đây Giả Đình rất thường đến nhà hắn ăn cơm, chơi đùa với hắn.

Cho đến khi cha mẹ Giản Ngôn xảy ra chuyện. Lúc đấy, Trâu Hồng Thạc vì vụ án mà thiếu để ý. Giản Ngôn bị một đống thân thích gây khó dễ, đã từng nhờ xin sự giúp đỡ từ Giả Đình. Song Giả Đình chưa từng xuất hiện, chờ tới lúc ông ta tìm đến thì Giản Ngôn đã được Trâu Hồng Thạc đón về.

Đấy là lần đầu tiên trong đời Giản Ngôn cầu xin sự giúp đỡ từ người khác. Tuy rằng sau này Giả Đình có giải thích với Trâu Hồng Thạc, nói là mình thật sự có chuyện quan trong không thoát thân được. Nhưng từ đó về sau, Giản Ngôn không còn thân thiết với Giả đình nữa. Cộng thêm Giả Đình càng làm càng lớn chức, càng ngày càng bận rộn hơn, cơ hội gặp mặt của bọn họ cũng ít đi. Ngẫu nhiên có cơ hội gặp, Giả Đình lấy lòng, Giản Ngôn cũng không biết phản ứng thế nào.

Qua nhiều năm như vậy, thật ra Giản Ngôn đã sớm thông suốt. Giả Đình có cuộc sống riêng. Mình cũng không có tư cách yêu cầu ông điều gì. Giả Đình hỗ trợ chỉ là mặt nghĩa, không giúp đỡ cũng là giữ bổn phận. Có điều, đạo lý có thể nghĩ thông nhưng tình cảm lại không thể dùng lý trí để phân tích. Thân thiết không nổi, hắn cũng không thể khống chế.

"Em có ý gì?" Nhưng bây giờ nghe A Từ nói Giản Ngôn liền giật mình, trực giác lời này của A Từ dường như có thâm ý.

A Từ kéo Giản Ngôn ra xa một chút, thấp giọng nói: "Em vẫn luôn cho rằng có thể cha mẹ đã sớm lập ra di chúc, nhất định đã nhận ra điều gì đó từ trước."

Giản Ngôn gật đầu. Không có người đàn ông nào mới ba mươi tuổi đã muốn lập di chúc. Hơn nữa còn là di chúc bán đi công ty mình vất vả dốc sức gầy dựng. Phần di chúc này vốn đã rất kỳ quái.

"Nếu thật sự ba đã sớm nhận ra điều gì, vào lúc ấy anh vẫn còn nhỏ, ba không nói với anh cũng phải. Nhưng vì sao ba không nói với Trâu Hồng Thạc hay Giả Định? Hai người ấy chính là bạn chí cốt của ba khi còn sống." A Từ nói tiếp.

Giản Ngôn nghe vậy ngẩn ra, A Từ nói tiếp: "Ba đã có thời gian lập di chúc, vì sao không có thời gian nói ra? Em đã nghĩ rất lâu, giải thích hợp lý nhất chỉ có hai trường hợp. Một là, ba không tin được người bên cạnh. Hai là, ba đã nhờ cậy sai người, người đó biết mà không nói."

Giản Ngôn sửng sốt rất lâu mới không dám tin lắc đầu, nói: "Em cho rằng người đó là Giả Đình? Chuyện này không mấy khả thi... Thật ra Sư phụ có điều tra Giả Đình, anh cũng điều tra nữa. Ông ta không có vấn đề."

Trông dáng vẻ của hắn, A Từ thở dài hỏi: "Vậy còn Trâu Hồng Thạc thì sao? Anh không có điều tra?"

"Sư phụ?" Giản Ngôn nhìn A Từ chằm chằm, nói thẳng: "Ông ấy sẽ không."

Dừng một chút, tựa như cảm thấy mình nói như vậy rất có lỗi với tâm ý của A Từ, bèn giải thích: "Nếu là Sư phụ thì có thể mưu đồ cái gì? Anh đi theo ông ấy nhiều năm như vậy. Ông dạy bảo anh, chăm sóc anh. Phải tốn nhiều năm tâm huyết như thế mà ngay cả chút tiền của anh, ông ấy cũng không nỡ tiêu. Anh không tin ông ấy sẽ làm chuyện này."

Thấy hắn hơi kích động, A Từ vội nói: "Ý của em không phải họ nhất định đã làm chuyện này. Chẳng qua em thấy anh có thể thử tiếp xúc nhiều hơn với Giả Đình, trò chuyện với họ về chuyện trước đây. Muốn tra được chân tướng năm đó, chúng ta cần phải hiểu rõ hơn chuyện của hai mươi năm trước, đúng không?"

Giản Ngôn cũng tỉnh táo lại, gật đầu nói: "Em nói rất đúng, là anh không để ý. Một số manh mối có thể được che giấu dưới những việc nhỏ vô ý."

Hai người cùng đi tới nhà hàng mà Trâu Hồng Thạc đã nhắn. Lúc đến nơi, Trâu Hồng Thạc và Giả Đình đều đã chờ sẵn.

Tuổi tác Giả Đình và Trâu Hồng Thạc không chêch lệch mấy nhưng trông Giả Đình trẻ hơn Trâu Hồng Thạc rất nhiều. Hơn nữa khuôn mặt và dáng dấp Giả Đình rất đẹp. Năm tháng mang tới cho ông dường như đa phần cũng chỉ là mị lực của thời gian lắng đọng. Nhìn ông không giống một vị lãnh đạo, trái lại còn có khí chất của nghệ thuật gia.

Giản Ngôn dừng lại tại cửa một lát mới đi vào, cất tiếng gọi: "Giả bộ trưởng."

Nghe tiếng cửa phòng mở, ông dời mắt ra, khi nhìn đến A Từ thì có chút ngơ ngác. Nghe thấy Giản Ngôn chào hỏi mới định thần lại.

"Ngồi đi." Giả Đình nhìn Giản Ngôn, lại nói: "Cũng không phải trường hợp trang trọng, đừng có lạnh nhạt như thế, cứ gọi ta là chú Giả đi."

Giản Ngôn hơi chần chừ nhưng vẫn gọi một tiếng: "Chú Giả."

Dường như Giả Đình không ngờ rằng hắn sẽ chịu gọi thật. Ông lập tức ngây ngẩn, trong mắt vậy mà cũng lóe lên ánh nước. A Từ vẫn luôn chú ý phản ứng của ông. Giờ khắc này Giả Đình không giống giả vờ cảm động. Cậu cũng thấy hơi kinh ngạc, chắc là mình nghĩ sai thật rồi?

Giả Đình sau khi giật mình đã lấy lại tinh thần. Ông uống một hớp, như không có gì chuyển mắt sang A Từ, hỏi: "Vị này là?"

Ông mời cơm Giản Ngôn, Giản Ngôn lại dẫn theo một người tới, quan hệ này không cần nói cũng biết. Nhưng đây là một chàng trai, Giả Đình vẫn muốn xác định lại.

"Đây là A Từ." Giản Ngôn đáp gọn lẹ, không có ý giải thích thêm.

Giả Đình khẽ nhíu mày, âm thầm thở dài. Ông hiểu được ý nghĩ của Giản Ngôn. Giản Ngôn không còn xem ông là người thân nên không cần nói cho ông biết những chuyện riêng tư này.

Không tiếp tục gặn hỏi, Giả Đình đổi đề tài: "Nghe Trâu Hồng Thạc nói con... nhóm con gần đây rất bận?"

"Phải, có vụ án tương đối khó giải." Giản Ngôn nói, hắn đã cố nhớ lại cách thức ở chung của hai người khi còn bé. Song có nhiều thứ, khi đã có khoảng cách thì khó mà hàn gắn. Hắn vẫn không thể quá mức thân thiết với Giả Đình.

"Là vụ án của Doãn gia sao?" Giả Đình ngược lại không để ý điều này. Dường như chỉ cần Giản Ngôn nói chuyện với mình là ông đã rất vui rồi, "Nhưng ta nghe nói, không phải đã bắt được hung thủ giết người sao?"

"Đúng là đã bắt được, nhưng lại có thêm một người chết." Giản Ngôn nói.

Dù sao Giả Đình cũng không chủ quản vụ này nên có khi còn không biết chuyện Mao Lôi chết. Nghe Giản Ngôn nói ồng liền sửng sốt. Đúng lúc đó nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, bọn họ bèn không nói tiếp nữa.

Chờ nhân viên phục vụ lui ra ngoài, Giả Đình thuận tay gắp cho Giản Ngôn một miếng tôm. Cũng không tiếp tục đề tài vừa rồi, than tiếc nói: "Ở Khê Lăng này nhiều chuyện xảy ra lắm. Không biết Trâu Hồng Thạc ông nghĩ thế nào, tự ông không biết hưởng phúc thì thôi, còn phải đưa Giản Ngôn tới đây chịu khổ theo ông."

Trâu Hồng Thạc vội nói: "Tự nó nhất quyết muốn đến chứ có phải chủ ý của tôi đâu."

Giản Ngôn dường như không nghe hai người đối thoại, kinh ngạc nhìn tôm trong chén mình.

A Từ len lén đụng hắn một cái dưới bàn.

Giản Ngôn hồi thần, phát mọi người đang nhìn mình với vẻ mặt khác nhau.

Ăn xong miếng tôm hắn mới nói với Giả Đình: "Chú Giả còn nhớ con thích ăn cái gì không?"

Tay gắp thức ăn của Giả Đình run lên một cái, đồ ăn trên đũa cứ thế mà rơi xuống. Giả Đình gắp lại lần nữa mới nói: "Đương nhiên là nhớ, sao có thể quên được?"

Giản Ngôn nắm chặt đũa, nói: "Nhưng vẫn có nhiều chuyện hồi bé con không nhớ rõ."

Giả Đình đặt đũa xuống, đoạn nhìn Giản Ngôn nói: "Giản Ngôn, ta biết con còn giận ta. Nhưng chuyện năm đó ta thật sự rất xin lỗi, lúc đó đúng là..."

"Không phải đâu, chú Giả." Giản Ngôn cắt ngang lời giải thích của Giả Đình, "Con đã sớm thông suốt rồi. Thật ra ý của con là hai người có thể kể lại chuyện trước đây hay không? Có rất nhiều chuyện con đã quên mất, thấy hai người con lại hơi tưởng niệm thời thơ bé..."

Hắn nói "hai người" đương nhiên là chỉ Trâu Hồng Thạc và Giả Đình.

Hai người cùng nhìn nhau, Trâu Hồng Thạc mở miệng trước: "Từ bé con đã rất thích ăn tôm. Có lần con lẽo đẽo đòi chú Giả dẫn con đi ăn tôm. Kết quả con ăn quá nhiều, khuya về bị tiêu chảy. Cha mẹ con rất hốt hoảng, làm cho chú Giả cũng bị mắng theo một trận. Con còn nhớ không?"

Giản Ngôn kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Giả Đình: "Thật sao ạ? Con không có chút ấn tượng nào cả."

Vẻ mặt Giả Đình có hơi phiêu, dường như cũng đang nhớ lại chuyện trước đây. Hồi lâu sau mới gật đầu nói: "Thật."

Hai người lại kể thêm vài chuyện nghịch ngợm của Giản Ngôn khi bé, bầu không khí ngược lại khá hòa thuận.

Khi ăn được một nửa thì điện thoại Giản Ngôn đổ chuông. Nhìn thấy dãy số hiển thị, hắn nói câu "xin lỗi" rồi bắt máy.

Đầu bên kia dường như có chuyện rất gấp, Giản Ngôn hơi nhíu mày nói: "Chúng tôi sẽ về ngay."

Cúp máy xong, Giản Ngôn nói: "Xin lỗi, có chút chuyện, chúng con phải đi trước."

Nói xong liền nắm tay A Từ đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại Trâu Hồng Thạc và Giả Đình. Từ khi hai người đi ra, Giả Đình vẫn luôn nhìn bàn tay đang nắm của họ. Chờ hai người đi khuất mới quay lại nhìn Trâu Hồng Thạc, hỏi: "Hai chúng nó là loại quan hệ đó?"

Trâu Hồng Thạc gật đầu.

Giả Đình lập tức nổi giận: "Ông chăm sóc Giản Ngôn như thế đấy hả?"

Trâu Hồng Thạc lạnh lùng nhìn ông, khinh thường nói: "Ông có tư cách gì để nói? Năm đó lúc nó xin ông giúp đỡ, ông ở đâu?"

Giả Đình sựng lại, dáng vẻ bệ vệ lập tức chìm nghỉm. Chốc lát sau mới cười nhạo một tiếng, hỏi lại: "Là ai năm đó cứ nhất quyết đuổi tôi đi?"

Trâu Hồng Thạc nhíu mày, không lên tiếng.

........

Sau khi ra khỏi nhà hàng, A Từ mới hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Công ty tín dụng của Doãn Thái có liên quan tới cho vay nặng lãi..." Giản Ngôn nhìn cậu một cái, nói: "Người đã bị Lão Triệu giải về."

"Thật sự có vấn đề?" A Từ cũng không bất ngờ lắm. Bắt đầu từ lúc Lý Tử Bình cố ý lộ ra manh mối, bọn họ đã đoán công ty Doãn Thái nhất định có vấn đề.

"Đúng." Giản Ngôn lên xe, dừng một chút lại nói: "Hiện tại Doãn Trí Viễn đã chết. Nếu tội danh này là thật... Chuyện lần này là nhằm vào Doãn Thái mà ra sao?"

"Rất có thể... Nhưng không phải công ty tín dụng đó là của riêng Doãn Thái sao? Cũng không mấy liên quan đến Doãn thị."

"Nhưng nếu như Doãn Trí Viễn và Doãn Thái đều xong đời, Doãn thị sẽ không có người thừa kế."

"Cho vay nặng lãi cũng không phải tội chết..."

Hai người suốt đường thảo luận cũng không ra kết quả gì, khi đến cục liền vội vàng đi tìm Lão Triệu.

Lão Triệu nói sơ qua tình huống của Doãn Thái, cuối cùng bồi thêm: "Phàm là những công ty làm loại chuyện này, các điều khoản đều rất là bí mật. Nhưng công ty Doãn Thái lại có trăm ngàn chỗ hở. Tôi nghi có người cố ý hãm hại... Đương nhiên là có làm thật nhưng điều khoản bên trong chắc chắn có người giở trò. Đoán chừng có liên quan tới vụ án mọi người đang theo."

Giản Ngôn A Từ biết được tình huống, bèn nói lời cảm ơn với Lão Triệu rồi cùng nhau đi gặp Doãn Thái.

Lúc nhìn thấy Doãn Thái, Giản Ngôn liền hiểu vì sao phụ tá của hắn lại là Lý Tử Bình. Bởi vì diện mạo của Doãn Thái cũng rất... khó coi.

Trông thấy bọn họ đi tới, Doãn Thái mất kiên nhẫn nói: "Không phải mới vừa tra thẩm sao? Tôi nhận cả rồi, mấy người còn muốn thế nào nữa?"

Vẻ mặt hắn ngang ngược, lại ẩn chút suy sụp cam chịu.

Giản Ngôn nhìn hắn nói: "Chúng tôi đến không phải vì chuyện của công ty tín dụng."

"Vậy các anh đến vì cái gì?" Doãn Thái nhíu mày.

"Anh có biết Trần Hạo Bác không?" Giản Ngôn không đáp mà hỏi lại.

"Trần Hạo Bác? Ai chứ? Không biết." Doãn Thái dựa lưng lên ghế, thái độ vừa khinh khỉnh vừa mất kiên nhẫn.

Giản Ngôn vẫn không đáp, lại hỏi: "Có phải anh đã tìm người động tới video theo dõi của quán bar Già Lam?"

"Quán bar Già Lam?" Lần này Doãn Thái nghĩ ngợi một hồi mới gật đầu thừa nhận, "Phải, tôi đã tìm người xem qua... Người mà các anh vừa nói không phải tên hacker kia đó chứ?"

"Anh muốn tìm gì từ video theo dõi đó?" A Từ hỏi vào.

"Tìm Doãn Trí Viễn..." Doãn Thái ngừng lời, đột nhiên mỉm cười, hơi kinh ngạc, "Các anh sẽ không hoài nghi tôi giết Doãn Trí Viễn đó chứ?"

"Người giết Doãn Trí Viễn chính là Đường Nhạn, cũng chính là Đường Hạc của công ty các người." A Từ kiên nhẫn giải thích.

"Đường Hạc? Đường Nhạn?" Doãn Thái thì thầm, dường như không hiểu được điểm liên quan, một hồi sau mới bừng tỉnh đại ngộ, "Ha ha ha, Đường Hạc là phụ nữ à? Tôi đã nói cô ta giống tên biến thái mà, hóa ra là thật vậy."

Dừng một chút, Doãn Thái lại hỏi: "Đã bắt được hung thủ giết Doãn Trí Viễn rồi, các anh còn tìm tôi làm gì?"

"Mao Lôi cũng đã chết." Giản Ngôn nói.

"Mao Lôi? Tình nhân của Doãn Trí Viễn?" Doãn Thái lại cười, nói: "Đừng nói cũng do Đường Hạc giết à nha. Doãn Trí Viễn đúng là tên đần độn, hai tình nhân ở chung một chỗ không có chuyện sao được?"

"Hai người ở chung?" A Từ sững sờ, "Mao Lôi và Đường Nhạn ở chung sao?"

"Dĩ nhiên không phải ở chung cùng một lúc. Sau khi Đường Nhạn đi rồi, Mao Lôi mới đi theo Doãn Trí Viễn." Doãn Thái nói, "Có điều, phụ nữ mà, trời sinh nhạy cảm lại thích kiếm chuyện ghen tuông. Mao Lôi biết mình phải ở chung chỗ với những phụ nữ trước, cô ta làm sao vui cho nổi? Không gây chuyện mới là lạ."

Giản Ngôn và A Từ không có hứng thú với mấy chuyện này, quay lại trọng tâm câu chuyện: "Anh muốn tìm Doãn Trí Viễn trong video để làm gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.