Sở Bách Điềm cùng Bối Bội Sam bước ra khỏi Sở thị, dường như ai cũng quen với cảnh này rồi. Tuy lúc đầu chưa quen và hơi sốc nhưng về sau cũng đã thích ứng kịp,mọi người đều không nghĩ Sở Bách Điềm luôn dính liền với một cô gái xinh đẹp như vậy, nhưng chẳng ai biết thân phận của Bối Bội Sam hay biết cô là tiểu thư của nhà nào cả.
Nhưng mà ở đây, ngoài thư kí Đường cảm thấy không ổn, tất cả mọi người đều cảm giác giống vậy.
Thật sự không ổn, nhất là Sở Bách Điềm. Làm việc ở Sở thị lâu năm, nhân viên nào làm lâu cũng đã hiểu rõ tính tình của Sở Bách Điềm ra sao, khi không lại xuất hiện cùng một cô gái lạ nhưng lại xinh đẹp ân ân ái ái giữa công chúng, còn công khai một cách thẳng thừng như vậy.
Có điểm đáng nghi.
...
Chiếc xe của Sở Bách Điềm xoay bánh rời đi, đằng xa có một chiếc xe khác đậu gần đó.
Người bên trong đưa mắt nhìn chiếc xe của anh đang rời đi, miệng cười thầm.
“ Sở Bách Điềm đang muốn làm gì đây?“.
...
Sở Bách Điềm lái xe đưa Bối Bội Sam đi ăn trưa, mỗi ngày anh ở cạnh cô, cùng cô làm nhiều điều, cứ thế mà mỗi ngày trôi qua cũng tạo thêm niềm tin của Bối Bội Sam đối với anh hơn.
Cô cũng dần tin tưởng Sở Bách Điềm này, càng lúc càng ỷ vào anh.
Bối Bội Sam ngồi dùng bữa trưa cùng anh, gần đây cô đã ăn ngon miệng hơn và không buồn nôn như trước. Hy vọng sẽ kéo dài tình trạng này, không ăn không ngủ được đối với cô như chính bản thân mình tự ngược đãi mình vậy.
“ Bụng của em đã nhô lên rồi, có nên đi mua thêm quần áo không?” Anh lên tiếng hỏi.
“ Không cần, không cần nhiều như thế đâu “ Bối Bội Sam liền đáp, cô cũng chỉ là mang thai, với cả tháng vừa rồi anh mua đồ cho cô chất cao như núi, đồ của cô phải dùng một phòng riêng mà để với đủ chỗ, bây giờ mà mua thêm thì cô chỉ sợ Sở Bách Điềm dùng tiền mua cả cái trung tâm mua sắm về.
À không, không chừng anh có góp phần gì đấy trong trung tâm mua sắm nữa là.
“ Tôi muốn em thoải mái hơn thôi, đừng gò bó bản thân mình quá “ Anh đưa tay ra chạm vào bàn tay Bối Bội Sam, dịu dàng nói.
“ Dù sao em cũng đã mang thai con tôi, tôi không thể để em và con chịu thiệt được, em hiểu chứ?” Sở Bách Điềm mỉm cười nói.
“ Vâng “ Cô đáp lại.
Phải rồi, Sở Bách Điềm đã 32 tuổi rồi, ở độ tuổi này anh cũng rất mong có con cho bản thân mình mà.
“ Mà...tôi có chuyện muốn hỏi em “ Sở Bách Điềm bắt đầu vào vấn đề chính.
“ Vâng?“.
“ Em đã ở cạnh tôi lâu như vậy, thêm việc em mang thai thế này...vậy gia đình em đâu?“.
“ Tại sao lại để một cô gái chỉ mới bước chân vào đời như em đi làm công việc vệ sĩ đấy?” Sở Bách Điềm nhìn cô hỏi.
Bối Bội Sam khựng lại, hiếm khi Sở Bách Điềm hỏi về chuyện riêng tư của cô thế này...
Mà thật ra anh cũng không cần hỏi, anh có thể điều tra sau lưng cô rồi biết mọi chuyện rồi, nhưng anh đang tôn trọng cô, muốn chính miệng cô nói chứ không phải là tự tiện bản thân quyết định.
“ Tôi...không có gia đình “ Cô rút tay lại, sau đó cầm li nước cam lên.
Ánh mắt tránh né Sở Bách Điềm.
“ Tôi xin lỗi, có vẻ như tôi vừa hỏi chuyện không vui với em rồi “ Sở Bách Điềm cũng thu tay mình lại, anh nhẹ giọng nói.
Xem ra...
Bé con không muốn nói về gia đình mình rồi.
Bối Bội Sam vừa uống nước vừa thấp thỏm trong lòng, cô chỉ còn một tháng bên cạnh Sở Bách Điềm, chỉ cần cái thai đến tháng thứ năm...
Cô bắt buộc phải đối mặt với chuyện đó.
Đến lúc ấy thai nhi cũng đã lớn, cô có thể mượn đứa bé này giải quyết chuyện đó và giải quyết phía bên Sở Bách Điềm.
Nếu như mọi việc xong xuôi ổn thỏa, cô sẽ sinh đứa bé này ra...
Và ôm con bỏ trốn!
Sở Bách Điềm, xin lỗi chú, tôi đúng là ỷ vào chú, tin tưởng vào chú...
Nhưng vẫn là chưa thật sự tin tưởng hay hoàn toàn đặt niềm tin vào Sở Bách Điềm chú.
Tôi xin lỗi.
Tôi chỉ là...
Đang lợi dụng chú thôi.
Sở Bách Điềm đưa ánh mắt nhìn vào Bối Bội Sam, bây giờ cô đang suy nghĩ gì trong lòng...
Anh đều đoán được hết.
Bội Sam đúng là một bé con ngây thơ mà.
Có thể qua mắt được Sở Bách Điềm anh sao?
...
Ăn trưa xong thì Sở Bách Điềm đưa Bối Bội Sam về nhà, anh không thể la cà bên ngoài lâu vì còn nhiều công việc đang đợi anh ở Sở thị.
“ Chú về trước đi, tôi chưa muốn về nhà “ Bối Bội Sam xuống xe rồi nói.
Sở Bách Điềm cũng không cản cô, anh đưa cho cô một chiếc thẻ.
“ Cầm lấy mà dùng, nhớ giữ an toàn cho bản thân “ Anh nói.
Bối Bội Sam cầm lấy, sau đó tạm biệt anh, nhìn chiếc xe của Sở Bách Điềm đã chạy xa ơi là xa.
Cô xoay người, bắt đầu đi dạo trên phố một mình.
Với màu tóc nổi bật và cách ăn mặc thời trang, tuy đang mang thai nhưng cô được mọi người chú ý đến rất nhiều.
“ Cô em, em đi đâu thế?“.
“ Có thể cho anh làm quen không?“.
Đâu ra hai tên khùng khùng điên điên điên tiến đến chỗ Bối Bội Sam, còn chặn đường cô lại.
Vì cô mặc chiếc váy rộng, nếu không nhìn kĩ thì chẳng ai biết cô đang mang thai đến tháng thứ tư.
“ Không có hứng thú “ Cô nói.
“ Cô em, đừng lành nhạt thế chứ?“.
Tên đó đưa tay ra, định chạm vào mặt cô thì...
“ Ban ngày ban mặt, chàng trai đây đang muốn làm gì thế?“.
Từ đằng sau cô một người đàn ông với chiều cao 1m75 che chắn cho Bối Bội Sam, anh ta chụp lấy tay tên kia, cất giọng hỏi.
Nghe thì có vẻ dịu dàng...
Nhưng người đàn ông đó đang siết chặt tay tên hâm kia đến muốn gãy xương rồi kìa.
“ Bội Sam, anh về rồi “.