Sở Bách Điềm gắng gượng ở trong bếp nấu cháo cho Bối Bội Sam, làm xong anh liền đem lên cho cô.
Bối Bội Sam ngồi ở đó ăn, còn anh ngồi cạnh, gượng cười nhìn cô, không muốn cô biết mình đang bị bệnh.
“ Mặt chú sao vậy? Chú không khỏe sao?” Cô lo lắng hỏi.
Công việc vệ sĩ của cô vẫn tiếp tục, nhưng do gần đây cô không ăn được ngủ cũng không xong, thế là chẳng đi làm được bao nhiêu, cuối cùng lại bị Sở Bách Điềm ép ở nhà, không cần đi theo anh nữa.
Gần đây cô cũng không biết ở công ty có chuyện gì không, mỗi lần về nhà cho dù mệt mỏi đến đâu Sở Bách Điềm cũng không để cô nhìn thấy, anh âm thầm giấu đi rồi bày ra bộ mặt tươi cười.
Trông thì ổn nhưng thật ra bất bình thường.
“ Tôi không sao, cháu ăn đi “ Anh lắc đầu, né cô xa một chút, dù sao anh cũng đang bệnh còn cô thì mang thai, nếu để lây bệnh cho cô thì không tốt.
Bối Bội Sam thấy mặt mày Sở Bách Điềm càng lúc xanh xao, cô liền bỏ tô cháo xuống đi đến chỗ anh.
Sở Bách Điềm quay mặt tránh né, cô liền đưa tay giữ anh lại:“ Chú ngồi yên cho tôi “.
Bây giờ anh đã kiệt sức rồi, không còn hơi đâu đôi co với cô.
Bối Bội Sam đưa tay sờ vào trán anh, nóng quá...
Ông chú này bị sốt từ khi nào chứ?
Cô vội đỡ anh đứng lên, tiến lại giường, để anh nằm xuống, Bối Bội Sam quay ngang quay dọc xem trong phòng này có hòm thuốc không.
Sở Bách Điềm vươn tay ra, anh kéo lấy áo cô:“ Cháu...lấy điện thoại của tôi ở trên bàn đi “.
Cô liền làm theo, đi đến bên bàn lấy điện thoại cho anh, không biết bây giờ ai chăm ai nữa đây.
“ Điện thoại chú đây “ Cô đưa cho anh, rồi nói.
“ Cháu...khụ...tìm người có tên Du Vu trong danh bạ, gọi cho cậu ta đến đây “ Sở Bách Điềm nói, anh bắt đầu ho nhiều hơn.
Mỗi lần anh bị sốt đều thế này, chỉ có Du Vu mới biết rõ tình trạng anh ra sao.
Cô gấp gáp tìm số điện thoại trong danh bạ của anh, tìm người tên Du Vu theo lời anh bảo rồi gọi cho người ấy.
...
Du Vu được gọi đến trong đêm, chạy gần chết mới đến được biệt thự. Anh vừa tan làm ở bệnh viện, còn định về nhà nghỉ ngơi ngủ một giấc thật ngon nào ngờ lại bị gọi đến đây, nghe Sở Bách Điềm bị sốt liền gấp gáp mà xách đồ nghề chạy thật nhanh.
“ Cháu ra ngoài đi “ Sở Bách Điềm lên tiếng.
“ Tại sao?” Cô đứng trơ ra đó, bác sĩ đến đây rồi sao cô phải ra ngoài chứ?
“ Cứ đi đi “ Sở Bách Điềm mỉm cười nói.
Bối Bội Sam phồng má lên, cô giận dỗi quay lưng ra khỏi phòng, khi không đuổi cô đi, anh bị bệnh cảm sốt chứ có phải sắp chết đâu mà không cho cô ở lại cơ chứ?
Du Vu thấy Bối Bội Sam đã rời đi, anh tiến đến kiểm tra thân nhiệt cho Sở Bách Điềm.
“ Đã...đo lúc nãy rồi “ Sở Bách Điềm lên tiếng nói.
“ Bao nhiêu độ?” Du Vu hỏi.
“ 39 độ “ Sở Bách Điềm khó nhọc nói, bây giờ đầu óc anh choáng váng quá, mấy đêm liền không ngủ, hôm kia còn mắc mưa ở bên ngoài, về nhà lại còn chăm Bối Bội Sam cả đêm, thân thể lúc nãy vừa đau nhức lại còn mệt rã rời, không còn chút sức lực nào nữa.
Du Vu liền lấy thuốc ra tiêm cho Sở Bách Điềm, hiếm khi tên hâm này để bản thân mình bị sốt như vậy, không ngờ rằng vì một cô bé đó mà thay đổi bản thân.
“ Khụ...bảo cô ấy đừng lại gần tôi, mất công lây bệnh cho cô ấy “ Sở Bách Điềm lên tiếng, mắt anh sắp sụp xuống rồi nhưng vẫn cố gắng mà mở miệng nhắc nhở cho Du Vu biết.
“ Tôi là bác sĩ, tôi biết rõ chứ, cậu đừng lải nhải nữa lo mà ngủ đi, thuốc tôi để trên bàn nhớ uống đúng giờ “ Du Vu đứng dậy, anh rời khỏi phòng để cho Sở Bách Điềm nghỉ ngơi.
Bối Bội Sam đứng bên ngoài chờ đợi, cô làm gì an tâm mà nghỉ ngơi nữa chứ thấy anh như vậy đúng là không an tâm chút nào.
“ Chú ấy...sao rồi?” Cô hỏi.
Trông Sở Bách Điềm rất mệt, nhưng trước mặt cô anh lại che giấu giỏi đến thế, cô không hề nhận ra ngay lúc đầu còn muốn anh nấu cháo cho mình ăn.
“ Đã ngủ rồi, làm việc đến kiệt sức, ăn không ngon ngủ không yên, hôm qua còn mắc mưa nên bị sốt thôi” Du Vu đáp.
“ V...vậy sao...“.
Du Vu nhìn Bối Bội Sam, nếu đánh giá cô gái này qua vẻ bề ngoài cũng không phải gu của anh, nhưng phải công nhận cô bé này lại rất xinh đẹp.
“ Cô là người yêu của cậu ta à?” Du Vu tìm chuyện hỏi.
Dù sao người anh em tốt này nên chào hỏi vợ tương lai của bạn mình một tiếng chứ nhỉ?
“ Tôi...tôi...” Bối Bội Sam không biết đáp sao luôn, đến giờ cô không biết mối quan hệ của mình và Sở Bách Điềm là gì, cả hai chỉ cứ mập mập mờ mờ không rõ ràng gì cả.
Mờ mập như sương mù trên núi luôn rồi...
“ Chào cô, tôi là Du Vu, là bác sĩ và cũng là bạn thân của Sở Bách Điềm “ Du Vu nói, thấy cô khó xử với câu hỏi lúc nãy nên anh liền lách qua vấn đề khác.
Hỏi không đúng câu rồi...
Phải quay xe thôi chứ...