Phù Đổng nói xong đứng dậy, định rời đi thì Leo lên tiếng kêu lại:“ Đổng, anh sẽ không làm thế “.
“ Anh hứa...“.
“ Cho dù có ra sao, em sẽ cùng anh chăm sóc và nuôi con cho Bội Sam mà đúng không?“.
Phù Đổng dừng lại, anh quay đầu nhìn Leo.
“ Phải, chúng ta sẽ cùng nhau bảo vệ Bội Sam “.
...
Bối Bội Sam vừa về nhà trong tình trạng gấp gáp, cô bước vào nhà đã nhìn thấy Sở Bách Điềm ngồi đó.
“ Chú...chú về sớm vậy “.
Cô dừng chân lại, tay chân bắt đầu luống cuống. Hôm nay có chuyện gì sao mà Sở Bách Điềm bất ngờ về đây thế này?
Sở Bách Điềm nhìn Bối Bội Sam, ánh mắt thật đáng sợ cứ hướng vào người cô.
Cô có chút rùng mình, hơi lảo đảo ra phía sau, anh bất ngờ đứng dậy đi đến chỗ cô.
“ Hôm nay em đã đi đâu?“.
Sở Bách Điềm siết chặt tay cô, giọng cũng không ấm áp như mọi hôm.
“ Cháu...cháu...“.
Bối Bội Sam lấp bấp, anh làm sao vậy? Sao tự dưng lại nổi khùng lên vậy chứ?
Sở Bách Điềm càng lúc càng dùng lực, siết chặt tay cô hơn khiến cô đau đến hét lên.
“ Chú...đau...mau buông ra...“.
Sở Bách Điềm dường như không nghe thấy, anh càng dùng lực hơn, cuối cùng giận quá mà đẩy ngã cô một cái.
“ Á...“.
Bối Bội Sam ngã nhào xuống sàn, tấm lưng đập xuống nền nhà lạnh lẽo, cảm thấy thật đau.
Bên dưới...
Bên dưới...không xong rồi...
“ Không...không...“.
Máu từ ở dưới chảy ra, chiếc váy của Bối Bội Sam nhanh chóng thấm đỏ.
Sở Bách Điềm vẫn đứng đó, anh không hề có phản ứng gì.
Bối Bội Sam đưa tay ôm bụng mình, cô vì đau mà nhăn mặt nhìn về phía Sở Bách Điềm, vương tay ra muốn anh giúp lấy mình.
“ Chú...làm ơn...chú...“.
Sở Bách Điềm vẫn dậm chân tại chỗ, anh nhìn cô nằm ở đó, máu đã đang nhuộm đỏ chiếc váy của Bối Bội Sam.
Đôi mắt cô bắt đầu muốn nhắm lại...Bội Sam vẫn dùng sức đưa tay đến chỗ anh.
“ Chú...cứu cháu...“.
“ Cứu...đứa bé...“.
...
Bệnh viện.
Sở Bách Điềm dựa vào ghế, anh nhìn bàn tay mình nhuốm đầy máu đỏ.
Đây là máu của cô, lúc anh bế cô đến đây mọi thứ đều hóa đỏ rồi.
Du Vu lúc này đi đến, anh không phải là người phụ trách ca phẫu thuật của cô nhưng khi biết tin liền chạy đến đây.
Du Vu lao đến, nắm lấy cổ áo của Sở Bách Điềm.
Anh đã sợ, sẽ có ngày này.
Ngày mà Sở Bách Điềm bắt đầu thay đổi tính tình, bắt đầu làm những việc không ai có thể ngờ đến.
Nhưng anh không nghĩ...nó đến sớm như vậy.
“ Sở Bách Điềm, cậu đã làm gì Bối Bội Sam? “ Du Vu quát lớn hỏi.
Lúc nghe tin Du Vu không ngờ chuyện này đã xảy ra sớm như vậy được.
“ Tôi...“.
Sở Bách Điềm đưa đôi mắt vô hồn nhìn Du Vu.
Anh cũng không biết mình muốn làm gì, cũng không biết sao lúc đấy đã đẩy ngã cô như thế.
Anh đã chống mắt đứng đó nhìn cô nằm trên sàn, cả người chỉ toàn máu, Bối Bội Sam cũng đã ngất đi lúc nào không hay.
Người làm trong nhà đều không dám lên tiếng, người người chỉ như chết lặng đứng nhìn cảnh tượng trước mặt.
Rồi bỗng anh nghe thấy hai chữ cứu con từ cô, bắt đầu thức tỉnh anh vội lao đến, ôm lấy cô đưa đến bệnh viện.
Sở Bách Điềm...
Cuối cùng bản thân anh đang muốn làm gì đây?
Du Vu buông tay ra, cả người lùi lại phía sau.
Sở Bách Điềm thật sự mất trí rồi. Càng tính thì càng không biết bản thân mình đang muốn làm gì, đang cần thứ gì ngay lúc này.
“ Sở Bách Điềm... Thức tỉnh đi “.
...
Trôi qua vài tiếng, bác sĩ tiến ra.
“ Mẹ và bé đã an toàn rồi, cũng may đưa đến bệnh viện sớm. Nhưng cẩn thận, lần này cứu được là may mắn lắm rồi “ Bác sĩ bước ra nói.
Sở Bách Điềm nghe xong liền cảm thấy nhẹ hẳn ra.
Cuối cùng...
Không sao rồi.
“ Không sao rồi...không sao rồi “ Sở Bách Điềm cúi đầu xuống, anh ôm đầu mình lẩm bẩm.
Du Vu đứng đó, anh dường như chết lặng khi nhìn thấy bộ dạng này của Sở Bách Điềm.
“ Sở Bách Điềm...cậu điên thật rồi!!!“.
Sở Bách Điềm bất chợt ngẩn đầu lên nhìn Du Vu, điên?
Anh đâu có điên?
“ Tôi không có điên, tôi hoàn toàn bình thường “.
“ Phải rồi, tôi phải đi thăm Bội Sam...“.
“ Cô ấy...cô ấy cần tôi “.
“ Bội Sam...Bội Sam...“.
“ Em ở đâu?“.
Sở Bách Điềm đứng lên, bắt đầu chạy loạn cả lên, cứ như thằng khùng mới trốn viện vậy.
Du Vu liền thấy không ổn, nhanh chân chạy theo.
“ Sở Bách Điềm, dừng lại, mau đứng lại “.
Không xong thật rồi, Sở Bách Điềm...
Sở Bách Điềm hóa điên nữa rồi!!!