“ Từ đầu con đã muốn lấy Bội Sam là công cụ cho mình?” Bà nội hỏi.
Nếu anh đã biết rõ như vậy vẫn dấn thân vào Bối Bội Sam, ân cần và quan tâm đến như vậy là thế nào chứ?
Chắc chắn đều có lí do của nó cả rồi.
“ Đúng vậy “ Sở Bách Điềm đáp, dù gì cũng bị nhìn ra, anh việc gì phải chối nữa?
Bà nội thở dài một cái, bắt đầu bất lực với đứa cháu này của mình.
“ Nhưng con đã từ bỏ chuyện đó rồi...“.
“ Con...“.
“ Thật sự yêu Bội Sam lúc nào không hay “.
...
“ Chú, chú muốn ăn mì không?“.
...
“ Chú, chú đi chậm lại với...cháu đuổi không kịp chú rồi “.
...
“ Chú...tôi đau bụng quá...“.
...
“ Chú, đừng có ngủ gục trên bàn như vậy chứ, mau về giường mà ngủ “.
...
“ Chú...tôi sợ quá...tôi có thể ngủ cùng chú một đêm không?“.
Sở Bách Điềm nhớ những ngày ở cùng cô vui vẻ biết sao. Cái dáng vẻ tươi cười và ngây thơ của cô làm anh thật sự rất vui.
Bối Bội Sam trong hồn nhiên đến vậy, anh làm sao dám làm tổn thương đến cô đây?
Trước kia khi biết cô tên Bối Bội Sam anh đã sinh nghi. Sau đó liền lén lút sau lưng tìm hiểu về thân phận của cô, sau khi biết rõ rồi...
Anh lại muốn lợi dụng cô, biến cô thành công cụ ấm giường của mình cũng như muốn giữ cô ở cạnh mình.
Mục đích chính đó là nhắm vào Phù Nhân Sinh - Leo!
Cả hai con người này không đội trời chung. Anh lại có cơ hội tốt giữ được cô em gái...
À không người con gái mà Phù Nhân Sinh xem trọng, quý giá như báu vật thế này không phải là việc tốt sao?
Anh cũng biết rõ gần đây cô luôn đến tìm Leo, khi nhìn thấy những tấm hình đó anh liền sinh giận, không hiểu sao lại như thế.
Cuối cùng là mất kiểm soát, đẩy ngã cô trong cơn giận như vậy.
Anh sai rồi!
Anh sai ngay từ đầu là kéo cô vào vòng xoáy này. Một cô gái chỉ mới 20 tuổi, mất mẹ từ nhỏ cũng như bị chính cha ruột mình ghẻ lạnh và không thương yêu. Anh còn nhẫn tâm biến cô thành người của mình để lợi dụng, biến cô thành con cờ nắm trong tay mình.
Nếu như cô biết mục đích của anh...
Cô...
Có hận anh không?
Có rời xa anh không? Có bỏ anh đi không?
Không, anh không thể để chuyện đó xảy ra được.
Sở Bách Điềm trượt dài rồi ngồi bệch xuống sàn, đưa tay vò tóc mình rối xù lên.
Anh nhất định phải giữ cô bên cạnh mình, lần này sẽ thật lòng với cô..
Bằng với tất cả tình cảm chân thành này!
“ Bội Sam...anh sẽ không thể em đi đâu đâu “.
...
Một tháng sau.
Cuối cùng đã kết thúc lời hứa giữa anh và cô. Ba tháng, ba tháng anh sẽ làm cô tin tưởng, sẽ làm cô hoàn toàn thật lòng muốn ở cạnh mình.
Cô xoa cái bụng bầu năm tháng của mình. Đêm nay...cô sẽ cho anh câu trả lời.
“ Cháu ra ngoài, buổi tối sẽ về...“.
“ Sẽ cho chú câu trả lời của mình “.
Bối Bội Sam cầm túi xách của mình lên, cô đưa tay chào tạm biệt anh.
Đến lúc rồi, thời gian của cô cũng đã hết hạn rồi.
Sở Bách Điềm nhìn cô rời đi. Lồng ngực bên trái liền đau lên, anh đưa tay lên chạm vào...
Làm sao vậy?
Nhìn cô rời đi thế này...
Anh lại đau nhói đến vậy chứ?
Bối Bội Sam đã hứa với anh buổi tối sẽ về, phải rồi, anh phải tin cô chứ.
Cô nhất định sẽ về mà.
...
Bối Bội Sam lên taxi, cô không cho tài xế đưa mình đi mà muốn bắt xe.
Ngồi trên xe, cô nhìn ra cửa sổ, hít thật sâu rồi lắc đầu.
“ Bình tĩnh, phải bình tĩnh “.
Cô siết chặt váy mình. Cô phải giải quyết ổn thỏa, sau đó sẽ về nhà cùng Sở Bách Điềm.
Sau sự cố lúc đấy, khi cô khỏe lại và xuất viện về nhà thì Sở Bách Điềm liền biến thành con người khác. Anh dùng toàn bộ thời gian rảnh của mình ở cạnh cô, mỗi đêm đều đặn ôm cô ngủ chứ không ôm công việc đến sáng.
Nghe thư kí Đường bảo anh đã dồn toàn bộ thời gian ở công ty giải quyết, còn nói:
“ Phải làm nhanh còn về nhà với Bội Sam “.
Nghe được câu đấy từ miệng thư kí Đường nói lại, không hiểu sao cô cảm thấy thật ấm áp.
Sở Bách Điềm...
Chú thay đổi rồi!
...
Bối gia.
Đi một đoạn đường xa cuối cùng cô cũng về đến đây.
Thân phận của cô chính là đại tiểu thư của Bối gia - Bối Bội Sam.
Ba của cô chính là Bối Diệc.
Bước vào trong, đã có người ngồi đó đợi cô sẵn.
Nhìn cái bụng bầu đã lớn và nhô lên của cô. Bối Diệc sững sờ đứng dậy, hoàn toàn không tin vào mắt mình.
“ Mày...có thai?“.
“ Phải, tôi đã có thai “.
Bối Bội Sam đáp.
“ Bây giờ tôi là gái không chồng, cái hôn ước nhảm nhí của ông bày ra...bỏ đi được rồi chứ?“.
Đây chính là nguyên nhân cô cần tiền. Bối Diệc dùng quyền dùng thế của mình kiểm soát cuộc sống của cô sau khi hai anh em Phù Nhân Sinh và Phù Đổng bỏ cô đi.
Cô lao vào khốn đốn, ông ta bắt cô kết hôn với đối tượng nào đó ông ta sắp xếp sẵn.
Dĩ nhiên với cái tính này của cô là không đồng ý. Ông ta nói...nếu trong vòng sáu tháng cô kiếm được 500 triệu ông ta sẽ bỏ hôn ước đó đi.
Tiền cô không kiếm đủ, mặc dù Sở Bách Điềm đưa cho cô hai ba chiếc thẻ nhưng cô không dùng đến.
Cô không thể tùy tiện dùng tiền của anh mà giải quyết chuyện nhảm nhí này.
Từ đầu cô đã biết bản thân không thể kiếm được số tiền lớn như vậy, nên đã lợi dụng chuyện Sở Bách Điềm ham muốn cao mà ăn chay lâu nữa...
Cô mượn tay anh cướp đi lần đầu của mình, biến cô không còn là xử nữ nữa.
Còn mang thai thế này...
Cô đâu còn mặt mũi gì để đi cưới ai nữa đúng không?
Bối Diệc có lẽ đang tức điên lên.
Năm xưa ông ta ngoại tình, bỏ mặc cô và mẹ. Cuối cùng đêm mưa mẹ cô phát bệnh, gọi ông ta thế nào cũng không về, đêm ấy...
Mẹ cô đã bỏ cô mà đi!
Người đàn ông này chỉ có tiền tiền tiền!