Cũng nhân cơ hội hôm nay được nghỉ, anh cũng đã khỏe hơn nên muốn đưa cô ra ngoài chơi. Bối Bội Sam lúc đầu không đồng ý vì sức khỏe của anh, anh chỉ mới ngủ một đêm liền khỏe lại à, con người chứ có phải con gì đâu mà thần kì đến thế?
“ Cháu không đồng ý, chú chỉ mới ngủ một đêm làm gì lấy lại sức trâu bò đến thế “ Cô bĩu môi nói.
Cô...là đang lo lắng cho anh thôi.
“ Không sao, tôi đã khỏe hẳn rồi “.
“ Tôi muốn cùng cháu ra ngoài chơi, ở nhà thế này gò bó cháu quá rồi “ Anh dịu dàng nói.
Anh đang vui trong lòng vì cô đang lo lắng cho mình kia kìa, bộ dạng giận dỗi của cô cũng thật đáng yêu nha.
“ Nhưng mà...“.
“ Không sao, không sao đâu cháu cứ yên tâm đi “ Sở Bách Điềm vỗ ngực mình nói.
“ Nhưng...nếu báo chí chụp lén thì sao? “.
“ Đừng lo, chú đã có cách “.
...
Bối Bội Sam đứng trước gương, cô nhìn mái tóc màu vàng cam mà mình đã nhuộm trước đó đi dự tiệc cùng Sở Bách Điềm. Hôm ấy cô xuất hiện với mái tóc này, bây giờ cũng như vậy.
“ Như vậy sẽ không bị ai nhìn kĩ ra cháu là Bối Phong “ Anh đứng đằng sau, ôm lấy cô nói.
Anh cũng không muốn Bối Bội Sam lộ diện thật sự, chỉ cần thay đổi màu tóc và cách trang điểm thì trông cô cứ như con người khác vậy.
Anh đã tính đến nước này rồi nên đã tự tay giúp cô nhuộm tóc đó nha.
Bối Bội Sam cũng rất thích với màu tóc này, thật ra cô cũng muốn che giấu thân phận của mình. Với màu tóc vàng cam này, trông cô và mái tóc đen kia hoàn toàn khác, nếu nhìn kĩ thì mới nhận ra là một người.
“ Được rồi, đợi tôi, tôi đi thay đồ “ Bối Bội Sam nói.
“ Sao không thay luôn ở đây đi?” Anh ngồi xuống sofa, thản nhiên nhìn cô nói.
Lại bắt đầu giở thú tính lên nữa rồi, cái đầu óc có khác gì ngâm nước tương không?
Đen đến mức không còn gì để nói.
“ Nếu chú thích “ Bối Bội Sam mỉm cười.
Cô cầm bộ váy trên giường lên, đây là Sở Bách Điềm đã mua cho cô, tuy bụng vẫn chưa lớn nhưng anh đều đã mua sẵn những bộ váy rộng rộng để cô có thể mặc thoải mái hơn. Chứ cô cũng không thích mặc váy dành cho bà bầu đâu.
Sở Bách Điềm đứng dậy, anh đi đến đưa tay kéo dây áo sau lưng cho Bối Bội Sam.
“ Chú...“.
“ Không phải cháu định thay đồ ở đây sao?” Anh nói, đang muốn lơ là cảnh giác của cô, nhanh tay cởi bộ đồ trên người Bối Bội Sam xuống.
Anh kéo cô quay lại, đối diện với mình, trên người Bối Bội Sam chỉ còn đồ lót, cô đỏ mặt. Đúng là cái gì của cô anh cũng thấy, nhưng khỏa thân trước mặt Sở Bách Điềm thế này có chút không quen tí nào.
Sở Bách Điềm đưa bàn tay mình đặt lên bụng cô, anh dịu dàng xoa xoa lấy.
Tuy chỉ mới tháng thứ ba thôi, nhưng anh biết về sau bụng cô sẽ rất lớn, như vậy sẽ rất khó khăn cho Bối Bội Sam những tháng tiếp theo.
“ Sau này cháu vất vả rồi “ Anh nói, rồi cầm bộ váy trên tay cô lên rồi giúp Bối Bội Sam mặc vào.
Vì bộ vày này đằng sau có dây kéo nên anh cũng giúp cô làm nốt, kế tiếp là để cô ngồi xuống, lại tủ lấy một đôi hài.
Cô đang mang thai, làm sao anh dám để cô đeo cao gót cơ chứ?
Sở Bách Điềm cầm đôi hài màu trắng đi đến chỗ Bối Bội Sam, anh ngồi thấp người xuống, ân cần mang giày vào cho cô.
“ Chú...có đang làm quá không vậy?” Cô đỏ mặt hỏi, anh thế này là sao đây? Hết sức nuông chiều cô rồi.
“ Chăm sóc em “ Anh bất ngờ lên tiếng đáp lại, còn thay đổi xưng hô.
Em?
Bối Bội Sam tròn xoe mắt nhìn Sở Bách Điềm...anh...anh vừa gọi cô là cái gì cơ?
“ Sao vậy? Mặt tôi dính gì sao?” Anh ngẩn đầu hỏi khi thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào mình.
“ Chú...vừa nãy nói cái gì? Câu trước đó “ Bối Bội Sam hỏi lại.
“ Chăm sóc em, có vấn đề gì sao?” Sở Bách Điềm đứng dậy, anh đưa tay nâng mặt cô lên.
“ Tôi chỉ là muốn đổi xưng hô, còn nữa...đây là đang muốn gần em hơn “.
“ Bội Sam, đừng rời xa tôi “.
...
Sở Bách Điềm lái xe đưa Bối Bội Sam ra ngoài, đưa cô đi chỗ này rồi chỗ kia cả anh và cô đều rất vui. Người vui nhất có lẽ là Bối Bội Sam cô, cứ như một đứa trẻ lần đầu được đưa đi đây đưa đi đó vậy.
Một hồi cũng đã mệt, trời cũng đã là xế chiều, anh và cô dừng chân ở một tiệm cà phê nhỏ, tuy không gian không rộng mấy nhưng trang trí rất đẹp và ấm áp, mang cảm giác gần nhau hơn khi ngồi ở đây.
Cô không được uống cà phê nên anh đã gọi cho cô li sữa nóng, Bối Bội Sam cũng đã đói nên cô ăn một phần bánh ngọt.
“ Chú ăn không?” Cô hỏi.
Anh lắc đầu, anh không thích đồ ngọt mấy.
Bối Bội Sam có chút thất vọng, cô còn định đút cho anh ăn.
Thấy vẻ mặt buồn bã của cô, Sở Bách Điềm cảm giác mình vừa làm cô buồn, cuối cùng là không nỡ nhìn bé con của mình với vẻ mặt u buồn như vậy, anh lên tiếng:“ Tôi đổi ý rồi “.
“ Tôi ăn “.
Nghe anh nói vậy, cô liền hào hứng đút cho anh một miếng bánh.
Vị ngọt hòa tan trong miệng anh, Bối Bội Sam chớp mắt nhìn Sở Bách Điềm:“ Có phải rất ngon không?“.
“ Đúng vậy, rất ngon “.
“ Nhưng không ngon bằng em “.