Sau đêm đó thì mọi thứ quay về quỹ đạo cũ. Bối Bội Sam trở lại trạng thái ban đầu, cả Sở Bách Điềm cũng thế.
Chỉ có điều, cả hai càng lúc càng dính lấy nhau, điều đó làm mọi người trong Sở thị liền chú ý đến.
Trước đây cả thư kí Đường cũng không đứng gần Sở Bách Điềm như vậy, nhưng vệ sĩ Bối Bội Sam này thì lại khác.
Thư kí Đường đi ở phía sau, anh vừa đi vừa suy nghĩ, chắc chắn có sự mờ ám gì ở đây giữa sếp và cô vệ sĩ giả nam này.
Chẳng lẽ...Sở Bách Điềm giữ cô gái này bên cạnh mình chỉ vì đã gặp được chân ái của cuộc đời mình?
Thư kí Đường càng nghĩ càng không dám tin, nhưng mà nếu là vậy...mọi chuyện đều phải nhờ vào Bối Bội Sam rồi, có cô bé này, thư kí Đường mới thấy thoải mái, chứ bình thường Sở Bách Điềm cứ tỏa ra cái sức ép chết người đó căng thẳng như đứt dây đàn luôn vậy đấy.
...
Cuối cùng một ngày làm việc của Sở Bách Điềm cũng kết thúc, cô dừng xe ở Sở gia, thở nhẹ ra.
Cả ngày phải mặc vest thế này, cô nóng gần chết đi được.
“ Mệt sao?” Sở Bách Điềm ngồi phía sau lên tiếng.
“ Không sao, không sao “.
Cô xuống xe, mở cửa cho Sở Bách Điềm đi xuống.
Anh và cô cùng bước vào nhà, Sở Bách Điềm được đà lấn tới, anh vòng tay qua eo cô, bước vào nhà.
Vừa đi vào phòng khách, nhìn thấy lão phu nhân ngồi đó.
Bà bàng hoàng đứng dậy, hôm qua Du Vu báo tin cho bà rằng đứa cháu Sở Bách Điềm này đang giấu một cô bé bên cạnh mình.
Nhưng bây giờ trước mặt bà lại...
“ Con...con...con...“.
Lão phu nhân quá sốc, cứ nghĩ đứa cháu nội của mình là người đồng tính, trước mặt bà là Sở Bách Điềm đang ôm một cậu con trai với thân hình nhỏ nhắn kia cơ mà.
Bà quá sốc và không thể tin được, cuối cùng tuổi cao sức yếu mà ngất đi.
“ Bà nội, bà nội “.
Sở Bách Điềm buông cô ra, anh chạy đến đỡ bà lên.
“ Bà nội, bà sao vậy? Bà nội...“.
Bối Bội Sam cũng cứng đơ ra như anh, sao...sao bà ấy lại ngất đi cơ chứ?
...
Lão phu nhân lờ đờ mở mắt ra, bà nhìn ngang nhìn dọc, nhìn thấy Sở Bách Điềm ngồi bên cạnh, bà đưa tay sang:“ Bách Điềm...“.
“ Bà nội, bà không sao chứ?” Anh vội nắm lấy tay bà, bác sĩ nói bà sốc quá nên ngất đi.
Cơ mà bà nội sốc vì cái gì cơ chứ?
“ Điềm Điềm...cháu thật sự...” Bà nội lẩm bẩm, bà không tin vào mắt mình luôn mà, không nghĩ lúc này Sở Bách Điềm đang ôm một cậu con trai...
Cậu con trai...
Cạch
Bối Bội Sam đẩy cửa đi vào, trên tay cô cầm một li nước cam, thấy lão phu nhân đã tỉnh dậy cô an tâm hơn.
“ Lão...lão phu nhân “ Cô lên tiếng chào hỏi.
Mái tóc dài thướt tha được xõa xuống, do đội tóc giả làm cô khó chịu nên Bối Bội Sam đã bỏ xuống, chỉ có bộ vest trên người là chưa thay ra thôi.
Lão phu nhân nhìn thấy bộ dạng con gái của cô bà liền bật dậy một cách thần tốc.
Đây...không phải là cậu con trai lúc nãy sao?
“ Con...con gái sao?” Bà lên tiếng, quay sang nhìn đứa cháu nội của mình.
“ Bà nội, cô ấy là con gái “ Sở Bách Điềm điềm đạm nói, bây giờ anh đã biết lí do tại sao bà nội đã ngất đi rồi.
Có lẽ lúc nãy nhìn thấy anh đi sát Bối Bội Sam, khi đấy cô còn đang đội tóc giả, nhìn xa thì trông rất giống con trai thế nên bà nội nhầm lẫn gì đó rồi.
“ Tạ...tạ ơn trời, dọa chết bà già này rồi “ Thân làm bà nội bị dọa đến muốn xuất hồn luôn rồi, cứ nghĩ Du Vu nói dối với mình, không ngờ đây chính là sự thật.
Bối Bội Sam càng nghe càng rối, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.
“ Lão...lão phu nhân, uống chút nước cam đi ạ “ Cô tiến tới, đưa li nước cam cho bà.
Bà nội lên vương tay ra. Một tay nhận lấy li nước cam, một tay nắm chặt lấy tay Bối Bội Sam.
Đúng thật...đây chính là bàn tay của một cô gái.
Thấy bà nội mình phản ứng mạnh như vậy, Sở Bách Điềm chỉ im lặng lùi về phía sau, đây có lẽ là khoảng khắc bà nội mong chờ nhất trong thời gian qua.
“ Cô bé, con tên gì?” Bà dịu dàng hỏi.
“ Bối...Bội Sam “ Cô vội nói.
“ Con bao nhiêu tuổi rồi?” Bà hỏi tiếp.
“ 20 tuổi “ Bối Bội Sam lúng túng hỏi, tay bà đang nắm lấy tay cô, cô không dám thất lễ với người lớn tuổi nên cũng không dám tự tiện rút tay ra.
Bà nội nghe vậy nét mặt vui mừng, 20 tuổi...
Không sao, như vậy quá tốt rồi.
“ Tốt, quá tốt rồi “.
“ Bách Điềm chỉ lớn hơn con một con giáp, cả hai vẫn có thể kết hôn được “.
“ Dạ...hả?” Cô không tin vào tai mình, bà vừa nói cái gì cơ chứ.
Sở Bách Điềm ngồi cạnh chỉ lắc đầu thở dài. Bà nội, bà nhanh tay quá đấy.
“ Cháu dâu, cháu nhất định phải làm cháu dâu của ta “ Bà nội vui mừng nói, bà đặt li nước cam sang một bên nhưng không chịu buông Bối Bội Sam ra.
“ Cháu dâu, nhanh nhanh, ngồi xuống đây, chúng ta bàn bạc về hôn sự của hai đứa nào “.